Mưa chiều

Chương 104



Phần 104

“Ầy, thi xong mà chả được nghỉ ngơi gì cả, mai lại lết xác lên trường. ” – Vừa đạp xe tôi vừa than thở.

“Giờ lên cũng ngồi chơi chứ có làm gì đâu, nếu học thì chắc phải qua tết Tây mới học kìa. ”

“Nếu vậy sao không cho nghỉ luôn đi cho lành, bắt lên chi không biết. ”

“Kiểu gì cũng than vãn cho được. ” – Nàng khẽ đập vào lưng trách cứ.

Lúc về đến nhà nàng thì cũng 10 rưỡi, tôi cười khổ, kiểu này chắc về thể nào cũng bị lột mất 1 lớp da rồi.

“Hì, vậy mình về nha. ” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.

“Ừa, tạm biệt. ” – Tôi thở dài.

Nàng khẽ cười rồi quay người đi vào nhà, tôi đứng tần ngần trong theo. Cho tới khi nàng đã vào hẳn trong nhà tôi vẫn đứng đó. Lòng thì đang rối bời: “Nên – hay là không… ”

Từng cơn gió cuốn lá bàng bay xào xạo, đường phố gần đêm hoang vắng đến nao lòng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, để cho những cơn gió có thể làm cho tôi bớt khó chịu đi phần nào. Khoảng 15 phút sau, tôi mới cắn răng lấy điện thoại ra, và… gọi cho nàng.

“Ơ mình nghe nè, sao vậy? ” – Tiếng nàng ở đầu dây bên kia khi chuông vừa đổ.

“Ừm, Linh xuống dưới nhà đi. ” – Tôi cắn răng nói.

“Ủa sao Hiếu chưa về nữa, trễ rồi kìa. ” – Nàng nói với giọng đầy lo lắng và quan tâm.

“Xuống nhanh đi. ” – Tôi đáp gọn lỏn rồi ngắt máy, tôi sợ rằng nếu nghe thêm một câu nữa, có thể tôi sẽ mềm lòng mất.

Không mất bao lâu để nàng đi xuống rồi mở cửa, rồi nàng đến trước mặt tôi. Không còn bộ váy trắng diễm lệ như lúc nãy, lúc này nảng chỉ mặc bộ đồ ở nhà, bên ngoài là cái khoác màu xanh dương nhạt, tóc vẫn thả bay tự do theo hướng gió.

“Sao vậy? ” – Nàng khẽ nhíu đôi hàng lông mày hỏi tôi đầy thắc mắc.

“Ừm… ” – Tôi cắn chặt hai hàm răng vào nhau, không nói nên lời.

“Hiếu có chuyện gì à? ”

“… ”

“… ”

“Nếu Hiếu không muốn nói thì để khi khác, giờ mình lên nhà đây. ” – Nàng nói với thái độ hơi khó chịu rồi quay người bước đi.

“Hít… ” – Khi nàng vừa cất bước đi, tôi hít sâu một hơi rồi nói – “Từ mai, mình đừng gặp nhau nữa. ”

Khi chính miệng nói ra câu này, tôi bỗng cảm thấy trong lòng mình quặn thắt, hơi thở dồn dập khi có khi không, ngắt quãng không đồng đều. Nhưng tôi cũng không để ý, lúc này tôi đang nhìn thẳng về phía nàng, tôi thấy nàng đứng lại nhưng vẫn không quay mặt về phía tôi.

“Tại sao? ” – Nàng hỏi rất bình thường, nhưng tôi vẫn cảm giác được sự hụt hẫng của cả tôi và nàng.

“Mình xin lỗi, nhưng cứ như vậy thì sẽ không giải quyết được gì. Cho cả mình, cả Linh và… Thùy. ” – Tôi cắn răng nói.

“Hiếu chắc chắc chứ? ” – Nàng bỗng quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi rồi hỏi.

Khi tiếp xúc với ánh mắt nàng, tôi không còn cảm thấy sự u buồn nào như trước đây, cũng không còn nụ cười mị hoặc như ngày nào. Đối mặt với tôi là nàng đang bình thường đến không thể bình thường hơn, và đôi mắt tôi cảm thấy nó như một hố sâu vô tận. Tôi không dám trực tiếp đối diện, đành quay mặt sang chỗ khác…

“Nhìn mình và trả lời đi? ” – Nàng vẫn hỏi với giọng điệu nhàn nhạt.

Tôi thấy khó chiu, người ta con gái mà người ta còn không sợ, mày sợ cái gì. Mệt mỏi cho cái thẳng mở mồm ra con trai thế nọ thế kia, đến bây giờ dũng khí đối mặt với con gái còn không có. Tôi tự nhủ lòng mình rồi quay sang nhìn nàng, cũng nhàn nhạt nói – “Mình… chắc chắn. ”

“Ừm, mình hiểu rồi… ” – Tôi bỗng cảm thấy cơ thể nàng như đang run lên, đôi bàn tay kia đã nắm chặt lại từ bao giờ…

“Mình xin lỗi. ” – Tôi cắn răng quay người đi, leo lên yên xe, để lại một câu nói rồi guồng chân đạp – “Chúng ta sẽ vẫn như thế, nhưng… không như đã từng. Tạm biệt Linh. ”

Chương trước Chương tiếp
Loading...