Mùa Hạ
Chương 2
Đầu năm lớp 12, trong khi nhà nhà người người ở lớp, hết làm đề lý, lại chuyển sang giải đề hóa, thì tôi chỉ biết chống cằm đánh thượt những tiếng thở dài vô nghĩa. Thật lòng mà nói, những môn tôi thi đại học, nó không liên quan đến lớp tự nhiên này.
Không học thêm hóa nữa, không học thêm lý nữa và toán thì lại càng không, tôi rất khó khăn để học được trong lớp. Đôi khi, muốn mình lên tận phòng hiệu trưởng đối chất và yêu cầu chuyển sang lớp xã hội, nhưng khi đứng trước cửa phòng, sự dũng cảm của tôi biến đâu mất, đành im lặng, học và phải học trong cái môi trường sa sút nhân tài.
Nhưng mà, thề mà nói, “tôi vẫn ổn”.
Cuối năm lớp 11, tôi có một mối tình tưởng chừng sẽ không thể tan vỡ, sau khi trải qua bao sóng gió, chúng tôi đến với nhau, ở bên nhau, tình cảm cũng lãnh đạm mà nhiều lên như thể, chẳng có lúc nào ngừng lại vậy. Chúng tôi đã có duyên, có phận, nhưng duyên phận ấy lại mong manh và quá ngắn ngủi.
Cô ấy tên Linh, tôi vẫn nhớ rất rõ ngày mà chúng tôi gặp nhau. Câu chuyện tình cảm nào mà chẳng có đôi chút thời gian ngọt ngào mặc sự dài ngắn?
‘Đó là buổi chiều ngày đông se lạnh, tan học sau một ngày dài mệt mỏi, chiếc xe đạp thân yêu của tôi đã va vào cô ấy. Không quan tâm, không xin lỗi, không hỏi thăm, mặc kệ cô ấy, tôi lạnh lùng dựng xe rời đi. Thậm chí, khuôn mặt của người ta, tôi còn không nhớ đến. Vậy mà, cô ấy vẫn luôn dõi theo tôi, chờ đợi tôi. Có lẽ tình cảm mà cô ấy dành cho tôi chỉ là sự âm thầm và bất chợt. Âm thầm đến nỗi mà tôi còn chẳng dám tin rằng, chỉ vì mình có thái độ lạnh lùng khi gây ra vụ tai nạn nhỏ nhoi đó, cũng đã khiến cô ấy phải lòng mình nhiều đến vậy? Nên…
Tôi đã tổn thương bởi nhiều thứ trước đó, tan vỡ rồi lại tái hợp, mất dần niềm tin vào sự chờ đợi và mãi mãi. Giống như, tình yêu đối với tôi, dù có vô cùng chân thành và nồng nhiệt, nhưng đến một thời điểm người trong cuộc muốn tan và dừng, im lặng sẽ chấm dứt tất cả.
Ngẫu nhiên chúng tôi yêu nhau, ngẫu nhiên tôi tạm khóa ngăn chứa tổn thương lại, để cô ấy bước vào cuộc sống của mình. Và tôi nghĩ, mình đã yêu Linh bằng tất cả những gì có thể.
Cuộc sống chỉ chắc chắn với số pi, vòng tròn chỉ cố định với số pi và tình yêu đó giữa tôi và Linh, người thật sâu đậm hơn vẫn chỉ mãi là tôi. Khoảng thời gian ngọt ngào, kỷ niệm trong tâm thức chúng tôi vẫn chưa đủ.
Tôi nhớ, đó là một ngày mưa tầm tã cuối tháng 7, ngày Ngưu Lang Chức Nữ tương phùng, lại là ngày tôi và cô ấy rời xa nhau. Mọi lý do đều chẳng còn quan trọng, khi mà người muốn chia tay là cô ấy. Tôi đã không níu giữ, không tỏ ra đáng thương, không rơi một giọt nước mắt, chỉ cười và nghĩ rằng “những mối tình trước đó, có lẽ đã lấy đi hết sự tệ hại từng có rồi”.
Tôi đã buông tay cô ấy… mãi chẳng thể có một lý do chắc chắn cho sự tan vỡ của chúng tôi, cho đến tận bây giờ.
Thế là giống như mọi lần, tôi tự cô lập mình với đám con gái, dòng suy nghĩ “không thể yêu nổi một ai nữa” lại xuất hiện.
Vậy là, khoảng thời gian của tôi với Linh, cũng chấm dứt thật nhẹ nhàng, một mối tình quá ngắn ngủi. ‘
Trở về hiện tại, những buổi học thêm vẫn diễn ra đều đặn hàng tuần và tôi chưa muốn hóa thành đồ lười, để dám bỏ sót một buổi nào. Tôi nhớ vào buổi học thêm Ngữ văn thứ ba, lớp tôi có thêm vài bạn học mới. Có nhiều sự tình cờ.
Buổi học thêm bắt đầu từ 6 giờ tối, mới diễn ra được một vài phút, thì có 3 bạn nữ bước vào lớp. 3 người đó chào cô một cách lặng lẽ, rồi tiến dần về phía tôi, vị trí còn trống cuối cùng ở lớp. Tôi không quan tâm, vẫn chăm chú nhìn vào khổ thơ trên trang sách để tưởng tượng phân tích. Tôi vẫn chỉ nghĩ là có học sinh đi muộn, mới đến thôi.
Ba bạn nữ đó đứng ngay sát tôi, làm cái khuôn mặt đang cúi gằm vào sách vở của tôi phải ngước nhìn.
– Tớ ngồi đây được chứ?
– Ừ. – Tôi xích vào phía trong dãy bàn, còn đủ chỗ cho đúng ba bạn nữ đó ngồi. Thật là.
Nhưng, có nhiều thứ làm tim tôi tưởng chừng mạnh mẽ, giờ cứ như đang vỡ vụn ra một lần nữa, thật chẳng dám tin, thật chẳng dám nghĩ, một trong ba bạn nữ mới vào đó, lại là người tôi từng yêu. Cô ấy là Linh.
Ba người đó ngồi xuống, mất vài giây ồn ào, lớp học thêm im phăng phắc trước tiếng gõ thước thật mạnh của cô Hoa. Cô lại tiếp tục giảng bài. Còn tôi, tiếp tục suy nghĩ, tiếp tục cúi đầu xuống, chẳng chẳng dám đối diện với người ở bên cạnh…
2 tháng rồi, chúng tôi đã không gặp nhau. Cô ấy vẫn còn là Sunshine của tôi chứ?
– K này, K. – Tự nhiên có giọng nói khá quen phía bên cạnh mình. Có người đang gọi tên tôi. Quay mặt sang, một lần nữa lướt qua ánh nhìn của Linh, tôi chết lặng. Nhưng người gọi tôi không phải cô ấy, khuôn mặt cô ấy còn lạnh hơn tôi lúc trước nữa, nó đang làm tôi đóng băng mất rồi.
– Ơ. – Mất một vài giây ngơ ngác, hai bạn nữ còn lại, một người tên Tiến, một người tên Lan, trước đây cùng học chung với tôi, trong đội tuyển học sinh giỏi Sử Thành phố hồi lớp 9.
– Nhớ bọn tớ không? – Bạn Tiến mỉm cười thật tươi. Tôi chỉ gật đầu.
– Ầy, sao có mấy năm không gặp mà kiêu thế hả? – Bạn Lan ra vẻ khó chịu.
– Hồi đấy vẫn kiêu mà. – Câu nói đầy đủ đầu tiên của tôi.
Linh vẫn im lặng.
– Giờ bọn tớ trong tuyển Sử trường mình đấy, cả bạn này nữa, nó tên Linh. – Tiến chỉ tay sang phía cô ấy, như là giới thiệu cho tôi, như là tôi không biết cô ấy là ai vậy, mà đúng thật, chúng tôi giờ quá xa lạ với nhau mà.
– Ừ. Ra vậy. – Tôi thở dài, cười nhẹ, lời hứa tham gia tuyển Sử của trường đã bị tôi từ bỏ, khi mà, câu chuyện tình cảm giữa tôi và Linh tan vỡ. Bây giờ, gặp lại nhau thế này, trong hoàn cảnh này, tôi thật chẳng biết nói gì.
– Chào cậu, đã lâu không gặp. – Tôi mỉm cười thật tươi, nụ cười mà tôi vẫn trọn vẹn dành cho cô ấy ngày trước. Cô ấy vẫn vậy, không có gì thay đổi, cái thay đổi là tấm lòng cô ấy, chẳng còn kiên trì theo đuổi câu chuyện do tôi viết ra.
– Chào cậu. – Linh đáp lại tôi. Chợt thấy nụ cười trên đôi môi lôi quấn của đối phương, lòng tôi lại thắt lại không rõ nguyên nhân.
Lại nhớ những ngày theo đuổi tôi, mỗi lần chào tôi, cô ấy đều kèm theo những cái cốc đầu nhè nhẹ, giờ sao nhớ nhung và thèm khát cảm giác đó đến vậy?
Hai đứa kia ngơ ngác, vài giây mới nhận ra, tôi và Linh đã quen nhau từ trước đó…
Hơn 8 giờ tối, ca học thêm đã đến giờ kết thúc, từng người chào cô rồi ra về. Màn đêm đã buông xuống khắp nơi, sẽ bao phủ lên một gã đơn độc đạp xe cọc cạnh.
Tự nhiên, Tiến và Lan, chạy ra kéo áo tôi lại và nói:
– Gửi cái Linh cho cậu đưa về. Bố mẹ bọn tớ đón về rồi, còn mình nó thôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì hai đứa nó đã chạy tót ra cổng. Còn lại tôi và Linh chần chừ nhìn nhau trong im lặng.
Dắt xe ra khỏi cổng nhà cô Hoa, phân vân mãi cũng phải lên tiếng.
– Linh lên xe đi, tớ đưa về.
Câu nói đó hồi trước thật đơn giản, sao giờ lại khó khăn và ngượng nghịu tới vậy?
– Ừm. Cảm ơn cậu.
Tôi gồng chân đạp xe đi. Lại nhớ cô ấy từng sợ tôi đạp xe thật nhanh trên đường, giờ có lẽ vẫn sợ như vậy. Thế nên, tôi đã đạp xe thật chậm. Không phải tôi muốn ở cạnh cô ấy lâu hơn, chỉ là, tôi không muốn cô ấy cảm thấy sợ hãi nhỏ nhặt khi ở bên cạnh tôi. Dù hai đứa đã không còn là của nhau.
Những ngày đầu thu thật mát mẻ, phố thắp lên ánh đèn nhẹ nhàng chiếu xuống. Thứ ánh sáng màu vàng, theo gió cuốn vào khoảng tối trong đêm rực rỡ. Hai con người ấy, cùng im lặng.
Vạt áo tôi bỗng bị níu lại.
– Cậu… giờ thế nào rồi? – Linh lên tiếng, cái giọng nói tôi tưởng mình đã quên đi suốt 2 tháng qua, giờ tự nhiên ùa về đầy thân thuộc. Cười. Một nụ cười mà cô ấy không thể thấy được.
– Tớ vẫn ổn.
– Cậu không tham gia tuyển Sử?
– Tớ đã nói với chị cậu rồi mà, tớ không có hứng thú với nó. – Tôi đang tỏ ra lạnh lùng hết sức, cố gắng thể hiện mình lạnh băng hơn cô ấy.
– Cậu… Ghét mình lắm phải không?
– Chưa từng.
– Ừ. – Linh im lặng.
– Nhưng tớ sẽ thi Sử, Tớ sẽ thi đại học khối C mà. – Tự nhiên, tôi muốn tiếp tục câu chuyện. Dòng xe ngang dọc đi vụt qua hai đứa. Sự ồn ào, từ nhiều phía, còn hai đứa tôi, thay nhau im lặng.
– Ừ.
Tiếng ‘ừ’ đó như thể, đang xé đi ruột gan và tâm chí tôi vậy. Nỗi nhớ suốt hai tháng qua, tôi nói tôi ổn, tôi không sao đâu, nhưng đột nhiên cô ấy lại xuất hiện, tôi… “Có phải chúng ta im lặng, tự khắc tình cảm sẽ tự buông bỏ phải không?”
Chuỗi ngày trùng lặp luôn trực chờ hình hài nhỏ bé run rẩy của tôi mà choàng tới… Tôi chưa từng sợ hãi.