Mai Ngọc - người con gái tôi yêu
Chương 70
Tôi nhọc nhằn bước vào phòng tồi nằm phịch xuống. Mệt thật, hơi men vẫn nồng trong người khiến tôi cảm thấy bải hoải vô cùng. Chắc lần này sẽ là lần cuối cùng tôi uống nhiều đến vậy, kinh lắm rồi. Cơ mà cái thằng Hòa đâu rồi nhỉ? Thôi kệ cha nó, tắm cái rồi ngủ cho lành.
Tôi ngồi dậy bước đến mở tủ ra… Ô hay? Sao lại toàn đồ con gái? Tôi sững sờ giấy lát rồi đảo mắt nhìn quanh phòng.
– “Chết mẹ. Vào nhầm phòng mấy bạn múa rồi” – Giờ tôi mới định thần nhìn kỹ lại đồ đạc trong căn phòng. Hoảng quá tôi vội bước ra cửa.
– Ối – Đang lúc vội vàng tôi suýt đụng vào một người cũng đang bước vào, cả hai cũng giật mình la lên.
– Mai à! Xin lỗi tớ say quá, vô nhầm phòng – Tôi gãi đầu cười chữa ngượng, rồi né người Mai để bước xuống phòng mình. Nhưng bỗng Mai chặn tôi lại.
– Gì thế? – Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị Mai vít cổ xuống…
– Hả! – Tôi sợ hãi đẩy ra, nhưng người tôi lại không có lực.
– Từ từ đã! Mai… – Mồm tôi lắp bắp chưa nói hết câu thì đã bị đôi môi của Mai phong tỏa… Từng cái hôn vồ vập, gấp gáp khiến lý trí của tôi mềm nhũn, dục tính bỗng ồ ạt tràn về khiến tôi cũng dần đáp trả lại theo bản năng. Khi nụ hôn đã ướt át theo từng nhịp quyện của hai chiếc lưỡi nóng bỏng đang khao khát, thì Mai đẩy tôi ngã ngửa ra giường.
Vẫn còn một chút tỉnh táo để nhận ra vấn đề, tôi cuống quýt xua tay.
– Hiếu bảo này… chúng ta chỉ mới… – Nhưng lại một lần nữa lời nói của tôi bị ngắt quãng khi cả thân hình của Mai nhào xuống xuống người tôi, bạn ấy đang muốn là người cầm trịch cho bữa tiệc này sao? Mai ngồi lên bụng tôi, đôi mắt bạn ấy khó hiểu quá, vừa lạnh lùng không tỏ vẻ cảm xúc, nhưng những tia dục vọng vẫn bắn ra như muốn thiêu đốt tôi vậy, tôi đang băn khoăn thì Mai lại tiếp tục hành động, bạn ấy đưa tay vén chiếc áo thun tôi đang mặc, vén từ bụng vén lên rồi bịt luôn cả khuôn mặt tôi khiến tôi không nhìn thấy gì nữa cả. Tôi chưa kịp định thần thì lại một lần nữa đôi môi nóng bỏng ấy lại tìm môi tôi trong những khát khao mãnh liệt, lần này là qua chiếc áo thun đang vén phủ lên mặt, nhưng sự kích thích như nhân lên gấp bội. Do chẳng nhìn thấy gì nên bao nhiêu cảm xúc cứ mơn man theo đôi môi của Mai, xuống đến cổ… tôi cắn chặt răng, xuống đến ngực… tôi ưỡn người thở gấp…
Bỗng Mai dừng lại một lúc, bạn ấy vẫn ngồi trên bụng tôi. Nghe tiếng loạt soạt tôi vội đưa tay lật chiếc áo đang phủ lên mặt để quan sát, thì Mai chặn lại, rồi cầm lấy tay tôi đặt vào một nơi… trời… hóa ra bạn ý vừa cởi áo ra. Tay tôi run lẩy bẩy khi đụng vào bầu ngực căng tròn mà thi thoảng tôi cũng chỉ dám liếc mà thôi, sau giây phút sững sờ tôi bắt đầu tham lam khám phá bằng… cả hai tay… Mai khẽ thở hắt nhè nhẹ như đang cố kìm nén cảm xúc… Nhưng tôi thì hết chịu nổi rồi, tôi chồm người lên định cho cái miệng khám phá nốt… thì Mai lại đẩy tôi nằm xuống, vẫn bị chiếc áo phủ lên mặt nên tôi không thể quan sát được sắc thái tâm trạng của bạn ấy.
Đang hơi ngỡ ngàng thì bỗng một cái cắn khá đau vào môi, tôi chưa kịp la lên thì môi bạn ấy mút nhẹ vào ngay chỗ vừa cắn và chiếc lưỡi lại nhẹ nhàng đóng vai trò xoa dịu, tôi đang đê mê tận hưởng những choáng ngợp của sự thay đổi ấy thì Mai khẽ thì thào…
– Nằm đây đợi Mai!
– Sao? – Tôi hơi hụt hẫng.
– Cũng phải tắm đã chứ, đi diễn mồ hôi ra nhiều, dơ lắm!
– Ừ – Tôi vội đưa tay lên định lật cái áo ra khỏi mắt.
– Cứ để đấy – Mai lại chặn tôi lại.
– Nhưng khó thở lắm – Tôi than.
– Khó thì cũng phải thở đi, đêm nay bạn là tù nhân của Mai – Bạn ấy cười khanh khách, rồi bước vào nhà tắm. Tôi đành phải nằm yên mặt vẫn bị bịt kín bởi chiếc áo, sốt ruột nghe tiếng nước xả, cái sự hứng tình ấy nó khiến tôi trở nên ngoan ngoãn như một con cún con, chờ cô chủ ra ve vuốt vậy.
Bỗng có mấy hạt nước bắn vào mặt, thấm qua lớp áo…
– Thôi nào, đừng đùa!! – Tôi cười cười, chẳng biết Mai định làm gì nữa đây.
Không có câu trả lời, lại mấy hạt nước tiếp tục nhỏ vào.
– Nè đã bảo không đùa mà, Hiếu kéo áo xuống đây – Tôi nạt.
Vẫn không có hồi đáp, nước vẫn nhỏ, lần này có cả hơi lạnh đang dần lan tỏa…
– Trời! Lại còn mở cửa sổ ra nữa, nhỡ có ai nhìn thì sao? – Tôi la hoảng, nhưng cũng không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió vi vu và hơi lạnh mỗi lúc một lạnh thêm. Bỗng chiếc giường tôi đang nằm trở nên gồ ghề, giống như đang nằm trên đất hay sao ý?? Tôi hoảng hốt kéo chiếc áo xuống khỏi mặt, mở mắt ra…
Tôi nhìn những giọt nước đang nhỏ xuống mặt mình như khi nãy, nhưng nó là từ những tán lá bàng…
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy nhìn xung quanh…
Căn phòng và cả Mai bỗng dưng biến mất tiêu..??
Thay vào đó…
Là gốc cây bàng…
Là chiếc cổng năm xưa…
Cùng với tôi một mình…
Và… trời! Lại thế nữa rồi… MƯA…
Mưa dày quá, không phải mưa nặng hạt, mà là mưa phùn. Khiến thời tiết vốn đã âm u lại càng ảm đạm hơn. Có một chút gì đó đượm buồn trong những giọt mưa, len lỏi qua từng kẽ lá, rơi rớt xuống lòng tôi gợi lên một cảm giác trống trải và buồn tênh. Tôi đứng tựa lưng vào gốc bàng, nép vào nỗi nhớ, giấu mình trong những kỷ niệm yêu thương… cảnh vật quen thuộc quá… chợt thấy lòng bồi hồi chất chứa biết bao những cảm xúc…
Nhà nàng vẫn như ngày xưa, như cái buổi ban đầu tôi đến làm báo tường, nơi khởi đầu cho tất cả mọi chuyện buồn vui, cay đắng, ngọt ngào bước vào cuộc đời của hai chúng tôi, nhưng nếu để lựa chọn lại, thì tôi vẫn chọn…
Tôi sẽ không thể xé đi những trang tuyệt vời nhất trong đời với bất kỳ cái giá nào…
– Cạch!! – Đang suy nghĩ miên man, bỗng cánh cổng bên cạnh mở toang. Một cô bé chạy vội ra vấp phải viên đá ngã sóng soài.
– Ngọc! – Tôi nhận ra hình dáng quen thuộc ấy, xót xa từ miền dĩ vãng năm nào lại ùa về bủa vây.
Cô bé dường như không nghe thấy tiếng tôi gọi. Cô đứng dậy, ngẩng lên nhìn trời, mặc cho nhưng hạt mưa phùn phả vào mặt… có phải đang muốn những hạt mưa giúp trôi đi những dòng lệ đang nhòe ướt hoen mi???
– Ngọc! Phải em không? – Tôi định chạy lại thì loạng choạng suýt ngã. Cúi xuống nhìn thấy chân đang bị cột lại bằng một sợt xích, xích vào gốc cây bàng. Tôi bàng hoàng thấy mình không thể với được tới em…
– Anh đây, quay lại nhìn anh đi!! – Tôi gào lên tuyệt vọng.
Cô bé vẫn không phản ứng lại những tiếng gọi của tôi, cô đưa tay lên hứng những giọt mưa, nở một nụ cười tê tái. Tim tôi như bị bóp nghẹn bởi nụ cười đó…
Giữa cơn mưa và hơi sương, trong nỗi cô đơn đang muốn nuốt trọn thân hình nhỏ bé thân thương ấy… cô bé bỗng ngoảnh lại nhìn về phía tôi, những hạt mưa không ngụy trang nổi những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài…
– Ngọc! Lại đây với anh, mình sẽ đi thật xa, thật xa… sẽ chạy trốn khỏi những ưu phiền… lại đây với anh… – Tôi mừng rỡ đưa tay.
Nhưng dường như cô bé đó không phải nhìn tôi. Mà là đang nhìn về phía cây bàng, nơi in hằn biết bao những kỷ niệm dấu yêu…
– Nhìn anh đi em!! – Tôi đau đớn gào lên lần nữa.
Nhưng những cố gắng của tôi là vô ích… cô bé khẽ nhoẻn cười, một nụ cười buồn sâu thẳm, với đôi mắt chất chứa biết bao những đau thương… Rồi cô bỗng quay người chạy vụt đi, chạy vào trong làn sương, trong cơn mưa phùn vẫn đang tầm tã trải dài theo những hồi ức buồn bất tận.
– Ngọc!! Không!! – Tôi hoảng loạn thét lên. Bất lực nhìn bóng dáng thân thương ấy đang khuất dần… khuất dần…
Sự đau đớn lại bao trùm, theo những hạt mưa vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn. Tôi ngồi xuống gốc bàng, gục mặt xuống… hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn trào.
Bỗng đâu đó văng vẳng lại tiếng hát sâu lắng miên man của một tình khúc bất hủ…
‘Chiều mưa ngày nào.
Sánh bước bên nhau.
Tin yêu dạt dào.
Mộng ước mai sau…’
– Hay không Hiếu, đúng lúc trời cũng đang mưa nè! – Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng cất lên. Tôi giật mình ngoảnh lại, nàng ngồi tựa lưng vào tôi, đang lẩm nhẩm hát theo điệu nhạc…
‘Cho ân tình đầu mãi mãi dài lâu.
Cho duyên tình đầu đừng có thương đau…’
– Nè! Rủ người ta trốn học thêm, để ngồi ngắm mưa sao? – Nàng bỗng dừng hát, rồi phụng phịu.
– Không!.. Tớ!! – Tôi ngỡ ngàng lắp bắp. Nhìn lại quang cảnh, gốc bàng biến mất từ bao giờ, chúng tôi đang ngồi tựa lưng vào nhau dưới một mái hiên.
– Bài này buồn quá! Cõ lẽ nó đang hẹn hò với cơn mưa này Hiếu nhỉ? – Nàng cười, đưa tay giũ nhẹ những giọt nước còn đang vương trên tóc, rồi ngả đầu vào vai tôi.
– Có lẽ thế! – Tôi trả lời nàng.
– Mình chỉ nên hát vế đầu của điệp khúc thôi nha, vế sau trả nó lại cho bác Nguyễn Ánh 9, để bác ấy đưa nó về hội ngộ với nỗi buồn!
– Nên như vậy! – Tôi mỉm cười, thấy lòng ấm lại.
– Ơ mà lúc sáng Hiếu hẹn Ngọc tối nay ra công viên làm gì? – Bỗng nàng ngẩng lên hỏi.
– Hiếu đã bảo bí mật rồi mà! – Tôi đưa ngón trỏ lên miệng.
– Sao mà phải bí mật! Lúc sáng đã tỏ vẻ bí hiểm rồi, giờ hỏi cũng chả nói! Mà chẳng biết mẹ có cho đi không nữa?
– Thì tớ đã bảo Ngọc rồi còn gì, tìm lý do dần đi!
– Ghét thái độ thế nhỉ? Sáng nay bảo chiều gặp thì Hiếu kêu bận, sau đó lại chặn đường rủ người ta trốn học thêm. Hại người ta mưa ướt hết rồi đây nè, mấy tội đó còn chưa hỏi thì thôi! Lại còn xui người ta tìm cách nói dối ba mẹ… hay thật đấy – Nàng lườm rùi véo nhẹ vào má tôi.
– Tại tớ sốt ruột, không biết Ngọc đã nghĩ ra cách gì khả thi chưa? – Tôi gãi đầu tỏ vẻ ăn năn.
– Chưa! Mà chiều mưa không biết tối có mưa nữa không! Nếu tối mưa thì khỏi phải lý do lý trấu gì luôn á! – Nàng thở dài.
– Tớ xem đài báo rồi, chỉ mưa chút xíu buổi chiều thôi, tối nay có khi còn có trăng nữa cơ, đẹp lắm. Đi mà… nhá! – Tôi xoa xoa hai tay năn nỉ.
– Xì! Người ta không tới đấy! – Nàng bĩu môi.
– Đó là việc của Ngọc, việc của Hiếu là chờ đợi thôi!
– Không ra thì sao?
– Thì đợi qua đêm luôn!
– Eo! Ngoài đó nhiều muỗi lắm! – Nàng lè lưỡi.
– Kệ cho nó cắn! Có người chịu trách nhiệm rồi! – Tôi nháy mắt.
– Hiếu ép người quá đáng… – Nàng đấm thùm thụp vào lưng tôi.
Tôi cười ha hả, bật đứng dậy tránh những cú đấm yêu của nàng. Tối nay là sinh nhật nàng, tại hồ nước ấy… tôi sẽ chuẩn bị cho nàng một món quà đã dày công chuẩn bị suốt cả tuần này, đảm bảo nàng sẽ bất ngờ cho mà coi. Nghĩ đến đó tôi cao hứng dang tay ra, ngẩng lên cho những giọt mưa tạt vào mặt…
– Mát quá, sao phải trú mưa làm gì, Ngọc… – Tôi quay lại định rủ nàng đạp xe về trong mưa, nhưng sững sờ khi không thấy nàng đâu cả. Gốc bàng lại quay trở lại, và chỉ còn mình tôi…
– Đùa à?? Đâu rồi? – Tôi hoảng hốt.
– Ngọc! Ngọc ơi!!! – Tôi lại la hét gọi tên nàng lần nữa. Sự tươi mát của cơn mưa vụt biết mất, thay vào đó là những lạnh buốt thấu tận tâm can…