Một thời để nhớ
Chương 12
Đêm Hà Nội, đường vắng tanh, chỉ còn tiếng gió thổi cho lá bay xào xạc. Đêm mùa đông thật tĩnh lặng và sâu lắng biết bao. Dưới tán lá của cây xà cừ số 12, hai vòng tay vẫn xiết lấy nhau không rời, nó và em vẫn trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào bất tận, nỗi nhớ nhung như chất chứa từ khi nào bây giờ mới có dịp bung ra, say mê và bỏng cháy. Nó cảm nhận được hơi nóng rạo rực từ cơ thể thơm tho mềm mại của em.
Dìu nhau về trong đêm đông, nó có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ thật đẹp, thật ngọt ngào, hương vị của tình yêu mới tuyệt làm sao, một cảm giác mà đôi khi nhớ lại vẫn khiến cho lòng nó xao xuyến bồi hồi.
Đến cửa phòng rồi mà vẫn lưu luyến không dứt ra được, em thì thầm vào tai nó như sợ người khác nghe thấy :
– Thôi… anh về phòng ngủ đi, em cũng về phòng nhé.
– Anh sẽ rất nhớ em đấy.
– Em biết mà, em cũng rất nhớ anh..
Em quanh đi rồi mà nó vẫn kéo lại, hai đứa lại hôn nhau.
– Đêm mà không ngủ thì sang phòng anh nhé…
– Không.
– Anh sang đấy.
– Thúy nó biết xấu hổ lắm, thôi anh về ngủ đi…
…
Nó nằm thao thức mãi không thể nào ngủ được, hình bóng em tràn ngập trong tâm trí, cảm xúc ngọt ngào của những nụ hôn vẫn còn nguyên vẹn. Ngay bên kia thôi, thật gần, em cũng đang thao thức vì nó. Có lẽ.. đây là Tình yêu…
… Bạn đang đọc truyện Một thời để nhớ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mot-thoi-de-nho/
Nó dành cả ngày hôm sau để đưa em đi chơi. Từ sáng sớm nó đã dậy vì không ngủ được, muốn tranh thủ từng phút ở bên em, nhưng em còn dậy sớm hơn nó, nhìn sang đã thấy em ngồi đọc sách, nở một nụ cười thật tươi như nắng mai.
Sớm mùa đông…
Người ta thường bảo mùa đẹp và lãng mạn nhất là mùa Thu, còn mùa Đông thì lạnh lẽo, nhưng với nó, mùa đông là mùa của yêu thương, mùa của những cảm xúc ngọt ngào. Bên em trong một sớm mùa đông ấy, khi mà sương lạnh từng cơn từng cơn vẫn cứ phả vào mặt, thì cái ôm thật chặt của em từ phía sau càng nhiều thêm ý nghĩa, sưởi ấm cho tâm hồn, nhóm lên trong tim ngọn lửa yêu thương.
Đạp xe trong sớm mùa đông Hà Nội, khi ánh nắng nhạt bắt đầu le lói, em ngước mắt lên những tán lá vàng còn sót lại của mùa thu. Nắng vàng không rực rỡ, chỉ đủ làm ửng hồng đôi má em dịu dàng. Những con phố mà bước chân nó và em chưa từng qua, với những rặng cây đang thay sắc lá, đôi khi vẫn còn ngủ vùi trong heo may.
Đông ngập ngừng, hồ Tây mờ sương, mặt nước phẳng lặng. Nó và em tay trong tay dạo bước dưới nắng chiều, ngắm hoàng hôn bên mặt hồ thơ mộng. Em dựa đầu vào vai nó, tay vẫn nắm chặt tay. Chưa bao giờ, nó thấy mùa đông lại đẹp lại như thế…
… Bạn đang đọc truyện Một thời để nhớ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mot-thoi-de-nho/
Lại tiếp tục những ngày tập quân sự, buổi tối nó xuống căng tin ăn mỳ tôm rồi tranh thủ gọi điện cho em.
– Anh đây.
– Vâng, anh đợi em lâu không ?
– Lâu ơi là lâu.
– Em vừa tắm xong, anh đã ăn gì chưa? Có bị đói không?
– Đói… anh vừa ăn mỳ tôm rồi, nhưng chưa tắm, trên này lạnh lắm.
– Thương anh lắm…
– Cuối tuần anh về nhé?
– … Tuần này em về quê rồi.
– Nhưng mà anh rất nhớ em.
– Em cũng nhớ anh, nhưng tuần này em về quê có việc, tuần sau mình gặp nhau anh nhé.
May quá tuần đấy em lại về quê nên nó không về để gặp em, chứ không thì chắc chắn thất hứa với em bởi lớp nó tham gia giải bóng đá trên trung tâm và đánh nhau một trận tơi bời với lớp X, tất cả 2 lớp cuối tuần đều không được “ tranh thủ”, 100% thành viên ở lại doanh trại tham gia dọn quét sân và dọn cứt trong nhà vệ sinh.
…
Một tháng trôi qua thật lâu trong cái rét căm căm và trong nỗi nhớ em cồn cào không nguôi, cuối cùng cũng được về nhà. Thứ 7, đáng lẽ ra theo lịch thì em sẽ cùng với Thúy lên Sơn Tây thăm anh Chiến, sau đó sẽ ở lại nhà cô của Thúy chơi Chủ nhật mới về, nhưng 2 tuần nó và em chưa được gặp nhau, nhớ nhau lắm rồi, em hoãn cái vụ đi chơi kia để ở nhà đợi nó.
6 giờ tối mới về đến cổng trường, nó đi bộ về phòng trọ, thấy vắng tanh, phòng em bật điện nhưng khóa ngoài, chắc lại đi đâu đó ra ngoài rồi. Phòng trọ của nó thì một tháng không có người ở, bây giờ toàn mùi ẩm mốc rất khó chịu, nó mở toang hết cửa ra cho thoáng rồi ra ban công đứng.
Một tháng xa nơi này bây giờ trở lại bỗng dưng thấy hổi hộp, cứ nghĩ đến lúc nữa sẽ được gặp em trong lòng nó lại rộn ràng cảm xúc khó tả. Nó nhìn thấy em đang đi từ dưới sân đi lên, biết ngay là em vừa đi tắm…
Em lên phòng và đôi chút ngỡ ngàng khi thấy cửa phòng bên cạnh mở toang nhưng trong tối om, bước vào và gọi :
– Anh về rồi ah?
Không có tiếng trả lời, em bước vào phòng định bật điện thì từ phía sau :
– W òa…..
– Úi rùi…. làm người ta giật hết cả mình, tim vẫn đang đập thình thịch đây này….
– Đâu?
Nó đứng và ôm em thật chặt từ phía sau, hít thật sâu mùi hương tóc em :
– Thơm quá.
– Em vừa gội đầu đấy.
Ghé thật sát hơn vào tai em và thì thầm thật nhẹ :
– Nhớ em lắm.
– Thật không?
– Thật…. em có nhớ anh không?
– … Không…..
Nó đặt lên môi em một nụ hôn ngọt ngào và cuồng nhiệt. Bao nhiêu ngày nhung nhớ, bây giờ mới được ở bên em, được ôm chặt em trong vòng tay và truyền cho em những hơi ấm đang hừng hực trong cơ thể, nó ôm em lên và quay một vòng.
– Ôi… anh làm em chóng mặt lắm, thả em xuống đi…
– Không
– Đi mà…..
Ngực nó đang áp sát vào ngực em, ngu gì mà thả, nó cứ ôm em như thế một lúc để cảm nhận cái mềm mềm ấm ấm đang phập phồng nơi ngực em
– Anh đói không ?
– Đang đói phát điên lên đây này…
Bên phòng em, cơm đã nấu sẵn, biết hôm nay nó về nên em đã đi chợ mua thức ăn về nấu, hôm nay Thúy không có nhà nên chỉ có 2 đứa thôi. Bao nhiêu ngày trên trung tâm quân sự ăn uống chẳng ra gì, nay được ăn bữa cơm em nấu thấy ngon thật là ngon, nó ăn như thằng sắp chết đói.
– Anh ăn đi, nhìn kìa… ăn từ từ thôi không nghẹn.
– Ngon quá…. em nấu ăn sao mà ngon thế.
– Thật không?
– Thật mà…. chưa bao giờ ăn ngon như thế này.
– Hí hí….
Được nó khen em vui lắm, nhưng phải công nhận bữa cơm đấy nó ăn thấy ngon thật, chắc tại đang đói, mà đói thế thì ăn đéo gì mà chả ngon.
Tối hôm đấy cơm nước xong xuôi nó và em rủ nhau đi dạo sang bên trường Ngoại ngữ, nó nói là thấy nhớ cái gốc cây xà cừ số 12, chớ thực ra nó muốn dẫn em ra đấy để ôm em, để được hôn em giữa cái lạnh se sắt trong sương mờ. Giữa cái lạnh lẽo của mùa đông ấy, khi mà đám lá trên cây cứ rì rào những bản tình ca phố, tay lại tìm đến tay, môi lại tìm đến môi, sưởi ấm com tim nhau bằng những ánh mắt long lanh, những nụ cười trong vắt. Những hơi thở ngọt ngào và ấm áp giữa cái lạnh này càng thêm nhiều ý nghĩa, dạt dào bất tận, hòa quện cùng nhau.
Chiếu bên phòng nó mốc hết rồi, hôm nay Thúy lại không có nhà, nó đánh liều :
– Tối nay cho anh ngủ nhờ bên phòng em nhé.
– Không được…
– Bên phòng anh ẩm mốc lắm không ngủ được đâu… cho anh sang phòng em nằm đất cũng được.
– … Nhớ nhé, nằm đất thôi đấy…