Mai Ngọc - người con gái tôi yêu
Chương 61
Tờ báo của lớp tôi không được giải gì cả, vì những lớp khác hầu hết đều thuê hoạ sĩ vẽ và thiết kế. Nhưng tôi và nàng đều không màng đến chuyện đó, chúng tôi đã cố gắng hết sức mình và tự hào với những gì mình làm được bằng chính sự nỗ lực của bản thân, và trong thâm tâm của 2 đứa thì giải thưởng đã nằm trong tim rồi. Phải! Tình yêu chính là giải thưởng lớn nhất mà tờ báo đã mang lại cho cả 2 chúng tôi, nó vô giá không thể đong đếm được. Chúng tôi đang ngất ngây thưởng thức men say ngọt ngào của mối tình đầu đời…
Tuy đã là một cặp, nhưng chỉ 2 chúng tôi biết với nhau thôi, cũng vì những ngại ngùng trẻ con nên chúng tôi tránh thể hiện ngoài lớp và những nơi đông người, có chăng chỉ là một vài ánh mắt yêu thương, sự quan tâm thầm kín. Nàng vẫn thường chau mày gườm tôi mỗi khi thấy tôi cười đùa với một vài bạn gái. Còn tôi thì rất bực tức mỗi khi thấy nàng trao đổi và chỉ bài cho một tên con trai nào đó trong lớp. Ngày xưa thì chuyện đó là bình thường, nhưng giờ đây những cảm xúc như vậy đã dần xuất hiện trong tâm trí của 2 chúng tôi, có thể gọi đó là ghen được không? Phải rồi! Chúng tôi đang yêu mà…
Chúng tôi đã bắt đầu biết hẹn hò. Sau mỗi buổi học thêm chúng tôi lại cùng nhau đạp xe vào trong Hồ chơi, một hồ nước trong xanh bao quanh là đồi núi và những bãi cỏ xanh mướt luôn là điểm hẹn số 1 của 2 chúng tôi, vì trong cái thị trấn nhỏ bé ấy sẽ rất dễ bị lũ bạn bắt gặp và đảm bảo hôm sau chúng tôi sẽ đứng đầu những bản tin hot nhất trong ngày của lớp. Nên tôi và nàng chọn nơi này, yên tĩnh, trong lành, khung cảnh nên thơ. Đó là thế giới riêng của 2 chúng tôi, chúng tôi có thể vui đùa thoả thích, thả hồn vào những đám mây xanh đang trôi lơ lửng trên đầu để theo đuổi một điều ước xa xôi nào đó, hay ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đang xuống để đắm chìm trong tình yêu đầu dịu ngọt của tuổi thơ ngây. Thi thoảng bắt gặp một vài chú bé chăn trâu với đôi mắt to tròn đen láy đầy tinh nghịch, hay nụ cười hào sảng của bác ngư dân ven hồ, tất cả là một cảnh tương yên bình… yên bình lắm…
Chúng tôi thường mải say xưa trong thế giới thần tiên đó để rồi khi nắng tắt hẳn, đàn trẻ bắt đầu gọi trâu về, nhà ai đó đã lập loè ánh lửa trên bếp, phảng phất mùi rơm cháy nồng, chúng tối mới giật mình trở về thực tại, để rồi lại mỗi đứa một xe hối hả đạp về nhà, mường tượng ra cảnh bố mẹ đang cầm sẵn cái roi chờ ở cửa…
Chúng tôi đã biết nói dối để có thêm nhiều thời gian ở bên nhau hơn, bịa ra đủ mọi lý do để ra khỏi nhà. Tôi thì nói dối đã là nghề rồi, nhưng tôi không thể tưởng tượng một cô bé hiền lành, chăm chỉ và thật thà như nàng lại có thể nói dối được… chao ôi, cái miêng xinh xinh thế kia cơ mà… tình yêu đúng là phi thường thật. Ngày xưa các cụ nhà mình chẳng: “Yêu nhau cởi áo ý à cho nhau… về nhà mẹ cha có hỏi… qua cầu… gió bay…”
Bỗng nhiên nghĩ đến từ ‘cởi áo’ tôi giật mình! Bấy lâu nay chúng tôi yêu nhau bằng một tình yêu trong sáng, kể từ khi yêu nàng tôi đã loại bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu, chúng tôi có thân mật, có ôm ấp, hôn nhau, những lúc ấy tôi cũng rạo rực trong lòng, nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi, trong tử tưởng của tôi chỉ có yêu và tôn thờ nàng, đắp xây cho một lý tưởng, vẽ ra viễn cảnh một tương lai hạnh phúc, vì vậy trong tư tưởng hiện tại của tôi chỉ có yêu và học… Và đôi khi tôi lấy làm xấu hổ vì những hành động ngày xưa của mình… Nhưng giờ đây bỗng nhiên nghĩ đến 2 từ ‘cởi áo’, một động từ rất đơn giản, nhưng lại gợi mở trong tôi nhiều vấn đề, và nhen nhúm lại trong tôi những suy nghĩ đen tối mà tôi đã cố lãng quên bấy lâu nay: “Tại sao các cụ ngày xưa yêu nhau lại phải cởi áo, cởi áo để làm gì…” Rồi tôi lại liên tưởng đến cảnh hoan lạc của cậu tôi ngày xưa… rồi cái đồi sau trường cấp 2, cô giáo Anh Văn… Rồi lại hiện lên hình ảnh nàng ngồi trong căn phòng chăm chú viết báo… nhà vệ sinh nhà nàng… chiếc quần lót… mùi hương con gái…
Đầu óc tôi căng ra, cảm xúc từ đầu tràn về như dòng thác lũ, đánh tan những bức tường mà tôi đã gây dựng lên trong tiềm thức để rồi tuôn ra ào ạt… tôi cố gạt bỏ để quên đi, cố ngăn chặn nó, cố bấu víu vào tình yêu trong sáng của tôi với nàng… nhưng tôi không thể… toàn thân tôi nóng bừng mồ hôi ứa ra… tôi nghiến chặt răng… trong cơn vô thức tôi thò tay vào trong quần mình… nơi đang tồn tại một ngọn núi lửa với những dòng dung nham nóng bỏng chỉ trực phun trào… tôi hét lên điên loạn… bỗng nhiên tôi thấy nàng đang ngồi kế bên… nàng mỉm cười nhìn tôi rồi đưa bàn tay mát rượi của nàng vuốt ve tóc tôi, xoa lên trán, mặt, xuống cổ, xuống người tôi, tay nàng lướt đến đâu, tôi thấy mát rượi và thoải mái đến đó, như một sa mạc khô đón trận mưa rào… tôi thấy nàng như một thiên thần xuống đây để cứu rỗi linh hồn tôi vậy… thế rồi tay nàng xoa nhẹ vào cánh tay tội lỗi đang thò vào trong quần của tôi… rồi nhẹ nhàng mươn theo cánh tay đó… tôi thảng thốt không hiểu chuyện gì xảy ra… tối muốn rút tay lại nhưng cánh tay đó như không còn là của tôi nữa… tay nàng lướt đến đâu tay tôi tan chảy ra đến đó… rồi theo cánh tay của tôi… nàng tiến dần đến ngọn núi lửa kia… Tôi hét lên! Nhưng chính tôi cũng chẳng thể nghe thấy tiếng hét của mình… Đã muộn rồi… và người tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng… một dòng nham thạch nóng bỏng phun trào lên, mạnh mẽ… nó bao trùm lấy cả tôi và nàng bằng một sức nóng khủng khiếp, tôi lao tới ôm nàng, cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng tuyệt vọng…
– Rầm!.. Rầm..!!
– Con làm sao thế Hiếu! Ốm à? Sao nửa đêm mà la hét to vậy… mở cửa ra mẹ xem nào!!
Tiếng mẹ gọi ngoài cửa lôi tôi trở về thực tại, tôi giật mình chồm dậy dù chưa hết bàng hoàng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói vọng ra:
– Dạ con không sao! Lúc nãy mơ thấy ác mộng nên con sợ quá hét vậy thôi, con không sao! Mẹ đi ngủ tiếp đi!
– Trời ạ! Từ giày mẹ cấm con không được xem mấy cái thế loại phim, truyện tranh ma quái bạo lực với cả máu me nữa nhé… cứ bị ám ảnh thế này thì còn tâm trí đâu mà học với chả hành!
Mẹ làu bàu mấy câu rồi quay đi. Tôi ngồi bần thần như thằng mất hồn, rồi theo phản xạ tôi thọc tay vào quần, chiếc quần cộc tôi mặc ướt sũng và nhớp nháp cái thứ “chất dịch sản xuất con người”. Tôi bị mộng tinh ư!? Sao tôi chẳng thấy khoái cảm gì cả, tôi bị bóng đè ư? Ừm thì cũng giống, nhưng mà sao tôi lại bị xuất tinh khi đang ngủ, lại còn hiện ra hình ảnh của nàng nữa. Tôi ngồi mà tâm trí rối bời, cảm xúc lẫn lộn từ những tình tiết mâu thuẫn của giấc mơ tôi vùa trải qua… rồi bỗng nhiên dương vật của tôi gồng lên cương cứng, đã lâu rồi tôi không thủ dâm, sau mấy tháng kể từ lúc yêu nàng… cảm giác rạo rực trong lòng lại trổi dậy trong tôi… mãnh liệt còn hơn lúc trước… tôi bật dậy lao đến bàn… lục tìm quyển sổ… đây rồi! Mẩu giấy của nàng viết cho tôi ngày xưa… những dòng chữ xinh xinh… tôi đưa lên mũi hít hà… bất giác tay tôi lại cho vào trong quần…