Mẹ là hiệu trưởng

Chương 1



Phần 1: Nghịch Dại

Tôi tên là Hạ Lưu Phong, vì cách phát âm tương tự nên tôi thường bị các bạn học và bạn bè gọi thành Phong Hạ Lưu, ài thật ra tôi cũng phàn nàn với bố mẹ vì sao đặt cho tôi một cái tên như vậy, thật là hại cả đời.

(Ý nghĩa của Hạ Phong Lưu: Hạ: Mùa Hạ, Lưu: Vàng nguyên chất, Phong: Cây phong, còn Hạ Lưu Phong… thì là… Phong Hạ Lưu, hạ lưu = thấp kém đó)

Tôi sống ở một thành phố cấp quận ven biển, tuy không lớn, nhưng kinh tế lại phát triển, nói chung mức sống thuộc hàng tốt nhất trong nhiều thành phố cấp quận trong cả nước. Xét cho cùng dù gì cũng thuộc biển mà.

Tôi năm nay 16 tuổi, đang học kỳ cuối cấp 3 của trường trung học cơ sở của thành phố, nhưng điểm số thì… các bạn hiểu mà, thi thố trái nhìn trộm phải liếc chút, cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua ở trong lớp. Người từng nhìn trộm bài đều biết, người bình thường coi cóp thành tích cũng không tốt đến đâu, không biết vì sao, dù sao liếc được đáp án căn bản đều là sai, có thể là ông Trời cũng không đồng ý nhìn thấy nhóc con không chăm chỉ mà có được kết quả rốt đi.

Nhưng tôi cũng không phải là vô dụng tất, tôi của 16 tuổi, chiều cao đã đạt tới 1m79, gần như đột phá. Còn về ngoại hình ấy à, vẫn coi là ổn đi, khí chất kiêu hãnh, nước da không quá trắng nhưng rất khỏe mạnh. Có một cảm giác đúng đắn giữa hai lông mày, có lẽ nó liên quan đến lúc nhỏ tôi ở trong thôn theo ông nội học Bát Cực Quyền.

Văn có Thái Cực an Thiên Hạ, vĩ có Bát cực định Chư Thần, Bát Cực Quyền luôn có tiếng là mạnh mẽ, giản dị, súc tích mà sắc bén, người tập luyện Bát Cực Quyền đa phần là người ngay thẳng, nhưng đây chỉ là lời nói, lòng người luôn thay đổi, huống gì là một loại võ học có thể khái quát được. Nhưng luyện tập quanh năm thực sự có thể tăng cường cơ thể và làm cho con người ta cảm thấy sảng khoái.

Trên thực tế, có một tính năng mà tôi chưa đề cập riêng tư mà không ai biết ngoài bản thân tôi, đó chính là con cu của tôi. Tôi 16 tuổi, con cu tự nhiên dài tới 22 cm, thậm chí về ngang đã lên đến 2 cm, trên dưới cương cứng. Lúc tôi cởi cái quần tam giác khỏi cơ thể, khiến tôi từ đó về sau chỉ dám mặc cái quần bốn góc.

Nếu bạn cho rằng tôi có một con cu to thì sẽ rất tự hào, rất vui vẻ thì bạn sai rồi, tính cách của tôi thật ra có chút hướng nội, bởi vì con cu quá lớn, bình thường ở trong trường học đi vệ sinh đều chỉ có thể đợi đến lúc sắp vào lớp, các bạn học đều đi rồi mới dám đi vào, chỉ sợ người khác nhìn thấy con cu của tôi xong, dùng ánh mắt đặc biệt mà nhìn tôi.

Lúc ở nhà cũng gần như vậy, đi vệ sinh dù lớn hay nhỏ đều đóng chặt cửa. Dù gì cũng trở nên có chút tự ti.

Nếu trách chỉ có thể trách lúc nhỏ không hiểu biết, khi đang chơi ở bụi cây gần làng thì vô tình phát hiện ra một cây kỳ lạ, nhìn giống như nhân sâm cũng không giống nhân sâm. Lúc đó còn cho rằng là báu vật thời xưa do các cao thủ võ lâm để lại, lúc nhỏ ai không có một trái tim võ hiệp chứ?

Tức khắc liền ăn cái cây đó, nhất thời cảm thấy toàn thân khó chịu, trên đường về làng toàn thân nóng bừng, may mà người tôi đủ cứng, lúc quay về nhà mới hôn mê. Nếu không chết trên đường cũng không có ai biết, dù sao cây rừng gần thôn nhiều như thế, muốn ở trong đó tìm một người cũng là không dễ dàng.

Sự ngất đi của tôi khiến ông sợ gần chết. Ngôi làng nơi gia đình tôi ở quá xa, nếu sinh bệnh đi bệnh viện phải vào trong quận mới có, bình thường người trong thôn sinh bệnh đều là đi tìm ông Ngô, ông ấy là một lão Trung Y, đồng thời cũng là truyền nhân cuối cùng của Bát Cực Quyền Ngô Thị, Bát Cực Quyền của tôi chính là học theo ông ấy.

Lúc đó tình huống gấp gáp, ông nội vội vàng chỉ có thể đưa tôi đi tìm ông Ngô ở đó, sau khi ông Ngô châm cứu, cuối cùng cũng cứu được cái mạng nhỏ. Nhưng ông Ngô lúc đó nói, tôi là ăn nhầm cái đồ cực kỳ bổ gì đó, loại thuốc này hẳn là trồng hàng trăm năm, dược tính của nó có thể sánh ngang với nhân sâm 100 năm tuổi. Chưa kể tôi khi đó còn nhỏ như vậy.

Ngay cả một người đàn ông lớn bình thường ăn nó, cũng sẽ bổ quá, chết vì nóng.

Dọa tôi sắc mặt đều trắng bệnh, vẫn may gặp được ông Ngô một vị lão Trung Y giỏi như thế, hiểu dùng kim châm giảm bớt một phần dược lực của tôi, nếu không đổi là Tây y, có thể sớm đã chết rồi.

Nhưng ông Ngô còn nói, ông ấy chỉ là dùng kim châm để giảm bớt một phần dược lực của tôi, nhưng trong cơ thể vẫn còn một lượng lớn dược lực, ngay cả ông ấy cũng không thể làm nó tiêu tan. May mà tôi ăn là dược vật tính dương, mà tôi lại là thân đàn ông, có thể để dược lực tích trong đan điền. Còn về đan điền ở đâu, tôi cũng không biết. Dù gì một năm sau, hầu như tuần nào tôi cũng phải bị ông Ngô châm cứu một lần, mới khiến dược lực không chạy ra ngoài. Sau đó nữa, cùng với cơ thể không ngừng trưởng thành, đồng thời dược lực hấp thu gần như hoàn toàn, từ từ liền không cần tiếp tục châm cứu nữa.

Chỉ là sau khi không cần châm cứu, luôn cảm thấy mỗi khi tới đêm đều cảm thấy con chim nhỏ của bản thân nóng bừng, từng hỏi ông Ngô, nhớ lúc đó ông Ngô chỉ cười sâu xa, hóa ra lúc đó nụ cười của ông Ngô là có thâm ý, ông ấy khẳng định là biết tôi sẽ vì dược lực mà dương vật trở nên to cực kỳ.

Không hiểu đây là ao ước của bao nhiêu thiếu niên được giống như tôi, ở trong lòng thật sự là có chút trách ông Ngô.

Là ông ấy hại cuộc sống của tôi xấu hổ như thế.

Trừ mặt xấu này ra “Tôi tự mình cho là như thế”, không biết là do tác dụng của dược không, tôi cảm thấy trong khi luyện Bát Cực Quyền luôn cảm thấy cơ thể có một luồng hơi ấm truyền khắp cơ thể, ông Ngô biết xong có chút kinh ngạc, cười khổ nói, cháu đây là trong họa có phúc, cư nhiên luyện được thứ mà không biết trong đám người luyện võ mơ ước có được.

Đáng tiếc tới cuối cùng ông Ngô cũng không nói đây là thứ gì thì đã chết rồi, tôi cũng không có để ý nhiều, sau khi trưởng thành hiểu chuyện rồi cũng biết cái gì mà cao thủ võ lâm đều chỉ là hư cấu, xã hội hiện thực dù bạn công phu có cao hơn nữa có thể chắn đạn không? Ông Ngô chết rồi, ông ấy với ông nội tôi là chết cùng năm, chết rất là thanh thản, có thể là có người đã kế thừa tấm áo choàng của ông ấy rồi.

Sau khi ông nội đi, cha mẹ liền đón tôi về nhà, cứ sống đến bây giờ.

Nếu đã nói đến cha mẹ tôi, thế thì giới thiệu đơn giản một chút vậy, cha tôi tên là Hạ Vũ, là một tài xế lái xe khách đường dài, vì nguyên nhân công việc thường không ở nhà. Cha tôi là một người rất tốt cũng nghiêm khắc, lúc tôi làm sai sẽ đánh tôi, thật là rất hung dữ và tàn nhẫn, nhưng bình thường ông ấy vẫn là một người cha tốt, đối với tôi rất tốt, đối với yêu cầu tôi đề ra luôn tận lực thỏa mãn tôi, đương nhiên tiền đề là không được quá phận.

Ông bố 2 của tôi có một dáng người rất cao lớn và rắn rỏi, tôn lên gia thế khiến người ta nhìn rất có cảm giác an toàn, tôi nghĩ lúc đầu mẹ tôi nhìn trúng cha nguyên nhân có thể hay không là vì cha có thể cho cảm giác an toàn.

Nhưng xét về gen mà nói, tôi có thể ở 16 tuổi cao được như thế, không chỉ là nguyên nhân tác dụng của dược, còn có tới từ gen của cha tôi.

Nói đến mẹ tôi, bạn cho rằng giống như mấy cái loạn luân đó không, rất đặc sắc sao? Thế thì bạn sai rồi.

Mẹ là phó hiệu trưởng của trường trung học tôi đang học, chuyên về điểm số, mẹ tôi có thể từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của gia đình, tính cách vô cùng bảo thủ, là một người phụ nữ rất truyền thống.

Về phương diện quần áo đơn giản là bảo thủ đến cùng, cả ngày không phải là đồng phục thì chính là quần tây áo sơ mi, rất ít nhìn thấy mẹ mặc váy, thực ra từng mặc hai lần, cũng là váy che đến gần hết gót chân, căn bản nhìn không biết có phải là một đôi chân đẹp hay không. Thật ra lúc đó tôi còn chưa biết chân đẹp hay không đâu.

Mẹ thật ra là một phó hiệu trưởng có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cả ngày mang theo cặp kính đen dày cộp che mất hết vẻ đẹp của mẹ, cũng may là làn da trắng nõn nà tự nhiên của mẹ còn hơn tuyết. Về kích thước vòng một của mẹ thì tôi không biết quá nhiều, dù sao cũng không quá nhỏ, mỗi lần bà mặc quần áo công sở cực kỳ bảo thủ luôn đẩy vòng ba lên phía trên tung tóe.

Có vài lần tôi thấy lúc mẹ ngồi xuống, nút cổ áo sơ mi bất ngờ bị xẹp xuống, mẹ tôi lần nào cũng sẽ khẽ nhíu mày, cài lại.

Tôi thật sự không hiểu, mẹ vì sao phải bao bọc bản thân chặt đến như thế, đến cái cúc cổ áo cũng cài tới trên cùng. Sự bảo thủ của mẹ không chỉ nhằm vào người ngoài, ở trong nhà cũng chặt chẽ như thế, nhiều nhất cũng mặc váy hẹp, hơn nữa còn phải đi tất che hết da thịt.

Đến tôi thân là con trai bà, cũng chưa từng nhìn thấy một chút cảnh quang của mẹ, còn có ai có thể nhìn thấy, tôi nghĩ trên đời này trừ cha tôi, không có ai nhìn được thân thể mẹ tôi thế nào đi.

Sau đó tôi cũng có từng hỏi mẹ, vì sao phải mặc bảo thủ như thế. Mẹ trả lời tôi, thật ra bà cũng không muốn, vì vào mùa hè, nóng đến toàn thân dính đầy mồ hôi khó chịu cực kỳ. Nhưng không có cách nào khác, ngực của mẹ to quá, nếu không mặc chặt một chút thì sẽ lộ ra ngoài, bà cảm thấy như thế rất giống mấy người phụ nữ bán dâm, cho nên bà mới như thế.

Đúng thế, quên không nói rồi, tên của mẹ tôi là Trần Thục Nhàn, tên rất phổ thông, chính là giống hệt tính cách bảo thủ của bà. Sinh ra trong một gia đình như thế, tôi hẳn cũng nên là thế hệ thứ hai mới đúng. Thực ra nếu không, cha tôi đi lái xe đường dài đích thực là kiếm được rất nhiều tiền, một chỗ ngồi phải có hơn 100 tệ, nhưng xe không phải của nhà chúng tôi, cha tôi cũng chỉ là giúp nhà ông chủ làm thuê mà thôi.

Còn về mẹ tôi, phó hiệu trưởng nhìn có vẻ oai phong các mặt, nhưng thân làm hiệu trưởng của một trường trung học cơ sở trọng điểm thành phố, có quá nhiều ánh mắt nhìn vào, một khi dám nhận tiền hối lộ, nhất định sẽ bị kẻ có tâm đâm sau lưng. Đừng tưởng là không ai biết, loại chuyện này nào có bức tường kín gió.

Chương trước Chương tiếp
Loading...