Mèo con miệt vườn

Chương 4



Phần 4

Sài Gòn, tháng 2 năm 2019.

Em đầu tiên mình quen được không phải trên mấy nhóm SGBB, mà là 1 bài đăng vu vơ trên nhóm… tìm việc làm. Bài đăng vỏn vẹn 2 dòng, đại khái là tìm người nuôi, hứa sẽ ngoan, tài khoản ảo, tên cũng là tự đặt: Mây Mây. Chấm hết, và mình ngạc nhiên quá cỡ khi một bài đăng tào lao vậy mà được duyệt trên nhóm tìm việc HR… vốn có quy định cực kỳ khắt khe về bài đăng, bài đăng thiếu 1 yếu tố nào đó còn bị bác thê thảm, chả biết sao bài đó được duyệt, thế là mình comment “nuôi sao em?”. Phản hồi đến sau… 2 ngày, chỉ có 1 dãy số kèm theo chữ zalo. Và khi mình kết bạn zalo thì phản hồi cũng cực chậm, cuối cùng em mới nói là do điện thoại hư bỏ sửa không có tiền chuộc về, phải mượn đt chị em trong nhà, nên lúc mượn được lúc không. “Anh cho em xin 500.000VND rồi em lấy đt về, xong em gặp anh liền nè”.

Ây dà, một chiêu moi tiền hử, chả phải cái bài văn vẻ quen thuộc của mấy đứa lừa đảo đây mà, nhưng mà thấy sao sao ta, có vẻ thiệt, cũng có vẻ nhiệt tình, lúc mượn được zalo thì nhắn nhanh, lúc không được thì lâu, tỷ lệ thiệt khoảng 20%. Ừm, lý thuyết xác suất Fisher bảo biến đạt trên 25% mới khả quan, không thì phải lấy mẫu xác suất tiếp. Con nghe Fisher, ngài là thánh tổ lập nên ngành xác suất mà. Lấy thêm mẫu như vầy nè “anh hông có internet banking, em ở đâu anh chạy ngang anh đưa?”.

Tin hay không tùy bạn, mình là 1 thằng cực kỳ lạc hậu về công nghệ, lại ảnh hưởng phong cách rởm đời của “những chàng trí thức con con, thường hay mắc phải bệnh gàn” – (Phạm Quỳnh, Nam Phong Thi Tập), nên lúc đó mình hoàn toàn không có tài khoản ngân hàng có internet banking thiệt, vì lý do mình… không hề xài smartphone, mình chỉ có điện thoại cục gạch, tới giờ vẫn vậy. Nguyên nhân hả, mình rời khỏi nhà, hay chỗ làm, là không đứa nào kiếm ra mình ở đâu, không có màn nhờ vả, tăng ca, việc đột xuất, họp hành… chỉ những ai thực sự thân thiết mới có số điện thoại mình, cần lắm mới gọi, không thì thôi. Một cách trốn việc khá khôn ngoan, và đề phòng được kha khá đứa lừa đảo.

“Em ở… anh chạy cần Lò Gốm qua, tới ngã 3 đầu tiên quẹo phải, gọi em ra là được”. À, được nè, mẫu thử đã lấy, giờ coi kết quả xác suất thôi. Vẫn bài cũ, xe cùi, quần áo bình thường, trong bóp là 550.000 VND, 500.000 VND để tặng em, 50.000 VND phòng bể bánh xe, hết xăng, việc đột xuất. Xong, xuất phát.

Đến nơi thì gần 4h30 chiều, má ơi, cái gầm dưới chân cầu kênh Tân hóa – Lò Gốm nó nhỏ xíu mà sao đông xe dữ vậy nè, quẹo quẹo chen chen 1 hồi cũng tới nơi, báo vị trí đối diện đường, kiếm 1 căn nhà khóa cửa rồi đậu nhìn ra. 10 phút sau thì một chiếc Cub 81 trờ tới, điện thoại mình rung lên.

“Dạ em tới rồi mà không thấy anh” – một giọng miền Nam cất lên, giọng phổ thông, không chẹt bẹt cũng không ngọng.

“Anh ở sau lưng em 15m, đợi 15 giây” – mình tắt dt, tra chìa khóa, rồ ga 1 hơi là đứng trước mặt em. “Chào em, em là Mây Mây à?”

Chừng hiểu mình muốn gì, nàng cởi khẩu trang, nhìn mình cười: “Dạ em đây, anh T. Phải không?”

“Đúng rồi, anh đây, còn đây là tiền cho em”. Mình móc bóp đưa – “chuyện kia bàn sau nha, em lấy điện thoại về nhắn anh”.

“Dạ em cảm ơn, em chạy đi lấy điện thoại xong em nhắn anh liền” – nàng nói nhanh, xong 2 đứa… rồ ga vọt 2 hướng lẹ, vì dòng xe ken đặc đã ùn tới ngã 3, tiếng chửi bới giành đường vang rền, xớ rớ ở lại nữa là bà con chém mình giành đường.

Tối chừng 7h, mình nhắn 1 tin vào số dt “chưa thấy em trả lời.”

“Dạ em đi công chuyện, chừng 1 tiếng em về liền” – tin nhắn trả lời nhanh.

Khoảng 1 tiếng sau thì zalo báo tin nhắn thiệt “dạ em cảm ơn anh cho tiền, anh muốn khi nào gặp em nè?”

Cô nàng này có vẻ dễ ghê, 500.000 VND đưa ra thôi mà nhận kèo làm tình nhanh vậy? Có vấn đề gì ở đây? Hàng dạt? Hay trả thù đời?

“Em cho anh hỏi vài câu được không?” – Mình nhắn trả.

“Dạ anh hỏi tự nhiên. Hihi”

“Em cần người nuôi ra sao?”

“Dạ em không yêu cầu gì đâu, anh thỉnh thoảng cho em ít tiền mua đồ, chừng vài trăm tới một triệu thôi”.

“Ừm, em đăng bài vậy chắc nhiều người hỏi lắm ha, sao lại tới lượt anh?”

“Đâu thấy ai đâu anh, có anh thôi, mà em nhận tiền của anh rồi, em đi với anh chứ đi với người khác chi nè.” – Một câu khẳng định mình rất khéo.

“Ừ, vậy mai anh gặp em nha, khoảng 2h chiều được không?”

“Dạ được, vậy mai anh tới chỗ hôm qua rồi gọi em nha” – em kết thúc rất dứt khoát.

Trưa hôm sau, mình có mặt đúng hẹn, chiều đông bao nhiêu thì trưa vắng bấy nhiêu, cả con hẻm 4m chỉ có 1 mình đi vô, loáng thoáng vài bóng người phản chiếu trên mấy tấm kiếng cửa nhà. Đổi chỗ đứng, gọi điện thoại, em kêu đợi em 5 phút. Và em đi ra thật, leo xe mình tỉnh bơ luôn.

“Đi đâu em?” – Mình vừa rồ máy xe vừa hỏi.

“Hihi, anh thích đâu thì đi đó, em hông biết” – em nhí nhảnh trả lời.

À hả, mình phóng trở lại Võ Văn Kiệt, lên cầu Nguyễn Văn Cừ, đi Trung Sơn – thánh địa khách sạn ở mạn Nam Sài Gòn. Em đòi mua trà sữa rồi vô khách sạn, mà em uống trà sữa lề đường có 20.000 VND à, thấy cũng biết điều.

Lựa chỗ, nhận phòng, em vui vẻ đi tắm trước, mình ngồi ngoài chờ, đó giờ chưa đi chơi gái lạ bao giờ, cảm thấy trong người nôn nao lạ, nửa muốn vô tắm chung, nửa muốn ngồi chờ, chuyện nói chưa xong mà nhào vô chơi ẩu rồi nó đòi hỏi thì mệt. Nghĩ ngợi chút mà em đã quấn khăn tắm đi ra rồi, mình cũng vô tắm sơ 1 cái cho đỡ mồ hôi. Xong mặc lại đồ, đi ra kéo ghế ngồi.

“Ủa anh mặc đồ hả?” – Em ngạc nhiên.

“Ừ, anh hỏi cái này chút, đó giờ em đi với nhiều người hông?” – Mình ráng kìm cơn thèm lại, hỏi.

“Em từng có chồng, giờ em có con, con em đi học lớp 1 rồi anh, đó giờ em ít khi đi lắm, lần cuối em đi chắc cũng gần 2 năm rồi” – em trả lời chậm rãi, mặt hơi chau lại.

“Không nghe cave…”, câu tục ngữ xẹt qua óc, nhưng mà em này đâu có giống cave, nhìn cũng đàng hoàng, mình lại có cảm giác tin em.

“Em làm nghề gì?”

“Em là vũ công múa ở nhà hàng tiệc cưới đó anh”.

Ồ, hèn chi dáng đẹp! Thân hình em này cũng cao ráo, thon thả, chỉ là đúng như em nói, em không dư dả, nhìn làn da là biết, mặt cũng hơi có nét trái xoan, chỉ có hàm răng là xộc xệch, cười lên phá tướng. Bộ ngực như trái cam, không to lắm nhưng vậy là đẹp rồi, phần dưới đang còn bị cái khăn tắm che nên chưa biết. Vậy là được, chơi thôi.

Mình chồm qua, ôm nhẹ em để lên đùi, hít hít thử. Em tắm cũng kỹ, nhưng vẫn nghe ra chút mùi cơ thể, thường là tầng lớp lao động mới bị vì làm nhiều quá và không có điều kiện mua mỹ phẩm chăm sóc cơ thể. Em nhẹ nhàng xoay nghiêng người, hai tay thành thạo cởi cúc áo của mình, xoa vào bên trong nhè nhẹ, sướng gai người.

Mình đưa mặt tới, em nhiệt tình đáp trả, lưỡi hai đứa lùa vào nhau mê say, cảm giác hôn một cô nàng lạ làm mình kích thích hẳn lên, cu bắt đầu ngóc dậy. Em có vẻ rất thành thạo, cởi hết cúc áo mình em kéo nhẹ một cái là áo rời ra, miệng hai đứa vẫn dính liền nhưng tay em đã thành thạo xếp áo lại và bỏ ra bàn kế bên giường. Mình đưa tay lên, kéo cái khăn ra, và trong ánh nắng chiều vàng rực chiếu qua cửa sổ, thân hình em lần đầu lộ rõ. Dễ dàng cảm nhận một vài vết rạn trên bụng em, nhưng thân hình vẫn thon thả, bộ ngực không lớn nhưng bóp vẫn rất đã tay, mình rời môi em, hôn lên cổ, quay ra phía sau liếm vào gáy em, vị trí gây kích thích mạnh nhất.

“Á… á… anh ơi em sướng quá… em chịu hông nổi… anh ơi đừng hôn nữa” – em rên lên từng chặp.

Hề hề, đừng nghe những gì con gái nói mà, mình siết cứng em lại, lưỡi liếm từ cổ lên vành tai.

“Á… anh ơi, tha cho em… á… chết em rồi…”

“Anh làm gì mà em kêu dữ vậy” – mình vừa xoa hai trái cam của em vừa hỏi.

“Anh liếm… á… liếm em… ơ ơ… em sướng quá!!!” – Em gần như hét lên, người giật giật.

Đó giờ làm tình với người yêu, nàng rên rất nhỏ, và nói rất ít, chưa bao giờ gặp cảnh la hét này, nên mình kích thích dữ dội. Một tay mình vẫn bóp vú em, tay kia sờ xuống bụng, bấm nhẹ mấy cái bên sườn làm em lên cơn co giật luôn, tiếp tục chu du xuống tới cái hang huyền thoại thì mình giật cả mình, nước, nước đâu mà nhiều dữ. Mình tưởng em tè ra, hơi hoảng nên đẩy em ra rồi sờ dưới nệm. Cảm giác dính nhớt làm mình an tâm lại, nước tiểu đâu có nhớt vầy.

“Anh ơi sao vậy? Anh chê em hả?” – Em nằm dài ra giường hỏi mình.

“À hông, anh tưởng em sướng quá… tè” – mình ngượng ngùng giải thích.

Em cười hinh hích rồi lại nhào vô người mình, “anh làm tiếp đi, em sướng quá à”. Mình đẩy em ngồi lên mặt mình rồi chà lưỡi thật mạnh vô âm đạo em, em gần như không thở nổi nữa, chỉ có những tiếng không rõ phát ra từ miệng, tay chân em giật dữ dội, mình ghì lại, liếm tiếp, xong nhớ trong truyện có màng chọt lưỡi vô âm đạo sướng lắm, mình thử luôn.

“Hức… hức… em chết mất… anh ơi, anh đụ em đi” – em vừa nói vừa thở.

Ừ, chơi luôn, vì em đang ngồi trên người mình nên mình nên mình đẩy em trượt xuống nằm trên người mình, cầm tay em đưa vô cu. Vừa chạm tay vào, em đã sóc nhè nhẹ, ngón cái gảy gảy lỗ tiểu.

“Anh ơi, đụ nha… em thèm quá… ớ… lát em… bú cho anh sau…” – em vừa nói vừa thở, vì 1 tay mình đang ngoáy trong âm đạo em.

“Ừ, em nhún trước đi” – mình lấy gối kê đầu, chuẩn bị coi tiết mục trình diễn của em.

Và em không làm mình thất vọng, em cầm ngay lấy cu mình, xóc xóc vài cái rồi ngồi lên, và cưỡi ngựa ngay lập tức. Cảm giác âm đạo em dù đã qua 1 lần sinh nở, nhưng mà vẫn còn khít lắm, em lại nhiệt tình, nhún có nhịp, nên chưa tới 10 phút thì mình chịu hết nổi.

“Em ơi, dừng lại không anh ra” – mình vừa thở vừa nói, ráng kìm lại cơn xuất tinh đang chực trào.

“Anh ra… ơ ơ… đi anh… ra luôn vô em… á” – em vừa nói vừa nhún nhanh hơn, và mình phọt hết tinh trùng vô âm đạo em. Em phục xuống nằm lên người mình, hai tay quàng qua cổ, và 2 đứa hôn nhau thiệt chậm.

“Em ra chưa? Anh xin lỗi vì ra sớm” – mình vừa vuốt ve lưng em vừa nói.

“Em ra 2 lần rồi, anh kích thích là em đã lên đỉnh rồi, em nhún được mấy cái là em lên thêm lần nữa rồi, em thích lắm” – nói rồi em tự động trườn xuống cầm con cu nhễu nhão tinh trùng và dâm thuỷ của mình mút sạch.

Vừa tâm sự vừa vuốt ve nhau, em kể cho mình nghe là em… cố tình có bầu năm 18 tuổi để ép mẹ em cho em cưới thằng chồng cũ của em, dù mẹ em đã cản không biết bao nhiêu lần, để rồi cưới về thì thằng kia 1 tuần nó chơi em 1 ngày, 6 ngày kia nó chơi… 6 con khác. Nên cuối cùng em đành ôm con về nhà mẹ đẻ, và sống vất vưởng trong sự lạnh lùng của mẹ, cũng như sự khinh bỉ của mấy đứa em nhỏ. Mẹ em là người Hoa, và khá truyền thống, sinh con gái đã lỗ, nay liều mạng đi lấy chồng xong về nhà, bà cho ăn ở nhưng tuyệt nhiên không biểu hiện chút nào thương xót, mấy đứa em càng được nước đành hanh dữ hơn, em lại chẳng có công việc ổn định, theo nghề múa thì có tiệc thì múa, không tiệc thì nằm dài ra, thù lao vài trăm 1 buổi chẳng đủ cho em chứ đừng nói gì tới con em, nên em trong 1 lần vay mượn hết đường cho con khám bệnh mà không có tiền đi xe về, bồng con đi cả trưa nắng gần 6km về nhà, em nghĩ mình cần 1 người giúp đỡ.

“Em không cần nhiều đâu, em tự lo được, lâu lâu em xin anh thôi, còn gặp thì anh kêu là em đi à” – em thỏ thẻ.

Mình nghe xong cũng chết điếng với cái kiểu đâm đầu liều mạng này, từ nhỏ tới lớn, mình làm gì cũng theo kế hoạch (của ba mình) và lập kế hoạch bài bản, vậy mà còn lên voi xuống chó mấy bận, còn đâm đầu như con bé này, thì giờ này đi bán thân tính ra là còn nhẹ, bán thận luôn chứ bán thân gì.

“Em có dự định gì không?” – Mình vừa vuốt ve vú em vừa hỏi.

“Dạ có chứ, em muốn đi học lại, em đăng ký học cao đẳng ngành Sư Phạm Múa rồi anh, còn 1 năm nữa em ra trường, mà giờ em hông có tiền đóng học phí” – em vừa lấy tay vẽ vòng tròn trên ngực mình vừa trả lời.

Ừm, ít ra, thì cũng phải được vậy chớ, thời đại này người không bằng cấp thì thành súc sinh chứ méo phải người nữa, bạn nào phản đối vui lòng ghé thăm mấy xí nghiệp đất Bình Dương. Dù sao cũng nghe được 1 câu chuyện, và tìm được vài yếu tố để xác thực.

“Vầy đi, học phí em nhiều không?” – Mình hỏi.

“6 Triệu rưỡi à anh, cho học kỳ này”.

“Vậy lát anh chở em lên trường, anh đóng học phí cho, coi như quà tặng em” – 6 triệu rưỡi thì cũng ngang 1 tháng bao SGBB hạng bèo, còn em này có thể nói là trên trung bình, kỹ năng rất tốt, với lại chơi thoải mái không giới hạn thì tính ra mình có lời rồi. Với lại đây là một cách để kiểm tra thực hư của em nữa.

“Dạ, vậy em mang ơn anh nhiều, em hứa sẽ chiều anh nhiệt tình” – nhìn em rưng rưng thấy thương lắm.

“Ừ, nhiệt tình thì em làm đi” – mình nằm ngửa ra, cười.

Em quay lại thế chủ động, hôn mình rồi hôn lần lần xuống ngực, rồi cuối cùng là chăm sóc cu mình, nhìn em bú cu mà thấy thương luôn á, và trong tất cả các em mà mình từng làm tình, em là vô địch mảng kèn sáo. Em le lưỡi chà không trừ 1 ngóc ngách nào trên thân cu, xong lại kéo lớp da xuống liếm từng chút, tinh trùng còn nằm trong lớp da em liếm cho hết, con cu mình chưa bao giờ sướng dữ vậy, phồng lên ngoại cỡ luôn, cứng ngắc. Mình liền đẩy em nằm xuống rồi mút vú của em, dù đã có con nhưng vú em vẫn còn khá căng, và hình dạng thì cũng đẹp, mút chán mình liếm mấy phát ở âm đạo cho em ra nước rồi đẩy vào. Tư thế truyền thống đi đầu, và em cũng rất biết cách hợp tác khi kéo mình xuống hôn, hay cầm tay mình đặt vào vú, dù mình làm mạnh tới đâu (mình to cỡ gấp 3 em), em cũng rướn người lên và không kêu tiếng nào. Cuối cùng, mình lại xuất 1 đống vào người em.

Làm xong, cho em thêm 500.000 VND rồi chở em vòng về trường cao đẳng em học, đi vô phòng kế toán xin đóng học phí, mình xác nhận thông tin của em là thật, và vui vẻ đóng 6 triệu rưỡi cho em. Nếu tiền có thể làm 1 người sa đọa, thì ít ra hãy dùng nó để 1 người khác thoát khỏi vũng sình của cuộc đời.

Trước khi đưa em về, mình tạt ngang vào phòng khám ở quận 5 để em làm xét nghiệm, cha bác sĩ cứ nhìn mình cười cười, thừa lúc em đi lấy mẫu rỉ tai “bồ nhí hả, nhìn ốm quá có làm được hông?” Mình trợn mắt luôn, chả nói tiếp “nhìn là biết rồi, ở đây ra vô hoài, nhưng con bé không giống đĩ”, mình gật gù “cũng ngon đó bác, kỹ năng cao” và 2 thằng… đồng đạo tự nhiên nhìn nhau cười đểu cáng! Má, đúng là phong trào, đi đâu cũng thấy.

Em này thì mình chia tay sau chừng 3 tháng quen, 1 phần vì tính mình không hợp lắm với em, em nói hơi nhiều, và nhắn tin cũng nhiều, mình thí ác cảm với chuyện đó, cảm giác như em muốn đeo mình hay quản mình, dù sau này mình nhận ra là người ta vui thì người ta nhắn thôi, rảnh trả lời, bận để đó, đừng tự làm áp lực. Thêm vào đó, em giới thiệu cho mình rằng đại đa số các vũ công, biên đạo múa đều xài… ma tuý, hoặc chất kích thích, phê thì mới tưởng tượng ra bài múa được, em còn gợi ý mình xài thử vài loại chất kích thích mà theo em là… không nghiện, vì em xài xong vẫn bình thường, có người mời thì xài, không thì thôi. Mình vốn cẩn thận lại càng ác cảm ơn nên ngãng ra, em không phải bạ ai cũng đi, nhưng phê vô rồi, và lâu lâu, em kể vũ đoàn có nhà tài trợ… ma tuý, phê chung trước tiệc, nên sau đó em có sướng với thằng nào hay không đâu biết được. Nên cuối cùng, mình tự đạo diễn là người yêu phát hiện, giả người yêu nhắn tin vào số em cho em tự chấm dứt. Món quà cuối cùng tặng em là toàn bộ học phí còn lại của chương trình học của em, mình đóng trực tiếp tại trường, theo mã số sinh viên của em còn trên tờ biên lai lần trước. Mong em cuối cùng cũng có 1 cái bằng, cái nghề mà nuôi thân, nuôi con, thoát khỏi cái vũng sình đói nghèo, còn vũng xì ke, em thoát được thì thoát, mà không được thì cũng là em quyết định thôi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...