Mùa hạ đầu tiên
Chương 38
Sáng hôm sau, Linh dẫn bé Như Hiền và thằng Sang đến nhà tôi khá sớm. Tranh thủ lúc Diệp chưa đến, tôi cho hai bạn nghe nhạc và hướng dẫn các nhịp phách của Tango.
Lúc cả hai đang đeo tai nghe lắc lư theo điệu nhạc, Linh hỏi tôi:
– Ông không tán Thương nữa à?
– … – Bị bất ngờ, tôi không biết phải trả lời sao cho phải.
– Sao ông vừa tán Thương còn tán cả Diệp nữa?
– Như bị á khẩu hoàn toàn. Tôi chỉ biết ú ớ…
– Không trả lời được à?
– V… V không tán Diệp…
– Vậy Diệp với ông là gì?
– … là… là bạn.
– Ông nói mà không biết ngượng à.
Có lẽ Thương đã vì tôi mà buồn nhiều. Và nỗi buồn đó hẳn Thương đã chia sẻ nó với Linh. Để lúc này, những chia sẻ của bạn mình làm Linh quên mất Linh đang đến nhà tôi để nhờ vả. Không cần giữ ý, Linh phang vào tôi những câu nói thẳng thừng đến cay nghiệt. Còn chuyện của tôi, tôi và Diệp có thật sự chỉ đơn thuần là bạn không? Hẳn là không.
– Ông nhờ tôi giúp ông làm quen Thương, rồi ông cố gắng tạo cho Thương thật nhiều tình cảm, rồi ông quay qua quen Diệp. Hay nhỉ?! Thương là trò chơi của ông à? – Linh tiếp tục dồn tôi vào chân tường.
– V… V xin lỗi… – Tôi nói và nhận ra tôi có lỗi rất ghê gớm.
– Xin lỗi? Tôi đâu cần ông xin lỗi tôi. Chủ nhật này họp bí thư, tôi sắp xếp cho ông đi mà xin lỗi Thương ấy.
Nói xong, Linh đứng dậy bực bội ra về. Bỏ lại tôi chưng hửng với bao nỗi giày vò trong tâm can…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-ha-dau-tien/
Linh về được một chút thì Diệp đến. Vẫn nụ cười tươi như hoa đó, quần jean áo thun ôm sát người, em quyến rũ, ma mị như đóa Quỳnh dưới trăng đêm. Và đóa Quỳnh đó lên tiếng hỏi tôi:
– Sao ngẩn ra vậy bí thư?
– V tệ thật. – Tôi trả lời chẳng vô mô tê gì cả.
– Sao lại tệ?
– Thôi, mình tập đi.
– Không. Nói Diệp nghe, bí thư sao vậy?
– Cố dấm dúi chuyện lúc nãy, tôi chuyển chủ đề – Hôm nay có hai bạn bên 11/8 qua nhờ mình tập, Diệp hướng dẫn cho bạn nữ nhé.
Nói xong, tôi lại mở nhạc to hơn và cố tập trung vào bài nhảy. Thấy tôi cố tình lãng đi em cũng không hỏi nữa.
Hai ngày cuối tuần trôi qua trong nỗi bâng khuâng không ngớt của tôi về một tương lai gần trước mắt.
Những lời nói của Linh tuy thẳng thắng thái quá nhưng nó làm tôi như thức tỉnh. Rõ ràng bấy lâu nay tôi đang né tránh mối quan hệ của tôi, Thương và Diệp. Chưa bao giờ tôi dám đưa ra một quyết định dứt khoát. Rồi cứ thế, tôi trượt dài trên sự mù đường của cảm xúc. Lúc bên Diệp, tôi thanh thoát nhẹ nhàng. Lúc bên Thương, tôi bồi hồi day dứt.
Chính xác hơn là khi gặp một trong hai, tôi đều có xu hướng nghiêng về người đó. Nếu tôi nghiêng về Diệp nhiều hơn, chỉ là tôi gặp em nhiều hơn. Chứ giả như tôi gặp Thương cũng nhiều như vậy, chắc gì tôi với Diệp đã như bây giờ.
Tôi chợt nhớ đến đôi mắt buồn đó. Phải chăng chỉ là ngẫu nhiên trời sinh em ra có đôi mắt sâu tựa đáy hồ trong trẻo của mùa thu lay lắt. Ánh buồn trong đôi mắt đó, không cần phải nhìn lần thứ 2, dù em có ẩn dấu mình trong muôn nghìn người khác, chỉ cần cho tôi nhìn thấy đôi mắt thôi, tôi vẫn nhanh chóng nhận ra, nắm lấy.
Có lẽ đã đến rồi. Đến thật rồi giây phút tôi đánh đổi. Nếu cố gắng có được cả hai, sẽ đến lúc tôi không còn ai cả.
Một buổi sáng cuối xuân, cơn gió sớm mơn man trên những ngọn cỏ đẫm hơi sương chưa kịp tan hết.
Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Ánh bình minh ngoài kia vẫn chưa kịp ló dạng. Không khí như vẫn trinh nguyên mùi thơm của đất mẹ. Bầu trời vẫn nhập nhoạng những ánh sao mai nhấp nháy như phân vân, như bối rối.
Những ngày qua bên Diệp, em càng thêm cho tôi củng cố quyết định tôi sắp thực hiện. Chỉ là cảm xúc trong tôi vẫn không thôi kêu gào níu kéo.
Mới hôm thứ 5 thôi, Thương còn cười nói hẹn tôi chủ nhật gặp lại. Rồi những ngày tháng trước đây khi lần đầu gặp em, tôi như bần thần, như chết lặng, như say mê.
Những ngày mưa gió chở em trên con xe thân thương, tôi rạng ngời hạnh phúc ở con tim.
Em chưa một lần gật đầu vì tôi chưa lần nào đưa ra câu hỏi. Chỉ là những dấu yêu khi bên nhau không kịp lớn thành hình…
Khi chúng ta cố gắng níu kéo thời gian, thời gian bỗng trở nên trôi nhanh đến kỳ lạ. Khoát chéo chiếc cặp trên vai, tôi bồi hồi nhấn bàn đạp.
Vô tới phòng họp, ánh mắt Linh nhìn tôi vẫn chứa đầy bực dọc. Tôi không quan tâm lắm về ánh mắt đó. Vì những điều tôi sắp làm, nó hơn cả một lời xin lỗi.
Thương vẫn chừa một chỗ bên cạnh em cho tôi. Nụ cười em vẫn nhẹ nhàng da diết như thuở đầu gặp gỡ.
– Lát nữa V có gì muốn nói với Thương hả? – Em vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt tôi như bao lần.
– Không hiểu sao, tôi không quay mặt đi mà cố nhìn thật lâu vào đôi mắt đó. Vẻ đẹp vẫn thanh tao quý phái đến tan chảy con tim. – Không biết nói gì, tôi chỉ im lặng gật đầu.
– V đọc truyện Thương tặng chưa?
– V… chưa kịp đọc. Hội trại sắp tới rồi, V bận quá.
– Ừ, nhưng hết bận thì cố gắng đọc đi nha, hay lắm đó.
– Ừ…
– V sao vậy?
– V không ổn.
– V bị ốm gì à? – Em vừa nói vừa đưa tay lên chạm nhẹ vào trán tôi.
Tôi đưa tay lên định đẩy tay em ra, nhưng phút cuối, không hiểu sao tôi nắm bàn tay đó lại. Đây là lần đầu tôi mạnh dạn nắm lấy bàn tay này. Trong một thoáng ngại ngùng, em và tôi đều đỏ mặt. Tôi để nhẹ tay em lên bàn:
– V không ốm, chỉ là mệt mỏi thôi…
Cô Ngọc vào lớp, em vẫn chăm chú nhìn tôi ra chiều khó hiểu.
Cả buổi họp hôm đó tôi không thể chú ý được những gì diễn ra. Tiếng lòng tôi đang dâng trào những nỗi niềm chua xót. Như biết tôi sắp làm điều gì đó vô cùng sai lầm, bao cảm xúc bấy lâu nay tôi chôn chặt như muốn vỡ ra theo từng làn sóng ồn ào, cuộn xoáy.
Ra về, tôi nói em theo tôi rồi hai đứa cùng nhau ngồi dưới gốc Bằng Lăng bên trong khu đảo nổi.
Gió cuối mùa mơn man thổi làn tóc em nghiêng nghiêng về một phía. Đôi tay thon dài trắng muốt chống xuống bậc thềm bê tông đầy vệt nắng loang lỗ. Một tay em đưa lên vén nhẹ mái tóc, có lẽ đợi tôi lên tiếng nhưng thấy tôi cứ mãi im lặng nhìn về dòng sông phía xa xa, em khẽ nói:
– Linh nói V muốn nói gì với Thương đó.
– V xin lỗi!
– Em nhíu đôi chân mày lá liễu mỏng manh nhìn tôi ra chiều khó hiểu.
– V xin lỗi vì tất cả…
– Như hiểu ra tôi định nói gì, em cũng trải nỗi lòng chất chứa – Mình là bạn cũng được mà V…
– Không được Thương ơi. V không đủ bản lĩnh để làm điều đó…
– …
– Lúc bên Thương, V thật sự không thể làm chủ được cảm xúc của mình. Nếu V cứ cố chấp tiếp tục, V sẽ thành ra kẻ tội đồ mất…
– Vậy… V không… không là bạn Thương nữa hả? – Em nói tôi nghe như hơi gió tha thiết đang mang đầy hơi lạnh của một cơn mưa sắp đến.
– V xin lỗi…
– V nhìn Thương mà nói lại đi.
Ngước mặt lên, thấy từ sâu trong mắt em bắt đầu long lanh, con tim tôi như muốn tan vỡ. Lấy hết can đảm của một thằng bí thư lì lợm liều lĩnh, tôi nén tiếng lòng của mình đang chực dâng trào như muốn dang lấy đôi tay ôm chặt em vào lòng. Tôi nói thật chậm, thật rành mạch – V… xin… lỗi…
Lời nói vừa dứt, như giọt nước cuối cùng vừa tràn ly làm mắt em ngân ngấn, em quay đi thật nhanh về hướng khác. Đưa tay nắm chiếc cặp, em đứng dậy lấy xe rồi quay lưng, bỏ lại tôi với cơn gió vô tình làm mặt sông lăn tăn nước.
Ánh mắt đó, cho tới tận bây giờ vẫn chưa thôi làm tôi nhói lòng khi nhớ lại. Vậy là cuối cùng tôi đã lựa chọn. Và tôi chọn nụ cười của đóa Hướng Dương đầy vui tươi kia… Để lại đôi mắt nâu biếc với một nỗi buồn ngập ngừng sâu thăm thẳm… Và, cũng để lại trong chính trái tim tôi nỗi day dứt mãi không nói thành lời…
Vác cặp lên vai, tôi bỗng thấy chán chường mọi thứ. Con đường về nhà mọi ngày gần lắm nhưng hôm nay sao bỗng xa xôi dịu vợi thế này. Những tia nắng cũng hanh hao khó chịu hơn thường nhật. Dù đã nói ra nhưng nỗi lòng trong tôi chỉ thêm chất chứa chứ không hề vơi đi… Đành vậy. Dù sao tôi cũng đã quyết định. Sau này, đúng hay sai, tôi tuyệt không ca thán nửa lời!
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-ha-dau-tien/
Về đến nhà. Không treo lên mà tôi quăng luôn chiếc cặp xuống giường, rồi thả mình lên đó. Tôi thấy như cuộc đời quá bất công khi luôn bắt ta phải lựa chọn. Tình yêu tôi vẫn bề bộn khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng này, nhìn đâu cũng thấy, chỉ tiếc tôi không thể nào đem nó trao đến cho tất cả.
Thả lỏng đôi tay chạm vào chiếc cặp, tôi chợt nhớ cuốn truyện em tặng tôi tôi vẫn chưa một lần mở ra. Bật dậy lục lọi một lúc, tình bạn – tình yêu, em muốn nói điều gì trong cuốn truyện này?
Giở trang đầu tiên. Nét chữ tròn trĩnh nghiêng nghiêng chạy thành hàng ở trang đầu.
“Tặng nguoiditim – kiniem…”
Vội giở thêm vài trang nữa, một mảnh giấy rơi ra.
‘ Gửi Vương!!!
Cũng lâu lắm rồi Thương không nhận được những cuốn truyện V cho mượn nữa. Chắc V quên rồi nhỉ? Quên cho mượn hay là quên Thương?
Thương không thích con trai. Vì bọn họ đa tình lắm. Thương đã chứng kiến điều đó. Cảm xúc luôn làm họ lạc bước, rồi đi xa, xa đến quên cả đường về.
Nhưng chuyện đó hẳn phải lâu lắm chúng ta mới chạm đến. Còn bây giờ, chúng ta là bạn mà, phải không?
Thương sẽ nâng niu tình bạn này, vì V là một người Thương quý mến. Tình bạn sẽ luôn đẹp. Vậy nên Thương sẽ luôn giữ, dù đôi lúc, chỉ một mình Thương giữ.’
Nắm chặt tờ giấy trên tay, tôi như chết lặng. Em trưởng thành và sâu sắc hơn tôi nhiều quá. Chả trách trong mọi lần nói chuyện tôi đều bị lép vế.
Và ngay cả chuyện sáng nay, dường như em đã dự đoán trước. Nhớ lại, em đã từng nói “Thương biết V khó xử”. Rõ ràng, chỉ có tôi vốn mù đường trong mê cung tình cảm này. Còn em, tâm can tôi vốn đã bị em nhìn thấu. Em biết tôi thích em. Em biết tôi đang cố gắng cưa đổ em qua những bức thư, những cuốn truyện. Và có lẽ, em cũng biết tôi đang bị một ai đó quyến rũ, nên chậm lại, rồi rời xa.
Có lẽ em vẫn tin rằng sự quyến rũ của em đủ sức giữ đôi chân tôi không lạc lối. Rồi em cho tôi thời gian, cũng như cho chính em thời gian. Nhưng, Diệp đã nằm ngoài sự tính toán đó.
Hay, có lẽ nào, Diệp cũng hiểu được tôi đến như vậy, và trong một phút tôi hoang mang, Diệp đưa tay ra, kéo tôi về phíaem. Rồi như một con chiêng ngoan đạo, tôi mải miết đi theo “tiếng gọi tình yêu đó”, để quên mất những dự định, những kế hoạch, những mục tiêu tôi đã mất bao ngày viết ra, lao tâm khổ tứ thực hiện…
Tôi đến. Và đã mong mỏi một điều gì đó ở em – hơn một tình bạn. Nhưng sau đó, tôi đã làm gì?
Nghĩ đến đâu, tôi đưa tay lên vò mái đầu mình rối bù đến đó. Tôi chợt nhớ đến nỗi đau của chính mình xưa kia. Ngày đó, tôi đã không oán trách một ai cả. Và bây giờ, tôi mong em cũng vậy. Cũng mong rằng sẽ có ai đó như Ly, đến bên em, giúp em ăn hết những nỗi buồn kia… Nếu em buồn đến vậy…
Mọi chuyện cũng đã kết thúc! Những luyến lưu chỉ làm bước chân ta thêm chênh vênh.
Sáng hôm sau đến lớp, đôi mắt Diệp nhìn tôi hình như ấm áp hơn. Tôi cảm thấy mình dường như được an ủi nhiều lắm từ sâu trong đôi mắt đó. Tôi chỉ mong lần này là lần cuối tôi gửi những yêu thương của tôi đến ai kia. Vì để làm được điều này, tôi đã đánh đổi quá lớn. Và cũng vì mong mỏi đó, tôi quyết tâm dốc hết vốn liếng tình cảm ra để trao đến em.
Có lẽ, việc một ngày nào đó, em ghé tai tôi thì thầm những lời mật ngọt, em nhỏ bé im lìm thu mình lại trong vòng tay tôi, em đặt vào môi tôi một nụ hôn nóng bỏng… tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian. Và tôi tin rằng, ánh mắt lung linh cùng nụ cười tỏa nắng kia có thể giúp tôi lấp đầy khoảng trống buồn tênh của đôi mắt biếc đã theo hồn tôi suốt những đêm dài khó ngủ.
– Cảm ơn cả lớp!
Tôi cố gắng nói to cho tất cả nghe rõ.
– Còn đúng 3 ngày nữa chúng ta sẽ bước vào hội trại. Cô Yến đau vẫn chưa thể tham gia được. Lớp trưởng cắt amidan nên chưa biết sẽ thế nào. Nhưng nhờ tất cả sự nhiệt tình của các bạn mà lớp ta đã cơ bản hoàn thành tất cả các kế hoạch đề ra. V chỉ muốn thông báo 4 mốc thời gian sau, chiều mai các bạn tập trung duyệt múa hát tập thể lần cuối. Chiều thứ tư nhận áo lớp và qua nhà Xuân Vi dựng trại thử cũng như tháo lắp, chuẩn bị lên xe. Chiều thứ 5 tập trung tại trường cổ vũ Nhân duyệt văn nghệ. Sáng thứ 6,7h30 khai mạc hội trại, phát thẻ trại sinh. Mong các bạn đúng giờ.
Ngày cắm trại cận kề, tôi và Diệp lại có thêm thật nhiều thời gian để bên nhau. Lúc thì chạy qua xem Minh với Sen tập múa hát tập thể cho mấy đứa. Lúc lại chạy đi mua đồ trang trí trại, lúc lại qua nhà My xem anh em tập trò chơi nhỏ, rồi cùng nhau tập múa, rảnh rỗi chút xíu thì ăn chè, kem bơ…
Tập cho 2 bạn bên lớp Linh được 5 buổi tôi cũng không có thời gian để tập tiếp, đành nói hai bạn về nhà cố gắng ôn luyện.
Sáng thứ 5. Tôi phân công lần cuối các công việc. Những ai hỗ trợ dây đèn nháy cho lớp, ai lo nấu ăn, lo mang theo loa, âm ly, mang bạc, ai hỗ trợ khuân vác cổng trại…
Đó là một ngày cực kỳ đáng nhớ. Không chỉ với riêng cá nhân tôi mà với cả tập thể lớp.
Như thường lệ, thứ 5 bọn tôi chỉ học 2 tiết vào buổi sáng, sau đó được nghỉ. Cả lớp theo phân công của tôi tỏa ra các hướng. Đến 3h chiều, tập trung lên trường cổ vũ ku Nhân duyệt văn nghệ.
Vì không có nhân lực đầu tư nên ku Nhân đành solo bài Chiếc Gậy Trường Sơn – chủ đề tuyên truyền ca khúc cách mạng. Nó hát thì khỏi phải bàn. Nhưng trong 36 lớp chỉ duyệt 12 tiết mục văn nghệ. Mấy lớp khác làm rùm beng đủ thứ, nào là nhảy tập thể, múa hát, song ca, tam ca, tốp ca… Mỗi nó bước lên: Em xin trình bày bài “chiếc gậy trường sơn”.
Bọn tôi không có thời gian lên múa may phụ họa cho nó trên sân khấu, nên tôi tập hợp cả lớp, dùng số lượng áp đảo tinh thần ban giám khảo chấm sơ duyệt.
Khi nó cất tiếng hát lên “thanh niên quê tôi làm chiếc gậy hành quân…” tất cả im lặng đưa tay dập diều theo điệu nhạc. Khi nó hát đến đoạn “Trường Sơn ơi…”, bên dưới, cả lớp bọn tôi đồng thanh bè theo “TRƯỜNG SƠN ƠI iiiii…”, rồi khi nó kết thúc, chào ban giám khảo, bọn tôi lại vỗ tay rầm trời không dứt cho đến lúc nó đi khuất sau cánh gà mới thôi.
Thấy cô Ngọc tiến lại chỗ nó, tôi nhanh chân lại theo:
– Em hát đơn ca thôi hay có múa phụ họa gì không Nhân?
– Không để nó trả lời kiểu chân chất thật thà, tôi nhanh miệng: Dạ có phụ họa cô. Nhưng hôm nay sơ duyệt nên bọn em không lên ạ.
Cô Ngọc nhìn tôi rồi gật gật đầu. Chỉ có nó từ đầu chí cuối vẫn không hiểu “phụ họa” ở đâu ra. Phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên đó, tôi kéo nó ra trước: “Mi về cố gắng mượn thêm áo quần bộ đội, mũ cối, ba lô, rồi kiếm cho ra chiếc gậy. Vậy là ‘phụ họa’ đó. Hát hay lắm bạn!”
Sau đó tôi và Diệp chạy xuống công viên nước để bóc thăm đất trại. Rồi chạy tiếp qua nhà ku Liêm xác nhận xe tải mai chở trại xuống. Rồi đi chuẩn bị đồ khiêu vũ, thuê drap làm lều chính… Ôi thôi là đủ hết cả các công việc.
Đến tận 9h tối Diệp mới đưa tôi về. Em nhìn tôi cười thật tươi rồi quay xe. Tôi chỉ nhoẻn miệng đáp lại. Phần vì mệt, phần vì từ sau khi dứt khoát với Thương, tôi nghe lòng mình vẫn chưa nguôi ngoai cam chịu. Nó vẫn chi phối tôi ở một góc độ nào đó không hiểu được…
Bước vô nhà, thằng Minh đã ngồi trong phòng tôi chơi game.
– Sao ở đây mi?
– Bên nhà thằng Tuyển mấy đứa ở đông quá nên ta về đây.
– Ta tưởng vài thằng thôi chớ?
– Cũng chục thằng chứ vài. Tụi nó nói ở lại, mai đi với xe tải xuống trại luôn.
Chuyện đêm đó tôi không có ở nhà thằng Tuyển nên không biết. Sau này, trong những buổi trà dư tửu hậu mới nghe bọn nó kể. Vì rạo rực quá, mấy đứa quyết định qua hết nhà ku Tuyển ngủ lại, mai vừa hỗ trợ khuân trại lên xe, vừa thêm một đêm “hú hí”.
Tụi nó chia sòng ra chơi bài, nhưng sợ ba mẹ ku Tuyển không ngủ được nên đánh bài “câm”, nghĩa là đứa nào lên tiếng sẽ ăn bạt tai của cả hội ngay. Mà có chuyện không nói ra được rất ấm ức, nên bọn nó không nói nhưng cười sặc sụa, thành ra đêm đó ba mẹ ku Tuyển cũng chả ngủ được bao nhiêu, thêm cả tụi nó cũng thức gần trắng đêm. Đến 1,2h sáng mới nằm kềnh ra, ngủ lăn lóc trên sàn.
Tôi với ku Minh cũng vậy. Nó ngủ giường tôi. Hai đứa cứ thao thức mãi không ngủ được, nói đủ thứ chuyện trên đời. Dù quần quật cả ngày với hàng tá việc linh tinh, rồi chi li tính toán từng đồng quỹ lớp để cố gắng tiết kiệm, tối về, tôi vẫn không tài nào chợp mắt. Đến tận 3h sáng, quay qua thấy ku Minh đang quay lưng vào tường, tôi ngồi dậy mở sổ tay ra xem lại kế hoạch trại.
Ku Minh cũng ngồi dậy phía sau:
– Ủa, không ngủ hả mi?
– Ta không ngủ được. Thôi 3h rồi, có hai ngày, chơi cho đã. Ngủ phí thời gian.
– Haha. Vậy giờ làm gì tới 4h?
– Chơi game tiếp.
Thằng này là chúa mê game. Nó học không giỏi không phải vì nó ù lì gì mà vì mê game quá. Nhưng không như tôi, chỉ thích chơi mấy trò dàn trận hay moba. Nó chơi tất cả các thể loại.
Bật cười vì sự rạo rực của nó, tôi xuống nhà định pha hai gói mì, ai dè giở tới trang cuối của kế hoạch, tôi sực nhớ chưa chuẩn bị tre làm trại chính. Nhiệm vụ này trước đây bé Phương phụ trách. Nay nó đau. Khi chiều đi thuê drap với Diệp tôi đã thấy ngờ ngợ thiếu thiếu, hóa ra là thiếu cái này.
Tre bên nhà Vi đã dùng hết. Vậy là tôi lôi ku Minh xuống. Mới hơn 3h sáng, tôi với nó chạy thẳng vào khu gần nhà ku Liêm đốn trộm. Khu này vốn là lò mổ heo xưa nay…