Mùa nước nổi
Chương 70
Gọi là sinh nhật cho nó có hình thức mà thôi, đón sinh nhật Thủy Tiên chỉ có 3 người không hơn không kém gồm mẹ con Cẩm Tú và Nghĩa. Bữa cơm cũng đơn giản do chính tay Cẩm Tú nấu. Bánh gato và nến do Nghĩa mua làm quà. Mà hôm nay Nghĩa nhà ta ăn mặc lạ cực nhé, chuẩn bị được địt có khác, đầu tư hẳn một cái quần kaki mới, một cái phông cộc tay có cổ, một đôi dép quai hậu hẳn hoi. Lúc mới đến làm mẹ con Cẩm Tú mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên vì chàng quá ư là… đẹp trai đi.
Ăn thật nhanh, thổi nến cũng thật nhanh, Thủy Tiên nhắm mắt ước, đáng ra cô chỉ cần nghĩ trong đầu thôi thì điều ước mới linh nghiệm, đằng này mặc dù không phát ra tiếng nhưng qua khẩu hình thì cả Cẩm Tú và Nghĩa đều đoán được là Thủy Tiên đang ước gì, hóa ra cô nàng ước là: “Con lạy trời lạy phật cho anh Nghĩa hôm nay địt con thật phê”. Nghe lạ chưa, trong điều ước mà dám nói thẳng nói toẹt ra, lại còn bậy bạ như vậy mới ghê chứ.
Thực ra không lạ đâu, bài giảng của mẹ hôm qua Thủy Tiên nhớ nằm làu – “Đàn ông lúc bình thường thì thích phụ nữ nhu mì, đoan trang, nết na, nhưng lúc lên giường thì càng bậy, càng dâm, càng máu, càng bốc thì họ càng thích. Đàn ông là một loài vật khó hiểu còn hơn cả… loài bò”. Cả hai chỉ dám cười tủm vì điều ước của Thủy Tiên mà không dám chê, chỉ sợ nàng nổi giận lại bem luôn cả cái bánh gato vào mặt cũng không biết chừng.
Mà hôm nay Thủy Tiên ăn mặc ra dáng phụ nữ cực nhớ, tóc đã buộc được một lọn nhỏ phía đằng sau làm lộ ra cái cổ dài thon thon trắng ngần. Hôm nay nàng không mặc quần, cũng chẳng mặc áo, sinh nhật mà, nàng diện một cái váy dài thướt tha tới tận bụng chân, vì ở trong nhà nên đi chân trần. Chẳng ai nhìn vào Thủy Tiên lúc này mà dám nghĩ nàng có biệt danh là “cô nàng ngổ ngáo” cả.
Ăn một miếng bánh gato cho nó đủ thủ tục, bởi cả ba người đều nóng lòng làm việc chính. Về Nghĩa, cả tuần nay chàng nhịn thủ dâm để đợi đến giờ này. Từ Tết đến giờ chưa được sờ vào một cái lồn thật nào, toàn ăn chay bằng cách quay tay, trong dân gian gọi là “tinh trùng lên đến não” rồi. Về Thủy Tiên, mặc dù có những hồi hộp, lo lắng và một chút sợ sệt vì biết rằng lần đầu tiên của người con gái sẽ rất đau như cắt da cắt thịt, nhưng tuổi dậy thì đã qua, đã trở thành thiếu nữ, trong người tự khắc có những đòi hỏi bản năng, những hiếu kỳ muốn khám phá một thế giới mới. Thế nên nàng cũng muốn mau mau chóng chóng đến giờ lành, đặng biết xem địt nó là cái gì mà cả thế giới này lại thích đến như vậy. Về Cẩm Tú, mặc dù sân khấu ngày hôm nay không phải là của mình, nhưng Cẩm Tú đã có riêng cho mình một kế hoạch, thôi thì con ăn thịt cũng phải nhường mẹ đĩa rau chứ.
Thủy Tiên đặt phần bánh gato của mình xuống bàn uống nước, cô vừa rồi mới ăn có một miếng nhỏ tin hin bằng đầu ngón tay, lấy lưỡi liếm vào mép vì sợ mẩu bánh nào dính vào môi, đôi má phớt hồng không phải vì đánh son mà là vì ngượng:
– Mẹ… con lên phòng đây… cũng muộn rồi!
Nhìn cái cách con gái ngượng ngùng, nói lên phòng cứ như đêm nay là đêm tân hôn, Cẩm Tú không khỏi lo lắng. Nó ngây thơ trong chuyện này quá, không biết có chịu nổi một cú đâm của Nghĩa hay không? Đến như cô còn phải bặm môi chịu đựng đến chục cái mới bắt đầu thở nổi nữa là một cái lồn… trinh. Cẩm Tú nháy mắt với con:
– Uh, lên trước đi con. Mẹ có chuyện muốn nói với Nghĩa.
Thủy Tiên đứng dậy, đi ngang qua người Nghĩa, nàng ghé môi vào sát tai nói thật nhỏ để mẹ không nghe thấy: “Anh nói chuyện với mẹ nhanh rồi lên phòng nhé, em… đợi”.
Khi Thủy Tiên lên phòng của mình trên tầng 3, ở bên dưới, Cẩm Tú ngồi đối diện với Nghĩa. Đây có lẽ lần đầu tiên kể từ khi xảy ra chuyện tiền nong, Cẩm Tú và Nghĩa với có dịp ngồi riêng tư với nhau như thế này. Mặc dù thèm khát lắm được phi sang bên dãy ghế salon đối diện để ngồi cạnh Nghĩa, để được gần hơi người quen thuộc, để được chạm khẽ vào cái dương vật yêu thương ấy một chút thôi cũng được, nhưng Cẩm Tú không làm như vậy, cô đang nói chuyện với tư cách là mẹ của Thủy Tiên, là bậc phụ huynh, ấy thế nên Cẩm Tú cố gắng không động đậy háng mặc dù rất ngứa, cô nói giọng khá là nghiêm túc:
– Nghĩa yêu Thủy Tiên thật lòng không?
Từ lúc biết cô Cẩm Tú đến nay, Nghĩa luôn dành cho cô một sự tôn trọng, từ những ngày đầu lên Hà Nội, cô đã tạo điều kiện cho Nghĩa rất nhiều, có thể nói nôm na Nghĩa tôn thờ cô vì cô rất đẹp, rất lạ, rất khác người. Trừ những lúc hai người trần truồng quấn quýt ra thì không nói làm gì, những lúc còn lại Nghĩa đều thể hiện đúng hoàn cảnh cô – cháu, với cô, Nghĩa chưa bao giờ nói dối:
– Cháu có yêu Thủy Tiên ạ.
Vậy là đủ rồi, Cẩm Tú không hỏi là “có lấy Thủy Tiên làm vợ không?”, Bởi hỏi như vậy sẽ rất khó cho Nghĩa, tương lai nào ai biết trước được đâu. Cẩm Tú gật đầu, liếm mép một chút vì đôi môi đang khô cong:
– Nghĩa lên phòng Thủy Tiên đi, trên tầng 3 ấy. Nhớ… chậm và… nhẹ… thôi đấy. Thủy Tiên nó vẫn còn… zin.
– ‘Vâng ạ’, cũng chẳng chờ thêm được lâu nữa, Nghĩa đứng dậy đi lên phòng Thủy Tiên, trong đầu nghĩ “hay là rủ cả cô Cẩm Tú lên cùng” nhưng tất nhiên không dám nói ra miệng.
Khi thấy bóng Nghĩa khuất ở hành lang tầng 2, Cẩm Tú cũng đứng dậy, rón rén theo bậc cầu thang mà đi lên.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/
Trên tầng 3 có 2 phòng, trong đó có một phòng không có cửa, chỉ có manh rèm trúc che, nhìn qua các nan trúc thấy bên trong là phòng thờ của gia đình, biết không phải là phòng Thủy Tiên, Nghĩa nhìn vào căn phòng còn lại bên phía tay phải tính từ bậc cuối cùng của cầu thang. Căn phòng ấy khép hờ.
Chẳng cần gõ cửa, Nghĩa đẩy nhẹ một cái là cửa đã mở ra. Ánh điện sáng trưng để Nghĩa nhìn rõ mọi đồ vật trong căn phòng. Căn phòng này có tông màu hồng làm chủ đạo, có cửa sổ nhìn xuống vườn, có một chiếc giường rộng thênh thang, có bộ chăn ga gối đệm cũng màu hồng nhưng nhạt hơn so với màu của cánh tủ quần áo và bàn trang điểm.
Nhân vật chính của bữa tiệc buổi tối đêm nay còn ai khác ngoài cô nàng trinh nguyên vừa tròn tuổi mười tám, cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Thủy Tiên nằm trên giường, cái chăn mỏng đắp lên ngang ngực, trên vai vẫn còn nhìn thấy quai váy, chứng tỏ nàng chưa trần truồng. Nhìn từ cửa vào, Nghĩa cũng biết là Thủy Tiên đang run như cầy sấy, bởi tấm chăn đắp lấy vì kia đang rung lên.
Thò tay ra sau lưng đẩy cái cửa lại vị trí cũ, nói là vị trí cũ vì nó vẫn ở trong tình trạng khép hờ như lúc Nghĩa lên đây. Nghĩa mãi nhìn Thủy Tiên mà quên mất phải đóng cho cái cửa sập lại, thậm chí là khóa chốt trong, bởi ngôi nhà này vẫn còn một người nữa, tuy nhiên tầng 3 thì không còn ai cả.
Hai con mắt nhìn nhau chằm chằm không ai nói với ai một lời, Nghĩa từ từ từng bước, từng bước đi đến bên chiếc giường đệm êm ái. Chân vừa chạm vào giường, Nghĩa từ tốn dừng lại:
– Em run sao?
Thủy Tiên gật đầu xác nhận sự thật là cô đang rất run, nửa háo hức, nửa hồi hộp cộng với cảm giác lo sợ nữa tạo thành cái run rẩy trong cô lúc này. Nếu là trong những truyện ngôn tình, hoặc trong những bộ phim Hàn Quốc vẫn chiếu nhan nhản trên tivi thì nhân vật nam sẽ nói: “Hay là mình dừng lại đi em”, nhưng thực tế lại không diễn ra như vậy, Nghĩa đã thèm lắm rồi, cậu cũng chẳng phải Thánh hay Phật mà chỉ là một chàng thanh niên mới lớn, muốn được chiếm hữu người mình yêu mà thôi. Nghĩa nói:
– Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng.
Thủy Tiên bấu chặt lấy cái chăn đang đắp trên mình như là điểm tựa duy nhất lúc này, nghe Nghĩa động viên, nàng lại gật đầu thêm một lần nữa, mím hai môi lại như cố lấy thêm sức mạnh nào đó.
Nghĩa đã bước một chân lên giường, rồi chân thứ 2, và cuối cùng, cái chân thứ 3 cũng lên theo, vậy là cả người cậu đã ở trên giường. Ngồi cạnh, Nghĩa lật giở tấm chăn ra trong cái giữ lấy vì của Thủy Tiên. Quả nhiên, Thủy Tiên vẫn mặc nguyên bộ váy dài vừa nãy. Hai tay Nghĩa cầm lấy hai tay Thủy Tiên kéo cô ngồi dậy song song với mình, ánh mắt đắm đuối cá chuối, môi Nghĩa mở ra thốt lên lời yêu thương:
– Thủy Tiên, anh yêu em!
Đây là câu “anh yêu em” đầu tiên trong cuộc đời của Nghĩa, xưa với Trang, Nghĩa cũng chưa từng nói câu này. Thủy Tiên lại gật đầu thêm một lần nữa, mắt cô từ từ nhắm lại để đón chờ một nụ hôn trên giường. Hai đứa thanh niên này đã hôn nhau nhiều lần rồi, ấy thế nên không do dự, Nghĩa mở miệng ra ôm trọn hai cái môi cong tớn, mong mỏng của Thủy Tiên rồi mút một cái thật mạnh như muốn nuốt chửng đôi môi ấy.
Nước bọt truyền sang nhau, hai cái lưỡi cũng lùa sang nhau quẫy đạp lung tung vào khoang miệng đối phương.
Ở ngoài cửa phòng, một người phụ nữ vừa ghé mắt vào nhìn một cách thèm thuồng, khe cửa hẹp nhưng cũng đủ cho kẻ rình mò. Cẩm Tú thở hắt ra, cơn nứng bướm tăng lên từng nấc theo hành động của hai kẻ bên trong.
Nhả môi Thủy Tiên ra, Nghĩa nhìn nàng say đắm:
– Em sẵn sàng chưa?
Thủy Tiên vẫn chưa chịu mở miệng ra nói một lời nào, có lẽ lúc này hành động mới là thứ người ta cần, mấy lời nói phù du chẳng quan trọng bằng. Cô ấn người Nghĩa xuống giường như có ý bảo anh nằm xuống đi. Hiểu ý Thủy Tiên, Nghĩa nằm xuống duỗi thẳng băng đôi chân làm nổi cộm lên một cục ở háng, đầu gối lên chiếc gối hồng êm ái như một ông vua đang chờ sự phục vụ của hoàng hậu.
Thủy Tiên đứng dậy ngay trên mặt đệm, chỗ đầu gối của Nghĩa, hai chân cô hơi xòe sang hai bên để hai chân Nghĩa nằm ở giữa. Thủy Tiên bắt đầu.
Vừa nhìn Nghĩa, Thủy Tiên vừa thò hai tay ra đằng sau để kéo chiếc khóa váy.
– ‘Roẹt’, một tiếng kêu kéo dài vì Thủy Tiên kéo khóa rất dứt khoát. Hai mảnh váy phía đằng sau bung mở để lộ tấm lưng trắng lốp, nhẵn nhụi, chỉ hằn lên một chút xương bả vai, còn lại đều là thịt. Tất nhiên Nghĩa chưa nhìn thấy tấm lưng này vì nó ở khuất tầm nhìn của cậu. Nhưng chỉ cần nhìn hành động của Thủy Tiên lúc này thôi cũng đủ để buồi cương cứng hết cỡ rồi. Nhất là ánh mắt, nó chợt trở nên dâm đãng đến lạ lùng.
Vẫn chưa mở miệng, Thủy Tiên tiếp tục hành động, chỉ nhún và lắc vai vài cái, quai váy trượt dần xuống đến ngang tay và rơi bụp xuống gót chân của Thủy Tiên, phủ lên hai đầu gối của Nghĩa. Thủy Tiên vẫn chưa trần truồng, bầu vú vẫn bị che bởi chiếc áo lót màu hồng có đính hạt cườm ở viền, bầu lót vú chỉ che được hơn phân nửa bầu vú, lộ ra ngoài toàn bộ phần trên, có lẽ áo lót được thiết kế đặc biệt để làm cho bầu vú trở nên to hơn thì phải. Còn ở dưới chiếc quần lót đồng bộ với áo ở trên mỏng manh và nhỏ xíu, chỉ to ở phần mu để che đậy đám lông, còn phần che lồn có bản rộng chỉ như cây đũa cả, che được đúng hai mép thịt bên trong, lờ mờ Nghĩa đã nhìn thấy đám lông lồn đen kịt ẩn hiện khiêu khích kẻ nhìn.
Nghĩa lúc này như kẻ mất hồn bởi người Thủy Tiên quá đẹp, ngoài phần thịt bị bộ quần áo lót che đi, tất cả da thịt còn lại của Thủy Tiên ở ngay trước mắt Nghĩa, giữa ánh đèn điện sáng trưng, nhìn rõ từng lỗ chân lông. Thủy Tiên cao hơn một mét sáu, dáng người thon gọn của thanh niên vừa mới dậy thì, bụng chiết lại giống như người ta hóp bụng tôn cái hông nở ra hai phía, rồi xuống dưới thì cặp đùi lại thu lại vì rất gọn và săn. Từ phía Nghĩa nhìn còn thấy rõ khoảng hở giữa hai đùi lên đến tận háng. Các cụ gọi là “gầm cao, máy thoáng, thắt đáy lưng ong”. Cũng may Nghĩa không phải là người bị bệnh xuất tinh sớm, nếu không xem đến cảnh này thì mọi việc đã xong xuôi, ai về nhà nấy rồi.
Vẫn như một người câm, Thủy Tiên không nói gì, cô đưa tay lên tháo khóa áo lót, nó ở đúng khe vú chứ không phải đằng sau lưng như các loại áo lót thông thường, rồi cầm hai đầu của khóa, Thủy Tiên từ từ từng chút một dang tay ra hai bên, cả bầu vú không bị áo kiểm soát bật tung ra nẩy lên nẩy xuống mấy nhịp mới dừng lại. Nghĩa nuốt nước bọt đánh ực một cái thèm thuồng, chỉ muốn chồm dậy mà mút.
Ôi cái bầu vú tơ này nó mới đẹp làm sao, không to lắm nhưng nó săn vô cùng, lại còn trắng như quả trứng gà so luộc vừa chín tới vẫn còn hồng đào. Điểm nhấn của bầu vú chính là núm vú hồng tươi như màu máu, đầu vú mới nhú ra một chút gọi là cho có, còn lại vẫn núp vào bên trong bầu. Quầng vú chỉ to hơn núm có một chút thôi, màu cũng đỏ tươi. Hai bầu vú như hai cái bát con úp vào ngực, không xệ xuống, cũng chẳng nằm ngang mà hơi vểnh lên phía trên kiêu hãnh, thách thức.
Vứt chiếc áo lót xuống ngay cạnh đầu Nghĩa, Thủy Tiên từ từ rê ngón tay theo hai mạn sườn xuống đến hông, khi hai ngón tay vừa chạm vào cạp quần lót thì dừng lại, nói là cạp cho nó oai thôi, thực ra nó chỉ là một sợi dây nối mảnh trước và mảnh sau. Nàng móc ngón tay vào cạp rồi từ từ như một thước phim quay chậm kéo xuống dưới đùi. Nghĩa mở to mắt như muốn lòi con ngươi ra ngoài nhìn chằm chằm vào mu lồn Thủy Tiên.
Theo đà kéo của cạp quần, phần quần lót ở trên mu xoắn lại thành từng vòng, từng vòng dần dần hiện ra những chiếc lông lồn đầu tiên. Thêm vài vòng xoắn nữa thì toàn bộ đám lông mu đen nháy như vừa được nhuộm hiện ra trong mắt Nghĩa, lông lồn Thủy Tiên chỉ hơn xoăn theo kiểu không thẳng thôi chứ không xoắn tít lại thành từng vòng, ấy thế nên nó phô ra hết độ dài, lại mượt nữa nên lông lồn giống như một chòm râu của ông lão, xuôi về phía bên dưới. Lông lồn cũng không rậm hoặc là chưa rậm, Nghĩa nhìn thấy cả lớp thịt ở trên mu.
Kéo thêm một chút nữa, thì toàn bộ lồn Thủy Tiên đã không còn một vật gì che chắn. Từ phía dưới nhìn lên, không có một từ ngữ nào có thể miêu tả cái đẹp của lồn trinh. Nó đẹp không phải vì Nghĩa nhìn thấy cấu tạo bên trong, mà nó đẹp bởi nó giống như một miếng thịt bình thường, chỉ có một vệt kéo từ trên mu xuống để phân biệt má lồn trái và má lồn phải mà thôi. Chỉ có lồn trinh và đang ở tư thế đứng mới có thể có cảnh tượng này, chứ nếu lồn đã từng chinh chiến thì rồi thì làm gì mà có thể khép nép được như vậy.
Bịt hai đầu gối lại, Thủy Tiên nhúc nhắc hai chân để cái quần lót tự trôi xuống gót chân, nằm đè lên cái váy. Cô hơi cúi người xuống và nhấc một chân ra, hất nhẹ cái váy và quần lót sang một bên. Thủy Tiên đã trần truồng một trăm phần trăm trước mặt Nghĩa. Cô đứng thẳng người dậy để phô bày thân thể, khoe chiều cao rồi quay một vòng 180 độ, hướng đôi mông đít về phía Nghĩa rồi hơi cúi xuống một chút để Nghĩa có thể nhìn qua khe thấp thoáng một chút lồn.
Đít Thủy Tiên không to đến nỗi bè vì nó quá săn, hai mông đít gần như không có lấy nổi một cái nốt ruồi, không có lấy nổi một hạt sạn nào. Nói bảo điêu chứ nó hoàn hảo như một viên ngọc được người thợ kim hoàn gọt rũa tỉ mỉ. Nghĩa gần như thở không nổi bởi cái mông đít của Thủy Tiên, nó quá hấp dẫn, chỉ cần rê đầu buồi vào đôi mông này cũng đủ để xuất tinh rồi. Nếu màu của tinh dịch là đùng đục đặt trên nền trắng của đít sẽ là cảnh tượng vô cùng sexy.
Dừng lại khoe mông một chút, Thủy Tiên lại quay thêm 180 độ nữa để trở lại với cảnh đối mặt với Nghĩa. Có lẽ đã đến lúc Thủy Tiên lên tiếng, nàng mở đôi môi đào, hàm răng trắng tinh, đều như hạt bắp thoắt ẩn thoắt hiện theo cái mấp máy của đôi môi:
– Em có đẹp không anh?
Ở ngoài khe cửa, Cẩm Tú kinh ngạc vì hành động của con gái, nhìn nó mà đến cô còn có chút nứng vì ghen tị và tiếc nuối tuổi trẻ của mình. Ở đàn 40 có cái đẹp của đàn bà 40. Nhưng có đẹp đến bằng giời cũng thua gái 18 hết, có thể nói giai đoạn này chính là giai đoạn đẹp nhất của người con gái, da thịt đang độ căng hết cỡ lại mịn màng đến mê ly. Cẩm Tú vỗ vỗ vào ngực mình, lẩm bẩm thật nhỏ: “Hôm qua mẹ có dậy mày màn thoát y này đâu cơ chứ”.
Trở lại với giường, chẳng phải giấu giếm suy nghĩ thật của mình, Nghĩa đưa lưỡi ra liếm mép vì môi khô không khốc:
– Em rất đẹp.
Đang định nói “Còn đẹp hơn cả mẹ em” nhưng may quá kịp giữ lại không nói ra miệng. Nhịn được câu nói đó, rồi lại tiếp tục nói thêm câu khác: “Nhìn em mặc quần áo đã đẹp rồi, giờ không mặc nhìn còn đẹp hơn”.
Đàn bà ai chẳng thích khen, nhất là được khen mình có một cơ thể đẹp thì ai chẳng sướng. Thủy Tiên cũng vậy, đôi má hây hây đỏ ửng vì chính cô còn ngượng với câu mà mình sắp nói ra:
– LIẾM LỒN EM ĐI!
Nghĩa nghe như có tiếng sét đánh bên tai.
Còn ở ngoài, Cẩm Tú than: “Trời ơi là trời, hôm qua mẹ bảo mày đến khi nó đút vào hãy nói bậy. Giờ mới đang dạo đầu mà!!! Con ơi là con!!!”