Mùa nước nổi

Chương 93



Phần 93

Thế rồi cuộc sống trở lại bình thường như nó vốn dĩ phải vậy. Tạm rời xa quê hương, hai chị em Nhài lại lên đường trở lại thành phố để bắt đầu cuộc sống còn đang dang dở của mình.

Nhài tiếp tục làm tại shop quần áo cùng với Thủy Tiên. Cái shop giờ đã được mở rộng gấp đôi vì Thủy Tiên đã ép giá và mua thành công gian hàng bên cạnh với giá chỉ bằng 2/3 so với thị trường. Được sự đào tạo của Thủy Tiên, giờ Nhài cũng gần như là làm công việc của một bà chủ thực sự rồi, hai chị em chia nhau quản lý cửa hàng, lại có duyên bán hàng nên cửa hàng ngày một đông khách, làm ăn phát triển. Doanh thu giờ đã gần gấp đôi shop quần áo của mẹ ở trên tầng 2.

Bố con anh Tiến thì nhoắng cái lại ra cửa hàng chơi, nhất là lúc sập chiều vì giờ đó vắng khách, cửa hàng sắp đóng. Anh lựa thời gian đó mới ra đặng rủ Nhài đi chơi, đi ăn cái gì đó rồi về nhà. Theo năm tháng, Nhài dần bắt đầu nảy sinh tình cảm với anh Tiến, tất nhiên chỉ dừng lại có chừng có mực hơn người bạn, người anh bình thường vì trong lòng cô vẫn còn hòn đá tảng là Pha Lê.

Thông tin về con đã có nhưng cô chưa thể gặp được con. Theo như lời bác Quân nói thì đã biết chắc là Pha Lê và ông bà chủ quán ngày xưa đang ở Canada, họ đã định cư và nhập quốc tịch Canada từ ngày cướp con của Nhài. Khổ nỗi là việc chứng minh hành vi phạm tội của vợ chồng chủ quán không phải nói suông và theo lời kể một phía từ Nhài mà kết luận được.

Việc công an cần làm lúc này là phối hợp với Bộ ngoại giao và đại sứ quán Canada để tiếp tục điều tra vụ án bằng cách tiếp cận trực tiếp với kẻ phạm tội. Sau đó còn nhiều thủ tục về dẫn độ khác nữa mới có thể mang con về cho chị. Nói chung cần thêm rất nhiều thời gian. Cái chị Nhài mừng là biết được con mình vẫn còn khỏe, với một người mẹ như chị, đó là điều quý giá vô cùng rồi.

Nói về Nghĩa, ra Giêng, không phải dạy ở lớp học bên sông nữa, bù vào thời gian đó, Nghĩa đi học thêm về kinh tế và quản trị doanh nghiệp tại các lớp học ngoại khóa theo sự giới thiệu của Tuyết. Cô nàng Tuyết này không biết có thật hay không mà cũng theo học cùng luôn, cô nói là cô vẫn cần bổ sung cho mình những kiến thức ngoài khung giảng dạy của nhà trường.

Vậy nên cứ tối thứ 3 và thứ 6 hàng tuần là Nghĩa và Tuyết học chung một lớp đến tận hơn 10 giờ đêm mới về. Việc này Nghĩa cũng chẳng giấu Thủy Tiên, lòng cậu sáng như sao trên giời nên không có điều gì phải giấu cả. Nhưng Thủy Tiên là đàn bà, người yêu cô đi bên người đàn bà đẹp khác cô cũng có thoáng chút ghen tuông đấy nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ lấp lửng bóng gió để anh Nghĩa đề phòng mà thôi. Cô tin Nghĩa, và cũng tin luôn cả Tuyết nữa, rằng hai người chỉ là bạn, nhưng cô lại không phải là người có thể dự đoán được tương lai.

Về đời sống tình dục, tôi không muốn kể chi tiết cho các bạn nghe về đời sống tình dục của Nghĩa bởi như vậy nó sẽ mất nhiều thời gian, với lại kể đi kể lại một chuyện với một người nó cũng nhàm đi, phải không nào? Thời điểm hiện tại, Nghĩa và Thủy Tiên vẫn làm tình đều. Đều như vắt chanh và điều đó là không thể thiếu được trong mối quan hệ giữa hai đứa.

Đã hợp nhau về khoản này theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, cả hai lại là những thanh niên mới lớn, sức trẻ và nhu cầu có lẽ ở cái độ hoàng kim nhất của đời người. Mà dính nhau rồi như “thài lài phải cứt trâu”, hở ra lúc nào là hai đứa lẹo nhau lúc ấy. Nhưng phần nhiều vẫn là ở nhà Nghĩa vào buổi tối. Lợi dụng lúc chị Nhài đi chơi với bố con anh Tiến chưa về là hai đứa tranh thủ ngay. Cũng có vài lần làm tại nhà của Thủy Tiên, trên căn phòng của cô ấy. Nói chung là về mặt tình dục rất ổn.

Cũng từ cái lần Nghĩa ‘vụng trộm’ với ‘Co hieu pho’ tại phòng làm việc ở trường cấp III đến nay tính ra cũng ngót nghét nửa năm rồi mà vẫn chưa có làm lại lần thứ 2. Chưa thấy cô ấy gọi lại một lần nào. Còn nhớ cái buổi chiều hôm ấy, sau khi đâu vào đấy, cô hiệu phó còn nước mắt ngắn nước mắt dài, than nghèo kể khổ, than trời trách phận nhờ Nghĩa giúp giải tỏa sinh lý cho người nào đó là chị của cô hiệu phó. Mãi Nghĩa mới nhận lời bởi cậu thực sự không muốn người ta coi mình chỉ là một tên phò đực, bạ đâu địt đấy. Ấy vậy mà khi nhận lời rồi thì lại biệt tăm mất tích mãi chẳng thấy liên lạc lại gì. Báo hại làm Nghĩa nhiều khi cũng nghĩ vẩn nghĩ vơ mong mong chờ chờ chuyện đó diễn ra. Của lạ, lại là người hơn tuổi luôn làm cho Nghĩa có một chút hứng thú mơ hồ nào đó không thể diễn tả thành lời.

Một buổi học ngoại khóa như thế vừa kết thúc, Tuyết đứng đợi Nghĩa dắt xe rồi hai đứa cùng về. Từ những ngày đầu tham gia lớp học đến nay, hai đứa vẫn hai xe như vậy. Không đi chung bởi Nghĩa sẽ từ nơi làm việc của mình và về thẳng lớp, còn Tuyết “tiểu thư” thì từ nhà đi. Gần về đến nhà, chỗ ngã ba một hướng rẽ về nhà trọ của Nghĩa, còn một hướng rẽ về nhà của Tuyết thì cô nàng dừng xe lại rồi ngoảnh mặt về phía đằng sau chờ Nghĩa tiến xe lên ngang bằng mình.

– “Cậu về nhé, tớ về nhà đây”, thấy Tuyết đợi mình, Nghĩa chào tạm biệt.

Tuyết không chỉ có ý định đỗ xe lại chào, vừa rồi trên đường đi, cô chợt nhớ tới mấy quyển sách mà mình vừa mới mua, định đưa cho Nghĩa nhưng lại để ở nhà:

– Cậu qua nhà tớ được không? Tớ đưa cho cậu mấy quyển sách. Hôm nọ mua mà hôm nay quên không mang đi.

Chuyện này có gì mà phải phân vân. Tuyết vẫn thường đưa sách kinh tế và quản trị cho Nghĩa đọc, giờ trong phòng trọ của Nghĩa có nhiều sách lắm, đa phần đều là sách của Tuyết mua, đầy một đầu giường.

– Uh.

Về đến cổng, Tuyết lấy chìa khóa tự mở cổng vào, cô không muốn bấm chuông làm phiền bà dì ế chồng của mình. Nếu không lầm, tầm này hơn 10 giờ đêm, bà dì đang ôm máy tính chat yahoo với đám học sinh nam của trường. Chẳng hiểu sao dạo gần đây bà lại bắt đầu nghiện lại cái món này rồi.

– Cậu vào nhà đi.

Đây là lần đầu tiên Nghĩa bước chân vào trong nhà của Tuyết, có đến vài lần nhưng lần nào cũng chỉ đứng ở cổng thôi chứ không vào nhà.

Ngôi nhà ống 5 tầng to vậy mà chỉ có 2 người ở, nghe Tuyết kể thì cô ở cùng với dì ruột, nhưng Nghĩa chưa từng gặp dì lần nào:

– Thôi, hay là tớ chờ ở ngoài này. Muộn rồi, vào trong nhà ngại lắm, còn có dì cậu ở nhà nữa mà.

Tuyết cười hí hí làm bầu má lúng búng rung rung nhìn đáng yêu chết đi được:

– Cứ vào đi, giờ này dì tớ đi ngủ rồi. Cậu không gặp đâu mà lo.

Thấy Tuyết nhiệt tình quá, Nghĩa đành dắt xe vào trong sân rồi đi theo Tuyết vào bên trong căn nhà.

Bên trong, ngôi nhà không quá sang trọng giống như nhà cô Cẩm Tú nhưng cũng đầy đủ vật dụng không thiếu một thứ gì. Nghĩa ngồi trên ghế salon trong phòng khách sáng choang, cậu co ro lại không được tự nhiên cho lắm vì dù sao cũng là lạ nhà.

– Nghĩa chờ tớ một tí nhé, tớ lên phòng lấy sách cho cậu. À có nước ở bàn đấy, cậu tự rót uống nhé. Đừng khách sáo gì cả.

Nghĩa gật đầu nhìn theo bước chân của Tuyết nhịp bước theo nhịp cầu thang. Ngước mắt nhìn theo, Nghĩa không khỏi thoáng chút tự xấu hổ, bởi Tuyết mặc váy, lại đi lên cầu thang, mỗi lần cô nàng co chân bước lên bậc trên cao thì chiếc váy lại xòe ra một chút làm lộ đôi chân dài thượt múp máp, có vài nhịp cậu còn nhìn thấy cả bắp đùi. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy được sâu hơn, không biết là Tuyết mặc đồ lót màu gì mà thôi.

Chợt nhớ đến cái ngày đầu tiên cậu lên tìm Trang ở phòng ký túc xá, nếu cậu đoán không lầm thì bộ đồ lót hàng hiệu Victoria Secret mỏng dính và bé tí phơi ở hành lang là của Tuyết, vì chỉ cô nàng mới đủ điều kiện về mặt kinh tế sở hữu nó. Không biết giờ Tuyết có mặc loại đó không nhỉ? Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Nghĩa, một ý nghĩa hết sức tình dục tự dưng bộc phát ra trong hoàn cảnh này, chứ không hề chủ định bởi trước đến nay Nghĩa vẫn chỉ coi Tuyết là một người bạn khác phái và rất tôn trọng bạn ấy.

Nghĩ đến đây thì cũng là lúc Tuyết khuất bóng ở trên tầng 2. Nghĩa tự đưa tay lên gãi gáy theo thói quen mỗi lần khó xử, rồi cậu vỗ vỗ vào đầu mình như muốn đánh bật ý nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu: “Xấu hổ quá, tự dưng lại đi dòm người ta”.

Tuyết cầm 2 quyển sách dày cộp ở trên tay, vừa ra khỏi phòng định đi xuống bên dưới thì khựng người lại vì bà dì đang đứng ở cửa phòng đối diện nhìn mình chằm chằm:

– Vừa đi học về lại còn định đi đâu.

Lần này không giống như lần trước, lúc nửa đêm mò sang nhà Nghĩa nữa nên Tuyết không có sợ và rụt rè:

– Hi hi hi!!! Cháu đưa sách cho Nghĩa.

Bà dì trề môi ra:

– Nghĩa, Nghĩa, Nghĩa. Mở miệng ra là Nghĩa, leo lẻo cái mồm ra là Nghĩa. Không biết chán à? Không biết cậu ta cho cháu ăn bùa mê thuốc lú gì nữa.

– Lêu lêu lêu, kệ cháu. Còn hơn khối người… ế… Lêu lêu lêu!!!

Trong khi dì Hằng chưa thể đưa ra đòn đáp trả vì đứa cháu đánh trúng nỗi đau của mình thì Tuyết nhìn lên người dì Hằng, trang phục lúc đêm của dì hôm nay mới quái đản làm sao. Nguyên bộ áo dài công sở mà hàng ngày dì vẫn mặc đi làm. Nàng Tuyết của chúng ta bật lại:

– He he he! Còn dì. Giờ này là mấy giờ rồi còn mặc áo dài. Định đong ai đây ta???

– Vớ vẩn, người ta vừa mới về, còn chưa kịp thay đồ đây này. Ây zà, mệt chết đi được.

Tuyết lại nhớ đến Nghĩa đang ngồi dưới nhà đợi, không còn thời gian để đôi co với bà dì khó tính của mình nữa, đành gác lại chuyện dở dang để sau hãy nói:

– Thôi, cháu phải mang sách cho Nghĩa đây. Tí nữa nói chuyện tiếp.

– Muộn rồi còn sang nhà cậu ta à? Liệu mà về.

Tuyết vừa xuống cầu thang bước vừa nói:

– Không! Bạn ấy đang ở dưới phòng khách.

Nghe đến đây, dì Hằng giật tung người giãy nảy, dì không có thói quen dẫn trai vào nhà, nhất là vào lúc khuya muộn thế này, cái thời gian nhạy cảm nhất của người đàn bà ế chồng như dì:

– Này này khoan đi đã, cậu ta đang ở dưới nhà sao?

Tuyết đứng lại, dửng dưng:

– Vâng, cháu vừa mời bạn ấy vào nhà mà. Sao vậy dì.

Dì Hằng tỏ vẻ suy tư, từ lúc biết cậu bạn Nghĩa này của đứa cháu gái cũng chưa bao giờ gặp mặt, không biết đầu cua tai nheo thế nào mà làm cho cô cháu gái xinh đẹp của mình si tình như điếu đổ. Có chút tò mò theo bản năng của một bậc phụ huynh, dì Hằng cười hắc hắc tỏ vẻ đắc ý:

– Hà hà hà! Để tôi xuống xem mặt thằng cháu rể tương lai nào. Dì mày mà nhìn người thì cấm có trượt đâu.

Tuyết lo dì sẽ làm khó cho Nghĩa nên không muốn quả giáp lá cá này:

– Dì nói vớ vẩn, cháu với Nghĩa chỉ là bạn thôi. Dì ở trên này, cháu xuống đưa sách cho bạn ấy rồi lên luôn.

Hằng coi bộ như không nghe lời cô cháu gái, kiên quyết phải gặp cho bằng được, lắc đầu dì nói:

– No! No! No! Đã vào trong nhà rồi thì nhất định dì phải gặp. Nào, ta cùng đi.

Bó tay với bà dì này, Tuyết đành giậm chân đành đạch như bị cưỡng ép, cô nàng đi trước, dì Hằng lẽo đẽo theo sau. Cô hiệu phó không biết được rằng, đây là quyết định dấm dở nhất của cô trong cuộc đời tính đến ngày hôm nay.

Nghĩa ngẩng mặt lên phía cầu thang vì nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, là theo phản xạ của một người đàn ông, cậu hy vọng lại được thấy phần đùi của bạn Tuyết khi bạn bước xuống. Nhưng đùi không thấy đâu, lại thấy có thêm 2 cái chân nữa bước theo sau. Không khó để Nghĩa biết đây là chân đàn bà vì chiếc quần trắng lồ lộ ra bên ngoài tà váy áo dài màu vàng tranh. Chợt thấy màu áo dài này sao mà quen quen, nhưng vì thời gian gấp quá chưa thể nghĩ ra được quen ở chỗ nào, với lại cậu có chút hồi hộp lo lắng vì biết chắc người theo sau Tuyết là bà dì của Tuyết rồi. Nếu là dì của Tuyết chắc cũng cỡ 50, 60 gì đấy, không biết nên gọi là cô, là bác hay là bà nữa.

Tuyết thì đã lộ hẳn mặt ra vì đi xuống trước, còn người theo sau thì vẫn chưa nhìn thấy mặt vì vướng trần nhà.

Thêm vài bước nữa thì khuôn mặt của bà dì bắt đầu lộ hẳn ra. Nghĩa định bỏ chạy. Còn dì Hằng thì luống cuống xuýt chút nữa thì lăn từ chỗ chiếu nghỉ xuống tận sàn tầng 1.

Cả hai người nhận ra nhau. Nhìn nhau chằm chằm theo từng bước chân đi trong vô thức.

Nghĩa chưa bao giờ nói bậy, nhưng lúc này, trong đầu cậu nổ lép bép mấy câu: “Thôi chết bỏ mẹ rồi!”

Còn dì Hằng, dì không thể rời mắt mình ra khỏi khuôn mặt của anh chàng ‘Cu To’, có lẽ dì đang bị sốc vì cái cậu Nghĩa bạn của đứa cháu gái lại là anh chàng bốc vác thuê này. Dì cũng như Nghĩa lúng búng trong đầu: “Oan gia ngõ hẹp, sao Cu To lại là Nghĩa”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...