Một câu chuyện…

Chương 7



Phần 7

Nghe đâu ảnh hưởng bão, hình như bão đang vào miền Trung. Chỉ là ảnh hưởng bão mà mưa tầm tã suốt ngày.

Hải mặc quần áo vào rồi bước ra ban công đứng hút thuốc, bầu trời tối sầm trong cơn mưa, từng đợt hơi nước ẩm ướt phả vào mặt anh mát lạnh. Anh thấy lòng mình chợt bình yên. Mưa là kỷ niệm. Được đứng ngắm mưa luôn làm lòng Hải dịu lại. Những nỗi buồn cũng nhẹ hẫng như mây bay.

Chợt có tiếng lục đục làm Hải quay lại. Một bà già đang đứng lúi húi dẹp cái chổi vào góc hành lang. Chắc là bà người ở mà đêm qua chị Ngọc có nhắc tới. Hải gật đầu chào bà, bà nhìn Hải hơi cười:

– Cậu là bạn của cô Ngọc?

Hải hơi gật đầu. Bà già không hỏi thêm, chỉ quay đi. Trước lúc đi xuống cầu thang, bà nói nhỏ:

– Cô Ngọc tội nghiệp lắm.

Cô Ngọc tội nghiệp lắm. Chỉ mấy chữ thôi mà nói lên nhiều điều. Hải nhìn bà đi khuất rồi lại quay nhìn ra cơn mưa.

Ngọc cũng bước ra, đứng bên cạnh Hải. Im lặng. Nàng hơi co người trong cái lạnh của cơn gió đang quật vào phía hai người. Hải nhẹ nhàng vòng tay khoát lấy eo chị, kéo vào sát người mình. Ban công hơi khuất nên chắc không ai thấy họ đang lặng lẽ đứng bên nhau.

Bất giác Ngọc ngả đầu lên vai Hải, nhỏ giọng thầm thì:

– Chị không muốn Hải đi Đà lạt gặp chị Hoa.

Chị Hoa, khách hàng sang trọng của công ty, người sẽ đầu tư cho một công trình mấy trăm ngàn đô la. Hải không nói gì, chỉ siết nàng vào mạnh hơn.

Không nhìn qua, nhưng anh có thể cảm nhận được Ngọc đang khóc. Nàng khóc lặng lẽ không thành tiếng, không nước mắt.

Là vì hạnh phúc, hay vì ray rứt ăn năn?

Bạn đang đọc truyện Một câu chuyện… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mot-cau-chuyen/

Lâu lắm rồi Quân mới mời Hải đi uống rượu như thế này. Trước đây thì chả cần có dịp nào, cứ hứng lên là a lô nhau ghé quán nào đó rồi vừa uống vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bây giờ bận rộn hơn, có khi mấy tháng mới gặp nhau. Như lần này.

Đàn ông nhiều khi cũng lắm chuyện. Cứ ngồi với nhau, cứ hai ông trở lên, cứ uống hai chai bia trở lên là chuyện gì cũng tám.

Nhưng thật ra thì cũng không gọi là nhiều chuyện được. Khi người ta say thì người ta hay quên. Người nói thì thường là nói trước quên sau, đang nói chợt quên mịa nó mình đang muốn dẫn dắt chuyện gì, thế là phải nói lại từ đầu. Thằng nghe được nửa chừng cũng quên mịa nó mất khúc đầu, rồi phải hỏi lại. Cứ thế mà hai thằng có khi ngồi cả buổi tối cũng chẳng hết chuyện để nói.

Tuy nhiên hôm nay cả hai không nói chuyện nhiều. Quân trầm ngâm nhìn Hải cũng đang lặng lẽ trước mặt. Vẫn cái thói uống rượu ừng ực cả ly đầy, hai mắt cứ đăm đăm nhìn cái ly rỗng trước mặt. Rồi rót đầy, rồi uống cạn, rồi hơi ngạc nhiên thấy cái ly sao chẳng còn miếng rượu nào, lại rót đầy…

Quân lên tiếng:

– Uống vừa thôi mày! Còn nghe tao nói chuyện.

Hải nhìn lên cười nhẹ:

– Tao đang nghe mà, mày cứ nói đi.

Quân là bạn thân của Hải, anh trai của Vân. Là bạn thân, nên Hải biết rõ Quân rất có cảm tình với Hoài. Chuyện tình cảm tréo ngoe. Chỉ có điều Quân chưa bao giờ thừa nhận tình cảm đó. Đối với Quân mọi chuyện cần đâu ra đó. Người yêu của bạn là người yêu của bạn. Không có chuyện lằng nhằng gì cả. Hiềm một nỗi, trái tim có khi ứ chịu nghe theo lời lý trí.

Về mặt bạn bè, mặc dù anh ghét Hải cứ sống theo kiểu lơ tơ mơ, không cần biết ngày mai, nhưng là bạn thân, anh không thể bỏ mặc bạn mình.

Quân thở ra:

– Mẹ tao bảo mày về làm việc cho bả.

Mẹ của Quân có thể gọi là đại gia. Trong tay bà có hàng trăm tỷ đồng nằm trong việc kinh doanh thời trang mỹ phẩm. Thu nhập ổn định từ loạt cửa hàng thời trang của bà đang dư trang trải cho cuộc sống nhàn hạ của cả gia đình.

Quân học nước ngoài về chỉ việc nghiên cứu chuyên ngành của anh, thỉnh thoảng tham gia vào những diễn đàn chuyên gia trên mạng, viết lách linh tinh, thu nhập khá ổn.

Vân tốt nghiệp đại học trong nước rồi cũng chẳng theo mẹ kinh doanh, nàng túc tắc vừa đi học cao học vừa đi làm cho vui.

Mẹ Quân do đó rất cần một người có thể hỗ trợ bà theo dõi công việc kinh doanh của mình. Một người vừa có khả năng, vừa đáng tin cậy, như Hải.

Hải lặng lẽ không trả lời Quân. Anh không muốn thay đổi mối quan hệ này. Bạn bè là bạn bè, không nên có bất cứ một mối quan hệ nào khác, tránh xa nợ nần, dẫu thật ra chuyện này cũng không thể gọi là nợ nần.

Chỉ là anh không muốn tình cảm len vào công việc. Về làm việc cho mẹ Quân, biết đâu mối quan hệ bạn bè này sẽ bị thay đổi. Như một người làm thuê, và nhà chủ, chẳng hạn.

Quân hiểu tính cách của Hải, và điều đó làm anh cảm thấy bực bội:

– Mày cứ sống phất phơ vậy hoài mà được à? Đồng ý là công việc hiện tại của mày cũng khá ổn, nhưng cái kiểu kiếm đồng nào xào đồng đó của mày không được. Thử hỏi ngày mai mày cưới vợ rồi tiền đâu mà thuê nhà hàng?

Hải bật cười:

– Tao sẽ mượn tiền của mày!

Đang giận mà Quân cũng phải phì cười, anh uống cạn ly rượu rồi nói cộc lốc:

– Tiền thà tao đem nấu trứng, đếch cho mấy thằng như mày mượn.

Hải nhún vai:

– Tao mà không nợ nần gì mày thì làm sao tao có thể về làm cho mày được?

– Không phải làm cho tao, là cho mẹ tao.

– Là ai cũng vậy thôi, tiền bà già mày làm ra cũng có phần cho mày trong đó.

Mẹ cái thằng miệng lưỡi quá cha thiên hạ. Hèn chi bà Ngọc giữ nó khít rịt không buông. Nó mà tán thì chẳng khách hàng nào bỏ công ty nó được.

Quân bật cười, nhưng cái cười nhăn nhó khó chịu. Anh cảm thấy không thể giải thích khi cả hai không nói chung một kiểu. Là nó, cứ cảm thấy không ổn là nó lại giở giọng bất cần như vậy. Nhưng cũng quá quen với cái nết đó rồi, nên anh vẫn tiếp tục:

– Mày hiểu tại sao Hoài nó đá đít mày mà.

Hải nghe lòng nhói đau. Anh không giận cái kiểu nói chuyện đau thấu xương của Quân. Anh chỉ thấy đau. Cái đau của một kẻ biết mình thua thiệt nhiều điều trong đời. Cái đau của một thằng dàn ông quá cao ngạo.

Quân rót rượu cho Hải khi thấy bạn mình ngồi chết lặng. Một đòn đích đáng. Đau nhưng nếu được việc thì cũng cần phải đau.

– Một đứa con gái như nó cần nhiều hơn một thằng chồng chỉ biết nhậu nhẹt. Nó cần một thằng chồng có thể làm chỗ dựa an toàn cho nó. Không cần giàu có như đại gia, chỉ cần an toàn. Con cái bị bệnh có tiền đưa đi bệnh viện, cái nhà bị ngập nước có tiền nâng nền, trời mưa to gió lớn có cái xe hơi chở về thăm ngoại không sợ bị ướt…

Quân nói nhiều, nhất là khi bắt đầu say. Cái lý lẽ chắc nịch của một thằng chuyên nghiên cứu khoa học làm Hải nhất thời không cãi nổi.

– Đó cũng là cái mà cha mẹ nó cần. Ổng bả đâu có an tâm khi giao nó cho một thằng vớ vẩn không lo nổi cho đám cháu ngoại mình một cách tử tế. – Quân hạ giọng.

Mẹ cái thằng, nói cho đã rồi bán cái cho ông bà ngoại người ta ngon ơ! Hải chửi thầm trong bụng.

– Với lại, có cái này tao cũng phải nhờ mày, mày khuyên con Vân nghe lời mẹ tao, đi du học giùm cái.

Rồi như không thèm để ý đến vẻ mặt như đang nhai phải sạn của Hải, Quân lẩm bẩm:

– Chả hiểu sao nó lại thích nghe lời một thằng như mày.

Chương trước Chương tiếp
Loading...