Mưa chiều

Chương 32



Phần 32

“Giữa trốn thiên đường sao trống vắng.

Đằng xa heo hút bóng hình ai.

Mặt hồ không sóng sao phẳng lặng.

Khói thuốc bâng khuâng suốt đêm dài”

Bạn đang đọc truyện Mưa chiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-chieu/

Rồi cứ thế, tôi cứ mải miết nhìn theo hình bóng nàng đa xa dần nơi cuối con đường. Để rồi bé Thảo đến gần bên tôi, nhẹ nhàng đưa tay lên và… nhéo thật mạnh.

“Ta kháo… ” – Đang mơ mộng thì bị làm sực tỉnh, tôi lại buột miệng kêu lên.

“Kháo cái gì mà kháo, đi vào nhà đi ông hai, ông tính đứng đây ngủ hả? ” – Bé Thảo lừ mắt nhìn tôi rồi sau đó bỏ vào nhà.

Lầu bầu than xui, rồi cũng hơi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng bé Thảo. Sao con bé này bữa này có gì đó không đúng, lúc sáng còn vui vẻ mà. Từ lúc ăn là đã bắt đầu trầm xuống rồi sau đó cũng ít nói hẳn đi, chỉ có thằng Hưng quay qua nói vài câu rồi hơi khẽ mỉm cười. Bình thường cái miệng nó tía lia mà ta. Thầm lắc đầu vứt ngay cái suy nghĩ tào lao kia ra khỏi đầu, tôi đóng cổng sau đó lại tập tễnh đi vào.

Bạn đang đọc truyện Mưa chiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-chieu/

Sáng thứ 2, lại bật mình dậy như bao ngày. Rồi sau đó lại hít sâu vào một hơi khí lạnh vì cái chân nó rát tận óc. Thầm kêu khổ, chân thế này thì khỏi đạp xe rồi. Gọi ngay cho thằng Đức không nó đi trước thì xong đời tôi rồi.

“Gì thế? ” – Tiếng nó ở đầu dây bên kia.

“Qua chở tao đi, tao đau chân quá không chạy xe được! ”

“Ờ đợi tí, sắp đến nhà mày rồi. ”

“Ế sao mày biết mà qua nhanh thế? ” – Tôi ngạc nhiên.

“Nhỏ Thảo nó nhờ tao từ hôm qua rồi. ” – Tiếng nó vẫn lạnh nhạt vang lên.

“Ớ có hả? Ờ thế mày đến đợi tao trước cổng đi, tao thay đồ rồi xuống. ”

“Rồi nhanh lên. ” – Nó nói rồi cúp máy cái cụp.

Đánh răng, rửa mặt, soạn sách vở sau đó màn khó khăn nhất là… thay đồ cũng xong. Tập tễnh lết ra ngoài, cố gắng đi nhanh hết mức có thể vì mẹ Hòa vừa nhìn thấy tôi thì nói – “Nếu đau quá thì xin nghỉ 1 hôm đi mẹ đưa đi khám xem thế nào? ”. Sức mấy mà tôi chịu đi khám. Gì chứ tôi có 2 nơi cực kỳ ghét, thứ nhất là bệnh viện hoặc phòng khám, thứ 2 là chùa… (Bệnh viện thì vô toàn mùi thuốc khử trùng nên nhiều người ghét không sao rồi. Nhưng chả hiểu sao từ bé đến giờ, tôi chỉ cần vừa bước qua cổng chùa là y như rằng choáng váng hết mặt mày, có lần cố chai mặt mặc kệ đi vào tiếp thì một lúc sau tay chân trắng bệch, run bần bật. Thế là từ đó cứ nghe ai rủ đi chùa là tôi lỉnh mất ngay lập tức, tụi bạn hay trêu là tôi bị quỷ ám nên bị… Phật đuổi)

“Làm gì lâu thế? ” – Thằng Đức cau có khi nhìn thấy tôi.

“Chân đau, có phải chạy cái là ra luôn được đâu” – Tôi vặc lại.

“Rồi lên nhanh đi, lên trường còn đá cầu. ” – Nó nhún vai nói.

“Hả? Vụ đá cầu này có từ khi nào thế? ” – Tôi ngạc nhiên.

“Không phải lớp mình đá mà là A5 đá. ”

“A5 thì liên quan quái gì lớp mình, mà sao giờ mày lại chơi với A5 à? ”

“Trong đám đá cầu của A5, có con nhỏ dễ thương lắm. ” – Thằng Đức chậc chậc lưỡi.

Nghe thấy câu nó nói khiến tôi cũng phải lảo đảo, làm nó đang lái xe cũng chửi ầm lên – “Thằng ông nội ngồi im xem nào, mày là lật đật à? ”

“À mà mày học Sử chưa? ”

“Học mới được một nửa à? ” – Tôi thở dài nói.

“Sao lại mới một nửa” – Nó lại ngạc nhiên.

“Mẹ, tối qua mải ngồi xem cách áp dụng mấy bài Vật Lý. Đến 9 rưỡi tao mới nhớ ra, học được 1 nửa thì đuối quá tao vứt luôn vở sang một bên. Hi vọng nay kiểm tra trúng tủ” – Tôi nhún vai.

Bạn đang đọc truyện Mưa chiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-chieu/

Tập tễnh lê từng bước lên lớp, và dường như đi tới đâu cũng có người chỉ chỏ, xì xầm nhỏ đến đó. Tôi càng lúc càng ngạc nhiên:

“Cái quái gì thế này? ” – Tôi ngạc nhiên.

“Chắc tụi nó bàn tán về mày hôm thứ 7 ngầu quá đó mà. ” – Thằng Đức gật gù.

“Ta kháo. Có cần phải như vậy không? ”

“Sướng bỏ mẹ đi còn làm trò. ”

“Ờ sướng chứ sao không, hề hề. ” – Tôi cười ngoác miệng.

“Ừm mà… Ế thằng Hưng kìa… ” – Nó đang nói gì đó rồi trợn mắt ngạc nhiên, chỉ tay ra một chiếc ghế đá ở sân trường.

“Ủa thằng Hưng với con bé Thảo phải không? ” – Tôi cũng trố mắt nhìn.

“Ờ, nhìn 2 anh chị có vẻ phởn lắm đây. Thôi lên lớp đi, kệ bọn nó. ” – Thằng Đức khoát tay nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...