Miền Tây sông nước
Chương 1
Chiều xuống, gió ngoài đồng thổi lồng lộng. Ánh trời hồng đang phản chiếu xuống mặt đầm đẹp như chiếc chiếu gấm vàng…
Mấy cụm bông lau mọc chòi lên cạnh mấy thân cây bộng trơ cành đang lay động ngả theo chiều gió. Có cành sà sát trên mặt nước, thằng Sảnh đứng trên chiếc xuồng, cầm cây sào quơ hai ba cái, miệng hô hụi hụi rồi huýt gió. Đàn vịt lại lội thẳng, trực chỉ vô đám ruộng nước lên ngập lau.
Sinh ra ở đồng nội, lớn lên ở đồng nội, nên Sảnh tuy 17 tuổi mà cao lớn nở nang như trai hai mươi. Bộ ngực và nước da của nó tưởng như là thách thức với mưa nắng và đổi thay của trời đất. Nó có áo mà chẳng mấy khi tròng vô, ngoại trừ đi ngủ ban đêm.
Con Hạnh ngồi ở mũi ghe, bó gối, chống cằm nhìn thằng Sảnh không chớp mắt. Sáng nào Hạnh cũng bới cơm, cầm một mớ cần câu rô đứng ở đầu cầu khỉ bà Hai Nhâm, chờ thằng Sảnh chống xuồng lùa vịt đi ăn, là nó quá giang ra đầm hái súng, đào sen, câu cá rô. Chiều lại, nó về với Sảnh.
Hai ba năm sau, Sảnh vẫn gọi con Hạnh bằng mày, xưng tao. Nhưng trưa nay bỗng nó kêu con Hai bằng em và xưng anh. Không phải tự nhiên mà Sảnh thay đổi bất ngờ như thế, nếu con Hạnh không kêu thằng Sảnh tới Bàu Cồng Cộc xem lén anh Tư Đát nằm ôm chị Hai Mừng, bà chị vợ, đụ ầm ầm gần góc cây ô môi.
Đang chống xuồng lùa vịt, thỉnh thoảng Sảnh liếc nhẹ một cái về hướng con Hạnh. Gặp ánh mắt của Hạnh, thằng Sảnh lại vờ nhìn bâng quơ ra bụi dừa nước. Nó nhìn để nhớ lại cảnh đụ rầm trời của Tư Đát… và cử chỉ dễ thương của con Hạnh khi Hạnh chạy thục mạng lên chòi canh vịt của Sảnh rủ Sảnh cùng đi xem:
– Mau đi, lẹ đi anh Sảnh, theo em xuống Bàu Cồng Cộc coi cái nầy vui lắm, ngộ lắm. Chuyện trên đời này có một không hai. Coi xong anh mê chết đi.
Thằng Sảnh ba chân bốn cẳng bỏ kệ bầy vịt đang lội ăn tôm cá ngoài đìa, chạy theo con Hai. Tới Bàu Cồng Cộc, hai đứa đi rón rén như mèo leo giàn bếp, vạch lá sim, vô ngồi êm giữa bụi, nhìn qua lá coi Tư Đát nằm chống một tay tựa đầu. Tay kia thọc vô áo chị Mừng xoa vú. Chân tư Đát dí lên mu lồn chị mà nói:
– Nói thiệt với chị Hai. Chỉ nhìn sơ qua cái tướng của anh Hai là em biết ảnh trói gà không chặt. Đàn ông mà mặt gà mái. Râu loe hoe mấy cọng. Tay chân dài lều khều như vượn. Trán vồ, môi thâm… Chị phải có người chồng sức lực như em. Ngày nào cũng đụ cũng bú mà em vẫn mập mạp, phơi phới chị thấy không? Lớp đụ vợ ở nhà. Lớp hẹn chị ra đây. Mà chị thấy có khi nào em yếu sức hay không? Em đụ một lần hai ba tiếng là chuyện thường.
Chị Hai quay qua, kéo đầu Tư Đát xuống mà nói:
– Biết rồi ông trời con ạ, khoe hoài. Mà chị xin dượng đừng nói xấu chồng chị nữa có được không.
– Ê, hổng phải tự nhiên thằng này nói xấu ông chồng chị. Anh em cột chèo mà chả phách chó. Chả làm giáo viên còn em làm rẫy. Nỡ nào chả chê em là nhà quê.
– Thôi bỏ qua đi. Cổi truồng ra cho chị bú một mách rồi mình đụ. Trời đang đổi gió, không chừng ổng đang chuyển mưa à. Biểu dượng chặt cây làm cái chòi ngoài này để mình đụ cho kín đáo mà dượng hổng nghe.
– Chị cởi cho em đi. Mấy bữa em phục vụ cho chị. Bữa nay đổi lại một chút. Làm ơn đi, lát nữa em bù cho.
Chị Hai ngồi dậy vừa cổi quần cho Tư Đát vừa làm xàm nói:
– Thấy người ta cưng rồi làm tới. Ưm, con cặc lúc nào cởi quần ra cũng cứng ngắc như khúc củi à. Ưm… chị tong mầy, chị thương mầy, cha mày làm chị mê quá hà.
Chị Hai cầm con cặc Tư Đát bằng cả hai tay để nựng và miệng thì nói đớt đớt như đang nựng một thằng bé.
Tư Đát sướng lắm. Anh chàng nằm nhắm mắt thưởng thức và nhớ lại lần đầu khi hắn chèo ghe cho chị Hai ra Long Xuyên bán mít, bán thơm, ổi hồi tháng Tết.
Bữa đó lên chợ bán hết trái cây, chị Hai mua mấy món cần thiết rồi xuống ghe cho Tư Đát chèo về. Tư Đát mời chị lên quán chú Nẫm ăn hủ tiếu, ăn hột vịt lộn uống rượu đế, rồi mới chịu về. Khi chèo gần qua kinh Ông Xáng, trời bỗng nỗi cơn gió to, mưa lớn. Tư Đát kiếm chuyện:
– Chà, sóng lớn kiểu này em ớn quá chị Hai, lại thêm mưa dông nữa. Chèo trong lạch thì không sao, nhưng ra tới kênh, xuồng nhỏ như cái lá tre như vầy, gió lât mấy hồi. Em ớn lắm. Em thì trai tráng bơi lội không sao. Ngán cho chị là đàn bà con gái. Rủi có gì em mang án mạng. Tội nghiệp em. Đàn bà đẹp duyên dáng và hấp dẫn như chị…
Chị Hai nghe thằng em rễ khen mình trắng trợn như vậy, chị nguýt nó một cái. Không phải nguýt để ghét câu khen đó. Mà chị nguýt để nghe lòng sung sướng lâng lâng… Tới anh Hai, chồng chị cũng chưa có một lần nào khen được một câu cho nở mắt.
Vậy mà bữa nay Tư Đát dám xổ văn chương vườn ra. Mặc kệ bà chị đang nhìn mình, Tư Đát chèo lơi lại. Chiếc xuồng bò chầm chậm. Hắn lấy cáo áo tơi lá, tới mũi ghe, choàng qua người chị Hai một cách ân cần trìu mến:
– Mưa lớn hột rồi đó chị Hai. Chị mà bệnh em mang tội.
Chiếc xuồng không ai chèo, nó trôi lang bang rồi tấp vô hàng dừa nước, đứng lại ngay dưới gốc một cây sao rợp lá. Mây đen kéo thêm tới. Sấm chớp ầm ầm. Mặt nước nổi lên hàng vạn bong bóng. Gió mỗi lúc một săn hơn. Tư Đát cột mũi ghe thật chặt vào một cây bần. Mưa xối xuống như cầm chỉnh mà đổ. Chị Hai ngồi co ro và run. Tư Đát lấy cái mui dong cong qua giữa hai thành ghe làm chỗ trú mưa rồi bảo chị Hai:
– Vô đây ngồi cho ấm chị Hai. Để em nhóm chút lửa lên cho chị ấm. Thấy chị lạnh run, lòng em không yên chút nào.
Chị Hai nhìn thằng em rể chổng mông thổi mớ củi ướt cho bốc ngọn lên. Nước mắt, nước mũi nó tèm lem vì khói, tự nhiên lòng chị bỗng xôn xao một niềm thương mà hồi giờ chị chưa từng có.
Tư Đát lấy cái tơi lá chắn gió, trong khoang ghe bỗng ấm lại và kín đáo như cái chòi. Ngoài kia mưa mạnh hạt hơn. Sấm chớp ầm ầm. Giữa cái lạch thanh vắng, xa xôi, hai chị em đang hong tay trên ngọn lửa sưởi ấm và nhìn nhau không nói lấy một câu.
Tuy ngà ngà vì mấy ly rượu đế ở quán chú Năm, Tư Đát vẫn có giữ lịch sự. Chị Hai thừa biết thằng em rể muốn gì khi neo ghe ở nơi kín đáo này sau khi đã lã lơi mở lời khen bà chị đẹp, duyên dáng, hấp dẫn.
Trời mỗi lúc càng sẫm tối. Hai người nhìn nhau không nói nhưng đã như đồng thuận một điều gì, vì nếu không thì chị Hai đâu có ngồi đây mà hong tay trên bếp lò đối diện với thằng em rể trẻ măng. Thấy áo mình ướt, Tư Đát cởi ra để hong khô, và cũng để bà chị vợ nhìn thấy cặp ngực nở nang hấp dẫn trên một thân hình cao lớn cân đối. Một lúc lâu, chị Hai vờ thở ra:
– Cha mẹt ơi, mưa gió kiểu vầy thì biết bao giờ mới tạnh. Mà trời hổng tạnh… chẳng lẽ mĩnh neo xuồng nằm đây chờ à?
Chị cố tình dũng chữ “nằm đây chờ” thay vì “ngồi đây chờ.” Bất giác Tư Đát thả ra một câu thật “thơ ngây”:
– Thì tại trời chớ đâu phải tại mình chị Hai. Nếu phải nằm đây chờ thì tối nay chị nằm đây một mình. Còn em lên bờ ngồi cũng được. Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó.
– Dượng lên bờ ngồi rồi dưới nầy ai bỏ củi đốt lò cho chị ấm. Ngủ lạnh thà chết sướng hơn dượng ơi…
Chị cố tình kéo dài chữ “dượng ơi” mà mắt thì nhìn Tư Đát một cách lẳng lơ mời mọc. Bỗng một tiếng sét đánh ầm một cái như long trời đất lở. Chị Hai thình lình nắm chặt hai cánh tay Tư Đát, mặt hớt hơ hớt hải. Lợi dụng cảnh này, Tư Đát ôm luôn bà chị vợ vào lòng, và nói:
– Vậy thôi, tối nay em ngồi dưới này đốt củi cho chị ấm.
Miệng nói, tay Tư Đát quấn chặt lấy bà chị. Chị Hai áp mặt sát vào ngực Tư Đát, mắt nhìn xuống, thấy cái quần đùi của Tư Đát chìa ra một chỏm nhọn, giật giật.