Mèo con

Chương 14



Phần 14

Vừa thấy mình đi vào, em bật dậy, chạy ra, ôm chặt lấy mình. Rồi em bật khóc… đấm mạnh vào lưng mình.
– Được rồi, ngoan nè. Anh về với em rồi nè. Anh có đi đâu bậy bạ đâu mà đánh anh đau dữ zậy nè.
– Cho anh chết. Hông cho anh đi đâu nữa.

Em vẫn khóc. Mèo Con thì đứng chết trân ở sau lưng mình… Có vẻ con bé cũng sốc trước cảnh tượng này. Rồi con bé cũng sụt sùi khóc…

Chẳng biết kiếp trước ăn ở thế nào, mà hôm nay, 2 người con gái mình yêu thương… đều đứng ở đây, khóc trước mặt mình. Đau lắm chứ.

Đứng một lúc, mình dắt em vào ghế, rồi ra cửa dắt con Mèo nhỏ của mình vào, lấy khăn cho 2 đứa lau nước mắt, rồi giải thích lại một lần nữa với em về chuyện hôm nay, là thật sự mình đang ngủ, thì con Trang điện, rồi mình chạy qua dỗ con Mèo, rồi chở nó qua đây để tránh phiền hàng xóm. Em nghe mình nói, cũng bớt nước mắt, nhưng ánh mắt có một chút gì đó rất thất vọng. Mình biết…

Rồi thấy 2 đứa nó mắt mũi tèm lem ra, mình mới gọi em đi rửa mặt, sau đó tới con bé. Lúc con bé đang trong toilet thì em chạy ra ôm chầm lấy mình, hôn đủ trò…
– Em biết – em ngẩn mặt lên, nói nhỏ – em biết anh nói thật. Nhưng em buồn lắm.
– Sao biết nói thật hay zậy nè.
– Vì anh mặt còn bộ đồ chiều hôm qua đi chơi với em @.@

Đù… nhắc mới nhớ. Hôm qua lúc em qua chơi, rồi ăn uống ở nhà mình, rồi ôm nhau ngủ, tới chiều mình tắm cái rồi 2 đứa dắt nhau đi lang thang. Tối về thì vẫn bộ đồ đó mà ngồi làm việc, thấy cũng sạch nên chẳng thay ra, cứ thế mặc đồ dơ mà ngủ. (mà cũng dơ lắm đâu, còn thơm mà)

Mình bật cười.
– Anh ngoan hiền dễ bảo lắm. Hổng có ăn chơi bậy bạ đâu.
– Ở dơ thì có.

2 đứa ôm nhau một lúc thì con Mèo ra, mình hôn em một cái rồi ngồi lại chỗ cũ.
– Giờ em giải thích cho anh nghe chuyện này được chưa nè?
– Chuyện gì anh?
– Sao em cứ 5 lần 7 lượt rủ anh làm chuyện đó với em? Thật sự thì đã có chuyện gì?
– Em… đâu có.
– Nghe anh nói đây nè. Anh quý em, coi em như một đứa em gái. Nếu em có chuyện gì thì nói với anh, anh sẽ tìm cách giúp em. Chứ anh không muốn em cứ phạm tiếp sai lầm nữa.
– Em hông hiểu…
– Anh nói vậy là sao? – con bé ứa nước mắt
– Nghe anh nói nè. Ai cũng có sai lầm Quỳnh à. Anh không trách, hay không khinh thường em gì hết. Nếu em muốn giữ đứa bé, em có thể giữ nó lại, anh chị có thể giúp em và nhận đứa bé làm con nuôi. Em chưa có hướng giải quyết, anh chị sẽ giúp, chứ anh không muốn em vì chuyện này mà cứ phải đi gạt người này người kia, tội người ta lắm em à.
– Em có thai mấy tháng rồi?

Con bé bật khóc, chạy lại… tát mình mạnh một cái. Em cũng giật mình, rồi chết trân nhìn mình @@ Ê… đừng nói đổ cho anh cái thai đó nha gái… Mình chợt nghĩ… Cú này chơi ngu thật rồi.

Con bé nhìn mình, vẫn cái ánh mắt uất ức đó, chạy thẳng vào toilet, tiếp tục khóc.
– Giờ sao anh… – em nói – hết chối được rồi hả.
– Em điên hả. Tới lúc nào rồi mà còn chưa chịu tin anh hả?
– Sức chịu đựng của em cũng có giới hạn thôi đó. – em cũng ứa nước mắt.

Lần đầu tiên, có thể nói trong suốt mấy năm yêu nhau. Đây là lần đầu tiên mình phải rơi vào cái tình cảnh khó chịu thế này.
– Đợi anh tí.

Mình chạy vào nhà tắm, con bé vẫn đang khóc, mình nắm vai con bé, quay lại chỗ mình.
– Buông em ra đi. – con bé gào trong nước mắt.

Mình ôm chầm lấy con bé.
– Không buông. Bây giờ có ngoan, kể cho anh nghe đã có chuyện gì…

Một lúc sau thì con bé nín, quay lại định kéo con bé ra thì… oh mài god… em đang đứng đằng sau, nhìn mình chằm chằm…
– Vậy… Em ra ghế đợi trước.

Hôm nay đúng là không có cái ngu nào như cái ngu nào. Bao nhiêu cái ngu nó đổ dồn vô một ngay hết… Thôi xong rồi… Lúc đó, cảm giác của một thằng loser cứ quanh quẩn trong đầu mình như thế. Chưa giải thích rõ chuyện này thì đã gây thêm hiểu nhầm ở chuyện kia… giờ thì hết đường lui rồi… chẳng biết em có còn nghe mình nói nữa không…

Dắt con Mèo hư ra phòng, lau mặt lau mũi cho nó, rồi quay lại chỗ em với mình ngồi. Em thì không ôm tay mình nữa, giờ ánh mắt em nhìn mình có phần gì đó hoài nghi là nhiều hơn.
– Em hổng có… – con Mèo lên tiếng trước.
– Anh hông hiểu lắm.
– EM HỔNG CÓ BẦU BÌ VỚI AI HẾT! ANH HÔNG HIỂU HẢ? – Con bé lại gào lên.
– Làm ơn đi, anh vừa phải thôi. Nếu đã không còn tin những lời em nói tới như vậy, thì anh đừng nghe em nói nữa, cũng đừng gặp em nữa.
– Tại sao lúc nào anh cũng nói anh quý em, anh thương em, để rồi anh lại là người đầu tiên dùng những lời đó nói em như vậy hả?
– Anh hông hiểu… nếu không có gì sao em cứ tìm cách ép anh phải ngủ với em chứ? Anh đã khuyên nhủ em bao nhiêu lần là mình không thể rồi mà.
– Là vì EM YÊU ANH, được chưa? Em muốn yêu ai thì cũng không được hả anh?

Rồi con bé lại khóc… giọng nó nghẹn trong nước mắt.
– Em yêu anh. Em biết anh quan tâm em, lúc nào anh cũng muốn muốn em vui, cũng muốn em tìm được hạnh phúc. Nhưng làm ơn đi, em chỉ hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh thôi mà. Chẳng lẽ, em muốn trao cuộc đời mình cho người mình yêu cũng là sai trái hả anh?
– Anh không đáng. Anh nói thật. Anh không đáng để em phải hy sinh cả cuộc đời như thế.
– Em không hối tiếc.
– Em luôn tin tưởng anh. Lúc nào cũng nghe lời anh. Nhưng tới cả một câu nói của em anh cũng cho là em nói dối, là em đi lừa gạt.

Con bé lại khóc…

Mình chồm lại, lau nước mắt cho con bé. Em giật tay mình lại, lấy cái khăn, rồi lau cho nó @@ khó hiểu vồn.
– Anh đi tắm đi, cả nửa ngày không tắm rồi. Để em nói chuyện với con bé một tí.

Thấy mọi thứ có vẻ đã lắng lại, ít ra cũng không dính phải phi vụ đội sừng đạp vỏ gì, nên mình cũng an tâm, lấy đồ đi tắm.

Tắm xong, ra tới nơi thì thấy con bé đã nín, cũng đã… thay bộ đồ ngủ của em… @@ trong lúc mình tắm chả biết 2 chị em nó thủ thỉ tâm sự nhau cái gì mà giờ con Mèo mít ướt đã hết khóc, rồi 2 chị em nó diện combo 2 bộ đồ ngủ đẹp nhất mình mua @.@

Một tư tưởng three some lóe lên trong đầu mình… Đù… không lẽ sống lương thiện nên trời thương…?
– Nhìn cái gì? – Em nói – Đi qua bên phòng kia ngủ đi. Để phòng này chị em tui nói chuyện.
– Ơ…
– Ơ ơ cái gì. Tội của anh nặng lắm, còn chưa xử đâu đấy.
– Dạ… anh biết rồi… vậy anh ngủ trước

Nói chung là éo hiểu gì luôn @@ sau 15- 20 phút tắm rửa thì 2 con giặc cái này tự nhiên thân nhau hẳn, rồi cho mình ra rìa luôn chứ @@ tan cmn tành giấc mơ three some.

Nói chứ cũng an tâm. Em là người hiểu chuyện, biết cách cư xử, nên mình có thể tin em có thể thay mình giúp đỡ, khuyên nhủ con Mèo hư hỏng đó. Với lại… một phần cũng quá mệt. Chợp mặt chưa được 2-3 tiếng, lại hành xác thế này, thì đúng là chịu không nổi thật.

Mình cũng chào hỏi các kiểu, thì em chạy lại kéo cổ mình, hôn một cái @@
– Đánh dấu chủ quyền luôn kìa. – mình nói nhỏ vào tai em
– Kệ. – em cười.
– Em coi tin nhắn với cuộc gọi hôm nay của anh rồi.
– Thế tin anh chưa?
– Chưa. – em cốc đầu mình cái – đi ngủ đi, mở mắt còn hông nổi mà cứ đòi hỏi này nọ.
– Ừ, vậy anh ngủ trước, em cũng khuyên con bé giúp anh.

Mình nhìn con bé, nó cũng ngại, vờ quay mặt đi chỗ khác. Cũng hơi phũ với nó thật.

Trưa hôm sau, phải tầm đâu hơn 11h mình mới lò mò dậy. Mở mắt ra thì ôi đệt mọe… một cảnh tượng hãi hùng diễn ra ngay trên giường mình: 2 con quỷ cái đang ôm nhau ngủ. Đáng lên án là cả 2 con đều không đắp mền và… không mặc quần lót…

Thề luôn, đồ ngủ mình mua thuộc dạng áo váy rộng, dài tới gối (để có gì dễ cởi ), nên thường kéo nhẹ cái là lên tới lưng luôn rồi @@. Giờ 2 con mắm này chả hiểu sao lại nằm đây, ôm mình thì đếu ôm lại ôm nhau… đáng đánh đòn mà…

Mình cũng ngồi đó, ngắm kĩ kĩ 2 đứa một chút… biết là sẽ không làm bậy, nhưng trời cho cơ hội địa hàng thì cũng không nên bỏ lỡ. Tất nhiên cũng có chú ý nhiều tới vài địa điểm du lịch bí ẩn của con Mèo Hoàng nhà mình… Đại khái thì… Mình là thanh niên nghiêm túc chứ hổng phải gay.

Chán chê, mình cũng vào tủ, lấy cái mền, đắp cho 2 đứa nó. Khổ, mình ngủ không quen nằm mền lắm, vì ghét bị vướng, nên thường chỉnh máy lạnh vừa phải, rồi lăn ra ngủ. Giờ 2 con bé ăn mặc mỏng manh như này, nằm vậy tí nữa cảm lạnh lại khổ.

Rồi mình xuống bếp, mò tủ lạnh, lấy mớ rau củ đã gọt sẵn ra rửa lại, rã đông xương, thịt (cũng đã được chặt nhỏ), rồi cắm cơm, nấu thêm nồi canh hầm xương nữa. Nói nghe oai chứ thật ra hầm xương cũng bằng bếp từ, cứ thả xương vào rồi nêm nếm, xong 5 phút sau thả củ, 2-3 phút nữa là có nồi canh, nhanh khỏi nói luôn =))

Ghé vào phòng, thấy 2 con mắm vẫn ôm nhau ngủ (đm như 2 con les), mình cũng cười trừ. Cũng may chuyện cũng êm thấm, rồi lấy cái khăn đi tắm sơ lại. Ra tới nơi thì 2 con mắm đã ngồi ở bàn ăn @@ Đồ ăn chúng nó cũng đã dọn lên. Em thấy mình thì lấy đũa gõ vào chén.
– Lẹ lên, em đói quá… – em cũng làm cái mặt mèo vòi vĩnh @.@

Mình nhìn em cười, lắc đầu. Rồi thình lình chợt liếc sơ qua cái… bên dưới… Ôi mọe… em vẫn… không chịu mặc quần lót @@ Nhìn lại cái bồn rửa mặt thì thấy con mèo hư cũng đang đánh răng ở đó, vẫn bộ đồ ngủ… đù… dự là con này cũng không mặc gì rồi @.@

Nghĩ tới đây thì nóng hết cả người. Cũng may khi nãy có lôi được cái sịp mặc đề phòng @@
– Hôm qua nói chuyện một buổi, rồi 2 chị em buồn ngủ quá, lăn ra ngủ luôn. – em nói
– Ơ sao không ngủ phòng kia mà lôi qua phòng anh ngủ làm gì trời?
– Chị nói để anh ngủ một mình buồn, nên qua nằm ngủ chung.
– Ừ, sáng anh dậy thấy 2 cô nương nằm ôm nhau đắm đuối luôn.
– À… – con mèo đỏ mặt… – Anh… đắp mền cho tụi em hả?
– Ờ. Thấy ngủ vậy dễ cảm lạnh quá, nên anh lại tủ lấy cái mền đắp cho 2 đứa.

Con mèo nghe thế mặt đỏ như trái cà luôn… cứ cắm đầu xuống ăn. Có vẻ nó cũng hiểu là lúc nó ngủ lăn lộn thế nào ấy, nên cái áo nó bị kéo lên cao quá eo. Kệ, giả bơ là được.
– Rồi giờ sao? 2 chị em định bày trò gì đây?
– Hông có trò gì hết. – cười em nói – Chỉ là đã giúp anh giải quyết công chuyện xong rồi, 2 người cũng hợp nhau nên thân thôi.
– Thiệt hông đó?
– Thiệt. Mà ăn đi, hỏi gì hỏi hoài thế.

Đồ ăn mình nấu ngon, hiển nhiên. Một phần vì ai cũng đói, một phần là ngon thiệt Ăn rồi mình dọn chén, Mèo thì liếm bếp, à lau bếp, còn em thì lau nhà, dọn phòng.
– Anh nấu ngon ghê.
– Đùa. Anh nấu dở thì thách ai nấu ngon nhé
– Thôi đi pa. Mới khen tí đã quởn rồi.
– Hì.
– Anh…
– Sao?
– Cảm ơn anh.
– Ơn nghĩ gì trời. Anh cũng cảm ơn em vì xảy ra chuyện thế mà vẫn còn bỏ qua được cho anh.
– Em mau quên lắm, nên em ít khi giận ai lâu.
– Ừ, con gái giận dai quá hông tốt đâu.
– Anh…
– Ơi?
– Chắc mai em về thăm nhà. Cũng lâu rồi em chưa thăm ba mẹ nữa.
– Ừ, cũng được đó, lễ tết không về với nhà thì ba mẹ chắc trông lắm. Mà nhớ lên sớm để còn vô học nữa đó.
– Chắc em hông lên nữa.
– Hử?
– Mấy bữa trước ba em có gọi, nói có người hỏi cưới. Ảnh đang làm chủ tịch huyện, đang có quán cafe lớn dưới đó. Nên khi nào rảnh về ra mắt, rồi nếu ưng, thấy hợp nhau thì trước tết đám hỏi, rồi chọn ngày cưới luôn. Em cũng hông cần đi học nữa, về làm quản lý giúp ảnh.
– Sao quyết định đột ngột vậy em?
– Ừm, nói chuyện với chị em cũng thấy em không nên tiếp tục làm phiền anh chị nữa. Có lẽ em nên nhận lời gia đình, rồi từ giờ tập tự lo cho mình thôi.
– Anh thật sự muốn em có một tình yêu trọn vẹn, chứ không phải bất mãn mà lựa chọn thế này.
– Cuộc đời em, em lựa chọn mà anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...