Một thời để nhớ

Chương 45



Phần 45

Nó chứng kiến từ đầu và máu sôi lên, nếu đây là chuyện của hai người yêu nhau mà nó can thiệp thì thật là vô duyên, nhưng nó linh cảm Thúy không ưa gì tên này, nó hô to đánh động :

– Thúy à.

Cả hai bất giác nhìn sang phía nó, ánh mắt Thúy sáng lên như nhìn thấy vị cứu tinh trong đêm tối, thằng kia thì lộ rõ vẻ mặt khó chịu và ngạc nhiên, nó tiếp :

– Người ta đã không muốn thì thôi, sao ông bạn lại làm thế?

Thằng @ càng ngạc nhiên hơn nữa, tự dưng có thằng chõ mũi vào chắc là bực đây, buông tay Thúy ra và đi nhanh qua đường tiến về phía nó, vừa đi vừa nói giọng bực tức.

– Chuyện của mày hả thằng chó kia.

Thúy chạy nhanh về phía nó, đứng ngay bên cạnh :

– Anh Hoàng.

Nó nhìn Thúy gật đầu trấn an rồi quay về phía thằng @ giọng vẫn nhã nhặn :

– Không phải việc của tôi nhưng bạn cũng không nên làm thế, người ta là con gái mà.

– Kệ mẹ tao.

– Ừ thì kệ bạn chứ sao…

Bốp…

Thằng @ cắn trộm một phát khiến cho nó hơi choáng, mồm thấy mặn mặn trong khi giọng @ vẫn nheo nhéo bên tai:

– Đ.m thằng chó này mày thích trêu ngươi bố à

Nó bị đấm trộm một quả cũng nối điên, lao về phía thằng ranh ôm gì lấy và đấm liên tiếp vào bụng nó, mùi nước hoa lẫn mùi rượu xộc lên thấy kinh, thằng kia kêu a á vùng vẫy chạy ra con xe @ định lấy đồ, nó đuổi theo xông phi một phát cả người cả xe thằng @ ngã lăn quay, nó lao tới định đạp thêm cho vài phát nữa nhưng Thúy ôm tay nó kéo lại :

– Thôi, đừng đánh nhau nữa anh, mình về đi.

Thằng kia ngã đau vẫn nằm im chưa dậy được, mặc mẹ nó quay ra lấy xe đi về trong khi Thúy kêu toáng lên :

– Anh có sao không, trời ơi miệng anh chảy đầy máu ra kìa.

Nó bị gãy một cái răng, máu trong mồm chảy đầy ra như ăn trầu, thế mà vẫn lúng búng :

– Không sao đâu.

– Bị thế này mà bảo không sao ah.

Nó quay về phòng trọ, tất nhiên là Thúy cũng về theo cùng, Thúy lấy khăn mặt lau vết máu đầy trên miệng nó, chảy cả ra cổ, rồi bắt nó xúc miệng bằng nước muối sinh lý xót ơi là xót.

– Anh thấy thế nào? Có đau không?

– Hơi xót một tí.

– Có bị gẫy răng không? Má anh sưng tím lên rồi kìa.

– Có , em nợ anh một chiếc răng nhé.

– Anh này.

– Hihi, anh đùa thôi. Nó là thằng nào đấy?

– Là bạn của một chị cùng phòng em, cứ hay đến chơi tặng quà nhưng em không thích những người như thế.

Nó suy tư, ông Chiến đâu mà lại để em Thúy bị chúng nó vào cưa cẩm đến như thế này, nó hỏi :

– Anh Chiến dạo này làm ở đâu rồi?

Giọng Thúy trùng hẳn xuống :

– Anh ý công tác ở trong Quy nhơn, bọn em thôi lâu rồi.

À, ra thế, nó cũng không dám hỏi thêm gì nữa.

Được một lúc cảm thấy nó có vẻ ổn ổn Thúy ra về, còn không quên dặn nó :

– Anh đi ra ngoài phải cẩn thận, em sợ chúng nó trả thù anh đấy, bọn nó là bọn làm nghề cầm đồ anh ạ.

– Ừ, anh biết rồi, không sao đâu, để anh đưa em về ký túc nhé.

– Không cần đâu anh cứ nghỉ đi, em đi bộ về được.

– Đằng nào anh chẳng đi có việc, bây giờ cũng không nằm ở nhà được…

Nó đến trường của Hiền thì cuộc thi đã xong, Hiền được giải nhất, vui mừng trong vòng tay chúc tụng của bạn bè nhưng ánh mắt vẫn buồn rười rượi kiếm tìm hình bóng nó. Nó đến, Hiền chạy ra và òa lên như sắp khóc :

– Anh ở đâu mà giờ này mới đến, em mong anh mãi.

– Anh… anh….

Nó đưa bó hoa ra tặng em, không quên hỏi :

– Em có đạt giải không ?

– Em được giải nhất rồi anh ạ, mà sao anh cứ ngoảnh mặt đi thế, quay lại em xem nào.

Nó quay mặt lại, một bên má tím bầm, sưng vù như quả cà tím :

– Trời ơi, anh bị làm sao mà đau thế này ?

– Anh bị ngã xe.

Chương trước Chương tiếp
Loading...