Mộ Dung Thiên

Chương 4



Phần 4

– Sáng sớm ban mai từng tia nắng ban mai bắt đầu le lói trên đường chân trời báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu, trong gian nhà có đôi chút mộc mạc một người thanh niên ngồi thiền mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên tinh quang. Mộ Dung Thiên sau khi luyện công xong liền đứng dậy làm một động tác ưỡn người, tinh thần sảng khoái nhìn lên bầu trời trong xanh ấy.

– Thật không ngờ sau khi luyện công xong tinh thần ta lại được thoải mái như thế.

Kể từ khi hắn bắt đầu bước vào con đường võ giả đến nay đã được 2 tháng, trong 2 tháng này hắn từ vũ giả sơ giai đã đột phá đến vũ giả trung giai đỉnh phong tốc độ tiến giai cũng gọi là nhanh ha?

Mộ Dung Thiên lúc này mới nhớ tới túi hành lý của mình từ khi hắn xuyên Việt đến đây.

– Để xem có gì nào.

Mộ Dung Thiên lục lọi hành lý của mình, vẫn như cũ chả có gì thay đổi.

– Ừm điện thoại vẫn còn đầy pin, hai cái cục sạc, chục bộ quần áo…

Mộ Dung Thiên thật không ngờ rằng hành lý của mình vẫn còn nguyên vẹn, thật khó tin ha.

Ở trong phòng một hồi hắn cũng quyết định ra bên ngoài xem cảnh quan phố xã nơi đây như thế nào, chứ hai tháng nay cứ rú rú ở nhà luyện công chán muốn chết.

Sửa soạn một hồi Mộ Dung Thiên đi ra tới đại môn gặp môn đám hạ nhân đang quét dọn liền mở miệng chào hỏi:

– Chào thúc thúc.

– Chào tỉ tỉ.

– Chào cô nãi nãi.

Không cần phải nói Mộ Dung Thiên rất được lòng mọi người, có những hạ nhân thực lực Vũ sĩ cao hơn Mộ Dung Thiên một đại cảnh giới nhưng trước mặt hắn Không tỏ ra thái độ kiêu căng chút nào, vì họ đều biết Mộ Dung Thiên rất được lòng lão gia chủ, hơn nữa hắn cũng rất hay chào hỏi mọi người, cũng Không phải vì những người này là hạ nhân Mộ Dung Gia mà coi Thường.

– A Mộ Dung công tử định ra ngoài đó hả, tiểu nhân cũng đang định đi ra ngoài giao chút hàng, Không biết công tử có đi cùng Không?

Một lão bộc mở miệng cười, hiển nhiên ông rất quý tên tiểu tử này.

– Tất nhiên là có rồi đại thúc. Mộ Dung Thiên nhoẻn miệng cười.

Hai người rất nhanh rời khỏi đại môn tiến về phía trung tâm thành.

– Công tử hẳn là chưa ra ngoài bao giờ A?

Lão bộc một bên dắt con ngựa kéo xe hàng một bên hỏi Mộ Dung Thiên.

– Đúng thật là ta chưa bao giờ đi ra ngoài, bây giờ mới biết nơi này thật náo nhiệt A.

Mộ Dung Thiên hiếu kỳ nhìn hai bên đường, nơi đây tồn tại nhiều cửa hàng đủ các loại: Có bán Đan dược, có bán vũ khí, có bán linh thảo, có sòng bạc… ừm… thanh lâu cũng có nữa.

Hai người đang đi trên đường thì bị một nhóm người chặn lại, nói chính xác hơn là một nhóm công tử bột mặt tên nào tên nấy đều lộ ra vẻ kiêu căng cực độ tỏ ra Không coi ai ra gì.

– Tên tiểu bạch kiểm kia đứng lại, ngươi có biết ngươi đang đứng trước mặt ai không, quỳ xuống lạy ba cái rồi gọi một tiếng gia gia thì ta tha cho ngươi.

– Công tử, đây là một đám thiếu gia ăn chơi trác táng, tuy nhiên ngài đừng lo dù sao họ chỉ thuộc gia tộc tầm trung, Không dám động chạm vào người của Mộ Dung Gia ta đâu.

Lão bộc ghé vào tai mộ dung thiên nói nhỏ.

– Không sao đâu đại thúc cứ để cho ta xử lý là được.

Mộ Dung Thiên nhàn nhạt đáp, hiển nhiên hắn không sợ đám công tử bột này. Hôm nay cũng muốn dạy dỗ bọn chúng một lần, xem như tập luyện đôi chút đi.

“Đám này có 6 tên, 5 tên vũ giả sơ cấp, tên còn lại chắc là trung cấp sơ kỳ. Ta có cân được 6 thằng này không đây”

Mộ Dung Thiên đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đánh, buổi vì không ngừng trải qua chiến đấu mới có thể nâng cao tiềm lực của bản thân.

Một tên trong đám công tử bột đó thấy Mộ Dung Thiên vẫn đang đứng im, hắn Không khỏi tức giận quát.

– Xem ra ngươi chán sống rồi để bản thiếu gia dạy dỗ ngươi.

Dứt lời thân hình hắn lao về phía người Mộ Dung Thiên, nắm đấm hướng về phía mặt hắn.

– Bốp.

– Uiza.

Trong lúc nhất thời phân tâm Mộ Dung Thiên đã bị tên thiếu gia tung quả đấm vào mặt. Cảm nhận được một cú đấm mạnh mẽ vào mặt mình, hắn kêu lên một tiếng ôm mặt trong con mắt tóe lên lửa giận.

– Ơ cái con m* bố đập chết chúng mày.

Mộ Dung Thiên bị một đấm này làm cho hắn phát hỏa rồi, trong lúc tên thiếu gia kia chuẩn bị đánh quyền thứ hai thì Mộ Dung Thiên đã nhanh tay gạt cùi chỏ vào mồm hắn, tên thiếu gia không kịp phản ứng liền ăn ngay một chỏ của Mộ Dung Thiên cả người hắn bay ra ngoài, trong đó còn có mấy cái răng rớt ra.

Mấy tên ở gần đó đồng loạt cũng xông lên, một tên đang lao vào Mộ Dung Thiên thì bị hắn cúi thấp người tung một cú đá xoáy 360• vào người, tên thiếu gia này nhất thời bị bay ra ngoài, những tên khác cũng không để Mộ Dung Thiên yên ổn cả đám tung quyền cước vào người Mộ Dung Thiên.

Có câu”hai đánh một không chột cũng què”Mộ Dung Thiên cũng không khá khẩm hơn mấy tên này là bao, huống chi đối phương có 6 người còn Mộ Dung Thiên thì đơn đả độc đấu. Ngay trên đường đấm đá loạn xạ, quyền cước tứ tung.

Một khắc thời gian sau mấy tên này cuối cùng cũng như chó chết nằm dưới đất, bên này Mộ Dung Thiên thân thể phờ phạc quỳ xuống, một tay không cử động được một tay thì ôm cái đầu máu, hiển nhiên cái đầu chảy máu này là bị một tên cầm gậy đánh lén rồi.

– Đại thúc, ông Không sao chứ?

Mộ Dung Thiên đỡ lão bộc dậy hỏi han.

– Tôi không sao công tử, sao ngay từ đầu công tử không để tôi nói chúng ta là người của Mộ Dung gia để mấy tên này kiêng kị mọi chuyện sẽ không tốt hơn sao?

– Haha đại thúc, cứ coi như là ta đang rèn luyện đi.

Mộ Dung Thiên vừa nói vừa đỡ lão bộc đi, trên đường về hắn ngẩng đầu lên trời thầm nghĩ:

“Ta bây giờ vẫn còn quá yếu, xem ra phải nhanh chóng nâng cao thực lực mới được”

Một già một trẻ dìu nhau trên đường về, để lại mọi người vây quanh hiện trường đang trớ mắt ra nhìn.

Sự việc hôm nay đã lan đến mọi ngõ ngách trong ngôi thành này rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...