Mẹ là hiệu trưởng
Chương 92
“Buổi trưa Tiểu Phong con muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu cho con.”
Mặc dù mẹ lúc này sắc mặt tối sầm và giọng điệu không được thân thiện cho lắm nhưng bà vẫn vén tay áo bước vào bếp.
Mẹ tôi rất giỏi việc này, bà có thái độ bất bình rõ ràng và sẽ không trút sự bất bình của mình với bố lên người khác. Nhưng tôi nghĩ là do quan hệ của tôi với mẹ bây giờ không được bình thường, nếu không dù mẹ tôi không giận tôi, nhưng trong cơn tức giận nhất định sẽ không nhìn tôi một cách tử tế, làm sao bà ấy có thể đủ tử tế để nấu ăn cho tôi.
Chỉ vì cái này, cho dù không vì trái tim yêu mẹ của tôi, cũng vì muốn cuộc sống thoải mái hơn, nhất định phải biến mẹ thành người phụ nữ của mình. Chỉ bằng cách này, mẹ mới tốt với tôi, và tôi rất thích cảm giác này.
“Con không muốn ăn gì, nhưng lại rất muốn ăn mẹ ạ”
Tôi có chút tự hào ngập tràn, thốt ra một câu không có lông trên miệng. Nói xong, tôi chợt bừng tỉnh, ờ, những gì tôi vừa nói, tôi là kẻ ngốc sao? Tại sao lại nói những điều như vậy với mẹ?
Đúng lúc tôi nghĩ mẹ sẽ giận và mắng tôi vì chuyện này thì mẹ tôi đột nhiên nói: “Bình thường bao giờ bố con mới về?”
Dù không biết tại sao nhưng tôi vẫn trả lời: “Hơn mười một giờ”
Ngay lập tức, mẹ nhìn đồng hồ trên tường trong phòng khách, kim đồng hồ dừng lại ở mười giờ mười lăm, mẹ tôi nhìn tôi ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt không ngừng lóe sáng, trên mặt lộ ra biểu cảm khó khăn rồi quyết định.
“Về phòng con đi…”
Tôi mở to mắt khi nghe mẹ nói thế, mẹ vừa nói gì vậy? Muốn vào phòng của tôi? Mà còn trong một bầu không khí mập mờ như vậy? Chẳng lẽ hôm nay được cùng mẹ ăn cơm thịt sao? Tôi không ngờ mình đã đánh mất cơ hội vui vẻ với dì Ôn, nhưng đổi lại có được mẹ, đây có phải là điều may mắn trong bất hạnh khó lường hay không?
Tôi nốt khan trong tiềm thức, đi theo sau mẹ và bước nhanh về phòng. Tôi bắt đầu hơi mất kiên nhẫn… nhưng liệu mọi thứ có suôn sẻ sao?
Mẹ bước vào phòng và ngồi trên giường của tôi, nhìn tôi đi vào từ phía sau với một biểu cảm phức tạp, sau đó quay lưng lại với tôi và bắt đầu cởi bỏ phần trên của mẹ, cho đến khi mẹ cởi phần dưới của bộ đồ, để lại một chiếc áo lót màu đen. Dưới sự ngạo nghễ của dãy núi trắng dưới đồng bằng, hàng cúc áo được nâng đỡ một cách bấp bênh.
Tuy nhiên, mẹ tôi ngừng cử động và không hề có ý định cởi váy. Đôi mắt tôi dán chặt vào ngực mẹ, và không hề rời đi trong chốc lát.
“Mẹ nghe nói lân này con làm bài kiểm tra hàng tháng rất tốt, con nằm trong top 10 của lớp. Mẹ không ngờ con lại có thể chăm chỉ học tập một cách có ý thức như vậy mà không cần mẹ ở nhà giám sát con. Mẹ cảm thấy rất hài lòng “, mẹ dùng tay cổ vũ ngực phập phồng “trước đây tiểu tử con cứ lén lút cọ xát vào vú mẹ, hoặc là cố ý ăn đậu hũ của mẹ, cho nên lần này thưởng cho con thỏa mãn.”
Tôi sững sờ “uh, sao mẹ biết được hả, mẹ không phải đi công tác để học sao?”
“Dù mẹ không ở trường nhưng mẹ biết mọi thứ ở trường, đặc biệt là về con. Mẹ có cách để biết, ừm ừm, để xem mai này con còn dám làm chuyện xấu trong trường nữa không.”
“Không phải đám thấy cô chảnh chọe sao? Bọn họ suốt ngày chỉ biết lấy lòng mẹ để con làm báo nhỏ”, tôi đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt của những giáo viên đó trong trường, và vĩu môi.
“Đây là mẹ đã dặn dò họ, sao? Không phục à?”
“Làm sao có thể chứ? Đương nhiên là phục ạ, phải kiên quyết báo cáo khi mẹ chỉ đạo”
Mẹ thấy tôi trở nên hèn nhát trong một giây, trợn trắng mắt. Nhưng bà ấy đang đùa với tôi, nó đã làm mất đi sự xấu hổ khi khoe bộ ngực của bà trước mặt tôi, và sự xấu hổ của người làm mẹ.
Mặc dù bây giờ mẹ con tôi quan hệ rất thân thiết, tôi đã sờ mó, nhìn thấy nhiều bộ phận trên cơ thể, thậm chí vô tình quan hệ với tôi một lần thì chúng tôi đã vượt quá giới hạn mà một người con trai bình thường có thể chịu đựng được rồi. Nhưng mẹ dù sao cũng là một người mẹ, chưa nói đến tính cách cực kỳ bảo thủ của mẹ ngày xưa, ngay cả một người phụ nữ bình thường cũng sẽ xấu hổ khi yêu cầu mẹ cởi bỏ quần áo trước mặt người đàn ông mình yêu. Chưa nói đến mẹ ở trước mặt con. Tôi tin rằng mẹ không biết mình quyết tâm đến mức nào để làm được điều này nên tôi mới bất ngờ như vậy.
Để một người phụ nữ cực kỳ bảo thủ và truyền thống như mẹ để ngực trần trước mặt con trai mình, và thậm chí chạm vào, thật khó tin hơn cả, và chỉ có thể được mô tả như một phép màu. Tôi rất vui và cảm động, chứng tỏ sự cố gắng của tôi không hề vô nghĩa, tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng có một chỗ đứng trong lòng mẹ chứ không phải coi tôi như con trai. Tôi thực sự cảm động vì mẹ có thể làm điều này cho tôi, dù chỉ vì lý do đoàn tụ.
Tôi nhe bước đi đến bên mẹ, ánh mắt nóng rực làm mặt mẹ hơi đỏ lên, xấu hổ quay đầu đi “thằng nhóc thối, nhìn nữa, nhìn nữa là mẹ đi ra ngoài đấy”
“Hì hì” tôi chợt bật cười, ôm mẹ vào lòng ” ai bảo mẹ đẹp thế, không nhìn mẹ thì nhìn ai chứ ạ?”
Nghe câu nói này của tôi, lòng mẹ ngọt ngào không thể giải thích được, mặt lặng đi, bình tĩnh mà mềm mại vỗ trán, “chỉ biết trêu đùa mẹ, mẹ già rồi, con tưởng mẹ không biết, khi mẹ còn là chủ nhiệm kỷ luật, đám tiểu tử con lén lút gọi mẹ là một phù thủy già của sự tiêu diệt, mụ già xấu.”
“Không, cho dù người khác có ói đi chăng nữa thì con cũng nhất định không có.” Tôi dơ tay đặt đỉnh đôi áo lót đầy đặn của mẹ. Bộ ngực đầy đặn của mẹ tôi được bao lại bởi chiếc áo lót, đường vú hằn sâu trên khuôn của mẹ khiến tôi thực sự muốn vùi đầu vào giây phút đó.
“Ồ? Thật không có sao?”, Chịu đựng cảm giác tê dại đến từ sự cọ xát của lồng ngực tôi, mẹ chớp chớp đôi mắt to ngấn nước nhìn tôi, như thể bà có thể nhìn thấu trái tim tôi.
Đôi mắt của mẹ như xuyên thấu tim tôi, tôi cảm thấy tội lỗi, không thể không thất bại, đàng phải thừa nhận: “Được rồi, con đã lén gọi một hai lần, không phải vì trước đây con chưa hiểu chuyện lại còn ngu ngu, ở bên cạnh một mỹ nhân như mẹ, lại không hề hay biết”.
Tôi giơ hai bầu vú to trắng nõn của mẹ lên, nói: “Vú của mẹ thật to và săn chắc, đứa con gái nào có thể so sánh được với cái này?”
Cái cổ hồng hào của mẹ nổi lên, “con cái thằng nhóc thối, ai cho con so sánh ngực… của mẹ…” nhưng mặc dù mẹ có vẻ xấu hổ và tức giận, nhưng nụ cười trong con ngươi lại phản bội bà.
“Đó vốn là chuyện đã rồi, mẹ ơi, hãy nhìn làn da của mẹ, nó mềm mại như một đứa trẻ sơ sinh, và không thể tìm thấy dù chỉ là nếp nhăn trên đó. Mẹ nói mẹ có chỗ nào già chứ? Mẹ bị nghi ngờ là cường giả đấy, thế là sẽ bị sét đánh đấy.”
“Giả bộ cái đầu con, có sét đánh cũng đánh chết con, thằng tiểu tử này ai lại nghĩ đến mẹ con cả ngày chứ. Con thật có năng lực, ngay cả mẹ cũng dám giễu cợt, đã lâu không dạy con nên ngứa da sao?”
“Không phải không phải, da con một chút cũng không ngứa”, tay tôi vô thức xua, đừng nghĩ tôi đang giả vờ, nghĩ rằng tôi vẫn đang tán tỉnh mẹ. Thực ra, ngay khi mẹ tỏ ra hơi quyết liệt, khi nghe tin mẹ sẽ dạy dỗ tôi, hình ảnh mẹ đã ở trong tim tôi bấy lâu nay như một phản xạ có điều kiện, và lập tức thuyết phục tôi. Trước mặt mẹ, không phải lúc nào tôi cũng có thể tỏ ra là một người đàn ôn anh hùng.
“Con chỉ nói thật.”
Nhìn thấy bộ dạng của mẹ có chút bất lực. Bà biết tất cả đều liên quan đến hình ảnh trước đây của mình, muốn thay đổi cũng không dễ dàng. Là phụ nữ. Chắc chắn bà rất yêu con trai mình, là phụ nữ, bà rất hạnh phúc khi được một người đàn ông đối xử dịu dàng với mình, nhưng đôi khi bà lại mong một người đàn ông có thẻ cứng rắn hơn với bà, mạnh mẽ đến mức có thể gây chấn động và chinh phục trái tim bà và nghiền nát sự dịu dàng và kiềm chế của bà.
Đáng tiếc, nhân vật bố tôi là số mệnh sẽ không bao giờ mạnh mẽ trước mặt mẹ tôi trong cuộc đời này, vì vậy mẹ tôi thật lòng mong rằng tôi sẽ không đi theo con đường cũ của bố và trở nên vô dụng như bố, kể cả về tính cách.
Ở đây không khó để thấy rằng ý kiến của mẹ đối với bố là không thể chịu đựng được như thế nào. Tuy nhiên, trong tiềm thức của mẹ, mẹ đã coi tôi là người của mẹ rồi, vì tôi là người của mẹ nên tất nhiên mong rằng tôi có thể trở thành người đàn ông lý tưởng trong suy nghĩ của me.
Nhào lên bộ ngực đồ sộ của mẹ, đã quá sung sướng rồi, nhưng luôn có cái gì đó ở phía sau, đây là cơ hội hiếm có, mẹ muốn tôi sờ soạng, làm sao chỉ có thể mặc áo lót? Thế là tôi khẽ đưa tay ra sau sờ soạng vài cái rồi nới cúc áo ngực của mẹ ra, ngay lập tức chiếc áo lót ren đen gắn trên bầu ngực trắng như tuyết của mẹ tôi rơi ra, bây giờ bầu ngực của mẹ tôi đang thiếu một chiếc áo lót. Sự kiềm chế của phần trên cơ thể hoàn toàn được giải phóng trước mắt tôi.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là mẹ tôi không dừng lại hay kêu một tiếng nào mà lại tiếp tục hành động của tôi. Tôi không mơ phải không? Hôm nay mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ đã uống nhầm thuốc?
Mặc dù tôi nghĩ điều đó thật khó tin, nhưng tôi đã sớm quên nó đi, bởi vì bộ ngực của mẹ tôi thật hấp dẫn, với làn da trắng mịn và mềm mại, xương quai xanh thanh tú, bụng phẳng không một chút mỡ, và một thân hình trưởng thành đầy đặn. Cơ thể của một người phụ nữ trưởng thành đã được rửa sạch bởi thời gian mà không một thiếu nữ trẻ nào sánh kịp. Hai quả anh đào đỏ tươi bay phấp phới trong không trung, bộ ngực săn chắc căng mọng như hai cục thịt lớn rơi vào không trung nhưng lại không rơi xuống, nếu newton nhìn thấy cảnh tượng này, liệu ông ấy có nghi ngờ định luật hấp dẫn của mình? Sai rồi? Nhưng dù ông ấy muốn gặp cũng không cho ông ấy xem, mẹ chỉ thuộc về một mình tôi, ai dám động thì tôi đánh kẻ đó.
Đến lúc này thì tôi không thể nào chịu được nữa, đôi bàn tay to lớn khát khao không thể chờ đợi được ôm lấy cặp vú to tròn của mẹ, đây dường như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cặp vú của mẹ một cách lộ liễu như vậy, đầu óc tôi tự động lọc những gì tôi đã từng xem với Từ Béo. Các nữ diễn viên phim truyền hình, tôi thấy rằng không ai có thể so sánh với mẹ, và nhiều nữ diễn viên trong số đó đã nâng ngực. Mặc dù tôi không biết những cô diễn viên ngực bự đó cảm thấy thế nào, nhưng tôi không nghĩ chúng có đồ đàn hồi và mềm mại như của mẹ tôi. Khác hoàn toàn với của dì Ôn, của dì Ôn thì mềm và nhiều nước, còn của mẹ thì đàn hồi rất tốt, dù có thay đổi hình dạng gì đi nữa, chỉ cần buông tay ra là nó sẽ đổi trở lại trong giây lát, và sẽ cảm thấy thích thú khi đang cầm nó, như thể mềm mại không thể tả, hầu như không có từ ngữ nào để diễn tả cảm giác này.
Đây là nơi tôi đã nuôi tôi lớn lên bằng sữa mẹ… tôi dường như bị mê hoặc, và tôi há miệng ra và cắn một cái vào bầu ngực xinh đẹp của mẹ. Tôi thấy mỗi lần nhìn thấy cơ thể mẹ, tôi lại nổi cơn điên không thể giải thích được, như muốn nuốt chửng lấy mẹ và biến mẹ thành tài sản riêng của tôi. Hương thơm dịu ngọt thầm nhẹ vào miệng tôi, lưỡi tôi, hàm răng, xương hàm và toàn thân tôi đều cảm nhận được sự chạm vào của núm vú mẹ, tôi như được tiếp thêm sức mạnh về tinh thần.
Người mẹ bị tôi xoa bóp vú rất đau đang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp, như thể tôi không hề xoa nắn cặp vú của bà, đôi mứt mềm và ngấn nước của bà không ngừng đổi màu, chỉ có duy nhất con người chưa bao giờ thay đổi, luôn ở lại.
Trong chuyến công tác không có con trai bên cạnh, Trần Thục Nhàn đã suy nghĩ rất nhiều, bà không biết có nên tiếp tục duy trì mối quan hệ này với con trai mình hay không. Bà rõ về những gì con trai bà đã làm với bà trước đây và tình yêu dị dạng của con trai bà dành cho bà, bà có thể hiểu và cảm nhận điều đó, nói thật là bà đã trải qua rất nhiều chuyện và nói rằng bà không có ý niệm với con trai của bà như vậy là không thể.
Bà yêu Tiểu Phong, đúng vậy, bà yêu con trai của mình. Trong lòng bà nhói lên, trước giờ cậu con trai Tiểu Phong luôn ở bên cạnh bà, Trần Thục Nhàn cũng không để ý lắm, mãi đến lần này khi bà đi công tác xa cách hai nơi, Trần Thục Nhàn mới nhận ra điều đó. Con trai bà đã có một vị trí trong trái tim bà, và nó không còn đơn giản là tình cảm giữa mẹ và con trai nữa mà trở thành một niềm khao khát sâu sắc. Chuyến công tác để học tập là một hành trình trên danh nghĩa, nó thật ra là một cơ hội để nắm bắt quan hệ.
Người nào có thể đi chuyến này đều sắp làm giám đốc điều hành mà không đủ trình độ, có người có hâu, có người chống lưng. Người ta nói đi công tác thực chất là để tích lũy quan hệ trong chính quyền sau này. Đây là mục đích thực sự của cái gọi là học tập.
Cũng có những nhóm nhỏ của riêng họ. Dù sao, cũng có những phe phái khác nhau trong chính quyền. Có những phe đối lập và liên minh lợi ích. Trần Thục Nhàn người không có xuất thân và lai lịch, đang ở giữa đống bùn lầy này, và phải đối phó với đủ loại hổ rình mồi và mãng xà mỗi ngày.
Bà thật sự rất mệt, Trần Thục Nhàn kéo thân thể mệt mỏi trở về khách sạn hầu như ngày nào cũng không còn sức lực, lúc đó bà thật sự hy vọng con trai có thể ở bên cạnh, có thể để bà tựa vào bờ vai rộng lớn của nó.
Lúc này bà lại thấy xấu hổ, lúc cần người đồng hành nhất điều bà nghĩ đến không phải là chồng mà là con. Bà đã quen với việc có con trai ở bên cạnh, nhưng đột nhiên không có nữa mà bà cảm thấy trống rỗng. Trần Thục Nhàn nằm trong căn phòng im lặng của khách sạn một mình, trên giường cũng không có người khác trừ bà.
Lúc này, khuôn mặt tươi cười xấu xa của người đàn ông vẫn luôn hiện ra trước mắt bà, với nụ cười có vẻ ngốc nghếch, nhưng hắn đang ăn đậu hũ của bà, lén lút mò mẫm bộ ngực của bà, cùng bộ ngực lớn mềm mại thẹn thùng của bà là mông. Chỉ là khi bà cảm thấy không thoải mái và muốn vỗ tay con trai mình ra khỏi người mình, bà lại thấy bóng dáng của con trai mình đột nhiên biến mất trên mặt bà, và bà lại là người duy nhất trong phòng.
Bà đã mất mát.
Bà bắt đầu lo lắng.