Mưa chiều

Chương 14



Phần 14

Xuống đến nhà thì thấy bé Thảo đang xem tivi, nhìn thấy tôi xuống thì quay qua bĩu môi rồi tiếp tục xem tivi tiếp. Tôi thì lết vào bếp, thấy ba bé Thảo cũng đang vắt chanh, 2 người nhìn nhau cười khổ.

“Uống nước chanh hả, ngồi đi ba tiện tay làm luôn cho” – Ổng khoát tay.

“Dạ, qua con uống đến mấy giờ vậy ba” – Tôi hỏi.

“Ta cũng không nhớ, chỉ biết là ta đứng lên nghe điện thoại rồi quay lại thấy con ôm bình rượu nằm ngủ rồi” – Ổng vỗ vỗ trán nói.

Tôi toát cả mồ hôi, lại còn ôm bình rượu mà ngủ nữa. Rút cục hôm qua uống cỡ nào vậy. Sau khi nốc 1 hơi sạch li nước chanh, tôi lại tìm chè pha 1 ấm đặc rồi làm nửa ấm, chè đắng nghét làm suýt phun ra ngoài. Gắng gượng nuốt xuống rồi ngồi nghỉ xíu, cũng thấy đỡ mệt phần nào. Quay sang thì thấy ổng đang nhìn tôi cười cười.

“Giỏi, biết pha cả nước trà đặc để giải rượu, vậy mà nói không biết nhậu, hay cho một tiểu tử gian xảo”

“Dạ ngoài đó con thấy mấy bác nhà con uống say hay làm thế nên con học theo, chứ con biết nhậu đâu” – Tôi rụt cổ.

“Đàn ông con trai, biết nói là biết, không nói là không, cần gì phải lý sự này nọ” – Ổng nghiêm mặt nhìn tôi.

“Dạ, con nhớ”

“Ừ. Nói được thì phải làm được. Và nên nhớ suy nghĩ tất cả mọi thứ có thể phát sinh xảy ra, một khi đã làm tuyệt đối không hối hận, mặc kệ kết quả như nào. Ta biết cuộc sống trước đây của con khác xa những gì mà những đứa tuổi con có thể trải qua. Nhưng con còn phải học nhiều. Kiến thức trường lớp chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là cách sống, cách làm người như nào để không thẹn với bản tâm. Nhớ kỹ những gì ta nói, sau này chắc chắn con sẽ gặp phải”

“Dạ, con hiểu”

“Rồi, giờ ta phải đi có việc. Khi khác có dịp ta sẽ dạy con một vài điều” – Ổng gật gù rồi vỗ vai tôi – “Cố lên chàng trai, ta biết là con rất khá nhưng con vẫn thiếu nhiều thứ, từ từ mà nhận ra đi”

Tôi vâng dạ rối rít, đang thầm kêu khổ không biết ở đâu ra một bài giảng đạo trên trời rơi xuống này, cũng chỗ hiểu chỗ không. Mãi cho đến 5 năm sau thì tôi mới hiểu được hết những lời này. Vật vã đi lên phòng, đầu vẫn quay như chong chóng nhưng khá hơn lúc nãy, vắt tay lên trán nhớ lại những lời vừa nãy rồi nhanh chóng ném nó qua một bên mà tôi lăn ra ngủ.

Bạn đang đọc truyện Mưa chiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-chieu/

Rồi cuộc sống vẫn tiếp tục, tháng 9 xong lại qua tháng 10. Tôi cũng đã dần làm quen được mọi thứ, từ bạn bè trên lớp cho đến lịch tự học, rồi đường phố một số quận nội thành. Mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo, chỉ duy nhất là…

“Trần Trung Hiếu lên bảng trả bài! ” – Dạ vâng, đó là giọng của thầy Phúc dạy Lý khi gọi tôi lên bảng trả bài.

“Em học bài chưa? ” – Thầy nhìn tôi hỏi.

“Dạ… rồi thầy… ”

“Vậy em nêu cho tôi khái niệm thế nào là chuyển động nhanh dần đều. ”

“Dạ, chuyển động nhanh dần đều là chuyển động… theo đường thẳng… ” – Tôi toát mồ hôi. Đêm qua mải ngồi làm bài tập Hóa nên vứt sách Lý sang một bên không ngó ngàng tới.

“Rồi sao nữa” – Thầy Phúc cau mày.

“Với tốc độ nhanh dần… cho đến khi… ”

“Đến khi làm sao”

“Đến khi… tốc độ đạt cực hạn và dừng lại” – Tôi đáp bừa.

“Hả” – Thầy nhìn tôi ngạc nhiên – “Sao lại như vậy”

“Bởi vì khi tốc độ đạt cực hạn có nghĩa là không tăng được nữa, vì thế nó dừng lại” – Lỡ đâm lao đành theo lao vậy, trong khi đó lưng áo tôi đã ướt sũng.

“Làm sao lại không tăng được nữa” – Thầy tiếp tục truy tới bến.

“Bởi vì tốc độ cực hạn có nghĩa là lớn nhất, mà lớn nhất thì sao tăng được nữa thầy”

“Oahahaha… ” – Cả lớp bò ra cười rũ rượi.

“Em không học bài ah” – Thầy nhìn tôi hỏi, mép giật giật đang cố nín cười.

“Dạ có… ơ dạ không” – Tôi cúi đầu nói.

“Giỏi cho một câu tốc độ cực hạn, về chỗ, 0 điểm. Tái phạm nữa là tôi mời phụ huynh” – Thầy phán cái độp.

Tôi ủ rũ về chỗ ngồi, ngang qua bé Thảo thấy đang nhìn tôi khó chịu, nhưng miệng vẫn đang mím cố nén cười.

Chán nản ngồi vào chỗ, mấy ông thần xung quanh lúc này vẫn đang hô hố cười.

“Mày là Einstein tái thế à ku, phán như thánh vậy” – Thằng Minh sau lưng hỏi.

“Thế cái búa, im mồm cho tao” – Tôi sầm mặt.

“Hahaha, mày nổi tiếng phát nữa rồi đó ku, sau vụ ông thầy chủ nhiệm chọc quê mày, giờ là vụ này” – Thằng Hưng cũng chêm vào.

“Dẹp nha, tao bực à! ” – Tôi cau có đáp.

Dạ vâng, Vật Lý là thế, còn Anh văn thì.

“Trần Trung Hiếu lên bảng làm bài” – Cô Tú lật sổ điểm ra gọi.

Tôi chán nản đi lên, lúc sau lại chán nản đi xuống sau khi ăn điểm 2, cùng với câu nói.

“Mất kiến thức căn bản trầm trọng, tính từ mà viết sau danh từ à, rồi thì hiện tại đơn mà cậu viết nguyên cái động từ bất quy tắc vào là sao, viết xong còn thêm – ed – nữa. Cán sự lớp chú ý bạn này nhé”

Thế đấy, 2 cơn ác mộng của tôi bắt đầu. Bù vào đó Toán và Hóa thì điểm cao chót vót, cũng giúp tôi nguôi ngoai phần nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...