Mưa chiều

Chương 114



Phần 114

Đến 6h hơn, sau khi người bên Đoàn xuống đóng cửa phòng truyền thống thì cả đám lục tục kéo nhau về. Thục thì đi trước do người nhà đón, nên chỉ có đám bọn tôi là đứng lớ ngớ đợi khóa cửa.

“Tao tìm thấy người trong mộng rồi. ” – Minh mái mơ màng nói.

Cả đám liếc đểu, trực tiếp không thèm để ý. Mẹ nó, mày ở trong kia mồm mép tép nhảy, lúc đó thằng nào mà không biết. Giờ ra đây còn làm dáng điệu mơ màng.

Dũng rồng gãi gãi cằm nói – “Tao muốn làm thơ. ”

“Thơ? ” – Cả đám ngạc nhiên. Không phải thêm thằng này bị bệnh chứ.

“Thơ gì đọc đi, hôm nay tâm trạng anh đây vui nên sẽ nhận xét hộ chú mày. ” – Minh mái khoác vai thằng Dũng gật gù.

Dũng rồi bĩu môi khinh bỉ rồi gật gù đọc – “Ai ơi đừng lấy vợ xinh. Đêm nằm tỉnh giấc tưởng mình ôm… ma. Oahaha. ” Nó đọc xong co giò chạy, đằng sau là thằng Minh hộc tốc đuổi theo hăm dọa. Bên này thì tiếng cười của bọn vang lên rần rần…

Bạn đang đọc truyện Mưa chiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-chieu/

“Hôm qua tập sao rồi? ” – Tôi vừa đưa ly nước sâm lên miệng thì em Thùy đã hỏi.

“Cũng tạm, bài đó cũng không khó mấy. Con nhỏ đó đàn cũng hay, chỉ là… ” – Tôi vừa nhai đá vừa nói.

“Chỉ là sao? ”

“Thằng Minh mái giờ chết mê chết mệt nhỏ đó rồi. ” – Tôi thích thú nhe nhởn cười.

“Sao lại là Minh? ”

“Sao lại không phải là thằng Minh? ” – Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Mình tưởng người đó phải là Hiếu chứ. ” – Thùy chống cằm nhìn tôi cười cười.

“Lại nữa rồi đó. ” – Tôi chán nản nói – “Mình đâu có thích kiểu khác người giống như nó đâu. ”

“Khác người? ” – Thùy nhíu mày hỏi.

“À, con nhỏ đó nhìn dị lắm, như vầy nè… ” – Tôi hào hứng kể chuyện chiều hôm qua cho em nghe. Bao gồm lúc mới nhìn thấy thì như nào, rồi lúc đánh đàn thì như nào, thằng Minh mái bị tiếng sét ái tình đánh trúng như nào…

“… ”

“Cuối tuần này Thùy phải đi học thêm không? ”

“Có, tuần này học bình thường rồi. Sao vậy? ”

“À hỏi thôi, tính rủ đi dạo lòng vòng. ” – Tôi nhún vai.

“Vậy để mình… cúp nhé. ” – Em cười.

“Dám cúp. ” – Tôi đảo cặp mắt, nói.

“Nếu Hiếu có lòng rủ đi chơi, thì Thùy cũng tình nguyện cúp. ” – Em nhìn tôi tinh nghịch.

“Thôi đi học đi, đi lòng vòng thôi nên không cần cúp đâu. ” – Tôi khoát tay nói.

“Ừa. ” – Thùy gật đầu.

Lúc đi gần lên tới lớp, tôi quay sang em nói nhỏ.

“Nè. ”

“Hở? ”

“Tối thứ 7 cúp đi chơi có sao không? ”

“Thì coi như mệt nên nghỉ 1 buổi thôi, có sao đâu? ”

“Vậy bữa đó, cúp đi chơi nhé. ” – Tôi liếm môi nói.

“Ừa. ” – Em nhìn tôi cười, gật đầu ngoan ngoãn.

Tôi đắc ý khi dụ được người đẹp, đang hứng chí đến cửa lớp thì bị thứ gì đó đâm mạnh vào ngực, tôi hét thảm, bay ngược người ra sau, lưng đập cái cốp vào lan can. Tôi nhăn nhó xoa ngực, vừa nhìn xem bị cái gì lao vào. Lúc này trước mặt tôi là thằng Mạnh đang bò lăn lội ở dưới đất, mặt mày nhăn nhó.

“Mày bị điên à? ” – Tôi bực mình gào ầm lên.

Nhưng đáp lại lời nói của tôi là hành động của Minh mái, nó nhảy đè lên người thằng Mạnh. Lấy tay đập cộp cộp cái đầu thằng Mạnh vào nền nhà, mồm thì hầm hè. Lúc này tôi mới hiểu ra vấn đề là 2 con hàng này đuổi nhau, rút cục mình bị đạn lạc. Trước khi đi vào cửa lớp, tôi co giò đạp cho mỗi thằng 1 cước rồi nghênh ngang đi vào lớp, kế bên là ánh mắt quan tâm của em Thùy.

“Có chuyện gì thế? ” – Tôi về đến bàn, thấy thằng Vũ vẫn đang cười nghiêng ngả nên nhíu mày hỏi.

Nó chỉ chỉ lên trên bảng, tôi nhìn lên cũng phải phì cười. Trên bảng là 4 câu thơ được viết cực kỳ nắn nót.

“Người yêu tôi, một chàng trai xứ lạ.

Đã khắc sâu, tâm tôi mối chân tình.

Dù không muốn, ngậm ngùi đành xin lỗi.

Người con gái, thướt tha khúc dương cầm”

Kế bên là mấy cái hoa văn được vẽ nguệch ngoạng bằng phấn xanh phấn đỏ. Đầu đuôi câu chuyện là nhỏ Thục sang kiếm tôi định hỏi xem tôi tập bài Sad Angel có vấn đề gì không, nhưng lúc đó tôi đang ở dưới cantin với em Thùy. Thế là Minh mái nhảy bổ ra tiếp chuyện với người đẹp, thằng Dũng rồng ngứa miệng đọc 2 câu thơ hôm qua ra. Thằng Mạnh khoa trương hơn, bay lên viết 4 câu thơ khác lên bảng. Thằng Minh đang tiếp chuyện với người đẹp, thấy cả lớp cười rần rần. Cu cậu thắc mắc quay lại thì thấy mấy nét chứ rồng bay phượng múa trên bảng, còn cô nàng kia ngượng chín mặt nên bỏ về. Nhưng thấy thằng Hưng kể lúc nó đi từ hướng ngược lại, thấy cô nàng vừa đi vừa cười. Thằng Minh mái cay cú lôi cổ thằng Dũng ra xử, nhưng thằng Dũng chạy mất tiêu rồi. Thế nên nó với thằng Mạnh đuổi nhau vòng vòng trong lớp, tới lúc thằng Mạnh phi ra ngoài chạy trốn thì… đụng phải tôi.

Mãi tới khi vào lớp, tôi để ý thỉnh thoảng vấn có mấy đứa quay qua nói nhỏ với nhau rồi nhìn xuống chỗ thằng Minh cười cười. Bá đạo hơn, cả đám còn hăm he thằng Minh nếu dám xóa bài thơ, thì xác định một điều là cứ gặp em Thục lần nào thì thằng Minh cũng đừng hòng ngóc đầu lên lần đó. Thế nên nó đành hậm hực nhìn bài thơ trên bảng vẫn yên ổn bình yên. Tới khi thầy Hoan chủ nhiệm đi vào, đọc bài thơ xong biểu cảm trên mặt thầy cực kỳ đặc sắc. Rút cục thầy hỏi có chuyện gì, nhưng cái xóm nhà lá chưa kịp lên tiếng thì nhỏ Nhật Giang đã chen mồm nói trước.

“Nãy có bạn gái nào qua gửi thư tình cho bạn Minh. Mà bạn Minh có bạn trai rồi nên không dám nhận, sợ ngại này nọ nên nhờ bạn Mạnh viết thơ lên bảng cho bạn gái kia đọc. ” – Nhỏ Nhật Giang nói dứt khoát, như chém đinh chặt sắt, cực kỳ thống khoái.

Cả lớp cười lăn lộn một hồi, thầy Hoan mới phất tay dẹp yên cơn bạo động lại. Lúc này thằng Minh đã chán nản nằm gục xuống bàn, mặc kệ thế giới xung quanh. Thầy Hoan nhíu mày, lắc đầu nói với cả lớp.

“Các em là bạn bè mà đối xử với nhau vậy là không được. ”

Cả lớp câm như hến, thằng Minh ngẩng phắt đầu dậy nhìn thầy Hoan với ánh mắt rưng rưng.

“Xã hội giờ chưa công nhận giới tính thứ 3, bạn ấy đã chịu đủ áp lực rồi. Lên đây còn bị các em cười nữa, như vậy cũng gọi là bạn bè sao. ” – Thầy Hoan lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khuyên bảo cả lớp.

Cả lớp lại bò ra cười tiếp, thằng Minh chán nản lại nằm gục ra bàn. Thằng Hưng quay xuống vỗ vai an ủi.

“Tụi tao xin lỗi vì đã cười mày, giờ thằng nào cười mày cứ bảo tao. Để tao cho nó một trận. ”

“Cút. ” – Thằng Minh ngẩng đầu lên phun ra một câu xong gục xuống bàn tiếp, kế bên là tiếng cười của cả lớp.

“Trái. ” – Tôi lạnh nhạt nói.

“Bộp… ”

“Trái cong. ”

“Bộp. ”

“Phải móc. ”

“Bộp. ”

“Dừng đi. ”

“Phù. ” – Thằng Đức chống tay vào đầu gối, 1 tay quệt mồ hôi ở trên trán – “Vẫn chưa bằng hôm nọ mà. ”

“Để qua tuần cho cơ thể thích ứng đã, lúc đó mới cần đẩy nhanh tốc độ với lực đạo. Giờ tới mày vác 2 cái này cho đấm. ” Tôi nói nhàn nhạt rồi quăng cho nó 2 cái đích đấm tròn – “Khỏi đọc, để tao đánh cho mày đỡ, lúc đầu tập chậm để tăng phản ứng đã. ”

“Ừm. ” – Thằng Đức gật đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...