Mưa và em

Chương 22



Phần 22

Gần 25 năm, 1/3, 1/4 cuộc đời đã trôi qua, cơ mà đây là lần đầu tiên mà tôi cảm nhận được sức nặng của việc “ra mắt gia đình bạn gái”. Thật vậy, hôm qua tôi đến gặp ba mẹ Uyển My với một tâm trạng hoàn toàn không chuẩn bị trước và hoàn toàn đứng ngoài cuộc, vậy nên những màn đối đáp của tôi với bác trai tỏ ra rất sòng phẳng và có phần thắng thế dành cho tôi. Nhưng mà chẳng hiểu sao sau một đêm suy nghĩ vẩn vơ, sáng nay tôi lại thấy người tôi cứ bồn chồn thế nào ấy. Tôi cảm thấy lo lắng khi đến nhà Uyển My vào buổi sáng, cảm thấy bất an khi chứng kiến nụ cười hồn nhiên của nàng và hơn nữa là bỗng nhiên rùng mình vì ánh nhìn như chiếu soi tâm gan của ba mẹ Uyển My về phía tôi ngay lúc này.

Tôi không nói mình quá thông minh, thế nhưng tôi cũng chắc hẳn rằng mình không hề ngu đến nỗi mà không nhận ra được sự bất thường trong cách hành xử của ba mẹ Uyển My so với những gì nàng kể cho tôi nghe trước đó không lâu. Rõ ràng sự ép buộc mà ba mẹ nàng dành cho nàng nó ghê gớm và mãnh liệt hơn nhiều so với bề nổi mà tôi mới thấy hôm qua. Bằng chứng rõ ràng nhất là việc cả hai người đã bay nửa vòng trái đất về Việt Nam chỉ để có một buổi hẹn quan trọng bàn về việc cưới xin giữa Uyển My và con trai của một người bạn thân nào đó. Mặc dù tôi thực sự cảm thấy những lý lẽ mà tôi đưa ra tối ngày hôm qua cũng có phần nào hợp lý, vậy nhưng cam đoan với mọi người rằng tôi vẫn thấy có gì đó không ổn cho lắm, hình như nó sai sai ở đâu thì phải. Với sự giúp đỡ của cô “bạn gái bất đắc dĩ”, chỉ trong khoảng vài phút thì chúng tôi đã dọn dẹp tương đối sạch sẽ phần sân trước nhà để chuẩn bị đến trường. Trong lúc tôi ra chuẩn bị xe cộ, mũ nón thì Uyển My tiến đến chào ba mẹ và cả 3 người bàn luận gì đó khá lâu, chốc chốc lại hướng ánh mắt ra phía tôi khiến tôi tim đập chân run không biết thế nào mà lần. Một lát sau, Uyển My chạy tới và kéo tay tôi vào trong:

– Ra chào ba mẹ đi học nhé, hì!
– Ờ… ừ…

Ba mẹ của Uyển My chỉ vừa mới sáng sớm đã ăn mặc khá lịch sự, chắc chắn là chuẩn bị có công việc gì đó, mà hôm qua tôi còn nghe nói việc Uyển My sẽ phải đi theo ba mẹ giải quyết việc cưới xin với nhà bên kia, vậy nên tôi cũng không cảm thấy thắc mắc nhiều, chỉ lễ phép cúi đầu chào:

– Dạ con chào hai bác, hai bác ăn sáng chưa ạ?
– Ừm, hai bác chuẩn bị ăn đây, con ăn gì chưa không thì vào ăn với gia đình cho vui!

Mẹ của Uyển My là một người phụ nữ rất đẹp và sắc sảo, vẻ đẹp của bà nếu lúc còn trẻ thậm chí còn có thể hơn Uyển My một chút, nhưng mà nụ cười thì tuyệt nhiên là không thể bằng được so với cô con gái. Không giống như hai cha con Uyển My, mẹ của nàng nói giọng Nam, một giọng nói ấm áp và có phần sang trọng. Tôi có nhớ rằng Uyển My nói đang ở chung với ông bà ngoại, vậy nên tôi cũng đoán được lơ mơ tình hình về gia đình nàng, hẳn rằng bác trai và bác gái xuất phát điểm ở hai nơi khác nhau và chỉ tình cờ gặp nhau tại đây mà thôi, đoán vậy, hehe:

– Dạ con ăn rồi ạ, xin phép hai bác con đưa Uyển My đến trường!
– Ừ hai đứa đi cẩn thận, trưa ghé sang đây ăn cơm nhé, Phong nhỉ?

Bác trai nãy giờ đang mải mê với tờ báo trên tay cũng đã lên tiếng xóa tan sự im lặng:

– Dạ… vâng, con nhớ rồi ạ, chào hai bác con đi!
– Con đi học ba mẹ nhé, trưa con về!
– Ừm, hai đứa đi cẩn thận nhé!

Khi xe chúng tôi khuất khỏi tầm nhìn của ba mẹ Uyển My, tôi mới thở phào nhẹ nhõm trước áp lực quá sức là kinh khủng mà mới chỉ hôm qua, tôi thậm chí còn chưa hề cảm nhận được hay quan tâm đến. Cũng chẳng biết đầu óc tôi đang suy nghĩ cái gì nữa, rõ ràng hôm qua đã khẳng định chắc nịch rằng sẽ không sợ sệt hay lo lắng gì, vì thật ra bản chất của vấn đề nằm ở chỗ, tôi và Uyển My chỉ là hai người bạn bình thường, à thì có hơn bình thường một chút, hai người bạn thân, chứ không phải là người yêu như những gì chúng tôi đang diễn xuất. Vậy nên, tôi sẽ luôn luôn bảo vệ Uyển My, nhưng chỉ nằm ở mức bạn bè quan tâm đến nhau, tuyệt nhiên sẽ không có chỗ cho một thứ tình cảm nào khác xen vào, tôi cho là vậy. Dù sao, tôi cũng chỉ một lòng một dạ hướng về Ái Quyên mà thôi, Uyển My dù có tốt bụng, có xinh đẹp và đáng yêu thật, thế nhưng tôi không nghĩ rằng tôi đủ khả năng mà đu được tới đẳng cấp của nàng. Đường đến trường bữa nay xa xôi diệu vợi, có lẽ rằng tôi chưa quen khi điểm xuất phát hôm nay là từ nhà của Uyển My chứ không phải là nhà tôi như thường lệ. Mặc cho tâm trạng rối bời của tôi ngay lúc này, Uyển My tỏ ra vui vẻ yêu đời lắm, chốc chốc lại mỉm cười thật tươi, lâu lâu thì hát vu vơ mấy câu gì đó mà tôi chẳng nghe rõ:

– Yêu đời quá ha?
– Vâng ạ, hì.
– Ngoan dữ, haha.
– Lúc nào chả ngoan, tại ai đó không thấy thôi.

Uyển My nói chuyện nhẹ nhàng đáng yêu thật, cơ mà bảo ngoan thì tôi chưa thấy ngoan chỗ nào. Xét về độ cứng đầu nếu Ái Quyên 10 điểm thì Uyển My cũng 9. 5, Sự cố chấp của hai chị em nhà này khiến tôi đau đầu không biết bao nhiêu phen trong quá khứ và hứa hẹn sẽ còn rối loạn tiền đình thêm trong tương lai không xa:

– Lì như gì ấy chứ.
– Uyển My rất ngoan nhé, chả biết gì hết!
– Ngoan thì gọi anh xưng em đi!

Tôi cợt nhả, câu này tôi cũng từng nói với Ái Quyên, và dĩ nhiên là không có sự đáp lại nào cả. Thế nhưng, Uyển My lại khác, nàng là cô gái hiền lành đáng yêu nhất trên cái cõi đời này, vậy nên tôi chắc chắn lịch sử sẽ không bao giờ lặp lại:

– Dạ không ạ.
– Đệch.
– Nói bậy không cho chở nữa đó nha!
– Đá bay xuống xe bây giờ!
– Kỳ cục!

Thường ngày tôi không phải là người có giác quan nhạy bén hay cảm nhận sâu sắc cho lắm, vậy nên ít có khi nào mà tôi linh tính được những chuyện không hay sắp xảy ra trong tương lai gần. Nhưng mà không hiểu sao hôm nay, người tôi nó cứ bồn chồn khó tả, cảm giác như có một thứ gì đó không ổn lắm đang từ từ tiến lại gần mà tôi không tài nào đoán biết cũng như ngăn chặn được. Tuy không có giác quan thứ 6 nhưng tôi lại có trong mình máu trinh thám không ai sánh bằng. Tôi rất thích suy luận, mặc kệ cho đó có là suy luận đầy logic hay những phán đoán thập phần tào lao đi chăng nữa, tôi vẫn tự tin rằng mình không sớm thì muộn, sẽ trở thành một thám tử hào hoa và chuyên nghiệp như Shinichi Kudo. Và ngày hôm nay, bằng những mảng miếng manh mối mà tôi đã thu thập được suốt thời gian qua, cộng thêm thái độ của ba mẹ Uyển My sáng nay, tôi có thể lờ mờ nhận thấy được một diễn biến không suôn sẻ dành cho nàng buổi chiều hôm nay, nhưng không biết làm sao có thể nói ra được, đánh ngậm bồ hòn làm ngọt, hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.

Mải mê một lúc, chúng tôi cũng đã đến được trường. Khỏi cần tốn tiền quảng cáo, tôi tự dưng cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, thật ra phải nói rằng tôi chính là người được hưởng ké cái tâm điểm mà Uyển My đang mang lại. Sự xinh đẹp tao nhã của Uyển My khiến gần như tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng, nói cho chính xác thì cả tụi con trai lẫn con gái đều phải nhìn nàng không rời vì vẻ ngoài vô cùng thu hút đó. Đã xinh, Uyển My còn cười đẹp, bảo làm sao mà mấy thằng con trai không mê như điếu đổ, Đức trời đánh không quản ngại gió mưa túc trực bên cạnh nàng. Chỉ mới đi cạnh nàng từ nhà gửi xe lên trên lớp thôi mà tôi đã cảm thấy choáng ngợp vì ánh hào quang rồi. Cứ đi được một bước, Uyển My lại tít mắt cười tươi vì mấy câu châm chọc của tôi dành cho nàng. Và cũng chỉ cần có thế, những ánh mắt hình viên đạn của một lô một lốc những cậu thanh niên trai tráng đang trực chờ lao thẳng về phía tôi mà hành hạ, cắn xé vì tội dám thân thiết với đại mỹ nhân của tụi nó. Thực lòng mà nói thì được đi cạnh người đẹp cũng có cái thú vị của nó, mỗi tội thì sự thú vị đó không đủ để khiến tôi có thể cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái với hàng chục hàng trăm ánh mắt cứ thế đăm chiêu vào mình. Đi có mấy tầng lầu mà tôi cảm giác mình vừa vượt qua 18 tầng địa ngục với đủ mọi thể loại tra tấn dã man cả về tâm hồn lẫn thể xác, khó khăn lắm mới lết được đến phòng học, ấy vậy mà:

– Không chịu đâu nhé, chị My bỏ em theo anh Phong sao? Huhu…

Nhỏ Diệu nhóm tôi không biết từ đâu xuất hiện và bắt đầu màn diễn tuồng kinh điển của mình. Phải nói Ái Quyên nhây 10 thì con nhỏ này nhây đến 20, không đỡ được, và tôi cũng không đủ khả năng đối đáp trước cái miệng dẻo hơn kẹo dẻo của nhỏ, vậy nên cũng bất đắc dĩ phải ngậm tăm lướt qua chứ biết sao bây giờ:

– Chị yêu em mà, hì!

Uyển My ôm nhỏ Diệu cười tươi, nhỏ Diệu cũng cười tươi nốt, còn tôi thì cười trừ, thân trai đến là khổ, đi đâu cũng bị người ta soi mói, giành giật. Bên Ái Quyên thì có thằng Nhật, bên Uyển My thì có thằng Đức trời đánh, nay lại lòi thêm nhỏ yêu quái này nữa, thật là hết biết. Mà khoan đã, bên phía này tôi đâu có tham chiến cơ chứ, may ghê:

– Mình nghe điện thoại chút, Phong vào lớp trước đi ha!
– Ừa, nghe cẩn thận.
– Khùng.

Phải nói sao nhỉ, hay không bằng hên, cũng không đúng, phải gọi là tránh vỏ dưa tránh luôn được cả vỏ dừa, chắc là vậy. Không biết ai là người vừa gọi điện cho Uyển My, nếu mà biết chắc tôi phải mang trà bánh đến cảm tạ rối rít, vì ngay khi vừa từ biệt Uyển My để bước vào lớp, tôi đã hứng trọn ánh mắt của cả thằng Đức, thằng Nhật lẫn… Ái Quyên. Không rõ là mặt tôi có dính gì, hoặc là đã có ai nhìn thấy khung cảnh tình tứ giữa tôi với Uyển My hay không, cơ mà tự dưng tôi thấy lạnh sống lưng quá trời quá đất, đành hớt hải bỏ về chỗ ngồi, không dám quay đầu lại. Nhưng tôi có quay đầu hay không thì cũng mặc kệ, vì dù có quay hướng nào đi chăng nữa, bên cạnh tôi lúc này vẫn là cô nàng bướng bỉnh nhất trên đời này, chấp luôn cả Uyển My:

– Nay bạn Phong đi trễ, phạt mua nước cho tôi uống!
– Đâu… đâu có trễ, còn 10 phút mà?
– Sau tôi là trễ rồi, có mua không thì bảo?

Mới có chưa đầy 1 ngày không gặp mà tôi cảm thấy như cả thế kỷ đã trôi qua. Tự dưng nghe giọng nói quen thuộc của Ái Quyên, tôi đã bật cười lúc này không hay:

– Không mua! Ờ làm sao!
– Á, nhớ nha bạn, giận bạn luôn cho biết!
– Haha, thôi tha, lát nữa mua cho.
– Không uống. Hết thích rồi!
– Đúng là chị nào… em nấy! – Tôi thì thầm…
– Nói gì đó?
– Ơ… không…
– Anh cứ liệu hồn với tôi!
– Hehe.

Cái khoản thích giận dỗi thì Ái Quyên với Uyển My cũng có thể xem là long hổ tranh hùng, mỗi tội Uyển My giận thì nhanh hết còn Ái Quyên thì khó dỗ quá chừng. Nhưng vậy cũng hay, chứ hai người mà giống nhau thì tôi đến phải quỳ mọt xuống mà van xin mất.

Hôm nay tụi lớp tôi đi học đầy đủ và sớm hơn thường lệ, nghe nói là thằng Linh lớp trưởng sắp sửa phổ biến nội dung gì đó cho chuỗi ngày sắp tới. Hôm qua tôi thấy nó đăng trong nhóm facebook của lớp một bài viết dài ngoắng như cái sớ Táo quân, cơ mà đang bận du sơn ngoạn thủy với Uyển My nên tôi cũng bỏ qua không thèm đọc, chắc cũng chẳng có gì quan trọng:

– Mọi người ơi tập trung một chút mình có mấy thông báo nhỏ nè, lớp 14. 2 thôi nha, còn những người còn lại thì khỏi cần. – Thằng Linh chậm rãi…

Ngày xưa mỗi lần có thông báo gì đó là mấy đứa lớp trưởng lớp phó cứ thế oang oang trước lớp một cách đàng hoàng, tự do tự tại mà chẳng cần lo nghĩ gì, bây giờ thì khác, vì lớp mới học chung với lớp cũ, rồi thì đội học lại, thi lại môn cũng góp mặt, thế nên không biết thế nào mà lần. Thú thực dù rằng đã vào lớp hơn 2 tháng, tôi vẫn không tài nào nhớ hết mặt của mấy đứa bạn trong lớp ngoài đám trong nhóm tôi, nhóm của Ái Quyên và một số thằng ruồi bu kiến đậu khác, tiêu biểu là thằng Nhật bảnh chọe:

– Tình hình là sắp tới trường mình có tổ chức cuộc thi thiết kế poster để chào mừng Lễ hội sắc màu nhé, bạn nào muốn tham gia thì có thể vào nhóm Facebook tìm đường link mình đã để sẵn trong đó để gửi bài. Nghe nói giải nhất được 1 triệu nha mọi người.

Mấy cái kiểu cuộc thi như thế này, nghe thôi là tôi đã thấy không muốn tham gia rồi. Nhưng nói chung cái đội tổ chức cuộc thi này cũng gọi là khôn hết phần thiên hạ, ai đời chỉ cần bỏ ra có 1 triệu đồng tiền thưởng cho người giải nhất là đã kêu gọi đường hàng trăm, hàng ngàn mẫu poster của những người tham gia cuộc thi rồi, ấy vậy mà chỉ có 1 giải nhất, 1 giải nhì mà thôi, còn lại tất cả các thiết kế khác sẽ vứt xó, chẳng ai thèm quan tâm đến, nhưng có được sử dụng làm gì khác hay không thì tôi không biết. Đây cũng là một kiểu làm việc khôn lỏi, thay vì bỏ ra 1 triệu để thuê 1 chuyên viên thiết kế đồ họa chuyên nghiệp để đổi lấy 1 poster duy nhất, họ lại kêu gọi toàn trường để thu về gấp trăm gấp ngàn lần số đó, vì biết đâu chừng, trong đám đông trập trùng ngoài kia, họ lại tìm được một nhân tài với khả năng thiết kế thượng thừa thì sao. Nghĩ vẩn vơ một lúc, tôi tiếp tục phớt lờ đi để tập trung vào đọc bài mới:

– Còn việc thứ hai nữa là trường mình sắp tổ chức đại hội thể thao, có bạn nào đăng ký tham gia môn nào thì nói để mình ghi chú lại nha, một số môn nổi bật bao gồm: Đá bóng, cầu lông, bơi lội, vovinam, karatedo…

Tự dưng nghe thấy đánh đấm, chân tay tôi lại nổi máu. Gì thì gì, dù sao tôi bây giờ cũng đang trẻ trung, nhiệt huyết, máu trẻ trâu vẫn còn nên rất chi là thích thể hiện, nhất là mấy môn mang thiên hướng cá nhân như thế này. Mặc dù tôi thích chơi những môn thể thao đồng đội hơn vì sai lầm cũng sẽ không bị chê trách quá nhiều, cơ mà môn đấu lẻ mới là nơi tôi có thể khẳng định vị thế bản thân mình:

– Ê Linh, mấy môn võ là đối kháng hay là múa quyền? – Tôi phấn khởi…
– Hình như là đối kháng, mà ông tham gia cả 2 môn à? – Nó ngạc nhiên…
– Cho tao đăng ký Karatedo đi!
– Ừm, oke, bạn Phong môn Karate, còn ai nữa không?

Ngoài tôi ra, trong lớp còn 2 thằng nữa cũng đăng ký Karate giống tôi là thằng Tuấn “nghiện” nhóm 4 và thằng Tuấn Anh nhóm 3. Không phải tôi khinh địch nhưng mà hai thằng này nhìn gầy gò ốm đói lắm, xem chừng rất khó để có thể cạnh tranh lại. Chưa thi đấu thì thấy riêng tôi đã to gấp đôi tụi nó, chưa kể mấy thí sinh khác trong trường, nhiều đứa còn cao hơn tôi cả một cái đầu, 2 thằng này gặp có mà chạy dài. Dù rằng thể hình không phải là yếu tố quyết định trong một trận đấu đối kháng nhưng nó cũng mang lại lợi thế khủng khiếp cho ai sở hữu rồi. Sau một hồi hỏi han muốn đứt cả hơi, thằng Linh cũng thở phào chốt lại được danh sách:

– Vậy môn Karate có 3 người, Vovinam 1 bạn, cầu lông 7 bạn, bơi lội không có ai còn đá bóng thì chưa chốt được danh sách, oke chưa mọi người?
– Oke rồi, tạm vậy đi ông!
– Vậy khi nào mọi người đủ 7 người cho đội bóng đá thì nhắn Linh nhé!

Bên cạnh võ thuật, WWE thì đá bóng là niềm đam mê lớn nhất trong cuộc đời của tôi, tôi thích xem đá bóng, tôi thích tự mình đá bóng luôn, nhưng mà vì cuộc sống đưa đẩy, hoàn cảnh không cho phép, tôi đã phải dẹp tạm đam mê tự xỏ giày ra sân để nhường chỗ cho công cuộc mưu sinh. Thứ duy nhất vẫn còn níu giữ tôi lại với bộ môn thể thao vua này chính là những trận cầu sôi động vào mỗi dịp cuối tuần, nơi mà đội bóng con cưng của tôi là Man United vẫn bị hành sấp mặt suốt những năm qua trên con đường miệt mài tìm lại vinh quang đã mất. Bọn trong lớp thế nào chưa rõ nhưng ít nhiều nếu thi đấu thì bọn tôi cũng đã có 2 cầu thủ kinh nghiệm đầy mình là tôi và thằng Đức trời đánh rồi. Trong lúc còn đang mải mê phân bố đội hình chiến thuật, một cú nhéo đau thấu trời xanh đã đáp xuống cánh tay của tôi:

– Giỏi quá ha, đánh nhau ngoài đời chưa đã nay lại còn đòi thi đánh nhau?

Ái Quyên nhìn tôi, nheo mắt ngờ vực:

– Tào lao, phải gọi là… tỉ thí võ thuật nhé!
– Đánh nhau, là đánh nhau!
– Thích đánh nhau không?
– Bước ra ngoài đi!

Mấy trò dọa nạt vũ lực của tôi chỉ hù được Uyển My, còn cô em gái quý hóa của nàng đâu có biết sợ ai là gì:

– Thôi, tha đi, đùa mà!
– Không đùa, ra đánh nhau liền!
– Lạy, người gì mà bướng thế!
– Ai bảo đòi đánh nhau, bước ra đi, đừng nói nhiều!
– Dễ thương mà lì quá vậy!
– Nói ai dễ thương?
– Thì… cậu chứ ai?
– Hừm, nói… đúng nên tha, coi chừng tôi!

Thân trai mười hai bến nước, biết bến nào trong biết sông nào đục. Mới cách đây ít lâu còn đóng mặt ngầu với tôi, còn không thèm nhìn tôi lấy nửa con mắt, ấy vậy mà giờ hai đứa tôi chẳng khác nào cá được thả về nước, cứ thế mà vẫy vùng. Ái Quyên ngoài việc có gương mặt sắc lạnh ra thì nàng đích thị là một cô gái có một sự ấm áp tiềm ẩn ở bên trong, ý tôi là tâm hồn. Nàng cũng rất quan tâm đến những gì diễn ra, chỉ là nàng không thích thể hiện điều đó mà thôi. Tôi vẫn mải mê trò chuyện với Ái Quyên, mặc kệ những gì đang diễn ra và sắp sửa diễn ra. Thế nhưng, tôi nào biết rằng, ở ngoài kia, trời đã ùn ùn kéo mây đen, giống như tương lai của tôi sau đây ít giờ vậy…

Chương trước Chương tiếp
Loading...