Mưa chiều
Chương 147
Ngồi vắt vẻo trên hàng rào, tôi kể cho nàng nghe những gì mà Thùy vừa nói, vừa kể vừa liếc nhìn xem thái độ của nàng như nào, nhưng nàng vẫn cực kỳ bình thản cũng khiến tôi khẽ thở dài một hơi.
“Thùy nói là Thùy muốn xin lỗi em vì… ” – Tôi nhớ lại lời Thùy nói, sau đó thuật lại. Nhưng được nửa chừng thì tôi ngập ngừng, bởi vì chính miệng mình nói ra phần sau thì có phần hơi… cổ quái.
“Vì sao? Sao anh đang nói mà, em cũng đang muốn nghe. ” – Nàng chống tay một bên đầu, nghiêng qua nhìn tôi cười cười.
Thấy nàng cười, tôi càng chột dạ hơn, cuối cùng khoát tay dứt khoát nói – “Thôi, chuyển chủ đề. Chung quy là em biết vậy được rồi. ”
“Ừa. ” – Nàng khẽ gật đầu, môi mím cười nhìn tôi đầy thích thú. Tôi có cảm giác ớn lạnh, như thể có người đang đi guốc trong bụng, cực kỳ buồn bực.
“Thôi, đi chơi. Nay sinh nhật em mà, vợ chồng mình đi kiếm gì ăn tiện thể đập phá ăn mừng luôn. ” – Tôi đá bay câu chuyện kia ra khỏi đầu, hứng chí bừng bừng, cười toét miệng nói.
“Ai là vợ anh, hừ. ” – Nàng bĩu môi.
“Haha… ” – Tôi bật cười, nhảy từ trên thành hàng rào xuống đất mà quên mất cái cổ chân đang đau nhức từ pha chấn thương buổi sáng. Vừa tiếp đất, tôi lập tức ngã nhào ra, thầm than – “Phen này lật cổ chân là chắc rồi. ”
“Anh, sao vậy? ” – Nàng bị tôi dọa hoảng sợ, ngồi xuống lo lắng hỏi.
“Kéo anh dậy. ” – Tôi cắn răng nói.
Nàng líu ríu kéo nắm lấy tay tôi kéo lên, nhưng sức lực nàng cũng không bao nhiêu, coi như là tôi tự đứng. Khi vừa đứng thẳng người, chưa kịp thở phào thì cái cổ chân lại nhói đau một trận, làm tôi đổ người về phía trước, may là có nàng đứng chắn, sau lưng nàng là hàng rào nên không tới nỗi cả 2 bị té ngã.
“Anh đau lắm à? ”
“Chết tiệt. ” – Tôi cắn chặt răng, cố gắng nói.
“… ”
“Anh xin lỗi… ”
“Em không muốn nghe anh xin lỗi, mỗi khi như vậy, em khó chịu lắm. ” – Nàng ngậm ngủi nói nhỏ, cố gắng dùng thân thể nhỏ bé của bản thân để giúp tôi đứng vững.
“Lời hứa hẹn là thế, phong độ tốt là thế, sinh nhật của em đang đợi là thế. Vậy mà… anh lại thua rồi sao… ” – Tôi cắn chặt răng, khẽ lẩm bẩm.
“Đừng vậy mà, những gì anh nói tối nay cũng là món quà tuyệt nhất rồi. ”
Tôi cảm giác cổ họng mình nghẹn đắng, nếu như lúc chiều tâm trạng tôi là buồn bã và chán chường, thì giờ nó chuyển thành ấm ức, tức giận. Một thứ gì đó ở trong lòng đang nhức nhối, dường như có thể chồi lên bất cứ lúc nào.
“Em biết anh đang khó chịu, cứ ngả đầu vào vai em này, không ai nhìn thấy đâu. Hãy cứ khóc đi nếu như anh buồn, cứ cười to nếu như anh vui, cứ làm gì cho anh cảm thấy thoải mái nhất mỗi khi anh tức giận. Có thể em sẽ cười cùng anh, hoặc cùng anh làm cái gì đó giúp anh giảm căng thẳng, nhưng không bao giờ em khóc cùng anh, biết không. Vì lúc anh khóc, em sẽ kiên nhẫn ở một bên làm bờ vai cho anh dựa vào, nếu như em cũng khóc rồi, không có ai giúp anh đứng dậy, đó là điều em không muốn thấy nhất. Đừng quá tỏ ra luôn mạnh mẽ những lúc như thế, em sẽ đau lắm, vì điều đó đồng nghĩa rằng anh xem em là một người không đáng cho anh tin tưởng, để cho anh có thể dựa vào. Lúc anh buồn, thì cứ khóc trên vai em là được rồi. Sau khi mọi chuyện qua đi, anh lại tiếp tục trở lại thành một người mạnh mẽ, kiên định như là anh của mọi khi. Nhớ nhé, hứa với em đi… ”
“… ”
“Chân anh đau lắm à? ”
“Ừa, đau lắm. Coi như lấy đó làm lý do đổ lỗi cho trận thua lúc sáng cũng được đó. ”
“Về sau có gì thì nói với em đó, anh cứ như vậy toàn làm em lo thôi. ” – Nàng nhìn tôi thở dài.
“Được rồi, có cái chân thôi mà em làm như anh sắp liệt tới nơi không bằng. ” – Tôi buông nàng ra, khập khiễng đi từng bước nhỏ, nhe răng cười.
“Toàn nói linh tinh thôi, mà giờ anh còn đi được không đó? ” – Nàng nhìn tôi ngờ vực hỏi.
“Vô tư đi, chạy còn được nữa là. ” – Tôi nhún vai dóc tổ.
“Vậy giờ qua nhà em ha? ”
“Ủa sao không đi ăn gì đã, qua nhà em chi. ” – Tôi ngẩn người.
“Qua nhà em rồi ăn, tiện thể em gói cho anh ít thuốc mang về đắp vào. Để coi vài hôm nữa sao, nếu đau quá phải đi chụp X – quang đấy. ”
“Chụp X – quang… cũng giống như chụp hình, vậy có cần phải cười không. ” – Tôi gãi gãi cằm rồi quay sang nàng hỏi một câu xanh rờn.
“Anh cứ đứng đó mà ba hoa, em đi trước đây. ” – Nàng hờn dỗi lườm tôi, sau đó thản nhiên đi trước.
“Đợi anh, chân anh đang đau mà. Ế tiểu ny tử… ” – Tôi hoảng hồn gọi với theo, trong bụng đầy biệt khuất. Thầm nghĩ, vợ với chả con, rõ ràng mình bị chấn thương vậy mà vẫn dửng dưng như không, sau này phải dạy lại mới được, nếu không… loạn mất. Thấy nàng đi chậm lại giống như chờ đợi, tôi nhếch miệng cười rồi khập khiễng đi theo. Dạy vợ để sau cũng được, giờ làm quá lên ngộ nhỡ nàng giận thật, không cho ăn cơm, lúc đó ôm bụng đói về… e cũng không vui vẻ cho lắm.
Đuổi kịp đến nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang hờ hững chờ đợi, tôi ghé tai nàng nói nhỏ – “Tiểu ny tử, cảm ơn em… vì tất cả… ”