Mai Ngọc - người con gái tôi yêu

Chương 9



Phần 9

Nơi tôi đưa nàng đến không xa lạ gì mà chính là Hồ, điểm hẹn thường xuyên của 2 chúng tôi. Nàng có vẻ e ngại:

– Sao tối lại đưa Ngọc ra đây, vắng vẻ quá, Ngọc cứ thấy sợ sợ…

Tôi vỗ ngực:

– Có tớ đây rồi ai giám bắt nạt Ngọc chứ, mình chỉ toàn ra đây ban ngày hoặc buổi chiều, hôm nay tớ muốn cho Ngọc chiêm ngưỡng cảnh hồ nước đêm trăng… Ngọc nhìn kìa…

Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn, thi thoảng một vài chú cả nhảy lên, tạo nên gợn sóng khiến cho ánh trăng càng trở nên lung linh như nhảy múa, gió Hồ thổi vào mát rượi. Nàng tựa đầu vào vai tôi, chúng tôi say mê ngắm, thưởng ngoạn khung cảnh tuyệt sắc và nên thơ này. Chẳng trách từ cổ chí kim, trăng luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các thi sĩ, văn sĩ và nhạc sĩ thả hồn vào đấy và tạo nên những tác phẩm kiệt xuất của nhân loại.

Rôi như sực nhớ ra điều gì, tôi quay sang nàng nháy mắt cười:

– Hôm nay Hiếu có một món quà đặc biệt giành cho Ngọc!

Nàng nhìn tôi sửng sốt, nàng định nói điều gì đó, nhưng tôi đã ngăn lại và ra hiệu nàng đừng nói thêm gì nữa cả, và tôi lấy một chiếc khăn mùi xoa ra bịt mắt nàng lại…

– Xong rồi nào… Ngọc mở mắt ra đi… từ từ thôi nhé! – Tôi gỡ chiếc khăn ra.

– Ôi… – Nàng reo lên:

– Không thể tin được!!! Hiếu ơi!! Đẹp quá!

Tôi và nàng nhìn xuống, từ chỗ chúng tôi đứng xuống dưới hồ có một con đường 2 bên được tạo bằng nến và hoa hồng, đến ven hồ là một trái tim cũng bằng nến và hoa, và dưới hồ thì lung linh 17 đoá hoa đăng, tạo nên một khung cảnh rực rỡ… tôi đã kỳ công chuẩn bị tác phẩm này mất 2 tuần… nhìn khuôn mặt rạng ngời của nàng tôi cảm thấy công sức mình bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng. Rồi nhẹ nhàng tôi cầm tay nàng, 2 chúng tôi bước đi trong con đường sáng ngời… bước vào giữa hình trái tim, tôi nhìn nàng nhẹ nhàng hát: “Người yêu ơi, dù mai này cách xa. Mãi mãi diệu kỳ, là tình yêu chúng ta. Và ta biết một điều thật giản dị. Càng xa em ta càng thấy yêu em…”. Nàng nhìn tôi đôi mắt ngấn lệ:

– Hiếu… chắc Hiếu đã phải vất vả lắm… nhưng… vì điều gì, vì điều gì… Hiếu?

Tôi hôn nhẹ lên môi nàng thì thầm:

– Vì đúng ngày này cách đây 17 năm, một thiên thần đã xuống trần gian…

Nàng tròn mắt:

– Thiên thần..?

Tôi ôm nàng, xúc động:

– Phải, thiên thần ấy giờ đang đứng trước mặt Hiếu, đang ở trong vòng tay Hiếu…

Nàng lặng người, tôi vuốt nhẹ lên mái tóc nhung huyền, mùi xạ hương thoang thoảng khiến tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô biên:

– Thiên thần ấy đã đem lại niềm vui cho rất nhiều người, trong đó có Hiếu…

– … Em… yêu… anh! – Một lời thì thào thổi nhẹ vào tai tôi, văng vẳng từ miền cổ tích, giữa lúc cảm xúc đang thăng hoa… tôi như chết lặng, trái tim như ngừng đập, em vừa nói yêu tôi. Tôi có nghe lầm không?? Tình yêu trẻ con của chúng tôi, chưa định hình rõ chữ yêu, chỉ có ‘thích’ và ‘mến’, xưng hô vẫn như bạn bè bình thường, chưa thể vượt qua những mắc cỡ, ngại ngùng của tuổi xanh… Vậy mà giờ đây, giữa khung cảnh này, chỉ có tôi và nàng và tôi đã nghe thấy…

Tôi giật mình trở về thực tại, nhưng tôi chưa muốn mất đi giấc mộng vừa rồi, giấc mộng ư?? Đang là hiện thực mà, phải rồi, tôi phải níu kéo:

– Ngọc… Ngọc vừa nói gì?

Mắt nàng long lanh nhìn tôi, nàng tủm tỉm cười:

– Còn gọi là Ngọc nữa sao… ngốc ạ!?

Mặt tôi đỏ bừng, tôi run run:

– Em…

Nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt thơm như hoa nhài bịt miệng tôi lại:

– Phải… em… yêu… anh!

Tôi nắm lấy đôi vai nhỏ xinh nói hổn hển:

– Anh chưa nghe rõ… em nói lại đi!

– Em… yêu… anh!

– Vẫn chưa rõ… một lần nữa đi.

– Em yêu anh!

– … Anh… cũng… yêu em!

Tôi buông nàng ra, chạy xuống hồ, nước ngập đến gối, tôi hướng mặt ra hồ gào lên:

– Ngọc ơi… anh yêu em! Ngọc ơi… anh yêu em…

Tiếng nàng cười lảnh lót đằng sau, tôi quay lại, thấy nàng cười mà nước mắt lăn dài trên má, tôi cũng rưng rưng 2 hàng lệ, chúng tôi nhìn nhau trong niềm hạnh phúc tột cùng. Rồi như không thể kìm nén được nữa chúng tôi lao vào nhau, như 2 ngọn sóng tình ùa vào vỡ tan… nhưng cái ôm hối hả, vồ vập, xiết vào nhau trong men say tình ái… những nụ hôn cháy bỏng cho một khoảnh khắc vĩnh cửu… tôi nhẹ nhàng bế nàng lên… bước đi… đôi môi chúng tôi vẫn không rời nhau…

Tôi đặt nhẹ nàng lên bãi cỏ xanh mướt… trăng chiếu tỏ khuôn mặt đỏ bừng đang rạng ngời hạnh phúc của nàng thật diễm lệ… nàng nhìn tôi đắm đuối… tôi như muốn chết chìm trong ánh mắt đó… tôi lại đặt lên môi nàng nụ hôn nồng nàn và da diết… nàng uyển chuyển đón nhận… lưỡi tôi và lưỡi nàng quyện vào nhau… tôi ghì chặt lấy nàng để cảm nhận tấm thân mềm mại và nóng bỏng này, ngực chúng tôi áp vào nhau, tôi có thể thấy trái tim nàng đang đập rộn ràng, cùng hoà nhịp với trái tim tôi… cảm xúc mãnh liệt từ đâu tràn về, máu trong người tôi đang sôi lên… từng thớ thịt như muốn căng ra… tôi cảm thấy bức bối và khó chịu, tôi cởi phăng chiếc áo tôi đang mặc ra, cầm tay nàng tôi áp vào ngực tôi… tôi cũng muốn nàng cảm nhận tình yêu của tôi giành cho nàng, cảm nhận trái tim tôi, để nàng thấy tôi đang hạnh phúc như thế nào.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng run bắn khi chạm vào khuôn ngực rắn chắc của tôi… đôi mắt của nàng nhắm nghiền… đôi môi lại hé mở như mời gọi, tôi lại cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn, rồi tôi hôn lên đôi mắt nàng… bỗng nhiên tôi cảm nhận những giọt nước mắt qua bờ môi… nàng đang khóc ư?.. Là những giọt nước mắt hạnh phúc?? Phải rồi!.. Nàng cũng đang rất hạnh phúc mà!!!

Rồi tôi liếm nhẹ lên khoé mắt nàng để thưởng thức những giọt nước mắt hạnh phúc ngọt ngào của nàng… theo đà tôi lướt nhẹ xuống tai nàng… tôi thấy nàng rúm người lại khi lưỡi của tôi chạm nhẹ lên vành tai nàng, hơi thở của tôi phả vào tai nàng dồn dập… tôi thấy nàng bấu nhẹ vào lưng tôi… không kìm được nữa tôi bắt đầu liếm quanh vành tai rồi hôn xuống cổ… nàng cong người lên, tôi có thể nghe thấy tiếng nàng thở hắt ra rồi dồn dập không ngừng… tôi vục mặt vào khuôn ngực đang hổn hển của nàng, để cảm nhận trái tim của nàng đang đập… bỗng một cảm giác êm ái dễ chịu không thể diễn tả nổi thành lời… tôi muốn biết dưới lớp áo đang ẩn chứa bí mật gì mà lại đem lại cho tôi cảm giác như vậy, tôi nhẹ nhàng gỡ dần từng chiếc cúc trên chiếc áo nàng đang mặc… bống nhiên nàng vùng lên chặn tay tôi lại… khuôn mặt thất thần của nàng nhìn tôi như van xin:

– Không… Hiếu… anh… đừng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...