Mùa anh đào năm ấy

Chương 19



Phần 19

Phê quá, con Diễm nằm xoài ra đất. Tay chụp lấy dương vật ông Hai kéo vô miệng. Lúc này thì con cu của ông Một vừa đủ cứng để nhét vô lồn con nhỏ, hai chân đang dạng ra hết cỡ.

Phải nhắc lại là đã lâu lắm rồi ông Một chưa được quay lại cái cảm giác này. Dù rằng không còn được cứng ngắc như thời trai trẻ, nhưng chui vô cái lồn rộng thì như vầy là đủ. Nhứt là cảm giác sung mãn thắng thế trước hai ông bạn già mới thực sự là quan trọng. Không còn nghĩ ngợi đến điều chi khác mà chỉ tập trung vào từng cú hích một. Con Diễm hết hứ lại hự sau mỗi đòn chùy giáng sâu vào trong âm đạo. Bình thường thì nó không có cảm giác gì hết, ngay cả tiếp khách trai trẻ. Nhưng thiệt tình là cái khung cảnh của ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất mạnh tới nó. Lại thêm không phải chỉ là một người chơi mà còn hai người khác, dày dặn kinh nghiệm cuộc đời, đang ve vuốt khắp nơi trên người.

Ông Một thở hổn hển nằm đè lên người con nhỏ, nhấp nhô vào ra cả chục cái, rồi ngồi dậy, hai tay vò nặn bóp chặt lấy cặp vú tròn căng. Nhưng mà không phải thụt ra vô mà cứ nhấp nhổm lên xuống để con cặc coi như là nhúc nhích bên trong cái lồn mập mạp.

Rồi tự nhiên từ đâu một dòng nước sền sệt đặc đặc tuôn trào ra. Ông Một nằm vật ra đất thở hổn hển. Con Diễm ngồi dậy lấy khăn ướt vuốt dọc cu từ dưới lên rồi lau cho sạch. Cái thứ tinh trùng đã lâu ngày không phóng thích ra được, như đã chết rồi, sền sệt, nâu nâu, chứ không trắng tinh như của thanh niên còn trẻ. Không biết ở lâu trong đó mà không được xuất ra như hôm nay thì có thành ung thư tuyến tiền liệt không nữa. Nhưng mà ông già thì sảng khoái vô cùng. Xứng đáng chuyến đi về dưới này ăn chơi.

Ông Hai chưa làm ăn gì, nhưng cũng thấy coi bộ cũng nứng cặc lắm rồi. Chỉ có ông Ba là buồn bực. Tại buổi trưa không chịu giữ gìn, mà tới giờ cặc vẫn xuội lơ không thèm nhúc nhích động đậy chi hết. Nhưng mà không sao, còn giấc sáng sớm mai nữa mà. Hai ông, người bóp vú, người móc tay vô lồn con Diễm giật cho nó tới tê tê giãy giụa rồi mới chịu thôi.

Tới lượt ông Một hồi phục, chồm dậy lăn lê bò toài liếm láp khắp người con nhỏ. Với lấy chai rượu vang mở sẵn, ông rót chút xíu lên người con nhỏ, rồi táp lấy, từng hớp, từng hớp, thiệt vô cùng là đã. Hai ông còn lại cũng làm theo, sảng khoái vô cùng, cùng nhau phát lên cười ha hả.

Dòm qua đã biết sự tình, Hương dọn nồi lẩu lên sân thượng. Lẩu canh chua có sẵn khúc cá bông lau bên trong, chút nữa bỏ ra đĩa nước mắm làm đồ chấm luôn. Thịt chỉ có miếng ba rọi cắt rất mỏng để chút nữa nhúng, còn lại là các kiểu rau tập tàng, và nấm rơm. Không gian tĩnh lặng, không ồn ào như ngoài quán nhậu. Có nhạc nhưng không phải thứ đàn trống rầm rập mà acoustic nhẹ nhàng trong ráng chiều hoàng hôn đang dần tắt. Vài cái đèn lồng treo xung quanh hòa trộn với mấy cái đèn lồng treo trước cửa và quanh vườn tạo ra một khung cảnh vô cùng đặc biệt.

Con Diễm mặc bộ bà ba xuýt bóng không có đồ lót bên trong, ngồi nhúng bánh tráng, cuốn bún với rau và cá hay thịt, hết đút cho ông Một lại chuyển sang ông Hai và ông Ba. Ba ông lão vừa ăn vừa tán chuyện, ôn nghèo kể khổ, miệng há ra cho người đẹp đút, tay bốc hốt chỗ nào thì hốt. Đúng là đáng của đồng tiền bát gạo. Trong những buổi tiệc kiểu như vầy, thì ăn chỉ là phụ vô cho cái cảm giác hưởng thụ mà thôi. Nhưng tất nhiên, nếu đồ ăn không ngon, không thanh tao thì không thể nào hưởng thụ nổi. Con Dung đã phải mất cả buổi sáng đi kiếm cho đủ các loại rau khác nhau trồng bên cồn, hay đọt bí bên nhà bí thư Cúc. Tất cả đều là thực phẩm sạch không một chút phân vô cơ hay thuốc kích thích gì hết. Con cá bông lau cũng là đặt mua của mấy người câu cá ngoài sông, chứ không phải giống cá tra nuôi dưới hầm phân hay cá basa ăn thực phẩm công nghiệp chờ xuất khẩu. Từng mùi hương được chọn lọc cẩn thận từ đám rau thơm quanh nhà cho nên hòa trộn với mùi thơm tinh khiết của đồng ruộng miền Tây buổi chiều tà, hỏi làm sao mà không dễ chịu cho được cơ chứ.

Tại vậy mà giờ ở Việt Nam có phong trào bỏ phố về vườn, vợ chồng con cái tìm mua miếng đất đâu đó rồi về sống. Nhất là thời điểm này, dịch bệnh Covid hoành hành suốt một năm qua, ngay cả việc kiếm sống nơi đô thị cũng không còn dễ dàng nữa, mà chỉ vài trăm triệu là mua được một mảnh vườn to bát ngát nơi thôn quê. Nhưng mà nói vậy thôi. Không phải ai làm farmstay cũng sống được. Và không phải ai về quê rồi cũng thích ở lại mãi với không khí tĩnh mịch trầm lặng xa hẳn nơi phố hội vui nhộn sôi động hàng đêm.

Giống như bây giờ vậy. Trời đã tối và cơm rượu cũng đã no say. Cả một vùng quê dần chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn căn gác kín đáo bên dưới sân thượng là thao thức với ván cờ người. Ông Một phấn khích tự hào với khẩu thần công lâu ngày bỗng khạc ra chút lửa, bày ra nhiều trò nghịch ngợm cho hai ông bạn đua theo. Con Diễm cả đời làm gái giờ mới biết thế nào là rã rượi. Bình thường có ngày chạy sô cả chục khách, hết thằng này tới thằng kia, còn dắt xe ra đường chạy nữa, mà không thấy xi nhê gì. Vậy mà bữa nay, từ sáng giờ chỉ có một cử thôi, nhưng thân xác rã rời, má ửng hồng, người quằn quại thèm khát vì mấy cái đòn móc bóp rờ mó bốc hốt của ba ông già.

Quần thảo một hồi, ông Hai nhét con cu hơi hơi cứng của mình vô lồn con Diễm, rồi nhấp nhấp cho đỡ thèm vài cái. Vậy thôi, rồi cả hội nằm luôn ra sàn ngủ ngon lành, không quay về phòng riêng nữa.

Tới sáng, không hiểu do tiếng gà gáy hay xe cộ gì đó chạy ngang qua mà ông Hai thức giấc. Khỏi cần nhìn xuống cũng thấy con cu mình đang cứng ngắc, dựng lên bên dưới lớp vải. Nhìn qua, thấy con Diễm đang nằm gần đó, ổng giật tay đánh thức dậy. Con nhỏ hiểu ý liền, trườn qua kéo cái quần xuống, liếm nhè nhẹ quanh con cu nồng nồng, còn tay thì xoa xoa quanh mồng đốc của mình cho chảy nước. Rồi leo lên nhẹ nhàng cho con cu ông già vô rồi nhấp nhổm, nhoẻn miệng cười nhìn qua hai ông già còn lại cũng đang bắt đầu thức giấc mà nằm coi bên này.

Ông Ba tụt quần mình xuống, xoay gối qua bên này. Con Diễm xoay ngược người lại bú cu cho ổng. Ông Một cũng nhích vai tới gần bóp vú. Cả bốn người im lặng mà tập trung vô những thế võ dưỡng sinh đầy khoái lạc. Không tranh giành, nhưng cũng không nhường nhịn, và quyết liệt đòi cho được cái quyền cơ bản của con đực là đưa được tinh trùng vô trong tử cung của con cái. Ngày xưa, dưới cái tên Kamasutra, nghệ thuật ái ân từng là một tôn giáo quan trọng, mà các đạo sĩ tu luyện là để tìm cách thỏa mãn cho mình và đưa người nữ lên tới đỉnh điểm khoái lạc. Ngày nay, nhiều nội dung đã thất truyền, nhưng mỗi người đều có cơ hội tự khám phá lại cho riêng mình.

Ông Hai thích thú với cái cảm giác không cần làm gì mà cũng được cái lồn múp chạy ra chạy vô phục vụ. Ông Một thì lạ lùng với chuyện ngồi bóp vú thôi mà sao cũng sướng quá vậy. Còn ông Ba thì hớn hở khi thấy con cu của mình rồi thì cũng đã thức dậy, sau bao nhiêu năm tháng mong chờ. Nhìn qua ông Hai với vẻ xin xỏ, ông Một kéo tay con Diễm để nó leo qua bên này cưỡi ngựa, mút cu bên kia. Ai dè con nhỏ chỉ mới vừa nhún nhảy vài cái thôi là ổng giật dậy như điện giật, quỳ gối đâm riết vô rầm rập rồi nhũn ra. Con Diễm nằm vật xuống, miệng vẫn xoay qua ngậm cu ông Hai, để cho ông Một tới lượt mình lại ngồi đâm bổ từ trên xuống mấy cái. Rồi tới lượt ông Hai ngồi dậy đâm vô lồn, để ông Một đâm vô miệng, còn ông Ba loay hoay bóp vú. Ba ông cứ xoay qua xoay lại như vậy không biết mệt, có bao nhiêu tinh trùng ức chế lâu ngày rỉ ra cho bằng hết.

Ở bên dưới nhà thì là Tuấn đang ngồi ghép mấy cái mắt chanh vô thân cây chanh. Trồng cây kiểu bình thường thì chỉ biết chăm bón rồi chờ nó ra hoa kết trái. Còn người biết làm vườn thứ thiệt thì biết giới hạn chiều cao hay khuyến khích cây ra tán ở chỗ mình thích để tạo ra một bức tranh vườn đặc sắc. Thiết kế địa hình vườn là lanscape designer, nhưng làm sao giữ được cái thế đất đó lâu dài còn phụ thuộc rất nhiều vào kỹ thuật của người chắm sóc. Miếng vườn này của người chủ cũ đã trồng như vậy rồi, nếu như chủ mới không có kinh nghiệm sẽ cưa cây cũ đi rồi bứng cây mới về trồng. Nhưng vậy thì phải là đại gia, và thực sự không cần thiết. Cây chanh cũ quá cao và già cội, không còn cho ra được trái to nữa, thì cứ cưa bớt phần cao quá đi, rồi canh ngay cái chỗ vừa tầm ngang thân mà lấy con dao thiệt bén cắt vô rồi ghép một mắt cành ở trên kia vô, vài tháng nữa là ra cành mới cùng cả chục trái tranh khỏe mạnh ngay đúng tầm người hái, nhìn đẹp hơn một cây chanh xum xuê cành lá hơn rất nhiều. Mai mốt đi ngang nhà ai bỏ bớt bưởi non để dồn sức cho mấy trái còn lại thì xin về ghép thêm vô nhìn cũng đẹp mắt để chơi Tết. Chơi kiểng theo đúng kiểu phải là như vậy đó, chứ không phải chỉ là bề ngoài tạo hình mấy cây mai chiếu thủy hay thúc cho cây tắc ra nhiều trái.

Bữa sáng nơi miền quê không thể nào thiếu được dĩa cơm tấm sườn bì chả mua từ ngoài chợ mang về. Chủ khách sảng khoái ngồi ăn dưới gốc cây mai đang chờ tuốt lá đặng vài tuần nữa là ra hoa đúng mùng một Tết. Ba ông già không về liền mà còn nấn ná ở lại tới chiều tối, đi chơi mấy chỗ nữa, trưa ăn ngoài chợ rồi về tắm và ngủ trưa. Vậy là từ nay Hường sẽ có thêm nhiều khách mới kiểu này, bổ sung vô nguồn khách về nghỉ cuối tuần, và mấy bọn trẻ trâu thuê phòng theo giờ nữa. Mọi việc bắt đầu tiến triển thuận lợi. Không chỉ dừng ở đó, Hường còn tính liên lạc với mấy chị bạn hồi trước quen giờ làm trong mấy cái spa mát – xa cho phụ nữ giới thiệu khách về dưới này nghỉ dưỡng, thất tình hay khó khăn trong kinh doanh thì đưa tình nhân xuống miền Tây đổi gió là cách phục hồi hiệu quả nhất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...