Mẹ là hiệu trưởng
Chương 69
Khi tôi kéo áo ngực của mẹ xuống, tôi nhận ra rằng vú của mẹ lớn hơn tôi tưởng, nhưng tôi ngạc nhiên là mẹ không ngăn cản tôi thực hiện bước tiếp theo. Cũng có lý khi nói rằng mẹ tôi không kìm được cảm xúc của mình vì lúc nãy bà đã bộc lộ cảm xúc của mình với tôi nên thả lỏng một chút để tôi sờ, nhưng cũng có lý khi để tôi như vậy, nhiều lúc ngay cả khi người được lợi là tôi, nhưng trái tim tôi có chút bất an, tôi không thể tin đó là sự thật.
Rốt cuộc là tôi hiểu rõ nhất tính tình của mẹ, gả cho bố nhiều năm như vậy, tính tình vẫn bảo thủ như một nữ tử chưa bao giờ khuôn phép thời cổ đại. Thế mà quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi, bà cắn chặt môi dưới tỏ vẻ rụt rè không nhìn ra được mẹ đang nghĩ gì.
Nhưng dù thế nào đi nữa, dù sau này mẹ có hối hận dạy cho tôi một bài học, lúc này tôi cũng không lo lắng nhiều nữa. Trên đỉnh núi tuyết, hai núm vú đỏ mọng và mềm mại của mẹ giống như những trái nho pha lê chín đỏ của những vùng rượu vang hàng đầu của pháp.
Một đứa nhỏ ngây thơ như tôi làm sao có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này, tôi như biến thành một con hổ lao tới, ngậm lấy đầu vú của mẹ, cho vào miệng rồi từ từ leo lên đỉnh núi khổng lồ trắng như tuyết, dùng tay sờ soạng quần áo hoàn toàn giống như nước và bông, giống như nệm futon. Nói hẳn phải là cảm giác này ấy.
Thật mềm, thật to, thật trắng, đó là những từ ngữ trực tiếp và thuần khiết nhất mà tôi có thể nghĩ ra để miêu tả bộ ngực của mẹ.
Hương sữa ngọt ngào đã từng nuôi dưỡng tôi trưởng thành, lớp trầm hương còn sót lại, từng chút một, thấm vào tim và phổi của tôi.
Ngón tay tôi lướt qua vòng quanh quầng vú của mẹ, véo cái núm vú nhỏ cứng ngắc, dùng ngón cái và ngón trỏ véo nó rồi ấn lòng bàn tay vào phần thịt vú tròn màu chàm trắng để tiếp xúc thân mật nhất. Ngay lập tức, tôi vùi đầu vào đó, ước ao được hòa vào cặp vú to lớn của mẹ không bao giờ rời.
“Chờ đã, Tiểu Phong, không được!!”
Khi tôi thấy đúng lúc, không nhịn được mà tiến thêm một bước, đưa tay xuống dưới sờ gấu váy của mẹ, mẹ đột nhiên ngăn tôi lại.
Cùng lúc đó, mẹ tôi như trở thành một con người khác so với lúc trước, bà ngồi dậy đẩy tôi ra khỏi vòng tay của tôi, cau mày nói: “Tiểu Phong, mẹ xin lỗi dù con có làm gì mẹ cũng được, nhưng không phải vậy, đã là mẹ con ruột thịt thì dù thế nào cũng không được làm chuyện này…”
Dù mẹ ngăn cản không cho tôi đi xa hơn nhưng tôi không cảm thấy quá bất ngờ. Ngược lại, nếu mẹ cứ để tôi tiếp tục như thế này thì tôi thấy lạ lắm. Tuy rằng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút mất mát, nhưng là tôi đã kiếm được ngày hôm nay rồi, đúng không? Tôi rất vui vì có thể vượt qua tận cùng đáy lòng của mẹ một lần nữa, dường như mẹ không còn bực bội với hành vi xâm phạm của tôi đối với bộ ngực của mẹ nữa, tôi lo rằng vì bố mà mẹ sẽ xa cách tôi. Từ chỗ nghĩ mình sẽ thua rồi đến tiếp tục chiếm hữu nên rất hài lòng với điều này, còn những việc khác thì cứ tự nhiên, không phải vội.
Sau khi làm sáng tỏ nỗi mất mát trong lòng, tôi thản nhiên cười nói: “Xin lỗi mẹ, con đã hứa rõ ràng với mẹ là sẽ không làm loạn, hai người chúng ta sẽ yêu nhau trên tinh thần. Nhưng con vẫn không nhịn được, ai kêu mẹ đẹp quá nên con nhất thời không kìm được mà đã…”
“Đứa con ngốc…” mẹ thấy tôi tự nhận lỗi về mình, khiến bà cảm động, bớt mặc cảm, sao bà không biết chính vì điều này mà bà cảm thấy xúc động hơn, một người phụ nữ có thể gặp một người đàn ông luôn nghĩ đến mình trong cuộc đời, và bà ấy đã sống hết mình như một người phụ nữ. Thật tiếc khi nó lại là con ruột của bà, đứa con trai mà bà sinh sau 10 tháng mang thai. Nếu không phải là…
“Vậy thì mẹ, con có thể sờ vào… Ngực của mẹ không?” Tôi hỏi một cách thận trọng. Tôi đã hối hận sau khi tôi nói ra điều đó, làm thế nào tôi có thể hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy, đù.
Quả nhiên mẹ mặt tái mét đỏ bừng, trợn mắt khó chịu, thầm nghĩ đứa nhỏ này lúc thông minh như vậy, về mặt trí tuệ cảm xúc làm sao mà ngốc đến vậy, mẹ lại ngầm để nó sờ soạng, có cần phải hỏi một điều như vậy không? Nó thực sự khiến bà không nói nên lời. Nhưng rồi ánh mắt của mẹ vụt qua vài cái, chớt có một ánh mắt ranh mãnh.
Mắt tôi không rời khỏi ngực mẹ, cả người tôi rùng mình, và tôi chợt có một linh cảm chẳng lành.
“Không phải rất nhanh sẽ thi tháng sao? Nếu lần này con có thể lọt vào top 300 của lớp, mẹ không phải không nghĩ tới việc để con mạo phạm một chút. Nếu con không đạt được bài kiểm tra thì đừng trách mẹ nhẫn tâm.”
“A???”, Cả khuôn mặt tôi gục xuống.
Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt, rõ ràng có thể sờ bộ ngực bự của mẹ mà không tốn kém gì, nhưng bay giờ đổi lấy một cái giá, còn là top 300. Các bạn phải biết trường học của tôi là của thành phố. Trường thcs số 1, trường thcs tốt nhất thành phố, với việc tập trung nhiều học sinh hàng đầu của thành phố, việc top 500 tiến lên từng bước là điều vô cùng khó khăn, không dễ dàng để vượt qua. Tôi có thể thấy trước việc học tập và cuộc sống trong địa ngục trong tương lai của mình, trách tôi miệng rẻ rúng, không có chuyện gì đi hỏi linh tinh.
Một trong những điều tôi muốn làm nhất bây giờ không còn là lấy được cơ thể của mẹ tôi càng sớm càng tốt, mà là hỏi mẹ, tôi có thể rút lại câu nói đó được không? Tôi có thể đảm bảo rằng nếu tôi thực sự nói ra, mẹ tôi sẽ trở mặt, bà ghét tôi mặc cả với bà về việc học của tôi.
Rõ ràng tôi chỉ có thể nhận số phận của tôi. Tôi nhìn mẹ cười với vẻ mặt ủ rũ, chỉ biết gượng và cười gượng.
Ngay lập tức, tôi hít một hơi thật sâu, vì sự thật không thể thay đổi, nhưng trước mắt tôi… tôi nhìn mẹ ngồi dậy, hai cục thịt to trên ngực mẹ rơi xuống do trọng lực của trái đất, và bởi vì bà ấy quá mạnh. Lực hỗ trợ của khoa học đứng kiêu hãnh, run rẩy trong không khí. Tôi không kìm được nuốt nước bọt, bến thành một con sói đói và vồ lấy nó.
Nắm lấy cặp vú to đáng lo ngại, giữ trong tay tôi, cặp vú cuộn tròn, tôi bóp vào da thịt, và cặp vú đỏ tươi tự nhiên không thể thoát khỏi sự bú mút của tôi, với khoái cảm trả thù, cảm giác rất dễ chịu của sự đụng chạm. Dù không được làm tình với mẹ nhưng bấy lâu nay cặp vú to khủng của mẹ mà tôi hằng mơ ước cuối cùng tôi cũng có được điều mình mong muốn, không ai có thể sung sướng hơn tôi lúc này.
Mẹ không ngờ rằng chỉ vì lời nói của mẹ mà có một con sói đáng sợ hơn bị thu hút, tiếng “a” được chuyển thành tiếng thở gấp gáp nhẹ và chìm vào trong cuộc vui cùng tôi. Mẹ không ngăn cản tôi, tôi không biết là do cảm xúc bị kìm nén được giải tỏa hay là do gì khác, ít nhất cho đến khi không chạm tới điểm mấu chốt, mẹ dường như để tôi phát cuồng.
Mẹ ở trong phòng tôi rất lâu, đây là lần đầu mẹ ở trong phòng tôi lâu như vậy thay vì dạy tôi một bài học. Tôi tin rằng đây là lần đầu tiên, nhưng không phải là lần cuối cùng. Tôi chợt cảm thấy hạnh phúc không còn nằm ngoài tầm với…
“Tức là hôm qua mẹ không làm tình với bố?”
“Đương nhiên là không rồi, hôm qua bố con say như vậy thì sao có thể với mẹ… cái kia”
Ngày hôm sau sau khi tan học, trong phòng làm việc của mẹ, tôi định ăn đậu phụ của mẹ, nhưng mẹ đã vỗ vào cái tay lợn của tôi, và tôi đã rất ngạc nhiên. Mẹ của ngày hôm nay dưới sự ảnh hưởng của tôi, không quá chán ghét tôi nói ra từ tình dục, ít nhất bà sẽ không trở nên xấu hổ khi tôi nhắc đến nó. Nhưng mẹ, bản thân mẹ vẫn không chấp nhận được những lời nói quá thẳng thắn.
“Nhưng khi con thấy bố đè xuống mẹ, và ông ấy đặt tay lên ngực mẹ…”
“Đó là do bố quá năng, và mẹ không thể chịu được sức nặng. Nếu mẹ vô tình buông tay ra, bố sẽ ngã. Còn về bộ ngực, chẳng phải đêm qua con thô lỗ đã chạm vào ngực mẹ hả!?” Vừa nói, mẹ tôi vừa nhìn tôi đầy hằn học, đôi mắt đầy sát khí ý định đó và tôi không thể kìm được một giọt mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Tôi đã làm quá nhiều điều tối qua, cho đến khi mẹ kêu lên đau đớn và dừng lại với vẻ như tôi đã bị mẹ ghét…
Nhưng tôi vẫn rất vui khi biết rằng đêm qua mẹ không bị bố làm. “Ồ vâng, thật tốt quá”, tay chân khiêu vũ.
“Thằng nhóc con, thật là…” mẹ tôi lắc đầu cười khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của tôi, “con dám nhìn trộm phòng của bố mẹ, thảo nào lần đầu tiên vào phòng con lại có biểu hiện lạ lùng như vậy” bà nghĩ thầm, có lẽ tên xấu xa này đã lén lút nhìn vợ chồng bà ân ái từ trước.
Ngay lập thức mẹ đỏ mặt tía tai khi nhìn tôi, nếu như vậy thì thằng nhóc xấu xa này đã thấy phần xấu hổ nhất của bà rồi, liền lợi dụng lúc mẹ chuẩn bị đi làm về rồi xông vào tấn công bà muốn để cảm nhận lại cảm giác tuyệt vời đó. Nhưng tay tôi chỉ đạt tay lên ngực mẹ, có mấy lớp vải, dưới lớp áo vest mẹ nhìn không thấy ngực khủng lắm nhưng khi cầm vào tôi mới biết là “chất liệu” của mẹ đã sâu. Nhưng trước khi tôi bắt đầu xoa xoa nó, mẹ tôi đã hất tôi đi.
Mẹ tôi quay lại trừng mắt nhìn tôi: “Sao còn dám đến đây, hôm qua làm mẹ đau quá, mẹ bảo buông ra rồi mà vẫn cố chấp, chưa dạy cho con một bài học đàng hoàng, suýt nữa thì quên mất, vừa hay, xem mẹ sử lý con thế nào”
“A, đừng mà mẹ, con biết mình sai rồi”. Tôi vội vàng van xin mẹ thương xót, đối với mẹ tôi là đồ đểu, chơi thế nào cũng không lại được mẹ. Tôi quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót thì tốt hơn.
“Con biết sai? Mẹ thấy con ngứa da rồi mới biết, không nói chuyện tối qua, mẹ từng nói ở trường con không được làm gì với mẹ, giờ vết sẹo đã lành và nỗi đau đã quên? Nhìn mẹ không cho con chút bài học con còn không biết rằng mẹ vẫn là mẹ của con.”
Sau một câu trách móc, tôi như bông hoa sắp héo tàn.
Tôi không bỏ cuộc và hỏi mẹ tôi một cách đáng thương: “Vậy sau khi mẹ về nhà, có thể…”
“Có thể? Có thể cái gì? Con không thể làm gì cho đến khi kết quả kiểm tra của tháng sau được công bố”
Sau đó mẹ quả nhiên nói được làm được, trong thời gian trước khi có kết quả thi tháng, mẹ thật sự không thành toàn bất cứ yêu cầu nào của tôi, đừng nói là sờ ngực, đến bình thường ôm ôm cũng bị từ chối, tôi đây được coi là tự tạo nghiệp không thể sống sao?
Không còn cách nào, tôi phải học chăm chỉ, để có thể dồn tâm trí vào việc học. Cuối cùng, ông trời đã đền đáp, cho đến khi kết quả kiểm tra hàng tháng được công bố, vị trí thứ 287. Tôi không thể tin vào mắt mình. Một ngày nào đó, tôi có thể lọt vào top 300 trường thcs số 1. Mặc dù đó là trường thcs thay vì trường thpt, miễn là có bước ngoặt lớn đời mình, tôi gần như 100% có thể trúng tuyển vào trường cấp 3 số 1, không cần nhờ mẹ đi cửa sau. Và tương đương với nửa bước chân vào cổng trường đại học cấp 1. Thực tế đã chứng minh rằng chỉ cần dựa vào năng lực của bản thân để vào cấp 2, cấp 3 thì gần nh 80% sẽ không bị bỡ ngỡ vào trường đại học hạng A. Còn việc bạn có được bằng cuối hay không thì tùy thuộc vào sự tạo hóa của cá nhân.
Vào ngày có điểm, tôi cố tình không đến văn phòng của mẹ sau giờ học mà về nhà với điểm của mình. Tôi cố tình làm cho mẹ tôi nghĩ rằng tôi không dám gặp mẹ vì tôi không thi đậu, và tôi sẽ tạo cho mẹ một sự bất ngờ khi mẹ tôi về.
Có lạ không khi mẹ tôi, với tư cách là hiệu trưởng, không biết kết quả xếp loại của bài kiểm tra hàng tháng, vì bài kiểm tra hàng tháng thường được giáo viên sửa lại, và sau khi có kết quả, chúng cũng được gửi cho giám đốc lớp để xếp hạng có hệ thống, và cuối cùng được tải lên máy tính của trường. Là hiệu trưởng, nếu không hỏi giáo viên hoặc chủ nhiệm lớp, hoặc thậm chí đăng tải lên máy tính của trường, nếu mẹ không kiểm tra nó, bà ấy sẽ khó biết. Suy cho cùng, một vấn đề nhỏ như kết quả kiểm tra hàng tháng, trừ khi có sự cố, hiếm khi được giao cho hiệu trưởng, thông báo trên chỉ là một lời khen.
Chắc chắn rồi, ngay sau khi mẹ tôi quay lại, bà hỏi bố tôi đi đâu, và bố thản nhiên trả lời rằng tôi đang ở trong phòng, nói rằng tôi có thể đã làm không tốt trong bài kiểm tra, và khi tôi trở lại, có vẻ rất thất vọng, và xin mẹ đừng mắng tôi.
Mẹ trả lời, “đừng lo lắng” nói xong, cởi giày, đi về phòng của tôi.
Mẹ mở cửa phòng tôi, tôi không khóa, mẹ vào không gõ cửa, nhìn thấy vẻ buồn bã của tôi, một ánh mắt không thể chịu đựng được chợt lóe lên trong mắt. Bà ấy đến ngồi cạnh tôi và nói: “Con làm bài kiểm tra không tốt à?”
“Không thành vấn đề, đó chỉ là kết quả kiểm tra hàng tháng thôi, không có ý nghĩa gì cả”.
Tôi lắc đầu “không phải con làm bài không tốt, mà là…” nhìn mẹ tôi với ánh mắt khó tả.
Mẹ im lặng nhìn tôi một lúc, rồi mỉm cười “ồ, con còn lo lắng về những gì mẹ đã nói lần trước à? Mẹ thừa nhận rằng con hơi khó để vượt lên top 300 trong lớp, nhưng mẹ làm vậy để động viên con. Tính cách của con chưa rõ ràng, nếu không kích thích con, con còn không biết chăm chỉ.”
“Được rồi, sự vất vả của con trong khoảng thời gian này mẹ nhìn thấy, mẹ cũng không trách. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên mẹ thấy con buồn vì học lực không đạt yêu cầu. Trước đây con chưa bao giờ, mẹ rất vui vì con đã có sự thay đổi như vậy.”
Mẹ xoa trán tôi, đồng thời áp sát ngực vào mặt tôi “lần này mẹ sẽ không khắt khe với con như vậy nữa, đồ xấu xa? Vì vú của mẹ? Nhiều nhát là con… chạm vào… thế thôi…”, càng nói đến đây, mẹ càng ngượng ngùng, đến khi ngập ngừng không nói nên lời.
Tôi lấy bảng điểm của mình ra. Dù hiếm khi mẹ đến an ủi tôi nhưng lần này tôi thật sự không ngờ mẹ lại phá bỏ những gì mẹ nói, trong ký ức của tôi, mẹ luôn là nói một điều, sẽ không bao giờ làm ngược lại những gì mẹ đã nói, bà ấy gọi là nguyên tắc. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, trong ấn tượng của tôi, ngay cả bố tôi cũng không có cách đối xử như vậy, chỉ vì tôi không thi đậu, buồn phiền mà an ủi tôi. Thật là dối trá nếu nói rằng tôi không chạm vào, mẹ tôi đã hy sinh cho tôi rất nhiều, với tính cách của mẹ, tôi có thể khiến mẹ chủ động bảo tôi sờ vú, có thể nói rằng cần rất nhiều can đảm. Làm sao còn có thể tiếp tục nhìn mẹ cười đùa?