Mẹ mút cặc cho con
Chương 1
Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi.
Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi.
Giọt nắng bâng khuâng.
Giọt nắng rơi rơi bền thềm.
Bài hát bâng khuâng.
Bài hát mang bao kỷ niệm, những ngày đã qua…
Quán cà phê ‘Đắng’ tối nay im lặng khác thường so với mọi tối. Không nhốn nháo như mọi hôm, không tiếng nói chuyện của khách, hình như tất tả mọi người đang hướng mắt lên sân khấu, tất cả mọi người đều thả hồn theo bài hát mà cô ca sĩ nghiệp dư tên là Bảo Ngọc đang thể hiện. Từ ngày có Bảo Ngọc thì quán cà phê Đắng đông khách hẳn lên, cứ cuối tuần là mọi người dù bận đến mấy cũng cố gắng đến đây làm ly cà phê thả mình nghe Bảo Ngọc hát.
Những bài hát mà Bảo Ngọc chọn thường nhẹ nhàng, nhưng ca từ thì lại đi sâu vào lòng người. Cô luôn hát hết mình vì khán giả, hát lúc nào cũng thả hồn vào bài hát cứ như thể tác giả viết những bài đó là để dành cho cô. Chính vì lẽ đó khán giả rất thích đến đây nghe cô hát, thích ngắm cái vẻ đẹp có sức hút kì lạ từ cô. Nghe cô hát mọi người có cảm tưởng quên đi hết cái mệt mỏi, quên đi hết cái xã hội sô bồ đầy bon chen.
Bình thường khi hát Bảo Ngọc luôn nhắm mắt để nhập tâm theo bài hát đó, nhưng hôm nay thỉnh thoảng cô mở mắt ra để vừa hát vừa nhìn xuống phía dưới nơi có một vị khách đặc biệt lúc nào cũng ngồi một mình nghe cô hát. Anh ta đặc biệt vì hai tháng nay chưa một lần bỏ một tối nào khi có cô hát, đặc biệt vì chỉ đi một mình nghe cô hát xong các bài thì cũng đi về luôn.
Bảo Ngọc biết anh chàng này thích nghe cô hát lắm, nhưng cô cũng thấy hơi tức trong lòng vì anh ta không thèm xin số điện thoại hay đến xin làm quen với cô như bao mọi người khác. Chính vì cái đặc biệt khác người đó nên Bảo Ngọc đã có cảm tình với anh chàng này. Tối nào lúc đi về cô cũng mong có một ngày chàng thanh niên bảnh trai đó sẽ đợi cô ở đầu đường để xin làm quen với cô hay xin đưa cô về nhưng chẳng bao giờ có chuyện đấy cả. Hôm nay Bảo Ngọc có suy nghĩ mạnh dạn trong đầu “trâu không đi tìm cọc thì cọc sẽ đi tìm trâu vậy”.
Phong đứng dậy thanh toán tiền cà phê rồi như mọi khi anh lững thững dắt chiếc xe đạp cọc cạch ra về. Đang lên xe chuẩn bị đạp đi về thì bỗng dưng Phong nghe tiếng gọi của một cô gái sau lưng, anh hơi ngạc nhiên vì chẳng quen ai và nghĩ rằng chắc người ta gọi ai đó nên anh cứ thế đi. Nhưng vừa đạp được một mét thì tiếng cô gái đó lại gọi anh, Phong dừng xe quay người lại để xem ai thì anh khá bất ngờ vì người con gái gọi anh chính là cô ca sĩ mà anh rất hâm mộ.
– Anh có bị điếc không đấy? Ngọc tỏ vẻ đanh đá vì gọi mãi Phong không thưa.
– Tôi không điếc, cô có chuyện gì không? Phong bình thản trả lời.
– Không điếc mà không nghe thấy người ta gọi à? Ngọc vẫn nói cái giọng giận dỗi như thể đã quen nhau lâu lắm rồi.
– Hihi… Tôi xin lỗi, vì cứ tưởng cô gọi người khác. Phong vừa cười vừa xoa tóc như một anh chàng ngố.
– Em gọi anh chứ gọi ai nữa. Người gì đâu mà ngốc thế cơ chứ.
– Sao cô lại bảo tôi ngốc?
– Ngốc hay không thì về nhà tự nghĩ xem mình có hay không nhé.
– Chắc cô nói đúng. Tôi thấy mình cũng hơi ngốc thật… Hihi… Mà cô gọi tôi có chuyện gì không?
– Thì tất nhiên là có thì người ta mới gọi chứ. Sao hỏi ngốc thế?
– Cô lại bảo tôi ngốc rồi. Ngốc hay không thì có liên quan gì đến cô không?
– Hihi… Em xin lỗi, em trêu thế thôi. Đừng có tức đấy nha!
– Ai thèm tức với con gái làm gì. Mà có chuyện gì sao cô lại gọi tôi vậy?
– Em hôm nay không có xe, anh cho em đi nhờ về kí túc xá được không?
Phong hơi bối rối vì lời đề nghị này, anh không ngờ có ngày lại được đưa Bảo Ngọc về. Làm sao có thể từ chối.
Được, mà gì chứ cái chuyện giúp nhau thì từ xưa anh luôn nổi tiếng là giúp người rồi. Nhưng Phong nhìn xuống con xe đạp cà tàng của mình thì anh thấy hơi ngại, nó không phù hợp lắm với cái vẻ đẹp của Bảo Ngọc. Như biết được ý nghĩ của Phong, Bảo Ngọc liền nói trước để anh đỡ ngại:
– Nếu anh ngại thì em đi bộ hoặc gọi xe ôm về cũng được.
– Không phải tôi ngại cái đó đâu. Tôi ngại…
– Anh ngại cái xe đạp chứ gì?
– Hihi… Uh.
– Em là sinh viên nghèo phải đi hát kiếm thêm tiền lo cho cuộc sống nên làm gì được đi xe máy hay ô tô mà anh phải ngại điều đó. Ngọc nói xong cô vô tư ngồi vào yên sau của chiếc xe đạp mặc kệ Phong cứ tẩn ngẩn đứng nhìn.
Thấy Ngọc đã như vậy thì Phong cũng tặc lưỡi lên xe đi chở cô về, vừa đi được một đoạn đường ra đầu ngõ thì có ánh đèn xe máy sau lưng, tiếng rồ ga rồi hai chiếc xe máy phóng lên kẹp hai bên. Một thằng thanh niên ngồi trên chiếc Dyland nói với Ngọc:
– Thì ra đây là cái lí do em từ chối anh để anh đưa về đúng không?
Bảo Ngọc nhìn sang thằng thanh niên đeo khuyên tai, sao cô ghét nó thế cơ chứ. Mấy tối nay hôm nào nó cũng rình lúc cô đi về để đi cùng nói chuyện. Dù không ưa nhưng nó cứ bám lấy cô như hình với bóng mà cô chẳng biết làm thế nào có thể cắt đuôi nó được. Ngọc nói sang với thằng đi Dyland:
– Anh từ nay đừng có bám theo tôi nữa được không? Tôi đã có bạn trai rồi.
– Ha ha… Cái gì? Em đã có người yêu á? Thằng nào vậy? Em đừng nói là thằng đang chở em bằng chiếc xe đạp nhé.
– Uh đấy. Xe đạp thì làm sao? Nó có liên quan gì đến anh không? Ngọc cũng tỏ ra ghê gớm không vừa.
– Sao lại không liên quan? Anh thích em và bất cứ thằng nào có ý định tán em thì phải bước qua xác anh.
Phong từ nãy vẫn lẳng lặng đạp xe như không có chuyện gì. Tai Phong nghe hai người nói chuyện thì anh biết Ngọc không thích gì cái thằng thanh niên này. Anh biết Ngọc vừa nói anh là bạn trai của cô chỉ là một cái cớ, tuy anh chẳng là gì của cô nhưng thấy hoàn cảnh Ngọc đang bị uy hiếp nên trong người Phong cũng có chút cái khí thế anh hùng nổi lên muốn bảo vệ cho cô. Phong dừng xe lại nói:
– Ngọc đã nói rồi đấy. Cô ấy không thích bị các anh làm phiền. Các anh làm ơn từ nay đừng làm phiền cô ấy được không? Phong nói nhẹ nhàng một cách rất lịch sự nhưng cũng đầy khí thế.
– Ái chà! Thằng này ngon!
– Một thằng đi trên chiếc xe máy bên cạnh a dua vào.
– Dm mày muốn chiến với tao à hả con chó! Thằng đeo khuyên tai nói với Phong rồi bước xuống xe như muốn chuẩn bị đánh nhau.
Ngọc thấy tình hình có vẻ không ổn. Nếu đánh nhau thì chắc Phong sẽ thua vì anh chỉ có một mình, còn bên kia thì có hai người. Thằng đeo khuyên tai đã xuống xe, và thằng bạn nó cũng vậy. Trong lúc không biết phải làm gì thì với bản tính hơi đanh đá, Ngọc liền hét lên thật to:
– Cướp… Cướp… Mọi người ơi! Cướp… Cướp…
Dù Ngọc đã hô rất to nhưng lúc này trời đã về khuya, chỉ lác đác vài người đi trên vỉa hè, họ nghe thấy thì.
Cũng tò mò nhưng chỉ đứng xem chuyện gì xảy ra chứ chẳng có ai chạy ra giúp cả. Ngọc lo lắng vì chẳng có ai.
Đến giúp, cô lại hét to lần nữa khi thấy thằng đeo khuyên tai đã túm lấy cổ áo của Phong, rồi cô nghe thấy.
Tiếng “bốp… Bốp… Uỵch… Á”. Ngọc quay lại tưởng Phong đã bị ăn đòn thì không phải, thằng đeo khuyên tai đang ngã rúi rụi vào xe máy của nó, chắc nó vừa bị mấy cú đấm của Phong. Thằng bạn đi cùng thấy vậy lao vào thì bị Phong đá hai phát vào đùi và vào bụng ngã sõng soài ra đất.
– Có lên xe về không mà còn đứng đấy nhìn nữa à? Phong lên xe nói tỉnh bơ với Ngọc.
Ngọc vẫn chưa hết choáng vì những cú ra đòn quá nhanh của Phong, tuy đã hết sợ nhưng cô vẫn hơi run khi leo lên yên xe để về. Ngọc ngồi sau bám chặt lấy hai bên eo Phong cười khúc khích rồi nói:
– Bốp… Bốp… Nghe đã ghê! Biết võ sao không nói sớm để người ta kêu khàn hết cả cổ.
– Nói ra trước để chúng nó chạy hết à. Công nhận cô cũng mồm to thật.
– Hihi… Sợ anh bị chúng nó đánh nên em mới phải dở cái bài đó ra đấy. Mà anh tên gì nhỉ? Em tên Bảo Ngọc.
– Phong là tên tôi.
– Nói chuyện với con gái mà cứ xưng tôi.
– Hihi… Tôi quen nói như vậy.
– Đấy lại tôi. Giỏi võ như vậy thì lần sau anh đưa Ngọc về nha! Ngọc sợ lần sau chúng nó sẽ trả thù đấy. Anh.
Cũng phải cẩn thận đó. Ngọc bám chặt vào eo Phong, cô muốn dụi đầu vào lưng anh nhưng ngại không dám.
– Ngọc là sinh viên nhạc viện à?
– Vâng. Em mới học được năm thứ hai thôi. Còn anh chắc cũng là sinh viên phải không? Nhìn dáng thư sinh trông giống lắm.
– Anh ra trường được hơn một năm rồi. Anh học kiến trúc, nhưng chưa tìm được việc gì liên quan đến ngành mình học cả. Anh đi làm trái nghề để kiếm tiền mưu sinh thôi.
– Nếu anh kiên trì và có đam mê thì anh sẽ tìm được công việc ưng ý thôi. Đừng bao giờ từ bỏ đam mê anh ạ. Như em thích hát từ bé nên em quyết tâm thi vào trường nhạc viện để sau này được trở thành ca sĩ.
– Em hát rất hay và anh tin em sẽ đạt được ước mơ đó.
– Hihi… Hát hay đến nỗi có người không bỏ một buổi nào để đến nghe. Không ngờ mình có fan ruột cơ đấy. Nhưng fan này nhát quá.
– Cho dù bất cứ hoàn cảnh nào nếu em hát bằng cả tâm hồn thì anh vẫn mãi là fan ruột của em.
– Em chẳng bao giờ hát những bài theo thị trường đâu. Những bài đấy em không thích vì không có rung động em không hát được.
– Đúng vậy đấy. Hiện nay các ca sĩ hát chạy theo đồng tiền nhiều quá nên hát cái kiểu hát cho xong. Anh lâu lắm rồi không thích đi xem ca nhạc vì anh cũng hơi khó tính.
– Hihi… Anh ơi em đói bụng quá. Anh quay xe lại được không? Em vừa nhìn thấy có tiệm bánh mì pate đêm vẫn mở kìa.
Phong cũng đang thấy đói. Khi Ngọc nói thế thì anh cũng quay xe lại ngay và dựng xe lên vỉa hè trước quán bánh mì pate. Hai người ngồi ăn không nói câu nào, thỉnh thoảng Ngọc cứ liếc nhìn anh rồi cô tủm tỉm cười. Phải chăng tình yêu sét đánh là có thật?
Khi Phong đưa Ngọc về đến trước cổng kí túc xá, Ngọc xuống xe chìa tay ra nói:
– Anh cho em mượn điện thoại của anh được không?
Phong không hiểu sao Ngọc lại mượn điện thoại của mình, nhưng anh vẫn rút điện thoại ra đưa cho Ngọc. Ngọc bấm bấm một lúc rồi nhoẻn miệng cười đưa lại chiếc điện thoại của Phong và nói “tối về nhớ cầm điện thoại đấy nha!” Nói xong Ngọc chạy thẳng vào trong kí túc xá để lại anh chàng ngốc vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình tối nay vậy.