Móc lồn chị gái

Chương 38



Phần 38

Chiều hôm ấy, nó đang ngồi nhai đống hồ sơ, thì một cuộc điện thoại gọi tới, số máy bàn. Là ai nhỉ? Nó chờ đổ 2 hồi chuông, rồi nhấc máy, một giọng nữ vang lên:

– Dạ cho em hỏi phải số anh Toàn không ạ?

– Phải. Ai vậy?

– Dạ em bên Vietnam Star, đại lý cho Mercedes ở Việt Nam. Theo lịch thì xe của anh đã mua được 6 tháng, nên đi bảo dưỡng để xe đạt hiệu năng cao nhất. Bên em đang có chương trình miễn phí bảo dưỡng trong 1 năm đầu khi mua xe…

Nói mới nhớ, từ lúc mua về Toàn ít chăm chút cho xe quá. Có câu: “Đàn ông đối xử với xe ra sao, sẽ đối xử với bản thân như thế”, cũng có lý lắm.

Thế là Toàn hỏi sau 5h có còn làm việc không, thì cô nhân viên bảo vẫn còn. Toàn định bụng sau khi làm ra sẽ chở chị Nhung về, rồi chạy qua Quận 7 bảo dưỡng cái xe. Thế là hôm ấy, nó chở chị Nhung về nhà rồi một mình lái xe qua Quận 7, chứ không vào ân ái với chị như thường lệ.

– Sao hôm nay không vào. – Chị nhìn nó.

– Em đi bảo dưỡng cái xe đã. Từ lúc đưa đón chị, xe em nó bị “hao nhớt” dữ lắm.

– À được, thế khỏi chở chị nữa đi, mất công than thở.

– Thôi thôi, em nói thế thôi. Hao nhớt chứ hao cái khác em cũng chở!

Nói xong, nó kéo đầu chị xuống, hôn vào má để tạm biệt chị. Chị Nhung để cho nó hôn tự nhiên, thậm chí còn hưởng ứng và hôn nó lại một cái trước khi vào nhà. Trước kia khi mới quen, chị rất ngại ngùng e thẹn, sợ hàng xóm thấy. Nay chị đã công khai hôn nó, ngay trước của nhà, kệ bọn hàng xóm hóng hớt.

Toàn đóng cửa xe, tự cười một mình. Rồi nó sửa lại cà vạt, nhấn ga và vọt về phía Quận 7.

Bạn đang đọc truyện Móc lồn chị gái tại nguồn: http://truyen3x.xyz/moc-lon-chi-gai/

Nó dừng xe ở đại lý trên đường Nguyễn Văn Linh, mọi chuyện còn lại đã có nhân viên lo. Nó đang ngồi đọc tạp chí ở phòng khách, bỗng có tiếng gõ cửa. Rồi cửa mở, đặt cuốn tạp chí xuống và ngẩng mặt lên nhìn, và suýt nữa cuốn tạp chí bị dính máu – do nó xém xịt cả máu mũi…

Người vào không ai khác, chính là Hà – phó trưởng Đại lý ở đây. Cô nàng đã tự mình bán hàng cho nó, và tự tay vận chuyển xe đến nhà nó. Nó nhìn Hà mấy giây, rồi sau đó mỉm cười nhìn cô – nụ cười đã giúp nó hút hồn không biết bao nhiêu trái tim đàn bà con gái.

– Chào anh Toàn, đáng lẽ em ra đón anh ở cổng, nhưng lúc anh tới thì em đang xử lý mấy hồ sơ, xong em liền qua đây gặp anh.

Giọng nói ấm áp của Hà vang lên – giọng của con gái Bắc vẫn thường ấm áp như thế. Nàng năm nay 26 tuổi, đang ở độ tuổi rực rỡ nhất của đời con gái. Nàng từng đọc nát hồ sơ khách hàng mang tên “Thế Toàn”, và nàng thừa biết Toàn năm nay 22 tuổi. Nhưng nàng vẫn xưng “em” và gọi Toàn là “anh”, vì lẽ gì chính nàng cũng không hiểu.

Nàng đổ lỗi cho nghề của mình, khi tiếp xúc khách hàng phải ở vị trí thấp hơn, phải ngọt ngào để lấy cảm tình khách hàng. Nhưng trước giờ có thế đâu nhỉ? Khách hàng của nàng, không phải thế gia thì cũng là trọc phú mới nổi, ai không có quyền thì cũng có tiền như rác. Nhưng nàng chưa bao giờ ngọt ngào đến độ như thế với bất cứ ông khách nào.

– Ồ, em cứ xong công việc đi. Chờ bảo dưỡng xong thì anh đi luôn mà.

– Anh có công việc gấp hả?

Hà thất vọng, hơi tiếc. Nàng nhìn bộ vest trên người Toàn, đoán nó đang chuẩn bị đi công việc.

– À không, anh xong công việc, giờ anh về nhà thôi.

Toàn nói, giọng tỉnh tỉnh, không cười nữa. Tuy vậy, ánh mắt của nó vẫn không rời khỏi mắt Hà. Có ai đó từng nói rằng tật xấu của người Việt Nam là hay cười, giả lả. Cái tính ấy xuất phát từ việc sợ mất lòng người khác, cứ cười thôi. Họ có biết đâu rằng những nụ cười ấy nhìn rất giả dối, nhất là khi nói xong cười ngay, nhưng sợ người khác không thích câu mình vừa nói.

Nên Toàn luôn luôn kiểm soát nụ cười của mình, nó cười không ít – nhưng không phải đụng cười. Chính vì thế những nụ cười của nó luôn làm các cô gái thích thú, dù ít hay nhiều.

Nghe Toàn nói không bận công việc thế, Hà khấp khởi trong bụng. Nàng ngồi rót nước cho Toàn, rồi hai bên nói chuyện phiếm. Một lúc sau, thư ký vào báo xe đã sửa xong.

– Thế thôi, chào em anh về nhé! Em cứ ngồi đây, khỏi tiễn anh… – Toàn nhìn vào mắt Hà, nói.

– Vâng… Anh đi cẩn thận.

Toàn im lặng nhìn Hà 1 – 2 giây, sau đó mới cười với nàng, rồi mở cửa phòng bước ra.

Hà vẫn ở trong phòng, suy nghĩ. Rồi nàng quay người lại, chạy ra hành lang, nơi Toàn vừa đi khỏi. Nàng lấy hết sức chạy ra khu bảo dưỡng, mặc kệ đang vận trên người chiếc váy công sở rất khó sải bước.

May quá, Toàn vừa mới ngồi lên xe. Nàng gõ cửa kính. Bên trong Toàn thấy nàng gõ, nó liền hạ cửa kính xuống:

– Gì vậy em?

– À… em… em… Anh có bận lắm không, anh không phiền nếu em mời anh đi ăn bây giờ chứ?

Nhìn Hà đang đỏ lựng mặt – không biết vì ngượng hay vì mệt khi chạy – Toàn hơi khó xử. Nó định hôm nay không hoan lạc với chị Nhung, sẽ về nhà sớm với chị Phụng của nó… Nhưng là đàn ông, có ai nỡ từ chối một lời đề nghị như thế!

Có một người đàn ông nào từ chối một lời mời đi ăn, từ một người xinh đẹp như Hà không? Nhất là khi trời còn sớm, và ngay cả khi đi ăn xong thì nó vẫn về nhà sớm hơn so với những ngày tan sở ra liền về nhà chị Nhung.

Chắc chắn 99% sẽ đồng ý! Dù vậy vẫn có 1% sẽ từ chối.

Bạn đang đọc truyện Móc lồn chị gái tại nguồn: http://truyen3x.xyz/moc-lon-chi-gai/

Toàn không nằm trong số 1% đó, nên giờ nó đang ngồi với Hà trong một tiệm ăn nho nhỏ và ấm cúng.

Hai người vẫn nói những câu chuyện bình thường, chưa thân mà. Toàn có thể thấy Hà là một cô gái cực kì lanh lợi, tự tin, có óc quan sát và kiến thức rất rộng – một bậc thầy bán hàng. Và vũ khí lợi hại nhất của nàng, chính là nhan sắc. Thật thế, đồng nghiệp thường trêu cô là “Phó trưởng đại lí xinh đẹp nhất Châu Á” – Lời khen của Giám đốc khu vực Châu Á dành cho cô đợt tập huấn ở Hồng Kông.

Bạn đang đọc truyện Móc lồn chị gái tại nguồn: http://truyen3x.xyz/moc-lon-chi-gai/

– Anh Toàn… có bạn gái chưa? – Hà ngập ngừng hỏi.

– Hình như chúng ta chưa quen nhau lâu? – Toàn trả lời, giọng hơi lạnh nhạt.

– Thì em thuận miệng hỏi… – Hà cười cầu tài nhìn Toàn.

– Hẳn là thuận miệng. – Toàn nhìn Hà, cười ý nhị.

Nhấp một miếng rượu, xong Toàn nhìn Hà nói:

– Anh có bạn gái rồi.

– Bạn gái anh chắc hẳn là xinh lắm nhỉ. – Được thể Hà hỏi tiếp.

– Còn tùy người nhận xét. Giả sử em ghen với cô ấy, đương nhiên sẽ nghĩ là “cô ấy xấu, không bằng em, không xứng với anh. Chỉ có em mới xứng với anh.”

Lại một hớp rượu, Toàn nói tiếp:

– Anh lấy em làm ví dụ, chỉ là thuận miệng thôi, không có ý gì cả.

– Em biết mà, anh khéo miệng lắm. Bạn gái anh thật sự rất đẹp!

Tuy nói thế, nhưng Hà thấy Toàn nói sai mất rồi. Hà vẫn nghĩ cô gái hôm đi mua xe với Toàn là bạn gái nó. Nàng mà biết đó là chị ruột Toàn, không biết sẽ nghĩ gì…

Nàng thấy Toàn nói sai, vì tuy ghen tị với chị Phụng, nhưng Hà thấy thực sự Phụng đẹp quá, hơn nàng một bậc… Phụng có cái khí chất mềm mại, trong ngọc trắng ngà mà nàng thấy mình không bao giờ có được. Nàng cảm nhận mình sẽ mãi mãi thua kém Phụng.

Còn gì đau khổ hơn việc biết mình sẽ không bao giờ hơn được người mà mình ghen tị. Đó là cảm giác của Hà lúc này. Nàng ước gì mình không rủ Toàn đi ăn hôm này, để rồi phải chuốc lấy cảm giác này.

Thật ra, hôm Toàn và Phụng đi mua xe, nàng đã biết hai người đang yêu nhau. Nhưng nàng hi vọng đến hôm nay họ đã chia tay. Nếu chia tay, nàng sẽ có cơ hội làm quen Toàn… Còn không, làm sao nàng “đấu” lại cô bạn gái của Toàn đây.

– Ủa, em biết bạn gái anh à. – Toàn hơi chột dạ khi nghe Hà khen bạn gái mình.

– Hôm anh mua xe, có dẫn theo cô ấy…

Toàn thở phào, nó cứ tưởng nàng quen biết ai trong đám phụ nữ của nó.

– Không, đó là vợ của anh. – Quả thật Phụng là chị, là vợ nó.

Hà hơi ngạc nhiên:

– Vợ anh khác, bạn gái anh khác…

– Ừ. – Toàn nhún vai. Nó việc gì phải chối, Hà đâu quen biết ai trong đám phụ nữ của nó.

– Anh… ngoại tình à?

– Không hẳn, vợ anh biết, mà còn khuyến khích anh quen bạn gái.

Toàn không nói dối, chị Phụng từng bảo nó phải chăm sóc tốt cho Huyền. Nhưng chỉ có Toàn và Phụng biết thôi. Chứ người ngoài như Hà hiểu mô tê gì đâu, nên nàng cảm thấy đầu óc hơi quay quay.

Nhưng với sự thông minh của mình, Hà hiểu được đại khái sơ lược. Nàng đoán Toàn có vợ rồi, nhưng chắc vợ chồng bị cha mẹ ép cưới nên ông ăn chả – bà ăn nem, cùng ngoại tình bên ngoài. Hoặc… vợ Toàn vô sinh, nên thả cho Toàn có bồ bên ngoài.

Có nát óc thì nàng cũng không nghĩ đến việc người mà Toàn gọi là vợ, chính là chị ruột nó.

– Tóm lại anh có mấy vợ, mấy người tình. – Hà tròn xoe mắt hỏi Toàn.

– Câu này thì hơi riêng tư rồi đấy… – Giọng Toàn lạnh nhạt trở lại.

Không khí trở nên sống sượng, chẳng mấy chốc hai người ăn xong, uống cạn chai rượu vang, rồi ra về. Toàn tiễn Hà ra xe, nàng đi taxi về. Toàn thấy không cần thiết phải chở nàng về…

Hà bước vào, xe chuẩn bị chạy. Bỗng Toàn thò đầu vào ghế sau Hà đang ngồi:

– Thật ra anh chỉ có một vợ, ngoài ra thì bạn gái anh có nhiều…

Xong, nó rút đầu ra, đứng trên vỉa hè, đút tay vào túi quần, chờ Hà đi khuất, rồi lên xe về.

Chương trước Chương tiếp
Loading...