Nam sinh may mắn

Chương 10



Phần 10: Quyến rũ

Duy đứng bên cạnh Chính, chăm chú quan sát cậu rửa bát bằng ánh mắt thú vị. Chính vừa xả vòi nước để tráng sạch bọt xà phòng, vừa liếc sang nhìn cô gái, giọng nói có chút khó chịu:

– Nếu cậu không có việc gì làm, tôi sẵn lòng nhường việc này cho cậu đấy!
– Không! – Duy cười khúc khích – Tớ nhận ra là cậu cũng tháo vát hơn tớ tưởng tượng đấy!
– Xời! – Chính phổng mũi – Nấu ăn có thể tôi thua cậu, nhưng rửa bát thì tôi tự hào là tôi đã có hơn mười năm kinh nghiệm! Sau này, cậu cứ phụ trách việc nấu nướng, còn dọn dẹp rửa bát thì giao cho tôi!
– Thật à? – Duy tròn mắt nhìn cậu.
– À, cậu đừng có hiểu lầm. Ý tôi là mỗi lần đến nhà tôi ăn uống, chúng ta cứ phân chia công việc như thế cho công bằng!

Chính đáp lại bằng vẻ mặt ráo hoảnh, khiến cho Duy phì cười. Cô xua tay, rồi thong thả chạy lên trên tầng.

– Không làm phiền cậu nữa, tớ lên thăm phòng cậu nhé!
– Ơ kìa, này này, đừng có nghịch linh tinh đấy!

Chính kêu lên. Cậu vội vàng úp bát lên tủ, rồi đuổi theo Duy. Trong lòng cậu lại xuất hiện cảm giác một chút vui một chút buồn. Khi cậu cố ý nói kiểu nửa đùa nửa thật như thế với Duy, trong một thoáng cô đã đỏ mặt. Có lẽ cô cũng đã hiểu được ẩn ý của cậu muốn giãi bày, cậu vui vì điều đó. Nhưng cậu lại buồn khi thấy cô bối rối không biết đáp lại ra sao. Cậu thấy như chính mình cũng đang vướng đầy sự mâu thuẫn. Nửa muốn nói ra tình cảm trong lòng, lại nửa muốn giấu nhẹm đi.

Chính thấy Duy đang ngồi vắt vẻo trên ban công cửa phòng của cậu.

– Hoa sấu thơm thật đấy! – Duy hít hà.

Cô gái nói làm Chính mới để ý đến cây sấu trước sân nhà mình đang trổ hoa sai trĩu. Trên những đầu cành, những chùm hoa vàng nhạt li ti tỏa vào không gian xung quanh một hương thơm nhè nhẹ như lẫn mùi mật, lôi kéo đám ong bướm rập rờn kéo tới không ngừng.

– Thấy sấu là sắp đến mùa hè rồi! – Chính vui vẻ nói – Cây sấu này nhà tôi lâu năm lắm rồi đấy, tôi nghe nói bà nội tôi đã trồng nó từ hạt. Thế mà giờ nó vẫn sai quả lắm nhé.
– Ừ, quả sấu thì tớ biết! – Duy nhoẻn miệng cười – Nhưng giờ tớ mới biết mùi hoa sấu thơm như thế này đấy!
– Tôi chỉ thích quả của nó thôi. Mùa hè mà có bát canh quả sấu, hay được cốc sấu dầm đường đá, thì hết nước chấm luôn! Cậu có thích ăn sấu không. Có quả, tôi sẽ vặt cho cậu đem về. À, cậu khéo tay thế, ngâm mắm ớt ăn cũng ngon lắm nhé! Chà, nhắc đến lại thèm!
– Thật nhé. Cậu nhớ để dành cho tớ đấy nhé!
– Ừ, có khó gì đâu! – Chính gật đầu.
– Ối!

Duy co chân lên định nhảy trở vào trong ban công, đột nhiên cô vướng mũi giày vào một con tiện lan can và suýt ngã. Chính vội níu lấy tay cô gái để giữ cho cô khỏi ngã. Duy mất đà, lao người bổ nhào vào cậu. Cả hai ngã dúi dụi xuống sàn nhà.

Duy nghe thấy tiếng Chính xuýt xoa. Cô định thần lại, thì thấy mình đang nằm đè trên người Chính. Anh chàng đã lấy tay mình để lót đầu cho cô không bị va đập xuống nền gạch cứng. Duy nhổm phắt dậy, cuống quýt đỡ Chính ngồi lên:

– Ơ, xin lỗi cậu nhé. Cậu có sao không.

Chính mặt nhăn nhó, nhưng vẫn thản nhiên xua tay:

– À tôi không sao. Tôi mình đồng da sắt, thế này ăn thua gì! Cậu thì sao, có bị đau ở đâu không? – Cậu vừa nói, vừa túm lấy tay cô gái xem xét, tỏ ra sốt sắng thật sự.

Duy ngây người ra, im lặng không nói gì.

– Sao thế? – Vẻ mặt Chính tỏ ra lo lắng – Cậu đau ở đâu à?

Duy vẫn không đáp. Cánh tay kia của cô vít lấy cổ Chính kéo lại gần mình.

Trái với vẻ mặt hoang mang của Chính, là nét lạnh lùng như gương của cô gái. Cậu cứ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ở ngay trước mắt mình, rồi nhẹ nhàng chạm sống mũi thon dài mịn màng lên mũi cậu. Hơi thở ấm áp của cô gái phả lên ngũ quan của cậu. Cậu nhất thời bị cuốn mình vào trong vòng xoáy thăm thẳm của đôi mắt đen láy kia, thì đột nhiên trái tim cậu co thắt lại, như linh cảm về một điều không được bình thường đang diễn ra. Nhưng cảm giác này là gì? Lòng cậu nhói lên từng hồi.

Cả hai không nói gì, khiến cho không khí xung quanh như bị bao phủ trong hương hoa thơm lừng. Bàn tay Chính bất giác áp chặt lấy lưng cô gái, mùi thơm của hoa sấu len lỏi vào trong cánh mũi của cậu. Cậu không ngăn nổi bản thân, đã tiến đến chiếm lấy đôi môi của Duy.

Duy nhắm nghiền mắt lại, nhẹ nhàng quyến luyến lấy bờ môi ấy. Càng lúc, nụ hôn của cô càng trở nên đòi hỏi hơn. Cô khéo léo cậy hàm răng chàng trai và len lỏi tìm đến chiếc lưỡi vụng về của cậu.

Sự tỉnh táo cuối cùng còn lại trong tâm trí Chính đã bị cô gái gạt bỏ hết sạch. Cậu siết chặt lấy tấm lưng thon thả mềm mại của cô gái. Trước đây, Chính đã từng hôn cô. Nhưng khi đó, tâm trạng cậu chìm trong hỗn loạn, và đầy bất an như bị mê hoặc. Còn lúc này, cả hai như đang tự nguyện trao dâng cho nhau những rung cảm đầu tiên, khác xa với nụ hôn mà cậu từng có ở khách sạn hoa sử quân tử ngày hôm đó. Cậu bắt đầu bị cô gái điều khiển, say sưa đáp lại nụ hôn sâu thẳm này.

Dưới quần chàng trai, con vật nóng bỏng đã sớm ngóc đầu dậy và muốn vùng thoát ra ngoài. Duy trèo lên ngồi hẳn vào trên đùi chàng trai, cô gạt hai tay cậu xuống dưới hông mình. Chính bấu chặt lấy đôi bờ mông cô gái chật căng dưới lớp quần jeans. Duy khẽ hé mở mắt. Dù ngăn cách bởi hai lớp vải jeans dày, cô vẫn có thể cảm thấy một khối cộm cứng đang cọ xát giữa hai chân mình. Bàn tay của cô lần xuống dưới, xoa nhẹ trên khối cộm lên đó của Chính.

Bàn tay của Duy đột ngột bị Chính tóm lại. Cô tròn mắt ngước lên nhìn chàng trai đầy hoang mang và khó hiểu. Chính phát hiện ra điều gì rồi sao? Việc cô cố ý vờ ngã để có thể tạo ra một tình huống gần gũi giữa hai người?

Chính vùng dậy. Hai cánh tay cậu bế thốc Duy lên. Cậu lao vào đặt cô xuống giường và nằm đè lên thân thể cô. Cậu hôn nghiến lấy cặp môi mềm của cô gái. Vốn không bao giờ có thể nghĩ rằng Duy sẽ đáp lại mình, trong lòng cậu như có từng đợt sóng đánh. Mọi cảm xúc bấy lâu kìm nén che giấu trong tim, giờ đây ào ạt tuôn ra. Cậu trở nên bạo gan hơn. Cậu đưa tay lên giữ lấy sau gáy và ấn mạnh để đôi môi hai người dính chặt lấy nhau không chút khe hở. Hơi thở cả hai trở nên dồn dập vì thiếu khí, Duy ngột ngạt né sang một bên để lấy lại nhịp. Nhưng những xúc cảm đang dâng cao trong lòng Chính lại đeo đuổi lấy cô chiếm đoạt. Cậu thì thầm vào tai Duy:

– Minh Duy, chúng ta… làm chuyện đó được không?

Duy ngỡ ngàng. Sự bạo dạn của Chính lúc này khiến cô không khỏi bối rối. Đây là điều vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, nhưng cô lại không biết phải trả lời thế nào để không khiến chàng trai cảm thấy tổn thương. Cô vốn chỉ định gợi ra cảm xúc trong lòng cậu, để có thể đưa mối quan hệ hiện nay của cả hai đi xa hơn.

Chỉ như vậy, kế hoạch tiếp theo của cô mới có thể thực hiện được.

Phải, tại sao Duy phải nghĩ ngợi nhiều đến thế. Cô ở đây vì điều gì. Cô đến tìm Chính vì mục đích gì. Cô đang theo đuổi điều gì. Tất cả vốn đã rõ ràng như ánh sáng ban ngày. Duy choàng tay ôm lấy cổ Chính, nồng nàn hưởng ứng theo cảm xúc sôi sục đang diễn ra trong cậu. Môi chàng trai lần xuống dưới cổ cô, trong khi những ngón tay cậu đang vạch qua lớp áo thun và chiếc áo nịt ngực bên trong để tìm đến bầu ngực. Duy nhắm nghiền hai mắt lại.

XOẢNG!!!

Cả hai giật thót mình. Một tiếng đổ vỡ rất lớn ở dưới nhà. Chính vội buông Duy ra, vội vàng ngồi phắt dậy. Cậu hoang mang không biết nguyên do của tiếng vỡ đó. Tiếng đồ sứ vỡ trong nhà này không lạ lẫm với cậu, nhưng căn cớ gây ra nó thì trước giờ chỉ có một. Không lẽ ông Vinh bố cậu lại trở về nhà vào lúc này và biết sự hiện diện của Duy trong nhà? Chính chột dạ. Cậu lóng ngóng đứng dậy rời khỏi giường.

Duy thấy vậy cũng ngồi dậy và chỉnh trang lại đầu tóc trang phục.

– Để tôi… Xuống nhà xem có chuyện gì nhé!

Chính ấp úng nói. Rồi cậu chạy bổ xuống cầu thang.

Trước ban thờ đầy những mảnh vỡ của cái bình hoa gốm sứ. Trên ban, tấm di ảnh của bà Lan đổ xiêu vẹo, có lẽ một cơn gió lớn đã khiến khung ảnh rơi ra khỏi móc cố định và va vào cái bình hoa cúng đặt cạnh đó. Chính thở phào nhẹ nhõm vì chưa thấy bóng dáng ông Vinh trở về. Cậu kê lại bức di ảnh của mẹ cho ngay ngắn, rồi loay hoay đi tìm chổi để quét dọn.

Duy đang lững thững đi xuống. Cô thoáng một chút ngạc nhiên khi thấy những mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn nhà.

– Có chuyện gì vậy?
– A, có lẽ… có con chuột chạy qua thôi! – Chính ái ngại nhìn cô.
– Thế à, vậy tớ giúp cậu!

Duy nói rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ. Đột nhiên, một cảm giác đau nhói ở đầu ngón tay cô. Cô giật mình, vội buông mảnh vỡ ra và thốt lên:

– Ối!
– Sao đấy? Đứt tay à?

Chính liền túm lấy tay Duy và đưa lên xem. Trên đầu ngón tay trỏ của Duy có một vết rạch sắc lẹm. Vết cắt đang rớm máu. Mảnh vỡ sắc đã cứa đứt tay cô.

– Cậu đừng làm nữa. Để tớ dọn cho!
– Tớ không sao đâu! – Duy ngập ngừng rụt tay lại.
– Đã bảo cậu cứ để đó đi! Tôi quét vù cái là xong thôi mà!

Chính đứng dậy đi lấy một miếng urgo và thận trọng dán lại vết thương cho cô gái. Xong xuôi, cậu đi lấy chổi thu gom những mảnh vỡ lại thành đống gọn gàng và hốt bỏ vào thùng rác.

Duy đứng lặng lẽ nhìn lên tấm di ảnh của bà Lan trên ban thờ. Ánh mắt bà như đang nghiêm khắc nhìn cô. Duy vội đưa mắt đi chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn vào tấm ảnh nữa. Trong lòng cô có một chút áy náy.

Chờ Chính dọn xong, cô mới ngập ngừng lên tiếng:

– Cậu đưa tớ về luôn nhé!
– Ừ. Tôi sẽ đưa cậu về!

Chính gật đầu. Có lẽ cậu cũng đang ngại ngùng vì tình huống vừa xảy ra, nên cậu cũng cố gắng không nhìn thẳng vào mắt Duy.

Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nam-sinh-may-man/

Giữa sảnh phòng khách, Tuấn ngồi một mình trên một chiếc sofa da mềm, vừa nhâm nhi rượu vừa ngắm nhìn quang cảnh thành phố về đêm bên dưới tòa nhà. Từ trên cao, thành phố lung linh với hàng vạn đốm sáng lung linh. Từ muôn vàn nẻo đường, các căn nhà, các tòa cao ốc, các trung tâm thương mại đều chiếu sáng rực rỡ. Căn penhouse của hắn tọa lạc trên tầng cao nhất của tòa Golden Plaza, là tòa nhà sang trọng giữa trung tâm của thành phố. Ở khu vực phòng khách, các chủ thầu đã thiết kế một bức vách kính cường lực trong suốt, để từ bất kỳ vị trí ngồi nào, người trong nhà cũng có thể mục kích được toàn bộ thành phố.

Màu xám đen của bộ đồ ngủ Tuấn đang mặc trên người, như đang nhấn chìm hắn giữa không gian nội thất toàn màu đen và xám của căn penhouse. Ánh đèn vàng vọt phản chiếu qua chai tequila sóng sánh trên tay hắn, khiến nó trở thành vật thể duy nhất đang chuyển động trong không gian u ám cô quạnh này, chứ không phải là Tuấn. Rượu trong chai cũng cạn sau một ngụm cuối cùng của hắn. Mà hắn vẫn chưa đủ say, chưa đủ để đi vào giấc ngủ.

Không biết từ khi nào, rượu chẳng thể khiến cho Tuấn say. Càng uống, hắn lại càng tỉnh. Thứ đồ uống độ cồn cao này luôn là đồng lõa của hắn mỗi khi muốn đưa cô nàng nào đó lên giường. Gặp gỡ ở trong một lounge, hay một quán café, hay ở một trung tâm mua sắm, thậm chí cả khi trên bàn đàm phán hợp đồng cho một lô bất động sản lớn, chỉ cần vừa mắt, hắn sẽ đem ra một ly rượu. Hắn uống thật nhiệt tình và say mê, và để chứng tỏ rằng bản thân không uống được rượu, hắn lả lướt đắm chìm vào ánh mắt của người phụ nữ đối diện. Sau đó, là bản năng của một thằng đàn ông.

Giả vờ nhiều quá, nên Tuấn cảm thấy mình đã mất đi cảm giác say sưa thật sự. Các cô gái đến rồi đi, hơi ấm từ những thân thể trần truồng, và tiếng gào thét giữa cơn hoan lạc không khiến hắn vơi đi sự lạnh lẽo giữa màn đêm đặc quánh thế này. Hắn thường mở một chai rượu, uống lăn lóc giữa sofa thế này, cho tới khi giấc ngủ tìm đến. Hắn sợ cái giường với đống chăn ga mà có bao lần giặt sấy cũng không khiến hắn đỡ tởm lợm với đủ thứ mùi hương đàn bà. Đàn bà khiến cho hắn ghê tởm. Nhưng hắn không thể ngừng được sự đam mê đàn bà.

Điện thoại Tuấn rung lên từng hồi trên quầy bar. Hắn bỏ qua không muốn tìm, cũng không muốn nghe. Hắn đoán là những cuộc gọi từ ông bố giáo điều. Ông ta lại muốn giáo huấn về lối sống trác táng trụy lạc của hắn. Hắn đã chán ngán nghe những lời lẽ vô tri đó rồi. Kể từ khi người vợ xinh đẹp của ông, cũng là người mẹ đẻ ra hắn, nhẫn tâm vứt bỏ đứa con trai để chạy theo con cu của một gã lạ hoắc nào đó, thì ông đã tự mình biến mái ấm trở thành một địa ngục trần gian, mà kẻ khổ hạnh lại là đứa con trai độc nhất. Suốt những năm tháng thơ ấu cho tới khi lớn khôn, hắn không ngừng bị ông bố nhồi nhét vào đầu sự phỉ báng và khinh miệt đàn bà. Cứ như một nửa của ông và thằng con này, không phải là một nửa của đàn bà tạo ra vậy.

Có tiếng chuông cửa.

Tuấn giật mình. Là ai mà lại đến tìm hắn giữa đêm khuya thế này? Hắn ngoái nhìn màn hình an ninh, nhíu mày khi thấy Hoàng Thùy đang đứng trước cửa.

Tuấn vội vã ra mở cửa.

Thùy mặc chiếc váy đen đơn giản, trên ngực cô đeo tấm thẻ báo tang. Màu đen huyền ảo từ xiêm y và mái tóc kẹp hững hờ sau lưng, khiến làn da của cô như sáng rực lên. Trông cô như một bức tượng bằng thạch anh lóng lánh đầy quyến rũ.

– Em đã gọi cho anh mấy lần nhưng anh không nghe máy. – Thùy ngước đôi mắt hơi sưng mọng nhìn Tuấn.

Tuấn liếc chiếc điện thoại của mình chỗ quầy bar, lấp liếm đi:

– À, anh về thì mệt quá nên ngủ quên mất. Sao… Sao em đến đây giờ này thế?
– Em nhớ anh lắm!

Thùy lao vào ôm chầm lấy Tuấn.

Tuấn dang tay ôm siết lấy thân thể thơm lừng của cô gái. Một tay hắn bắt đầu lang thang trên những đường cong đàn bà của cô, tay kia, hắn với nút bấm chốt khóa cửa lại. Hương hoa quen thuộc khiến Tuấn thoáng nghĩ đến Nam. Gã bạn thuốc của hắn đã luôn khao khát mùi hương này, trong đau khổ đến tuyệt vọng. Nhưng hắn mới là người đang sở hữu những khát khao đầy nhục dục này.

– Sao? Nhớ anh thế cơ à! – Tuấn thầm thì vào tai cô gái.
– Nhưng anh thì chẳng nhớ gì đến em cả! – Thùy phụng phịu nhìn hắn.
– Kìa, sao lại không chứ. Nhưng mà, nhà em đang có chuyện buồn, anh nhớ em đến mấy cũng chỉ giữ trong lòng thôi…

Thùy ngửa mặt lên, nhắm mắt chờ đợi. Hơi men khiến Tuấn chuếnh choáng, hắn cúi xuống hôn ngấu nghiến lên cặp môi đỏ mọng của cô. Hai bàn tay hắn bắt đầu sục sạo trên thân thể cô gái. Hắn lôi Thùy ra ghế sofa và vùi mặt mình vào bộ ngực đồ sộ của cô.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ướt át của Hoàng Thùy khiến cho không khí trong gian phòng tràn ngập hương xuân. Ánh đèn vàng mờ ảo như đang khích lệ cho hai thân thể đang không ngừng quện chặt lấy nhau. Bàn tay Tuấn trở nên nóng rực, đi đến đâu, Thùy cảm thấy mê người đến đó. Một tay hắn không ngừng ve vuốt núm vú của cô gái, miệng hắn ngậm chiếc núm bên kia, liên tục cắn liếm. Hai đầu vú cương lên nhọn hoắt, lan truyền đến não bộ của Thùy một cảm giác đắm đuối sướng khoái.

Nhận thấy những phản ứng mãnh liệt của Thùy, bàn tay Tuấn trượt nhanh xuống bên dưới tà váy. Hắn khéo léo dùng ngón tay cái gạt chiếc quần lót mỏng manh sang một bên, để hai ngón tay kế tiếp tuồn vào giữa lớp lông măng đã ẩm ướt từ khi nào. Đầu ngón tay thô ráp của hắn xoa nhẹ trên nơi đỉnh hạt nhạy cảm, không ngừng khiêu khích. Từ bên trong cô gái, nước nhờn tiết ra nhớp nháp những ngón tay hắn. Hắn mạnh bạo tăng tốc, vân vê khiêu khích, khiến cô cong người lên thổn thức.

– A… Anh ơi… – Thùy vô thức túm lấy tóc người yêu mà vần vò.

Giọng nói yếu ớt của cô khiến Tuấn bị kích thích. Nhưng như kẻ đi săn đang vờn mồi, hắn vẫn giữ cho mình tâm thế kiểm soát cuộc chơi. Thùy dường như đã không thể tự điều khiển bản thân, hai hàng mi cong vút của cô rung động như cánh bướm. Bàn tay trắng ngần của cô luống cuống tìm đến chính giữa hai chân, vồ vập tóm lấy bàn tay Tuấn đang chuyển dịch mà năn nỉ:

– Anh ơi, đừng mà…

Tuấn nhếch miệng cười nhẹ. Những khi này, hắn biết rằng mọi lời nói của người đàn bà thốt ra đều là vô nghĩa. Đàn bà là vậy. Họ thích những lời lẽ bay bổng và giàu văn thơ. Họ thích tin vào tình cảm, tình yêu. Nhưng khi những tín hiệu từ các đầu mút thần kinh truyền lên não bộ, họ sẽ trở lại với tất cả bản năng hoang dã của mình. Tuấn chỉ nghe vào sự thú nhận của thân thể họ mà thôi. Hắn tóm ngược lấy bàn tay Thùy, rồi đưa ngón tay cô vào chính tại nơi hắn vừa đùa giỡn. Cái lưỡi của hắn rời khỏi vùng ngực, lần dần lên phần xương quai xanh, rồi đến cái cổ trắng ngần không một vết ngấn, và dừng lại ở cặp môi mềm ngọt lịm.

Từng lớp vải trên người cả hai được tháo bỏ, ném vương vãi trên thảm sàn. Hai thân thể trần truồng lom khom bò trên sofa. Thùy tì ngực mình trên đệm, bờ mông cong vút hướng về phía người yêu. Tuấn quỳ gối áp sát hai bờ mông tròn lẳn như quả đào tiên. Hai bàn tay gân guốc của hắn thô bạo tóm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái, cái công cụ đàn ông của hắn dương cao cứng rắn như thép nung, hung hãn tiến vào trong cơ thể cô.

Khao khát là bản năng của đàn bà.

Nhưng chiếm hữu mới chính là phẩm chất thực sự của đàn ông.

– Ơ…

Tiếng rên khẽ khàng yêu kiều giữa tiếng thở dốc đầy nhục cảm khiến Tuấn cảm thấy hưng phấn dữ dội. Thắt lưng hắn không ngừng chuyển động, khiến toàn thân Thùy như đang bị nung trên một biển lửa hừng hực. Khoái cảm trong cô không có điểm dừng, liên tục dâng lên như những con sóng tung hứng. Cô không kiềm chế được, thốt ra những âm thanh vô nghĩa trong cổ họng, như một con sói cái đang ở giữa mùa xuân.

– Em thích đủ chưa? Đủ chưa?

Tuấn cười nhẹ. Hắn cảm thấy bên dưới có một khoảng không gian chật chội nóng ẩm đang ôm siết lấy mình, hắn càng hăng hái hơn. Bờ hông hắn chuyển động bạo liệu không ngừng, càng lúc càng tăng tốc độ. Có lúc, Thùy cảm thấy hắn như đang chạm đến tận sâu nơi tử cung mình, cái đỉnh đầu mượt mà của hắn chen giữa vào khe cổ mềm mại. Bên dưới cô co thắt mãnh liệt, như muốn hứng trọn toàn bộ dục vọng trong thân thể người đàn ông này.

Lâu nay luôn cố gắng giữ cho mình một hình ảnh đoan trang và mẫu mực trước những học sinh, từ khi còn là sinh viên sư phạm, Thùy đã từng đỏ mặt tía tai khi nghe nói về chuyện nam nữ yêu nhau, rằng đàn ông có tính chiếm hữu cao thường dùng một loạt tư thế để khiến phụ nữ lên đỉnh. Tuấn có lẽ là một người đàn ông như vậy. Hắn chiếm đoạt cô, như sóng gió bão tố dữ dội. Mỗi lần yêu nhau, hắn đều cuồng bạo xâm chiếm khiến cho cô trở thành tan hoang và rũ rượi.

Người đàn ông như Tuấn, chắc chắn có biết bao phụ nữ bên ngoài sẵn sàng hiến dâng?

Những ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu Thùy.

– Em còn tâm trí nghĩ linh tinh gì thế. – Giọng nói của Tuấn trầm bổng bên tai cô trêu chọc – Em không tập trung thế này thì chắc là tại anh chưa hết sức mình rồi!
– Không, em…

Chưa kịp để cho cô gái nói hết lời, Tuấn thúc một cú thật mạnh bạo vào trong. Hắn cố ý từ từ rút ra thật chậm, rồi lại dùng toàn bộ sức mạnh tiến sâu vào. Khoái cảm từ nơi dưới thân khiến cho Thùy vô thức gào lên, và cứ thế bất lực thở dốc liên tục. Tuấn càng lúc càng đi vào một nhanh, hai tay hắn nắm chặt lấy bờ mông nở nang. Trong họng hắn phát ra tiếng gầm gừ nhẹ như một con thú cuồng điên, hắn cứ thế xoay tròn, ép buộc Thùy hùa theo sự thâm nhập của hắn.

Những khoái cảm trong Thùy càng lúc càng dâng lên mãnh liệt, cô không bật nổi tiếng rên rỉ nữa. Hai chân cứ đẩy mông lên để cho Tuấn có thể tiến sâu vào hơn. Cơn hoan lạc cắn xé không ngừng, toàn thân cô gái như đang bị kéo căng ra, không co rút được nữa. Khi nghe thấy tiếng đàn ông đục trầm bên tai mình, cô mới hoàn hồn trở lại sau cơn vượt đỉnh.

Tuấn ôm lấy cái thân thể trắng hồng mềm nhũn kia, khẽ khàng đặt vào trong giường ngủ. Thùy đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ, không để ý đến ánh mắt người đàn ông kia chòng chọc nhìn mình. Gương mặt của cô ửng hồng sau những đê mê, vô cùng xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng.

Nhưng Tuấn lại cảm thấy, cô chẳng bao giờ có thể đẹp như lần đầu xuất hiện trước mặt hắn, khi cô đang đi bên cậu em trai của mình trong bữa tiệc cuối năm. Sự si mê đến tuyệt vọng của Nam khiến hắn bị kích thích. Ngay giây phút đó, Tuấn đã nghĩ rằng, mình phải có được người con gái này.

Sự quyến rũ của một người phụ nữ, với Tuấn, chỉ đến khi hắn chiếm đoạt được cô ta, là chấm hết!

Tuấn cứ trần truồng đi ra quầy bar tìm một chai rượu mới. Hắn cẩu thả mở nắp chai rồi rót cho mình một cốc thật đầy. Hắn nốc cạn như uống nước trái cây vậy.

Điện thoại rung lên báo có tin nhắn mới.

Tuấn vuốt màn hình lên xem. Hắn lập tức trợn mắt. Màn hình hiển thị nội dung tin nhắn từ một số điện thoại lạ: “Đừng thương tiếc bạn mày quá mà quên mất chỗ tiền của tao chứ!” Tuấn bặm môi. Hắn vội vàng bấm máy gọi lại, nhưng số điện thoại đổ chuông một hồi rồi thuê bao không liên lạc được.

Tuấn lao đến mở hộc tủ tìm chiếc điện thoại của Nam mà hắn lấy được trong chiếc túi da bí mật. Hắn mở lên so sánh với số điện thoại đã bí mật nhắn cho Nam. Cả hai số đều là một.

Tuấn nghiến răng bấm nhắn trả lời: “Mày là thằng nào???”

Không thấy có tin nhắn trả lời.

– Anh đang làm gì thế?

Tuấn giật mình suýt đánh rơi điện thoại. Hoàng Thùy dụi mắt đi ra. Cô vẫn để thân thể mình lõa lồ, bấu vào một bên cửa phòng, uể oải nhìn hắn.

– À không có gì, anh khó ngủ nên ra đọc báo thôi. – Tuấn giấu chiếc điện thoại của Nam xuống dưới đệm ghế.

Thùy uyển chuyển bước đến kéo hắn trở lại giường.

Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nam-sinh-may-man/

Trời đã ngả chiều.

Dọn dẹp xong xưởng thực hành, Chính xách xô chậu dụng cụ vệ sinh cất vào nhà kho, rồi ra bồn rửa tay. Loay hoay kỳ cọ bàn tay mình dưới dòng nước, cậu bất chợt nhớ tới lời của Duy:

“Bàn tay cậu đã rất chăm chỉ làm việc. Tớ không nghĩ nó bẩn”

Lắc thật mạnh đầu để xua đi những ý nghĩ về người con gái đó, Chính thấy khó chịu khi càng lúc, cậu càng cảm thấy quanh mình có quá nhiều điều có thể khiến cậu nghĩ đến cô nàng. Đã mấy ngày nay, kể từ hôm Duy đến nhà cậu, cô không nhắn tin, cũng không liên lạc gì với cậu nữa. Chính vẫn online liên tục, để xem cô có hoạt động gì không, nhưng cũng không hề thấy gì cả. Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, nhưng lại không đủ dũng khí để nhắn cho cô một cái tin bắt chuyện. Rất nhiều lần, cậu cố gắng bịa ra một cái gì để soạn tin nhắn cho Duy, nhưng rồi lại xóa đi giữa chừng. Như tất cả những ngày trước đó vậy. Cậu bỗng nhận ra, trước đến giờ, tất cả các cuộc trò chuyện của hai người, đều do Duy chủ động nhắn trước. Bây giờ, khi cô im lặng, cậu lại chẳng biết bắt đầu thế nào.

Vừa sang được khu nhà để xe, thì trời mưa lộp độp. Những hạt mưa nặng nề trút xuống sau những ngày nắng chang chang, ậm ạch khó nhọc như bà chửa đang rặn đẻ con so, cứ ngắt quãng và hụt hơi. Chính có mang theo áo mưa, nhưng cậu vẫn nán lại gian nhà để xe, chờ đợi xem cơn mưa đầu mùa này có tạnh ngay không.

Mưa càng lúc càng dày. Những hạt mưa dứt khoát đập tan những cánh hoa và lá rơi trên sân trường. Tiếng mưa vang lên rất to trong không gian trống rỗng, khiến không gian trở nên lạnh lẽo và ảm đạm hơn. Có lẽ học sinh cũng đã về hết, Chính chẳng còn nghe thấy đâu tiếng nói cười. Tất cả những gì còn lại chỉ là tiếng mưa rơi tối tăm mặt mũi.

Có lẽ phải đội mưa mà về thôi. Chính tặc lưỡi nghĩ bụng. Cậu lôi cái áo mưa nilon trong suốt loại dùng một lần ra và định mặc vào. Đúng lúc đó, cậu thấy một bóng người đang run rẩy đứng dưới mái hiên dãy lớp học gần đó. Là Tú Anh. Cô mặc trên người bộ đồng phục màu vàng nhạt của lớp May Mặc, tay ôm cái túi xách bằng vải canvas rẻ tiền. Chính quay mặt đi, tiếp tục giở chiếc áo mưa ra, làm ra vẻ không quan tâm lắm. Đúng là cậu không quan tâm thật. Người như cô ta, rồi sẽ lại có một tên công tử nhà giàu nào đó đến rước về thôi. Sự quan tâm của cậu mới thật là thừa thãi và tức cười.

Chính nghĩ trong đầu như vậy, nhưng mọi cử chỉ của cậu đều đang diễn ra thật chậm. Cứ như cậu đang cố gắng câu giờ để chờ đợi đến lúc cái gã công tử ất ơ nào đó kia xuất hiện, và cậu có thể tiếp tục chế giễu bản thân mình. Nhưng không có gã nào xuất hiện cả. Gã duy nhất đang ở trong chung một khuôn hình với Tú Anh lúc này chính là cậu!

Những tán cây xanh rậm rạp bóng mát bị gió giật từng nắm lá và ném tung xuống sân, trơ ra những cánh tay xương xẩu. Những dãy hành lang thường đông đúc học sinh giờ trống vắng và tối tăm. Cảnh tượng ngôi trường dưới mưa trông hoang tàn và đang dần chìm vào bóng tối.

Chính gấp qua loa cái áo mưa lại, tiến đến lại gần Tú Anh.

– Mặc vào đi, rồi tôi đưa cậu về! – Chính đưa cái áo mưa cho Tú Anh.

Tú Anh tròn mắt nhìn Chính kinh ngạc.

– Còn cậu thì sao?
– Tôi à? – Chính trợn mắt – Tôi thích tắm mưa, có sao không?

Cậu nói rồi quay lại nhà để xe.

Tú Anh loay hoay trùm cái áo mưa vào người và đứng đợi. Chính phóng xe dừng lại trước mặt cô. Cô khép nép lên sau xe Chính ngồi.

Cả đoạn đường, hai người đều im lặng. Thi thoảng dừng đèn đỏ hay va phải ổ gà, Tú Anh lại bị đổ dồn người về phía trước. Bàn tay nhỏ bé của cô lóng ngóng bám vào lưng Chính, rồi lại luống cuống buông ra.

Chính nhận ra những ngại ngần của Tú Anh nhưng cậu phớt lờ đi. Mưa vẫn không ngừng trút xuống từ trên cao. Bộ đồng phục cơ khí bằng vải thô của Chính ướt đẫm. Những giọt nước mưa chảy dài trên tóc và gương mặt của cậu. Những ánh đèn đường mờ mờ nhạt nhòa, tạo nên một không gian u tối và lạnh lẽo.

Chính rẽ vào con ngõ nơi có xóm trọ của Tú Anh. Nơi này, cậu đã từng rất quen thuộc mỗi ngày đưa đón cô đi học trước đây. Nhưng giờ, cậu lại dừng xe trước cửa như một người xa lạ.

Nhìn mưa càng lúc càng to, Tú Anh nói với Chính:

– Vào đây trú mưa đi, bây giờ cậu không về ngay được đâu!

Tiếng sấm đì đùng đâu đó ở nơi xa, cùng những ánh chớp chốc chốc lại sáng lòa trên khắp bầu trời trước mỗi tiếng nổ đinh óc. Trên quãng đường từ trường về đến nhà Tú Anh, Chính cũng hơi gợn gợn người mỗi khi thấy những tia sáng loằng ngoằng rạch những đường xiên xẹo ở nơi chân trời, nhưng vì sợ mất mặt, cậu đã cố tỏ ra thản nhiên. Chính đành miễn cưỡng dắt xe đi theo Tú Anh vào nhà.

Chính ngắm nhìn căn phòng xinh xắn của Tú Anh. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng ở của một cô gái. Căn phòng chỉ rộng chừng mười mét vuông, nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng với đầy đủ tiện nghi dành cho một cô gái một mình xuống thành phố trọ học. Tú Anh lấy trong tủ một bộ quần áo khô và đưa cho Chính. Thấy cậu có vẻ ngập ngừng, cô nhếch miệng cười:

– Đó là quần áo mẫu tôi may trên lớp, không phải là đồ của ai đâu! Cứ mặc đi. Để người ướt sẽ ốm đấy!

Chính cầm lấy bộ quần áo và đi vào trong nhà tắm để thay. Bộ quần áo hơi vụng về, nhưng vẫn rất gọn gàng với cậu lúc này, khi cậu đang ướt như con chuột lột cho tới cái quần sịp. Cậu gói quần áo ướt vào trong một chiếc túi nilon, ngại ngùng nói với Tú Anh:

– Tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho cậu!
– Không cần. Tôi cũng chẳng giữ nó để làm gì. Trước giờ cậu mua cho tôi nhiều thứ rồi, giờ xem như tôi tặng lại cho cậu bộ đồ đấy!

Chính im lặng. Cậu không muốn nói lại với Tú Anh về những chuyện cũ nữa. Cậu đi ra phía cửa phòng đứng ngóng lên nhìn trời, chờ đợi cơn mưa ngớt dần.

Tú Anh cũng đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà nhẹ nhàng. Cô ngồi bên mép giường và dùng lược gỡ mái tóc rối vì nước mưa của mình. Vừa chải tóc, cô vừa nhìn Chính nói:

– Chắc là cậu xem thường tôi lắm nhỉ?

Chính ngoái lại nhìn Tú Anh.

– Cậu xem tôi như một con điếm mua vui cho thằng Hùng Chó! – Tú Anh nói tiếp – Tôi lại còn lợi dụng cậu để moi tiền. Chẳng khác gì phường lừa đảo cặp kè bọn kẻ cắp!
– Cậu đừng nói nữa! – Chính lạnh nhạt – Tôi không muốn nhắc lại. Xem như đó là sự khờ khạo của tôi đi!
– Khờ khạo à? – Tú Anh mỉm cười – Cậu có biết vùng núi nơi tôi sinh ra, con gái ai cũng đều khờ khạo ngu ngốc như nhau không? Chúng tôi thường không được đi học và luôn bị ép phải lấy chồng sớm. Tôi là con út trong một gia đình có 5 chị em. Tôi sớm đã không muốn sống giống như các chị gái của mình, nên tôi quyết tâm xuống thị trấn này học nghề, để có thể tự lo được cuộc sống cho mình.

Chính im lặng lắng nghe lời cô gái, trong lòng cậu hoang mang không biết vì sao cô lại kể những chuyện này cho mình nghe.

– Nhưng thân con gái một mình ở đây, đâu phải dễ dàng gì. Tiền học phí, tiền thuê trọ, tiền trang trải cho sinh hoạt. Tôi chỉ có thể bám vào bọn thằng Hùng và chiều theo ý chúng nó. Chúng nó như một vũng lầy mà tôi lỡ sa chân vào, chẳng thể rút ra được. Đã nhiều lần tôi muốn dừng lại, đi kiếm tiền một cách sạch sẽ. Nhưng tôi cứ đến làm chỗ nào, chúng nó lại đến quấy phá. Chẳng ai dám nhận tôi làm việc. Cậu thử nói xem, nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?

Tú Anh rưng rưng nước mắt, vừa giật mớ tóc ướt trong tay, vừa đều đều giọng giãi bày. Chính cúi mặt, cảm thấy mủi lòng. Đúng là so với cậu, Tú Anh cũng có quá nhiều những khổ đau và bế tắc.

– Xin lỗi, tôi đã không biết những chuyện này… – Chính ngập ngừng lên tiếng.

Khi nghe cậu nói vậy, tất cả nghẹn ngào trong lòng cô gái bỗng vỡ òa ra. Cô bưng mặt khóc nức nở. Tiếng thổn thức của cô khiến Chính cảm thấy nặng nề và day dứt, cứ như chính cậu đã khiến cho Tú Anh chịu những ấm ức này. Cậu rón rén lại ngồi xuống bên cạnh cô gái, và nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô để giúp cô bình tĩnh lại.

Tú Anh quay sang ôm chầm lấy Chính mà khóc.

– Chúng ta có thể trở lại như trước đây được không? Trên đời này, chỉ có mình cậu là đối xử tốt với tớ thôi. Tớ không muốn rời xa cậu đâu…

Chính bàng hoàng chưa kịp nói gì, thì Tú Anh đã tóm ghì lấy mặt cậu mà hôn. Đôi môi cô nóng bỏng, và hai bầu ngực đang phập phồng dưới lớp áo đang quyến rũ mời gọi cậu. Bên ngoài, tiếng mưa rơi không ngớt. Chính nhắm mắt lại, buông xuôi theo cảm xúc của mình.

Giữa căn phòng nhỏ ấm áp, trên chiếc giường đơn chật chội, hai thân thể trần trụi đang quấn chặt lấy nhau. Sự dạn dĩ của Tú Anh đang cuốn trôi Chính theo bản năng đàn bà trong mình. Da thịt trần trụi con gái áp sát vào người Chính khiến bên trong cậu bừng bừng như có lửa đốt. Tú Anh ngồi trên chân chàng trai, tay liên tục xoa nắn vuốt ve thằng nhỏ của cậu. Cô ghé miệng hôn dọc theo cái thân của thằng bé. Thằng nhỏ chưa trải đời lập tức bật dậy, ưỡn mình hiên ngang để cho cô gái mút mát một cách ngon lành. Đôi môi mềm mại và đầu lưỡi ướt át khiến Chính như bị nhấn chìm trong sung sướng.

Tiếng nhóp nhép phát ra từ trong khuôn miệng đỏ như anh đào của Tú Anh khiến Chính dần mất đi ý thức. Cậu đưa tay nắm nhẹ lấy hai bầu má phúng phính của cô gái rồi nhấp nhẹ vào. Càng nhấp thì cô càng mút mạnh. Cái lưỡi dày dạn kinh nghiệm cứ uốn éo liếm hết cả thân thằng bé của Chính, rồi lại xuống hai hòn bi bên dưới. Chính run người lên vì sung sướng. Cậu bật dậy và kéo mặt Tú Anh lên mà hôn đắm đuối.

– Này, nước của tớ… ra nhiều quá rồi! – Tú Anh rời môi khỏi Chính, thở hổn hển vào trong tai chàng trai. – Cậu có muốn xem không?

Chính đưa mắt nhìn xuống bên dưới cô gái. Tú Anh ngả người ra phía sau, dạng hai chân ra. Hai mép mũm mĩm căng ra màu hồng nhạt, ở giữa là một khe bé xíu kẻ dài, lấp ló thò ra hai mảnh thịt mỏng tang. Phía trên đỉnh nơi có gò mu nhô cao, lơ thơ vài sợi lông đen óng ánh dưới ánh điện. Chính bỗng nghĩ đến nơi này của Minh Duy, nó trơn láng và mịn màng.

– Cậu đã thấy nước của tớ chưa? – Tú Anh đưa tay kéo căng hai mép thịt ra, để cho Chính nhìn thấy cái lỗ nhỏ hồng hông đang rỉ nước nhễ nhại. Hai cánh bướm ở bên dính nước đục đục trơn bóng lấp lánh như đang quyến rũ cậu.
– Sao… sao nhiều thế? – Chính ngờ nghệch hỏi.
– Vì tớ yêu cậu nhiều chứ sao nữa! – Tú Anh nháy mắt cười – Cậu hôn nó đi!

Tú Anh dang rộng hai chân chờ đợi. Chính từ từ cúi xuống và hôn nhẹ lên cái mu cao căng múp đó. Mùi nước nhờn đưa vào mũi cậu, giống như mùi xà phòng hăng hăng. Chính đánh bạo ngậm luôn cái mép thịt mà mút mạnh. Càng mút, nước bên trong cô gái càng chảy ra nhiều hơn. Hai chân Tú Anh càng lúc càng dạng to ra. Cô ấn mạnh đầu Chính vào mà kêu toáng lên:

– Ôi, tớ hết chịu nổi rồi! Cậu cho nó vào đi! Đút vào đi!

Chính ngồi dậy, nhẹ nhàng cầm thằng nhỏ của mình rồi quét quét dọc theo khe âm hộ. Cậu cứ chọc chọc bên ngoài cái lỗ nhỏ, rồi lại xoa xoa đầu thằng bé trên hạt đậu của Tú Anh, khiến cô giật người lên vì sung sướng. Đến khi nước nhờn chảy nhoe nhoét ướt đẫm cả bẹn của cô gái, Chính mới dừng lại, cố gắng nhét vào.

Tú Anh nhỏm đầu dậy nhìn xuống dưới mình:

– Cho vào đi cậu…

Chính ngước mắt lên nhìn Tú Anh. Bỗng trước mặt cậu, là gương mặt trái xoan xinh đẹp của Minh Duy. Đôi mắt đen rợp đang đắm đuối nhìn cậu. Và khóe môi phớt hồng đang mỉm cười với cậu rất dịu dàng.

Chính dừng lại.

– Sao thế? – Tú Anh ngơ ngác.

Chính rời khỏi thân thể của Tú Anh và ngồi dậy.

– Chúng ta đừng làm thế này!

Tú Anh bật dậy ôm chầm lấy lưng Chính, giọng nói của cô đầy hoảng hốt:

– Tại sao? Cậu không thích tớ ư?

Chính gỡ tay cô gái ra. Cậu nhanh chóng mặc lại bộ đồng phục ướt sũng của mình vào.

– Có lẽ đã từng. Nhưng giờ tôi nhận ra, những tình cảm đó chẳng là gì cả. Trong lòng tôi đã có người khác rồi.
– Tớ mặc kệ! – Tú Anh lao đến trước mặt Chính – Hãy ở đây với tớ đi. Dù hôm nay thôi cũng được!

Chính nhặt quần áo của Tú Anh lên và đưa cho cô gái:

– Đừng tự xem thường bản thân mình nữa!

Chính nói rồi rời khỏi căn phòng. Cậu lao mình ra ngoài màn mưa.

Tú Anh căm phẫn nhìn theo Chính. Cô ngước lên nhìn chiếc điện thoại đang đặt chế độ ghi hình được khéo léo giấu trên nóc tủ. Chỉ một chút nữa thôi, cô đã thực hiện được mục đích của mình rồi. Chỉ một chút nữa, kế hoạch Hùng Chó bày ra cho cô đã thành công rồi. Một tên đàn em của. Hùng đã đánh hơi được việc Chính thắng giải đấu game và lĩnh được một khoản tiền lớn. Chỉ cần Chính vào trong cô, có được những thước phim này, cô và Hùng Chó có thể dùng để uy hiếp cậu, để cậu tiếp tục phải cung phụng tiền bạc cho cả đám.

Tú Anh ngồi phịch xuống đất. Cô vung tay đập loạn xạ trên sàn nhà một cách tức tối điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nam-sinh-may-man/

Chính cứ thế đội trời phóng xe lên đỉnh đồi “Biệt thự đổ”. Cảnh vật hai bên đường mờ nhạt dưới mưa tầm tã. Nhưng trái tim cậu giờ đây như một bếp lửa sưởi ấm toàn thân, khiến cho cậu rạo rực bất chấp hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, cậu cũng đã hiểu được những cảm xúc rối bời lâu nay trong lòng mình.

Bấy lâu nay, cậu cứ chìm nổi trong những suy tư phức tạp của mình. Duy là con nhà giàu với bao điều rộng mở trong tương lai, cậu chỉ là con của một người thợ hàn và chẳng có gì đáng để trông mong. Duy xinh đẹp, tinh tế và nhiều lòng trắc ẩn, cậu thì vô tri và vụng về. Duy tràn đầy niềm tin và tích cực, cậu thì u uất và luôn nhìn đời bằng ánh mắt tồi tệ. Duy là ánh sáng, còn cậu là bóng đêm.

Duy là… Còn cậu chỉ là…

Cậu cứ đắm chìm trong cái vòng luẩn quẩn không lối thoát như thế. Cậu nghĩ quá nhiều, day dứt quá nhiều, và băn khoăn quá nhiều, mà lại quên mất rằng, vốn dĩ điều gì nhiều quá đều chẳng thể nào tốt đẹp được. Cậu vốn dĩ chẳng hề hiểu được những chuyện tình cảm nam nữ. Cậu thích Tú Anh và cho rằng mình yêu cô ta, cậu chiều chuộng và đáp ứng tất cả những gì cô ta mong muốn. Đến cuối cùng, cậu nhận ra tất cả chỉ là những tưởng tượng của một mình cậu.

Duy chẳng bao giờ phải cầu kỳ và phức tạp mọi thứ lên. Đơn giản chỉ bằng ánh mắt, bằng một nụ cười, bằng một cử chỉ dịu dàng hay bằng một câu nói, đã có thể khiến cậu cảm thấy ấm áp và yên lòng. Người con gái ấy như bàn tay chìa ra cho cậu nắm lấy, giữa lúc cậu đang chới với chìm nổi giữa muôn vàn những tuyệt vọng. Cô đã khích lệ cậu tin vào những điều mà tưởng chừng bản thân không thể làm được. Cô ghi nhận những điều đúng đắn ở trong mỗi việc mà cậu làm.

Giờ đây, cậu đã hiểu lý do cho tất cả.

Chính buông chiếc xe đổ kềnh dưới đất. Cậu lếch thếch đi đến đỉnh đồi, đưa mắt nhìn cả thị trấn chìm trong cơn mưa xối trắng xóa. Cậu bắc tay lên miệng làm loa và hét lên:

– MINH DUY! VÌ TỚ YÊU CẬU!

Tiếng gào của Chính chìm nghỉm trong tiếng mưa rào rào mãi không ngơi. Cậu ngước mặt lên, mỉm cười. Cuối cùng thì cậu cũng đã có thể nói ra lời đó. Những điều không thể giãi bày. Trong lòng cậu nhẹ tênh như vừa trút đi khỏi một tảng đá ngàn cân.

Thật ra chỉ cần có cảm giác được yêu thương đã là rất hạnh phúc rồi hay sao?

Hóa ra tình yêu cũng chỉ là tình yêu, gói gọn nhỏ bé trong riêng của hai người, đâu phải là điều gì quá to tát và rộng lớn như vũ trụ ngoài kia? Chỉ cần đặt người kia vào trong cuộc sống mình, như một buổi sáng thức dậy và biết rằng đâu đó có một người đang nghĩ đến mình, còn phải bận tâm làm gì đến những thứ hạnh phúc méo – tròn?

Tình yêu đâu phải là một bài toán để phải vắt óc mà nghĩ ngợi?

Tình yêu cũng chẳng phải là một đề văn để phải cắn bút băn khoăn nhiều thế?

Chẳng phải chỉ cần một bàn tay để bấu víu giữa đời là đã quá đủ để cho bản thân cậu trở nên kiên cường và mạnh mẽ hay sao?

Dù cho Duy không có mặt ở đây. Dù cô không thể nghe thấy. Dù cô sẽ không bao giờ có thể biết được tình cảm này. Thì với cậu, tất cả như vậy vẫn là quá đủ.

– Có thật như vậy không?

Giọng nói dịu dàng êm ái của Minh Duy vang lên sau lưng Chính.

Chính bàng hoàng ngoái lại.

Duy đứng bên khung cửa của căn biệt thự đổ, mái tóc đen dài thả tràn trên bờ vai gầy. Chính đưa tay gạt những giọt nước đang rỏ long tong từ tóc xuống mặt mình, chớp chớp mắt không ngừng. Giữa màn mưa đang ngớt dần, gương mặt cô gái dần hiện lên ửng hồng như vầng dương trên cao.

– Sao… sao… cậu lại ở đây thế? – Chính lắp bắp.

Duy bật cười:

– Vì đây là nơi mà tớ gặp một cậu con trai muốn từ bỏ cuộc sống, tớ trở lại để hỏi xem cậu ấy có còn giữ ý định ấy nữa không?

Chính đưa tay vuốt sạch những giọt nước mưa còn sót lại trên mặt mình, và ngẩng cao đầu nhìn cô gái, nói rành rọt từng lời:

– Tôi sẽ không bao giờ có ý định đấy nữa đâu, Duy ạ. Từ nay, tôi quyết tâm sẽ sống thật tốt. Tôi sẽ chăm chỉ học, chăm chỉ làm việc, sẽ nỗ lực hết mình, sẽ trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo vệ cho cậu!

Duy tròn mắt nhìn Chính. Rồi cô mỉm cười:

– Có thật không?
– Thật không cái gì chứ??? – Chính nhăn mặt, hai má cậu đỏ bừng lên – Trông tôi giống đang đùa với cậu lắm à? Thôi tôi đi về đây! Ướt hết cả người chỉ để đến nói như thế thôi mà cậu bảo tôi đùa!

Chính vùng vằng quay đi.

Duy thích thú nhìn theo chàng trai. Cô cất tiếng gọi:

– Này! Cậu có muốn trở thành bạn trai tôi không?

Chính đứng sững lại. Cậu ngơ ngác nhìn Duy.

Duy đứng tựa đầu vào một bên bậu cửa, ánh mắt lấp lánh nhìn Chính.

Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nam-sinh-may-man/

Bà Yên ngồi thừ người trên sofa. Ánh nắng chiều sau cơn mưa xiên qua vườn hắt lên gương mặt trái xoan của bà những mảng sáng tối như một bức chân dung sơn dầu của một đấng mệnh phụ. Đã gần 50 tuổi, nhưng nước da bà sáng bóng như ngọc, mái tóc đen mềm được búi cao được búi cao lộ ra cái cần cổ cao trắng muốt được điểm bằng một chuỗi ngọc trai loại hảo hạng. Những đường nét trên khuôn mặt trái xoan của bà được trang điểm rất thanh thoát, nhưng tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng chỉ có ở những mỹ phẩm đắt tiền. Bà mặc một chiếc váy đầm lụa kín đáo, như vừa ra ngoài đi đâu đó trở về.

Chiếc đồng hồ điểm chuông báo đã 18h chiều. Con gái sắp trở về nhà rồi. Trong lồng ngực bà Yên bỗng thấy ngột ngạt khó thở. Bà run run mở chiếc túi xách da cá sấu, lấy ra một mẩu giấy nhỏ màu vàng in những ký tự bùa chú bằng mực đỏ. Hôm nay, sau bao nhiêu đấu tranh tâm lý với chính mình, bà vẫn quyết định đi đến xóm chợ nhỏ ở thị trấn Đông Thanh ven ô để tìm gặp Bà Đồng, người đàn bà bà nghe đồn rằng có liên hệ với thế lực siêu nhiên, người có thể lý giải mọi điều bí ẩn của thế giới bên kia.

Bà Đồng nheo mắt nhìn bà Yên, tỏ ra mình đang đứng trước một thách thức khó nhằn:

– Vậy là chị nghi ngờ con gái của chị là một “cái gì đó” đang giả danh à?

Bà Yên cúi mặt, cố gắng kìm nén sự xúc động:

– Tôi, tôi không chắc nữa. Đó chỉ là cảm giác của tôi thôi.
– Thôi được rồi. Tôi có cách để bắt “cái gì đó” mà chị nói phải hiện nguyên hình. Nhưng mà, chị có chắc chắn là chị muốn làm vậy không?
– Sao ạ? – Đôi mắt đẹp long lanh của người mẹ thoáng một chút e sợ.
– Trên đời này có rất nhiều những chuyện kỳ quặc đối với con người chúng ta, nhưng lại là sự sắp đặt của những thế lực siêu nhiên thần bí trong vũ trụ này. Mọi sự đều có duyên cớ của nó. Nếu chị muốn làm xáo trộn những điều đó, thì chị phải tự lý giải được cho bản thân mình. Giả dụ, tôi giả dụ thôi chứ không chắc chắn nhé, đứa con gái đang ở trong nhà hiện nay của chị thực sự không phải là con gái của chị, thì chị sẽ làm thế nào?
– Vậy thì tôi muốn biết con gái tôi đang ở đâu? – Bà Yên tỏ ra sốt sắng.

Bà Đồng lắc đầu:

– Tiếc là pháp lực của tôi chỉ có tác dụng với các linh hồn, chứ không có hiệu quả với con người. Nên tôi cũng không thể tìm được con gái chị về đâu! Tìm người thì chị phải qua công an thôi!

Bà Đồng lấy ra trong tập giấy màu lòe loẹt một tờ giấy màu vàng nhỏ bằng bàn tay có ghi những ký tự loằng ngoằng như giun bò bằng mực đỏ. Bà ta đưa nó cho bà Yên và căn dặn:

– Chị đem cái này về, chị phải chọn đúng lúc mặt trời sắp lặn, chị hãy tìm cách đính lá bùa này lên người đứa con gái của chị. Nếu nó là cái gì đó không thuộc về thế giới con người này, nó sẽ hiện ra hình dáng thật sự!

Bên ngoài có tiếng cánh cổng tự động đóng lại. Bà Yên giật bắn mình, hốt hoảng ngó ra. Minh Duy đang thong thả đi vào nhà, vừa đi vừa bấm điện thoại nghịch. Trông thấy bà Yên đang ngồi ở ghế, mặc áo váy và trang điểm chỉn chu, Duy thoáng một chút ngạc nhiên:

– Mẹ? Mẹ vừa đi đâu về thế ạ?
– À. Mẹ ra ngoài gặp mấy bà bạn. – Bà Yên luống cuống trả lời qua loa – Con có đói không? Mẹ lấy gì cho con ăn nhé.
– Không cần đâu ạ! – Duy nói, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại – Con xin phép lên phòng nghỉ một chút ạ.

Bà Yên cầm chắc lá bùa giấy trong tay. Trong lòng bà đang phân vân dữ dội. Bà không biết có nên hay là không nên sử dụng nó. Bà liếc nhìn ra ngoài, mặt trời đang lặn rồi. Chính là đang ở khoảnh khắc chuyển giao giữa sáng và tối, ngày và đêm này. Thực sự là một cơ hội tốt giống như lời Bà Đồng dặn dò. Bà nửa tin nửa ngờ. Không chừng lá bùa này chỉ là một trò nhảm nhí moi tiền của bà thì sao, liệu lá bùa này có thực sự có tác dụng. Nhưng nếu quả thật Minh Duy không phải là con gái của bà thì sao. Bà phải làm sao?

Bà Yên nhón chân bước theo ngay sát sau lưng Duy. Bà rướn người muốn đính lá bùa giấy lên tóc cô gái. Dù thế nào, bà vẫn muốn biết được kết quả.

Duy bước từng bước chậm chạp lên cầu thang. Cô cảm nhận được bà Yên đang ở phía sau mình. Nhưng trực giác mách bảo cho cô một điều khác lạ hơn sự quan tâm thường ngày mà một người mẹ vẫn dành cho con gái. Cô cũng muốn chờ đợi xem điều đó thực ra là chuyện gì.

– Ối!

Bỗng nhiên, bà Yên trượt chân suýt ngã. Bà khẽ thốt lên một tiếng. Duy liền quay ngoắt lại nhìn bà. Tay bà cứng đờ. Lá bùa giấy bất ngờ vuột khỏi tay bà, rơi xuống đất, ngay trước mặt Duy.

– Mẹ sao thế ạ? – Duy nhíu mày nhìn bà Yên ngạc nhiên.
– A, mẹ…

Bà Yên thấy lưỡi mình cứng đờ, không thể nói được gì. Bà chỉ nghe thấy tim mình đang đập mạnh dữ dội vì hoảng sợ. Chưa bao giờ bà thấy ở con gái cách nó nhìn bà như ban nãy. Trong một giây, bà Yên cảm thấy thân thể mình tê liệt như có hàng ngàn mũi kim li ti từ ánh mắt ấy bắn ra và ghim chi chít trên người mình.

Duy nhìn lá bùa dưới chân mình:

– Đây là cái gì vậy mẹ?
– À… Đây là… lá bùa cầu may! – Bà Yên khó nhọc thốt lên từng tiếng đứt đoạn – Mẹ xin ở… chùa về cho con… giúp con luôn được bình an…

Duy cúi xuống và đưa tay với lấy lá bùa. Bà Yên nín thở. Bà nghe rõ tim mình đang đập dữ dội. Bà chăm chăm quan sát vào thái độ của Duy. Duy nhặt lá bùa lên. Cô cầm chắc lá bùa trong tay, mỉm cười nhìn bà Yên:

– Con cảm ơn mẹ. Vậy con sẽ cất nó bên mình ạ!

Gương mặt căng thẳng của bà Yên bấy giờ mới giãn ra nhẹ nhõm. Bà như đã được trút được gánh đá tảng trong lòng mình. Con gái bà vẫn nguyên vẹn cười với bà. Chẳng có một “cái gì đó” đáng ngờ hay bí ẩn ở đây cả. Nó vẫn là cô con gái duy nhất mà bà dứt ruột đẻ ra và khổ công chăm bẵm bấy lâu nay thôi. Trên đời này làm gì có ma quỷ giả danh con người chứ. Con người làm bằng thịt mềm máu ấm, làm sao có loài gì có thể làm giống như thật được. Những sự bất thường mà bà hình dung ra về con gái, chẳng qua chỉ là những xáo trộn trong tâm sinh lý của các cô gái trẻ, mà bấy lâu bà đã thiếu quan tâm nên không hề nhận thấy ở con mình thôi.

Bà Yên nở một nụ cười hiền từ, ánh mắt âu yếm nhìn con gái:

– Ừ. Chỉ cần con bình yên là mẹ đã an lòng rồi!

Bà Yên phấn chấn tinh thần trở lại. Bà vui vẻ đến mở tủ lạnh, bắt đầu lấy những nguyên liệu thực phẩm ra và chuẩn bị làm bếp. Bà còn đang lẩm nhẩm hát một bài hát như thời còn trẻ.

Thấy mẹ đã ổn, Duy mới yên tâm đi về phòng mình. Nhưng đi được vài bước, cô lảo đảo xây xẩm mặt mày. Trước mặt cô, một thoáng rất nhanh, mọi thứ bổng chao đảo méo mó như một thực tại đang xoay chuyển. Từng viên gạch trên sàn nhà bỗng như những bóng hình in trên mặt nước đang rung động. Các cánh cửa, cây cột trong nhà uốn éo như bằng chất lỏng.

Chiếc nhẫn bạc trên tay Duy lại phát ra ánh sáng màu đỏ rực, những hoa văn khắc trên nhẫn cũng bắt đầu chuyển động dữ dội. Duy ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn. Những hình vẽ hoa văn như đang rời khỏi bản nhẫn, càng ngày càng lớn dần đến nỗi choán hết toàn bộ không gian xung quanh cô. Duy nhận ra đó là những hình ảnh ma quỷ kỳ dị, những âm binh đầu trâu mặt ngựa, cùng vô vàn tay sai của địa ngục mà cô đã từng thấy ở những bức tranh miêu tả của các văn hóa tín ngưỡng. Cùng lúc đó, cô cũng thấy những ký tự ngoằn ngoèo trên lá bùa sáng rực lên.

Duy hoảng hốt buông tay ra. Lá bùa rơi xuống sàn nhà và bốc cháy phừng phừng. Duy bàng hoàng, cô vội ngó xuống nhà lo sợ bà Yên sẽ phát hiện ra chuyện này. Nhưng ở dưới bếp, vẫn nghe thấy tiếng hát véo von của bà. Lá bùa nằm im trên sàn nhà, không hề suy suyển. Duy nhíu mày kinh ngạc. Cô ngồi thụp xuống cầm lá bùa lên xem xét. Rõ ràng ban nãy cô nhìn thấy nó đã bốc lửa cháy. Sàn bằng gỗ, cũng hoàn toàn không có dấu vết gì của vết tàn tro hay xém xạm gì. Cứ như việc lá bùa bốc cháy chỉ là một sự tưởng tượng của cô vậy.

Duy nhặt lá bùa lên, hớt hải chạy vào trong phòng mình và đóng chặt cửa lại. Căn phòng hoàn toàn yên ổn và ngay ngắn trước mặt cô. Mọi chuyện thoáng qua rất nhanh, đến nỗi chính Duy cũng đang cảm thấy khó hiểu xem đó là sự thực hay chỉ là một cơn chóng mặt hoa mắt của cô.

Duy giơ bàn tay lên và nhìn chăm chăm chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón trỏ. Chiếc nhẫn đã ngừng phát sáng và trở lại hình dạng bình thường. Vẻ mặt cô cực kỳ hoang mang.

– Chuyện này là sao nhỉ? – Duy lẩm bẩm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...