Mưa và em
Chương 33
Hôm nay là chiều thứ 7, một buổi chiều có lẽ là đẹp nhất trong tuần, chắc chắn là như vậy, nếu như bạn đang đi học, từ cấp 2 trở lên, thì chắc chắn mỗi buổi chiều thứ 7 sẽ luôn là khoảng thời gian mà bạn mong chờ nhất. Dĩ nhiên là như vậy rồi, vì chiều thứ 7 sẽ là khoảnh khắc mà bạn chính thức được “tạm ngưng” công việc học hành vất vả nhức đầu trong khoảng hơn 1 ngày để rồi bạn sẽ mang cái tâm trạng ủ rũ và thất vọng não nề vào chiều ngày mai, tức là chiều Chủ Nhật, nơi mà bạn chuẩn bị phải tiếp tục cho một tuần dài đằng đẵng mệt mỏi không kể xiết. Nếu như hôm nay là một ngày thứ 7 bình thường, có lẽ bây giờ tôi đang vùi mình trong chăn ấm nệm êm điều hòa mát rượi để có thể tận hưởng những giờ phút nghỉ ngơi quý giá. Sau đó, tôi sẽ lao đầu xuống ăn cơm với ba mẹ một cách không thể qua loa hơn để chuẩn bị cho những trận bóng đá Ngoại hạng Anh đầy hấp dẫn và lôi cuốn. Cơ mà hiện tại thì mới chỉ là tháng 7, mấy tay cầu thủ đang bận nghỉ phép sau một mùa giải quá sức mệt mỏi, đã vậy vừa rồi còn phải cày ải thêm mùa World Cup nữa chứ, sức mấy mà chịu cho thấu. Ngày xưa tôi cũng khoái đá banh, đá bóng lắm, đã có thời điểm tôi mơ ước được trở thành cầu thủ bóng đá nổi tiếng thế giới, đẹp trai, lịch lãm và nhiều người mến mộ như thần tượng David Beckham của tôi vậy. Dĩ nhiên là không bao giờ tôi có cửa được so sánh dù chỉ là với cái móng chân của David, tuy vậy, tôi vẫn cố gắng trau dồi kỹ năng của mình hết sức có thể. Ngay ở thời điểm này, dù tôi không phải là một người đủ khả năng để theo con đường cầu thủ chuyên nghiệp, thế nhưng khi đối đầu với mấy thằng bạn thân, tôi cũng là một đối thủ hết sức đáng gờm đấy chứ.
Trở lại với buổi chiều thứ 7 đầy hào hứng và phấn khởi. Sau gần 2 tiếng đồng hồ lăn lộn trong phòng tắm, tôi đã cho trình làng một bộ giao diện quá ư là rạng rỡ và nam thần, nam thần… kinh. Tôi không tự tin lắm về nhan sắc của mình, dẫu mọi người xung quanh vẫn thường xuyên an ủi tôi rằng: “Mặt mũi đẹp trai, cao ráo, sáng sủa thế này, chắc gái theo nhiều lắm Phong nhỉ?”. Tất nhiên, tôi không phải trẻ con lên 3 để mà tin vào những lời khen sặc mùi xã giao ấy, nhưng mà, khi nhiều người cùng nói một kiểu như vậy, qua năm tháng, tôi cũng có thêm chút ít tự tin, dù là không nhiều nhặn gì cho cam. Phong cách thời trang của tôi thì cũng tương đối là đơn giản, vì tôi là dân thể thao chính hiệu, nên tôi khá thích ăn mặc một cách thoải mái, rộng rãi, tôi luôn nói “KHÔNG” với những thể loại quần áo quá chật chội hoặc trịnh trọng quá mức như kiểu quần jeans hay áo sơ mi, bất kể là có đi chơi hay đi tiệc tùng, hội nghị, tôi vẫn không thích những kiểu quần áo như vậy. Tôi thường chọn cho mình những chiếc quần thể thao kiểu jogger kết hợp cùng giày sneaker và áo thun unisex free size, nhìn trẻ trung, năng động nhưng cũng không kém phần thời trang:
– Cậu Phong đi chơi với bạn gái à? Cho con đi nữa nào!
Mẹ tôi đang ẵm con nhóc cháu gái tôi ngồi chơi trước cửa. Thiệt tình, con với chả cái, cứ đến cuối tuần là hết con lớn đến thằng nhỏ đánh lẻ đi chơi, để hai ông bà già phải lủi thủi ở nhà trông cháu rồi chơi với nhau, thật là quá sức lạnh nhạt mà, hây dà:
– Con đi sinh nhật thằng Đức nha mẹ, chắc về trễ á, có gì mẹ ngủ trước đi!
– Lâu không thấy nó qua nhà mình chơi, bữa nào nói nó ghé ăn cơm!
– Dạ, chắc nó bận học đó mẹ. Thôi con đi à!
– Mày đi chơi với con bé gì hôm qua phải không?
Mẹ nhìn tôi cười tươi, nhưng sao tôi thấy lạnh sống lưng quá xá:
– Ơ… bé nào?
– Con bé lái xe chở mày về, con bé My gì đấy.
– À… em… à nhầm, bạn tên là Uyển My, cùng lớp con.
– Con bé đó dễ thương, xinh xắn như vậy, sao mày tán được nó?
Không hiểu mẹ tôi lấy đâu ra thông tin fake một cách lộ liễu như vậy, tự dưng tôi giật bắn hết cả mình:
– Ai nói… mẹ thế, bọn con, là bạn thôi!
– Tao thấy nó quan tâm mày lắm, đưa mày về rồi, ba mày đưa lên phòng mà nó cứ lo mày bị gió máy này kia, còn mua trà gừng nóng cho mày uống đấy.
– …
– Chuyện của mày mẹ không muốn xen vào, nhưng mà cũng lớn rồi đấy, quen được thì quen cũng tốt, con bé nó cũng ngoan, lễ phép, tao là tao ưng rồi đấy, còn lại việc của mày.
– …
– Thôi cút cho bà cháu tao chơi, cút cút!
Công nhận không ai hiểu con cái bằng cha mẹ, mà không ai chọn con dâu con rể tốt hơn những đấng sinh thành. Tôi không biết mọi người thế nào, nhưng riêng gia đình tôi, ba mẹ tôi mặc dù vẫn uốn nắn cho tôi từ nhỏ đến lớn, vẫn dạy dỗ cho tôi biết thế nào là điều hay lẽ phải, thế nhưng không phải lúc nào ba mẹ cũng bắt tôi răm rắp làm theo những gì mà họ nói. Tôi là một con người, một cá nhân riêng biệt, một công dân có đủ khả năng cũng như đủ sự tự do để có thể làm những việc mà mình cảm thấy là đúng, miễn không phải là việc làm bậy bạ hay phạm pháp, sự tự do trong khuôn khổ đó cũng giúp cho bản thân tôi tự cảm nhận được nhiều điều cũng như trưởng thành thêm rất nhiều lần vì những lựa chọn của mình. Những lựa chọn đó có thể đúng, có thể sai, thế nhưng một khi đã lựa chọn, tôi phải có trách nhiệm cho quyết định của chính mình. Khi đã nhận biết được trách nhiệm lớn lao đó thì cũng là lúc bản thân tôi đã lớn lên được thêm một chút rồi. Hôm qua tôi xỉn quắc cần câu, chỉ nhớ là Uyển My lái xe đưa tôi về, rồi thì nghe nàng kể sự tích sau đó, nhưng mà tuyệt nhiên nàng không hề nhắc đến chuyện nàng đã lo lắng cho tôi ra sao, rồi thì mua cả trà gừng nóng cho tôi uống giải rượu lúc nào nữa. Nếu ngày hôm nay mẹ tôi không nói những điều đó cho tôi nghe, có lẽ tôi cũng không biết Uyển My đã quan tâm đến tôi như thế nào.
Tuy vậy, ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, có lẽ sẽ là một ngày bước ngoặt trong cuộc đời của tôi, thậm chí là của cả Uyển My, của thằng Đức và của cả Ái Quyên nữa. Tôi đã đưa ra sự lựa chọn cho riêng mình, tôi lựa chọn bảo vệ tình bạn giữa tôi và thằng Đức, và tôi lựa chọn Ái Quyên, người con gái có vẻ như là sẽ phù hợp hơn đối với cá nhân tôi ở vào thời điểm này. Còn với Uyển My, chỉ hy vọng rằng nàng sẽ hiểu được suy nghĩ của tôi và ủng hộ quyết định của tôi. Tôi chỉ hy vọng những người xung quanh tôi được thoải mái, không phải suy nghĩ, không phải khó xử khi đứng trước mặt nhau như mấy bữa nay là tôi hài lòng rồi. Tất nhiên để đạt được điều đó thì phải có sự hy sinh, tôi phải hy sinh sự quan tâm của Uyển My, hy sinh những khoảnh khắc vui vẻ khi chúng tôi ở bên nhau, và hơn tất cả là hy sinh luôn vai trò đặc biệt quan trọng là “người yêu hờ” của cả tôi và nàng. Sự lựa chọn này của tôi chắc chắn sớm muộn cũng sẽ dẫn tới việc thằng Hải ngựa đường hoàng tán tỉnh Uyển My mà không lo lắng bất cứ thứ gì cả, thậm chí nó còn được hưởng lợi về mặt tâm lý khi nó hoàn toàn có thể suy nghĩ rằng, sự xuất hiện của nó đã khiến tôi và Uyển My chia tay nhau, sợ rằng nó còn tấn công mạnh bạo hơn nữa không biết chừng. Mặc dù mỗi lần nghĩ về việc thằng đểu cáng đó làm phiền Uyển My, đầu tôi đã sôi máu sùng sục từ lúc nào, thế nhưng bây giờ, đành phải ngậm đắng nuốt cay, để thời gian làm phai mờ đi những kỷ niệm, để cơn mưa làm dịu đi những nông nổi của tuổi trẻ. Hy vọng rằng, Uyển My, nàng đừng trách tôi nhé!
Đúng 18h36 phút, tôi đã có mặt trước cửa nhà Ái Quyên. Đây cũng là lần đầu tiên mà tôi đến nhà nàng, phải nói thế nào nhỉ, tôi không hiểu sao mỗi lần thấy được thứ gì đó mới lạ từ Ái Quyên là đầu tôi lại tự dưng đem nó đi so sánh với Uyển My. Dĩ nhiên là gia đình của Uyển My là một thứ gì đó hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại rồi, rất khó để có thể so sánh như vậy, thế nhưng, cái đầu tôi nó như đã được lập trình sẵn, hễ cứ thấy một thứ gì đó khác thì nó lại tự động nhảy số, cụ thể là: “Cũng được, nhưng không bằng Uyển My”… Nhà của Ái Quyên nhìn từ bên ngoài vào mang một nét gì đó cổ kính lạ kỳ, nhìn giống những căn nhà đã được xây từ cách đây khá lâu, nó mang một sự hoài cổ nhưng không kém phần độc đáo, tôi không rõ rằng thiết kế nhà như này có phải là xu thế thời đó hay không, nhưng thực sự thì phần cổng chính khiến tôi vô cùng ấn tượng. Thay vì loại cổng kéo ra kéo vào như những ngôi nhà thông thường, cổng vào nhà Ái Quyên thiết kế y hệt như cổng của phủ vương gia chư hầu trong mấy bộ phim kiếm hiệp thời xưa, được thiết kế hoàn toàn bằng gỗ và có hai chiếc vòng tròn gắn ở giữa để mở cửa ra vào. Sau khoảng vài phút chờ đợi mòn mỏi, Ái Quyên cũng đã đường hoàng xuất hiện một cách không thể nào cuốn hút hơn. Phải nói cho chính xác một điều rằng, Ái Quyên lúc nào cũng thu hút như vậy, chỉ là hôm nay trông nàng rực rỡ và lộng lẫy hơn thế nhiều lần. Ái Quyên bình thường ít khi nào ăn mặc kiểu nữ tính lắm, nàng cũng giống tôi, thích loại đồ mang xu hướng năng động, thể thao hơn là những kiểu trang phục rườm rà, màu mè như đầm, váy hay tương tự như vậy. Thế nhưng hôm nay có vẻ là một ngày đặc biệt hơn, có lẽ là lần đầu tiên trong mấy tháng đã qua mà tôi thấy Ái Quyên xinh đẹp và đầy nữ tính như hôm nay. Nàng diện một chiếc quần jeans giả đầm phá cách rộng chạm gót, kết hợp cùng áo thun bên trong và một chiếc áo khoác cũng đầy cá tính bên ngoài, tuy là vẫn mang âm hưởng hiphop đường phố dữ lắm, cơ mà như vậy lại đúng y tôi hơn, dù sao ngồi xe máy cũng xem chừng là dễ dàng hơn một chút. Vừa thấy tôi đang há hốc mồm, cô nàng đã bày trò trêu chọc:
– Hé lu anh tài xế già cỗi, đợi tôi lâu chưa?
– …
– Alo, ông già, hey!!!
– …
Tôi đúng là chúa mê gái, ai đời người ta đã đứng trước mặt từ bao giờ rồi mà vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm không chớp mắt, thiếu điều muốn lấy xô hứng nước miếng, hứng luôn cái ánh mắt đầy đê tiện của mình vào. Cảnh này quen lắm, hình như hôm qua tôi cũng vừa mới thấy, nhưng mà là ở… BỐP… một tiếng động chát chúa vang lên, tay tôi không biết từ lúc nào đã phải ôm lấy đôi gò má tội nghiệp đang cảm nhận từng cảm giác nóng hổi từ bàn tay của cô nàng hung dữ này:
– Tỉnh chưa? Có đi không? Nhìn gì mà nhìn hoài, móc mắt ra bây giờ!
– Uầy, hung dữ thế… Đánh đau quá…
– Ai bảo háo sắc làm chi, đáng đời.
– Ai bảo…
– Bảo làm sao?
– Ai bảo… xinh quá…
– Khen thì cứ khen, chị đây không có ngại đâu nhé, hihi.
Câu nói tưởng như vô thưởng vô phạt của Ái Quyên lại một lần nữa khiến tôi nhớ đến những gì mà Uyển My đã từng nói với tôi cách đây không lâu, cũng trong một hoàn cảnh tương tự. Thiệt tình tôi chẳng hiểu đầu óc tôi đang bị cái quái quỷ gì nữa, nói quên mà cứ nhớ mãi là sao thế nhỉ, hy vọng điều này sẽ không kéo dài quá lâu, chứ nếu không thì làm sao bọn tôi còn có thể nhìn mặt nhau được nữa…
Nhưng mà nói gì thì nói, nghĩ gì thì nghĩ, người ở bên cạnh tôi ngay lúc này là Ái Quyên chứ không phải là Uyển My, người mà ngay từ những ngày đầu tiên, tôi đã xác định sẽ là một mục tiêu phù hợp hơn với bản thân mình, tất nhiên không phải là tôi đánh giá Ái Quyên thấp, chỉ là Uyển My ở một nơi quá cao và quá xa mà những thứ phàm phu tục tử như tôi chắc có lẽ chẳng bao giờ dám mơ mộng đến. Gói ghém những dòng suy nghĩ mập mờ vào bên trong, tôi nở một nụ cười thật tươi để chính thức mời cô bạn hung dữ của mình lên xe, chính thức bắt đầu một ngã rẽ mới, một lựa chọn của chính bản thân tôi, hy vọng rằng, với quyết định cứng rắn của mình, tôi cũng như tất cả những người xung quanh mình, rồi sẽ được hạnh phúc:
– Mời tiểu thư lên xe!
– Oke nô tài ngoan, đưa ta đi nhanh nào, đói bụng!
– Hơ… tiểu thư cầm tinh… con heo à?
– Nói ai là heo cơ?
Mới trêu ghẹo một cú nhẹ nhàng như vậy thôi mà nàng đã nhéo vào hông tôi muốn pha thật lực muốn té lộn cổ khỏi xe luôn. Thật khốn nạn cho cái thân trai dặm trường của tôi, hết bị mấy thằng con trai lao vào đấm đá giờ đến một đứa con gái cũng có thể cho tôi ăn đủ, đường đường một thân võ công, há lại phải chịu nhục thế sao hả Phong? Mà phải công nhận một điều rằng, Ái Quyên đúng là một bà chằn không hơn không kém, hở tí là đụng tay đụng chân, dọa đánh dọa chém, mỗi tội là xinh xắn đáng yêu nên tôi tạm tha, chứ không thì… biết tay tôi:
– Á á á á á á, đau quá, tha! Tha!
– Coi chừng tôi nha, đi mau lên, bổn cung cần ăn ngay lập tức!
– Bám chắc vào nhé, nếu rung lắc quá thì có thể ôm người ngồi trước cho vững!
– Khỏi, rung lắc quá thì gọi taxi đi! Nhiều lời quá, điiiii!!!
Ái Quyên bình thường trên lớp có vẻ ít nói, thế nhưng lúc này, người con gái ngồi sau lưng tôi, có vẻ lại là một con người hoàn toàn khác biệt. Không đúng, phải nói sao nhỉ, có lẽ đây mới chính là con người thật của Ái Quyên, một cô gái luôn vui vẻ, tích cực, bỏ qua hết những sân si, ganh ghét của người đời, bỏ qua luôn gần như tất cả những sự vật hiện tượng đang diễn ra xung quanh nếu nó không liên quan đến mình. Không biết có phải do lâu lắm mới được tự do vui vẻ như vậy hay không, cơ mà nàng ta có vẻ rất hào hứng cho bữa tiệc sinh nhật tối này. Ngồi sau lưng tôi, chốc chốc, Ái Quyên lại chỉ trỏ này kia, lâu lâu lại còn nghêu ngao hát rồi lẩm bẩm gì đó một mình, nghe yêu thế không biết nữa:
– Nhà thầy giáo cấp 2 của tôi nè ông già ơi, đi chậm lại xem chút xíu!
– Bữa nào rảnh qua bên này uống café được nè, mát mẻ dữ lắm!
– Chết rồi quên mua quà sinh nhật, hic hic, mà thôi, có Quyên đi dự sinh nhật là món quà ý nghĩa nhất rồi, hihi.
Nàng cứ tự biên tự diễn như vậy, cứ đọc câu hỏi nhưng cũng chẳng cần ai phải trả lời. Tôi thì bình thường nói cũng nhiều lắm, nhưng mà chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại không muốn bày tỏ con người thật của mình ra trước mặt Ái Quyên, có lẽ là vì tôi muốn im lặng một chút để quan sát thật kỹ, để hiểu hơn thật kỹ về con người của nàng, một cô gái tràn đầy năng lượng những lúc cần mà tôi vẫn chưa thể nắm bắt được hết. Nhưng mà cũng không thể giấu đi một điều rằng, sở dĩ tôi không buồn tiếp chuyện qua lại quá nhiều với Ái Quyên là vì chỉ ít phút nữa thôi, tôi sẽ đối mặt với Uyển My, với thằng Đức, những người mà tôi thật sự không muốn đối mặt một chút xíu nào, ít nhất là trong thời điểm nhạy cảm như thế này. Tuy vậy thì dù muốn dù không, tôi cũng phải đưa Ái Quyên đến đó, chỉ hy vọng là Uyển My vì một lý do bất khả kháng sẽ không xuất hiện được, vậy nên tôi sẽ đỡ cảm thấy áy náy, mặc dù chỉ ít lâu trước, tôi đã phũ phàng ngó lơ nàng một cách không thể nào vô tâm hơn được nữa. Dĩ nhiên là mặc dù tôi không muốn gặp, thế nhưng thằng Đức chắc chắn là người muốn tôi đến nhất, vì khi đó, tôi sẽ cùng với Ái Quyên xuất hiện, rồi Uyển My sẽ nhìn thấy, và nàng sẽ thất vọng, sẽ quên tôi đi, để toàn tâm toàn ý với nó, hơ hơ. Nhưng đó là tôi tự suy nghĩ vậy thôi, chứ Uyển My nào phải con người như vậy chứ.
Dạo này trời mưa nhiều, cứ được một hai hôm khô ráo thì y như rằng bữa sau lại mưa tối tăm mặt mũi. Tôi tồn tại ở cái mảnh đất nóng bức này đã gần 25 năm, thế nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy năm nào mà mưa nhiều như năm nay, có cảm giác như đang lạc vào xứ sở nào đó mà tôi luôn mơ ước, một nơi sẽ luôn luôn có mưa mỗi khi tôi cần và luôn luôn có nắng mỗi khi tôi… phơi đồ. Hôm nay thì trời hơi âm u nhẹ, hơi có chút gì đó lạnh lẽo, thế nhưng nó lại là một thứ gia vị quá đỗi là tuyệt vời cho một buổi tiệc ấm cúng, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Sau khoảng hơn 30 phút lăn lộn trên đường, tôi và Ái Quyên đã đến nơi. Một nhà hàng chứ không phải là quán nước như tôi nghĩ, có cả sảnh tiệc cưới ở phía bên trong. Thằng Đức bữa nay chơi lớn dữ, đặt hẳn một phòng để tổ chức sinh nhật với bạn bè cho riêng tư. Khu vực nhà hàng này thì xem chừng khá là rộng rãi, ở phía trước là dãy phòng dùng để tổ chức tiệc, sinh nhật, thôi nôi các kiểu, nằm ở khoảng giữa là khu vực sân vườn rộng rãi dùng làm nhà hàng, có thể tổ chức cả tiệc cưới nếu khách yêu cầu. Không gian ở khu này thì khá thoáng mát, cây cối um tùm tạo một cảm giác khá dễ chịu, bàn ghế và cảnh quan được trang trí theo kiểu hoài cổ ngày xưa, cảm giác rất yên bình. Nằm ở cuối cùng là sảnh tiệc cưới hoành tráng và hiện đại. Giống với nhiều nhà hàng tiệc cưới khác, nhà hàng này lựa chọn các loại đèn chủ yếu là màu vàng hồng, tạo cảm giác sang trọng và lịch sự.
Vừa gửi xe xong xuôi, đang lọ mọ tìm phòng thì có hẳn 2 bạn nhân viên đứng trước cửa để đón khách mời tới dự tiệc sinh nhật, quá ư là chu đáo rồi. Ban nãy thì theo quyết định của Ái Quyên, hai đứa bọn tôi đã dạo một vòng xung quanh để kiếm một món quà cho thằng Đức, chứ ai đời lại đi tay không bao giờ. Sau một hồi thống nhất thì mặc dù Ái Quyên có vẻ không ưng ý cho lắm, chúng tôi cũng đã quyết định tặng cho thằng bạn thân của tôi một chiếc ví da thuộc một thương hiệu mà tôi thường xuyên sử dụng, khá đẹp và bền:
– Món này Phong trả ha, coi như 2 đứa tặng chung?
– Không, chia đôi đi, mà có ít quá không?
– Không sao đâu, mình làm cái hộp quà to lên là được, haha!
– Xảo trá ghê!
– Tôi thích từ tinh tế hơn!
– Gian tế.
Phòng tiệc sinh nhật của thằng Đức thì tương đối là riêng tư, tuy vậy thì trên phần cửa ra vào 2 cánh bằng gỗ vẫn có một khung kính nhỏ nằm ở giữa để có thể quan sát tình hình. Và thực sự thì tình hình lúc này xem chừng quá ư là… căng thẳng. Thiệt không hiểu là do vô tình hay do cố ý, do đen hay do đỏ mà tôi và Ái Quyên lại đến đúng lúc mọi người có vẻ như là mới bắt đầu buổi tiệc, nhưng quan trọng hơn hết là phần trình diễn văn nghệ lúc này đây. Nếu người đang ngồi trước cái micro kia là một đứa khỉ khô nào trong lớp, tất nhiên thì tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quan tâm. Thế nhưng mà, các bạn biết đấy, người đó thì nào phải ai khác ngoài cái người mà thực sự thì tôi không dám giáp mặt lúc này nhất, đúng rồi, người đó chính là Uyển My chứ còn ai vào đây. Hôm nay nàng đẹp, tất nhiên là đẹp y như mọi ngày rồi. Hôm nay nàng ăn mặc có phần nhẹ đô hơn so với hôm đi ăn với thằng Hải ngựa, một chiếc áo len nỉ đen trễ vai với phần viền cổ trắng to bản, một chiếc chân váy chạm gối, cộng hưởng thêm làn da trắng như tuyết và đôi gò má lúc nào cũng ửng hồng, Uyển My nhìn hiền dịu và đầy mê hoặc. Nàng đang ngồi trên vị trí ca sĩ của buổi tiệc, bận bịu nói chuyện gì đó với ban nhạc, tuy vậy, ánh mắt Uyển My vẫn không giấu được nỗi buồn thăm thẳm. Tôi đứng chết trân tại cửa, không nói được lời nào, cũng không dám mở cửa tiến vào trong, nơi mà sân khấu nhìn thẳng một mạch ra cửa chính, chỉ cần tôi đẩy cửa vào, chắc chắn không chỉ Uyển My, mà tất cả mọi người cũng sẽ nhìn thấy sự góp mặt của tôi, và bên cạnh tôi là Ái Quyên, dĩ nhiên rồi, lúc đó, chẳng biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa. Dù rằng tôi cũng chính là cái người đã nỡ lòng nào lạnh nhạt với Uyển My, và sau đó thì còn tự hạ quyết tâm sẽ toàn tâm toàn ý với Ái Quyên để thằng Đức trời đánh có thể mạnh dạn hơn trong mối quan hệ với nàng. Thế nhưng, nhìn thấy gương mặt kiều diễm đó, tôi đâm ra mủi lòng, chẳng dám tiến gần tới:
– Sao vậy ông già, vào đi chứ?
– …
– Bạn Phong!
– Hả… À ừ… giờ vào nè…
– Vào đi, đứng hoài vậy ông, tôi đói bụng nha!
Ái Quyên xem chừng có vẻ chẳng nhận ra sự bối rối của tôi, nàng phụng phịu đẩy tôi vào từ phía sau. Và trong khoảnh khắc, ánh mắt hai đứa tôi chạm nhau, ngay khi cánh cửa vừa bật ra. Uyển My nhìn tôi thật lâu và thật sâu, ánh mắt trong veo đã trực sẵn dòng lệ, chỉ cần một chút lực đẩy nữa là có thể tuôn ra. Tôi đứng phỗng giữa căn phòng rộng thênh thang, trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng biết phải nói gì, làm gì, và cư xử kiểu gì. Tôi đã mong rằng nàng sẽ không đến, để tôi không phải khó xử, để tôi có thể tự do đường hoàng mà vui vẻ bên cạnh Ái Quyên. Cái sự lạnh nhạt đến đáng sợ đó, tôi thật sự không thể nào lặp lại được nữa. Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng chừng như trái đất này chỉ có tôi và Uyển My, hai con người tưởng như có thể ở bên cạnh nhau nhưng giờ lại như xa hai thế giới, thời gian, không gian lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa, vì giọt nước mắt đã rơi từ gương mặt thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần của người con gái trước mặt tôi. Trong vài giây ngắn ngủi đó, tôi bỗng thấy lòng mình nôn nao, khó chịu hơn lúc nào hết, cảm giác đau nhói ở tim khiến tôi muốn làm thứ gì đó cho mọi chuyện khác đi, nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng im nhìn Uyển My đang chịu đựng nỗi buồn đó… một mình:
– A, bạn tôi, bạn tôi, vào ngồi đi mày! Ủa hai người…
Thằng Đức trời đánh xuất hiện thật là đúng lúc, nó kéo tôi trở lại thực tại bằng cái mồm to như cái loa phường của mình. Bên cạnh việc chào đón sự có mặt của tôi, nó cũng nhanh chóng nhận ra sự có mặt của Ái Quyên khi tụi tôi xuất hiện cùng nhau:
– À ờ… Sinh nhật vui vẻ nha mày, tao với Quyên đi chung, có món quà cho mày nè, của ít lòng nhiều nha!
– Haha, thằng điên này nay khách sáo vậy mày. Cảm ơn hai bạn nha, em ngồi đây nha Quyên!
– Oke anh, cứ để em tự nhiên. Sinh nhật hạnh phúc ha!
– Đa tạ, đa tạ, hehe.
Nhận món quà từ tôi, thằng Đức mau chóng ra sắp đặt bàn ghế để chúng tôi có được chỗ ngồi ưng ý, dù sao cũng là bạn thân của nhân vật chính cơ mà. Căn phòng rơi vào khoảng hơn 50m vuông, quá ư là rộng rãi để đặt vừa vài chiếc bàn tròn, nhìn như đang đãi tiệc cưới vậy. Ở bên phải sân khấu nhìn xuống là khu vực check in, gồm mấy tấm poster phông bạt có ghi Happy Birthday và một phần bàn nhỏ để quà. Xung quanh thì được trang trí khá cầu kỳ bằng bóng bay, rồi thì dây nhợ tua rua các kiểu nhìn đến là màu mè. Thiệt tình quen thằng Đức gần chục năm nay, tôi không nghĩ nó lại là một cái thằng có thể vung tiền ra tổ chức mấy loại tiệc kiểu này:
– Hey, chị My nay đẹp quá nhờ?
– …
– Ê cái tên nô tài này, bị gì mà cứ đứng đơ ra vậy hả? Tin ăn táng không?
Ái Quyên hùng hổ đấm vào vai tôi:
– Hả gì? Nói gì đó, không nghe?
– Tôi hỏi là ông có thấy chị My hôm nay xinh không?
Tất nhiên là xinh rồi, không cần nhìn cũng biết, có thế mà cũng phải hỏi, mà sao câu hỏi này nghe nó cứ nhột nhột kiểu gì ấy nhỉ? Không biết là cô nàng này có ý tưởng chọc ngoáy gì hay không, cơ mà khi tôi còn chưa kịp thốt ra được những gì mình đang nghĩ, thì một giai điệu nghe có vẻ khá vui tươi đã vang lên. Mặc dù lúc đó, tôi không hề biết cũng như không hề hiểu được, lời bài hát đang nói về chuyện gì, chỉ mãi đến sau này, trong một lần tình cờ, tôi mới hiểu được tâm ý của Uyển My ngày hôm đó, một bài hát dĩ nhiên là bằng tiếng Trung, sở trường của nàng, và hiển nhiên, bằng giọng hát trong trẻo ngọt ngào của mình, Uyển My nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của buổi tiệc, dẫu cho nó có là tiệc sinh nhật của bất cứ ai đi chăng nữa, từng giai điệu, từng lời ca nhẹ nhàng và êm dịu vang lên khiến ai nấy đều không khỏi rung động. Uyển My thả hồn vào bài hát, tuy vậy ánh mắt nàng vẫn luôn hướng nhìn về phía tôi, nửa hờn dỗi, nửa oán trách:
– Nay sinh nhật Đức, My có một bài hát muốn tặng Đức cũng như mọi người, một bài hát bằng tiếng Trung, hy vọng mọi người không chê, bài hát có tựa đề là “Qing Fei De Yi”.
Uyển My vừa dứt câu, một tràng pháo tay đã nổ không ngớt bên dưới, kèm theo đó là những lời khen có cánh từ bọn con trai đang nhìn nàng với những ánh mắt đầy ảo vọng:
– Không chê đâu chị My ơi! Em yêu chị!
– Thằng nào chê bước qua xác tao!
– Bis bis! Tất cả im lặng để My của tao hát!
Bài hát mà Uyển My hát hôm nay có lẽ sẽ là bài hát hay nhất trong cuộc đời của tôi, một bài hát mà tôi sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm, không bao giờ có thể quên được, bài hát mang nhiều kỷ niệm nhất với tôi cho đến mãi sau này, khi đang ngồi gõ những dòng chữ này, tôi vẫn phải mở nhạc một bên để được đắm chìm trong khoảnh khắc ấy lần nữa:
– Nányǐ wàngjì chūcì jiàn nǐ, Yīshuāng mírén de yǎnjīng, Zài wǒ nǎohǎi lǐ nǐ de shēnyǐng huī sàn bù qù…
(Lần đầu tiên gặp anh thật khó quên, đôi mắt ấy của anh đẹp đến mê hồn. Bóng hình anh không thể nào xóa nhòa khỏi tâm trí của em…)
– Wò nǐ de shuāngshǒu gǎnjué nǐ de wēnróu, Zhēn de yǒudiǎn tòu bùguò qì, Nǐ de tiānzhēn wǒ xiǎng zhēnxī, Kàn dào nǐ shòu wěiqu, wǒ huì shāngxīn…
(Nắm lấy tay anh và cảm nhận sự ấm áp, khiến lòng em xao xuyến mãi không thôi. Em muốn giữ mãi dáng vẻ ngờ nghệch đó của anh, em sẽ đau lòng lắm khi thấy anh muộn phiền…)
– Zhǐ pà wǒ zìjǐ huì ài shàng nǐ, Bù gǎn ràng zìjǐ kào de tài jìn, Pà wǒ méishénme nénggòu gěi nǐ, Ài nǐ yě xūyào hěn dà de yǒngqì…
(Chỉ sợ rằng em sẽ yêu anh mất thôi, không dám để bản thân chìm đắm quá sâu. Sợ rằng mình không xứng với anh, yêu anh em cũng cần có rất nhiều dũng khí…)
– Zhǐ pà wǒ zìjǐ huì ài shàng nǐ, Yěxǔ yǒu tiān huì qíngbùzìjīn, Xiǎngniàn zhǐ ràng zìjǐ kǔle zìjǐ, Ài shàng nǐ wǒ qíng fēiděi yǐ…
(Chỉ sợ rằng mình sẽ yêu anh mất thôi, có lẽ đến một ngày em sẽ không che giấu nổi tình cảm nữa. Nhớ nhung anh em chỉ tự làm mình đau khổ, vì yêu anh là tình cảm bất đắc dĩ của em…)
Tôi như lặng yên đi trong suốt vài phút ngắn ngủi mà Uyển My giãi bày những tâm sự của riêng nàng. Giai điệu nhẹ nhàng da diết ấy không giúp tôi có thể hiểu được những gì mà nàng đang nhắn gửi. Cứ ngỡ rằng đó là một bài hát vui vẻ để chúc mừng sinh nhật thằng Đức, nhưng mà tôi nào có biết, vài phút ngắn ngủi đó là vài phút đau khổ nhất mà Uyển My đã phải trải qua trong cuộc đời nàng. Bằng chút linh cảm ít ỏi của mình, tôi nghĩ rằng Uyển My đang thật sự muốn nhắn gửi tới mình một điều gì đó, vậy nên tôi đã rất nhanh chóng bật ghi âm của điện thoại để ghi lại những lời ca của nàng, hy vọng đến một lúc nào đó, tôi có thể thật sự hiểu được, cô bạn đáng yêu của tôi muốn nhắn nhủ tới mình điều gì.
Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc những tiếng vỗ tay rào rào vang lên không ngớt, tôi cũng là một trong số đó. Uyển My cúi đầu cảm ơn mọi người, trước khi nàng một lần nữa hướng ánh mắt về phía tôi. Vẫn là nụ cười ấy, nhưng sao hai dòng lệ đã tuôn rơi trên đôi gò má xinh đẹp vạn phần kia. Uyển My khẽ quay mặt về sau lau vội đi những giọt nước mắt, thế nhưng, nàng có biết đâu rằng, trong khoảnh khắc ấy, con tim tôi cũng đã muốn vỡ vụn ra mất rồi. Tôi không chắc rằng ngoài tôi ra, có ai nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm đó của nàng hay không, vì nàng đã quay đi thật nhanh. Thế nhưng ánh mắt mà Uyển My trao cho tôi hôm nay, có lẽ suốt đời này tôi cũng chẳng dám làm hoen mờ đi, một ánh mắt đầy tình cảm nhưng cũng đầy oán trách, nàng muốn nói rất nhiều điều với tôi nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng thể nào thốt nên lời, đành mượn lời ca này mong tôi có thể cảm nhận được. Chỉ tiếc rằng, tôi đã không thể nào hiểu được, những gì mà em nói, tôi ngu quá mà, phải không Uyển My ơi?
Buổi tiệc chỉ mới vừa bắt đầu được chút ít, tôi đã cảm thấy khó thở và khó chịu đến cùng cực. Chẳng hiểu tôi có thể ngồi lại ở đây thêm bao nhiêu lâu nữa để chứng kiến Uyển My không kìm nén được cảm xúc của nàng. Có lẽ ngay từ đầu, việc tôi đến đây đã là sai, đã vậy còn đi cùng với Ái Quyên nữa cơ chứ. Dù vô tình hay là cố ý, sự xuất hiện cùng lúc của hai đứa bọn tôi cũng khiến Uyển My trở nên xúc động mạnh mẽ đến vậy. Thế nhưng, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, vì tất cả mới chỉ là sự khởi đầu cho một bữa tiệc đáng quên đối với tôi, dù tôi chẳng phải là nhân vật chính. Những éo le mới chỉ chớm nở đã bùng cháy dữ dội tại đây, kéo theo những thứ tình cảm chân thành nhưng cũng đầy khúc mắc của những con người đang bước những bước đầu tiên trên ngưỡng cửa trưởng thành. Ngày hôm đó, nếu tôi suy nghĩ thấu đáo hơn, và làm khác đi, có lẽ, mọi chuyện sẽ chẳng diễn biến theo chiều hướng ngày càng xấu đi như vậy. Chỉ một phút bốc đồng, tôi thậm chí dường như đã đánh mất tất cả mọi thứ, bạn bè, tình yêu, tình thân, tất cả mọi thứ…
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó…