Ngã rẽ cuộc đời
Chương 26
Hai kẻ vụng trộm ôm chặt nhau trong chiếc mền mỏng, loay hoay mãi vẫn không giải phóng được xiêm y.
Lan không thể hình dung là có một ngày trong đời nàng lại “hư hỏng” đến mức này, nhưng quái lạ là tại sao chỗ đó cứ liên tục ướt mèm.
Trí thì khỏi phải nói, khẩu súng đã dựng lên sau chiếc quần dài bệnh viện ngay khi mới vào phòng.
Giờ nó đang đâm ngang chỏi vào bụng Lan thật kích thích.
Nàng không thể ngăn được bàn tay khao khát, lần mò trong không gian chật hẹp cầm vào vật ấy, đó là đoạn gân guốc đã quá quen thuộc và không biết bao đêm đưa Lan lên tuyệt đỉnh vu sơn.
Cảm giác to cứng nóng ấm trong bàn tay mềm mại mới tuyệt làm sao.
Trí tháo khuy, nắm lưng quần kaki chầm chậm kéo xuống.
Bên cạnh có tiếng trở mình làm Lan giật bắn người.
Nàng giữ tay Trí nằm im thin thít nhưng anh chàng cứ mặc kệ tiếp tục cởi một cách khó nhọc.
– Người ta thấy bây giờ – Lan cắn răng muốn gào lên nhưng phải cố thì thào đến tội nghiệp.
– Đắp mền rồi, ai mà thấy được.
– Nhưng lục đục trong này người ta biết đó anh! Đừng mà anh!
Bảo đừng nhưng Lan khẽ nhón người cho Trí tuột xuống khỏi vòng mông, đoạn khó nhất đã vượt qua. Chiếc quần kaki trắng đang dồn lại nhăn nhúm ở lưng chừng đùi.
– Sao không mặc váy, cái này làm khó cho anh quá đi.
– Ai mà biết anh nổi hứng sảng tai đâu!
– Tại em đó!
– Sao tại em? – Lan vênh mặt.
– Ai biểu nói đêm nay muốn làm gì em cũng được.
– Hứ… là vì em tưởng mình ra khách sạn ngủ.
– Chi cho mất công, ở đây cũng thú vị mà. Nhưng em có thích không?
– Hứ… Thích đó, thì sao? – Đôi má ửng hồng trước lời thú tội đến “đáng ghét”.
– Thì làm tới luôn chứ sao, anh chịu hết nỗi rồi.
Lan run rẩy co chân cho Trí tuột xuống hết. Khi chiếc quần thoát khỏi hai chân, Lan chợt thấy hạ thể sao trống trơn như đang phơi trần trụi giữa phòng. Nàng luống cuống tém chăn che kỹ sau lưng, lỡ ai đó nhìn thấy chắc Lan chỉ có nước độn thổ. Trí luồn tay vào quần lót, chân Lan hơi dở lên, mảng lông đen tuyền đã ướt đẫm từ lúc nào. Anh bóp nắn chỗ mềm mại ấy giờ đã lầy lội đáng kinh ngạc.
– Sao ướt nhẹp vậy hở em? – Trí nhe răng cười nham nhở.
– Quỷ gì đâu – Lan dí ngón tay vào trán anh, mặt đỏ bừng vì vừa thích vừa sợ bị phát hiện.
– Hôm nay mặc xì líp màu gì hả cô thư ký?
– Sao cứ quan tâm cái chuyện này chi vậy? Màu gì kệ em!
Làm sao kệ được. Trí chui vào trong chăn bật điện thoại rọi vào khu vực bí hiểm. Chiếc quần lót màu hồng phấn mới tinh. Anh phấn khích chui trở ra thì thào vào tai Lan.
– Cái quần đẹp và mới quá, lại đúng tông màu sáng thần thánh. Nhìn thấy lông hết trơn luôn, độc quá em em ơi.
– Em mới mua hôm qua, hàng tuyển cho đêm nay đó – Nàng vùi đầu vào ngực Trí cười tủm tỉm – Thích lắm hả?
Còn phải hỏi, thích chứ sao không. Chiếc xì líp bé xíu như sợi dây vắt hững hờ nơi vòng mông. Phía trước chỉ có miếng vải ren bé tí đúng bằng hai ngón tay nên chỉ che được mỗi bên nửa chiếc môi âm hộ.
Đã nhiều lần nó nhún lại lọt vào đường rãnh sâu hút khiến Lan phải lúng túng tìm chỗ kín sữa lại, còn phía sau cũng chỉ có một sợi dây nằm hẳn trong khe mông.
Rõ ràng Lan không phải mặc để che đậy mà để gây chiến.
Trí thích quá ôm chặt lấy Lan xoa tay vào bờ mông mát lạnh.
Đôi mông tròn trĩnh ấy có khác gì được lột truồng.
Bàn tay di chuyển liên tục dưới chiếc chăn, nhìn qua thì biết ngay chuyện gì đang diễn ra trong đó.
Một ông cụ chợt ho khục khục ngồi dậy loay hoay tìm cái bô khạc đàm. Lan chụp tay Trí giữ lại. Cái gã CEO này nếu Lan không kiềm lại chắc sẽ cứ thế mò tới chứ nhất định không dừng lại đâu. Lan biết tẩy Trí quá mà, anh thì biết sợ ai kia chứ.
– Buông tay anh ra – Trí thì thào.
– Em lạy anh. Nằm im một chút dùm em.
Đang khổ sở chống đỡ trước ông sếp quái quỷ thì nước trong hang sâu tự dưng ứa ra góp phần gia tăng độ lầy lội nơi cửa mình. Đúng là khỉ gió, sao hôm nay ở đâu ra mà nhiều thế không biết. Tiếng lục đục đã im bặt, chỉ còn lại âm thanh khò khò lác đác khắp phòng.
– Ông cụ ngủ lại chưa anh? – Lan nói mà không dám ngoái đầu nhìn lại phía sau.
– Chắc ngủ rồi – Trí khẽ nhổm đầu nhìn qua vai Lan.
– “Chắc” là sao hả trời? Ngủ hay là chưa? – Giọng Lan run run, nàng cũng muốn quá rồi nhưng tình thế ngày càng mất an toàn.
– Ướt quá, cho anh thưởng thức chỗ này nha?
Trí bóp mạnh vào gò mu khiến Lan oằn người tê dại. Nếu đang ở nhà chắc nàng sẽ đè ngửa anh ra cưỡi lên mặt vì sự đòi hỏi quá đúng thời điểm, nhưng trong hoàn cảnh vụng trộm trên chiếc giường bệnh vừa nhỏ vừa ngắn thì chuyện này là bất khả thi.
– Thôi anh… làm sao mà được!
– Thì em nằm sát lên đầu giường đi, anh tụt xuống dưới cuộn người lại là được thôi.
– Trời ơi sao mà hứng bất nhơn vậy?
Lan nhón người dịch chầm chậm lên phía đầu giường, nàng làm thật khẽ vì sợ phát ra tiếng động. Trong không gian lặng ngắt thì mọi âm thanh đều trở nên nổi bật.
Lan đã cụng đầu lên song chắn inox nhưng vẫn chưa đủ nên phải gập đầu nhón lên thêm tí nữa.
Bên dưới, Trí lùi xuống thật sâu thu mình hết cỡ, hai chân gập sát lại mới vừa khớp cho cái miệng ngay ở vị trí âm hộ Dạ Lan.
Một chân Lan duỗi thẳng, chân phía trên thì co lại gác đùi lên mang tai Trí.
Tư thế đã được thiết lập một cách khó nhọc nhưng lại quá đỗi kích thích.
Trí vén quần lót qua một bên, cái miệng tham lam đã ngậm chặt đóa hải đường của cô thư ký xinh đẹp.
Lan muốn thét lên vì sướng nhưng phải khổ sở kìm nén cơn đê mê.
Nàng chụp lấy cái gối nhét vào giữa hai hàm răng cắn lại để nhốt chặt âm thanh ư ư phát ra mỗi khi trân mình đón nhận những đường quét lưỡi chết người.
Tiếng bú nút chùn chụt liên tiếp dậy lên, dù được lớp chăn che phủ giam hãm bên trong nhưng vẫn nghe thật rõ ràng giữa trời đêm yên tĩnh.
– Nhỏ tiếng thôi anh! Ưhm… ưhm… – Một góc chiếc gối được nhét sâu vào miệng làm cho tiếng rên giảm hẳn nhưng âm thanh xuất phát từ chỗ háng vẫn quá rõ ràng.
Có tiếng bước chân đi nhanh ngoài hành lang. Giữa không gian yên ắng bỗng phát ra tiếng động khiến Lan giật bắn cả người. Nàng vỗ vỗ vào vai Trí nhưng anh giả vờ không hay biết, cứ dí lưỡi trong khe sâu liếm láp liên tục. Lan luống cuống túm lấy tóc anh kéo lên, nàng vén chăn nhìn xuống hạ thể rồi nói như van xin.
– Người ta tới kìa anh! Bỏ em ra… nhanh!
Trí nhả cái khối mềm đang ngậm trườn lên trên, cùng lúc đó Lan cũng thụt xuống. Cả hai loay hoay sửa lại tấm vải mỏng duy nhất che đậy hai cơ thể khát tình làm liều. Trí nhìn qua vai Lan, tiếng bước chân ngoài hành lang đã rời đi.
– Có ai đâu mà cứ rối lên! – Trí ngắt mũi Lan.
– Chứ anh muốn có người xộc vào bắt quả tang hả?
Trí xoa xoa mông Lan rồi kéo tuột chiếc quần lót xuống đùi. Dù rất sợ nhưng Lan đã rơi vào vòng xoáy xác thịt, nàng co chân cho Trí cởi bỏ thành trì cuối cùng che chắn một cách tượng trưng vùng bí hiểm của người con gái. Anh lòn tay vào áo Lan mở cái nút phía trước trên chiếc nịt vú. Hai bầu sữa căng đầy bung ra như hai khối sương sa, rung rinh nung núc. Trí cũng nhón người tuột cái quần rộng thùng thình đang mặc xuống tới đầu gối rồi ôm eo Lan kéo ghịt vào. Da thịt áp vào nhau mang lại cảm giác ấm áp quen thuộc.
– Được không vậy anh? Lỡ có ai vô thì sao?
– Tới đó tính tiếp, anh thèm lắm rồi.
– Anh liều quá hà, em run muốn chết đây nè!
Trí bám vào bờ mông mát lạnh kéo sát thêm nữa. Lan co chân gác choàng lên hông Trí làm cho cánh cổng thiên đường mở toang.
Trí cong người cầm dương vật đặt vào cửa mình Dạ Lan rồi nhẹ nhàng đẩy xiên tới trước.
Lan há hốc, mắt mở to trân trối khi cái vật to cứng đang lún dần vào cửa ngõ nhớp nhúa dịch nhờn.
Âm đạo run giật thắt lại như một cái miệng ngậm nút bộ phận đàn ông.
Khi cả chiều dài đã đi hết hành trình, Trí bắt đầu nhấp đều đặn khiến cho Lan tê sướng vô cùng.
Đã gần ba tháng nay cả hai thiếu thốn chuyện ái ân nên giờ gặp được nhau họ lao vào cuộc hoan lạc như hai kẻ bị bỏ đói.
Trời ơi em muốn rên quá đi, sướng tê cả người mà phải cắn răng thế này chắc em chết mất. Anh quỷ vừa thôi chứ! Lan thầm rủa Trí vì sao lại đưa nàng vào tình cảnh trớ trêu này, sướng rần rật cả người mà không dám hé răng rên lấy một lần. Về nhà thế nào anh cũng chết với em!
Chiếc giường mấy tháng nay Trí vẫn nằm và lăn lộn ầm ầm có sao đâu, hôm nay thêm tí trọng lượng mà nó đã trở chứng kêu cót két liên tục.
Khỉ thật, âm thanh nghe ngày càng rõ mồn một giữa căn phòng chỉ có tiếng ngáy ngủ.
Chợt một người trung niên nuôi bệnh nằm cách đó ba giường ở dãy đối diện thức giấc định đi vệ sinh.
Âm thanh lạ lùng phát ra từ góc phòng khiến anh ta cảnh giác.
Có phải trộm lẻn vào phòng lưu bệnh hay không?
Anh ta nằm im đưa mắt nhìn quanh.
Dù ánh sáng khá yếu nhưng do đã quen mắt nên có thể thấy rõ mọi thứ.
Trời đất quỷ thần ơi, đằng xa trong góc phòng là đôi trai gái đang lén lút mây mưa.
Nhìn lớp vải mỏng đắp trên người đong đưa liên tục, chân cô gái thì gác lên đối tác dưới lớp chăn, rõ ràng là dạng háng để hành sự thì còn lời giải thích nào khác hơn.
Gã tự mỉm cười rồi quyết định nằm theo dõi diễn biến, dễ gì có được cơ hội này.
Càng đi vào cao trào thì lớp vải đắp trên người càng xô lệch.
Ban đầu Lan còn chỉnh sửa thường xuyên, dần dần cơn tê tái đến từ âm đạo đã làm lụn bại ý chí phòng thủ.
Hơi lạnh đang thổi trực tiếp vào bờ mông, Lan biết phía sau đã bị hở nhưng nàng mặc kệ không kéo xuống che nữa, nhờ vậy mà gã trung niên được thưởng thức cặp mông của Lan gần như trọn vẹn. Làn da trắng nõn mịn màng rung rinh theo mỗi cú nhấp.
Đầu óc quay cuồng mụ mẫm không còn nhận thức được việc đang làm, Lan chỉ còn biết dồn sự tập trung vào chỗ ôm khít giữa hai chân để đón nhận cảm giác đê mê tê sướng.
Mỗi lần làm tình với Trí là Lan càng thấy trời sinh hai bộ phận ấy là để dành cho nhau, nó vừa vặn khít khao vô cùng.
Tiếng cót két của giường sắt, tiếng vỗ bạch bạch của da thịt và chú ý kỹ hơn có cả tiếng thở hồng hộc hòa cùng tiếng rên xiết đang cố kìm nén một cách khó nhọc.
Lan đang trông chờ những cú đẩy thật gấp để đưa nàng đến cõi thần tiên.
Hồn đã sắp lìa khỏi xác khi âm cung co thắt không ngừng.
Có tiếng xe đẩy ngoài hành lang lớn dần tiến về phòng lưu bệnh, nữ điều dưỡng mở cửa phòng đẩy xe thuốc bước vào.
Lan chết điếng, lần này thật rồi.
Nàng hốt hoảng hạ chân đang gác trên người Trí nhưng anh đã ranh ma giữ lại.
Đang lúc giằng co trong ánh sáng lờ mờ thì nữ điều dưỡng bật công tắc, căn phòng sáng bừng lên.
Thế là hết cơ hội chỉnh đốn, Lan chỉ kịp kéo thấp chiếc chăn che phía sau rồi nằm im re nhìn Trí trân trối. Hai hàm răng cắn chặt nói lí nhí trong miệng.
– Chít rồi… giờ sao hả anh?
Anh chàng trung niên đang xem lén bị phá đám, nhưng cũng thật may là thừa cơ hội đó anh ngồi dậy ra vẻ như bị cô điều dưỡng đánh thức rồi dụi mắt đi vào nhà vệ sinh.
Bọng đái căng tức khiến hắn đứng xả rất lâu mới hết lượng nước tiểu ứ đọng.
Nghĩ tới cặp mông trắng phau liên tục rung lắc khiến hắn muốn phọt ngay một bãi.
Cô gái điều dưỡng gọi tên một vài bệnh nhân đến lấy thuốc, chẳng hiểu sao hôm nay lại phát trễ hơn mọi ngày.
Thôi chết rồi, lỡ họ gọi anh Trí thì làm sao đây.
Lan run cầm cập nhìn Trí lo lắng.
Anh nhoẻn miệng cười rồi tinh ranh nhấp vào nàng nhè nhẹ.
Cha mẹ ơi cứu con, anh làm ơn dừng lại dùm em được không hả đồ quỷ sứ?! Quái ác là tại sao Lan lại thấy sướng đến vậy, có lẽ khi nãy sắp lên đỉnh bị dội gáo nước lạnh nhưng hiện trường vẫn còn giữ nguyên nên sức nóng của ham muốn vẫn chưa thuyên giảm.
Đã vậy gã sếp của nàng lại bắt đầu dở trò, len lén nhấp vào khiến Lan tê muốn tắt thở.
Gã trung niên xả xong mớ của nợ khỏi cơ thể cảm thấy sảng khoái bước ra ngồi trên giường chờ gọi tên người nhà. Hắn lại trố mắt ngạc nhiên khi thấy ở góc phòng vẫn tiếp tục nhúc nhích. Bố khỉ, thằng Trí này bị bỏ đói lâu quá nên giờ nó làm liều luôn đây, gã mỉm cười nghĩ thế. Gã không lên án hành động đó mà thấy phấn khích và thầm nể Trí cao tay.
Tuổi trẻ mà, phải vậy mới thích. Nữ điều dưỡng phát thuốc xong thì nhìn đến chỗ Trí bằng đôi mắt nai ngây thơ không hề nhận biết điều bất thường vẫn đang âm thầm vào ra dưới lớp chăn mỏng. Cô nàng ước chừng mới đôi mươi và chưa chồng là cái chắc. Thấy Lan nằm trên giường giấu mặt vào ngực Trí, cô gái cất lời.
– Chị ơi, người nhà không được nằm trên giường bệnh nhân, bác sĩ thấy la đó.
– À… xin lỗi em, vợ của anh đi đường xa ra thăm nên giờ thấy không được khỏe, người cô ấy bị lạnh nên cần được giữ ấm.
Trí tỉnh rụi như không có gì xảy ra, vẫn nhấp đều vào Lan thật êm ái. Chiếc chăn mỏng đắp cho cả hai run nhẹ khiến điều dưỡng tưởng thật. Trời ơi anh dừng lại dùm em được không? Lan mếu máo trước sự liều lĩnh quá sức tưởng tượng của Trí. Nàng nhéo vào bụng anh nhưng chẳng thể thay đổi được hành động quái quỷ kia.
Nhưng thật kỳ lạ làm sao cái kiểu ăn vụn diễn ra trước mặt mọi người lại kích thích Lan đến thế. Nàng tưởng chừng chưa bao giờ mình ra nhiều như lúc này, dịch nhờn trong âm đạo liên tục trào ra cửa mình thoa bóng môi âm hộ. Mông và đùi đang gác trên người Trí run giật từng cơn, nàng trân mình ôm riết cái gối cắn nó như điên để nén tiếng rên xiết thống thiết. Cực khoái đang manh nha ập xuống thân xác Dạ lan.
– Anh ơi, chị có bị làm sao không? Hình như bị lạnh run hết người rồi kìa. Hay em tắt máy lạnh nha?
– Đừng đừng, tắt nóng lắm. Không sao đâu.
– Vậy để em đổi cho cái chăn khác dày hơn.
Ai mượn đâu bà thím, làm ơn đi lẹ lẹ dùm cái. Lan muốn chết ngay cho đỡ xấu hổ vì không biết làm sao thoát khỏi tình thế ngặt nghèo này. Đang trong cơn say mê xác thịt lẫn rối bời thì Trí cũng run lên. Anh cố kìm nét mặt bình thản nhưng bên dưới đang ghim sâu bắn phá tử cung Lan bằng những luồng tinh dịch nóng rực.
Giờ không thể gồng được nữa khi cực khoái đã giáng xuống, khốn khổ sao lại đến đúng vào lúc này kia chứ. Lan cố lắm nhưng vẫn không giữ được hạ thể thôi co giật. Mông liên tục nắc nẩy vào bụng bạn tình, chân run bần bật còn hai hàm răng đã cắn nát một góc của chiếc gối vô tri. Nhớp nhúa ở chỗ đang dính nhau liên tục trào thành dòng lên đùi rồi loang rộng xuống tấm nệm. Thấy Lan ngày càng run rẩy như lên cơn sốt rét, nữ điều dưỡng hốt hoảng rướn cổ nhìn vào góc phòng gọi lớn.
– Chị ơi, chị có sao không?