Ngân
Chương 13
Những ngày tháng cứ thế trôi qua lặng lẽ… Hết tháng 1 đến nơi rồi… Nó cũng ít bị chú ý hơn… Tóc cũng đã dài ra nên không phải đội mũ nữa…
Nó cũng đã qua được kiểm tra học kì với số điểm tương đối cao… Nhờ gái kèm đấy. Công nhận gái học giỏi thật… Thỉnh thoảng nó cũng hay gặp chị… Chị xinh hơn… Và lúc nào cũng có anh chàng kia kè kè bên cạnh… Chắc là yêu rồi… Nó nghĩ vậy… Cảm giác cũng không đến nỗi tệ nhưng cũng chẳng vui vẻ được…
Gái giờ quản lý nó ghê gớm… Thấy nó léng phéng là lại vùi dập nó luôn… Dữ dội thật… Nhưng cái gì quá thì cũng không tốt… Quản lý thế thì lâu dần cũng làm nó khó chịu… Đỉnh điểm có lần có đứa con gái hỏi bài nó. Nó cũng biết ý chỉ lên chỗ gái… Nhưng hai bà này ghét nhau… Sau một hồi nì nèo thì nó cũng phải đồng ý chỉ… Đúng lúc hăng say thì gái vào… Thế là giận… Không nói gì cả tuần…
Nó dỗ đến ngày thứ ba thì cũng chán. Nên nó lại kệ… Như ngày trước thì nó sẽ im lặng kệ. Nhưng giờ khi mọi thứ trở nên hiển nhiên là gái với nó đang yêu nhau thì kệ cũng chẳng được. Cảm giác khó chịu lắm…
1 tuần sau, đang ăn cơm thì gái đi xe vào đứng trước cửa phòng. Nó biết nhưng vẫn kệ… Gái ngồi trước mặt nó…
– Chồng thích chơi trò im lặng không?
– …
– Chồng nhớ đấy?
– …
– Chồng thích thế chứ gì?
Ra đây là cái kiểu muốn được dỗ ấy mà. Đáng yêu lắm…
– Lại đây bảo.
Nó vẫy gái lại gần trong khi uống ngụm nước để kết thúc bữa trưa…
– Làm gì?
Gái lèm bèm nhưng vẫn ra chỗ nó…
Nó kéo gái đẩy nhẹ xuống giường… Và chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/
– Chồng đúng là quá đáng… – Gái nói khi đang gối đầu vào tay nó…
– … – Nó nhìn gái…
– Sao lại làm thế? – Gái nhìn nó đầy trách móc…
– Nó cứ dính vào đấy chứ?
– Không biết. Từ mai cấm đi với con khác… – Gái vẫn khăng khăng…
– Chồng không làm gì thật. Chúng nó hỏi thì chồng trả lời thôi…
– Cấm trả lời… Không ăn đập… Vợ mách bố…
– …
Cái này thì nó chịu…
– À chồng nhớ mai là ngày gì không?
– Thứ 2.
– Hai cái đầu chồng ấy… – Gái gõ đầu nó…
– Úi… Đau chồng… Thế mai là ngày gì?
– Đầu chồng làm sao đấy… Sinh nhật cũng quên… Mai sang nhà vợ ăn cơm…
Ờ nhỉ… Lâu lắm rồi nó chẳng còn nhớ ngày sinh nhật là gì nữa. Nó lại nhớ về xóm nghèo nhà nó lúc còn nhỏ… Cả xóm nghèo nên cái khái niệm sinh nhật với nó và lũ trẻ là một cái gì đó rất xa vời… Vì cứ đi thả diều với chăn trâu, hôm nào đi học thì thôi chứ nghỉ là lại đi thì cần gì phải biết đâu là ngày tháng nữa… Sáng đi chiều về… Mang cơm nắm theo… Nhà nó chẳng có trâu nhưng nó bon bon đi theo lũ trẻ… Hôm lấy củi… Hôm chặt măng… Chiều về thì buộc dây vắt lên 2 bên lưng trâu đi về… Cái thân thì bé tí tẹo con trâu đứng trước mặt là chả thấy tổ quốc ở đâu nữa rồi… Vậy mà cũng có sao đâu… Vẫn đều đều… Sau này lớn cũng chẳng quen tổ chức sinh nhật cho mình nữa…
– Chồng??
– Hả? – Nó giật mình…
– Tối mai sang vợ ăn cơm…
– Tuân lệnh…
– Hihi…
Tối hôm sau thì gái sang đón nó. Thỉnh thoảng nó vẫn sang nhà gái ăn chực mà. Nhưng hôm nay hình như không có ai ở nhà… Gái bịt mắt nó kéo lên phòng… Dắt mãi mới lên được cái cầu thang… Lên phòng phòng gái… Nó biết vì nó ngửi thấy mùi thơm ấy… Gái chạy đi đâu đó… Trước khi đi còn dặn nó cấm cởi… Đợi vợ 5 phút đi đóng cửa… Nó cũng để im luôn… Lúc sau gái đi lên… Ôm khẽ nó… Cởi khăn ra và thì thầm…
– Chúc mừng sinh nhật chồng…
Nó cũng biết là gái sẽ làm vậy… Nhưng thế này thì quá nhiều… Gái trang trí phòng của gái đẹp lắm cứ như thể là phòng tân hôn vậy… Thiếu mỗi ảnh cưới, chim bồ câu với chữ hỉ. Những ánh nến lung linh làm căn phòng ấm áp lên hẳn ở giữa cái hình trái tim do nến tạo nên là chiếc bánh sinh nhật có tên nó và gái… Trên tường thì một dòng chứ nhỏ tiếng pháp… Sau này gái nói cho nó biết là một lời hứa của gái dành cho nó…
Nó nhìn gái lâu lắm… Nó vui… Rất vui là đằng khác… Nó bật cười hạnh phúc… Ôm gái thật chặt…
– Cảm ơn vợ…
– Hihi. Ai bảo anh là chồng của vợ <3…
Nó nhớ như in câu nói ngày hôm ấy…
– À chồng thổi nến và ước đi…
Nó ngồi xuống. Bê các bánh lên. Nhắm mắt. Nó ước nó và gái cứ mãi hạnh phúc như vậy… hít một hơi và thổi… Gái chẳng hỏi nó ước gì mà cắt bánh kem bón cho nó… Nó lại được dịp hạnh phúc nữa… Yêu gái lắm…
Giờ mới để ý gái lại mặc áo hai dây mỏng. Không áo con. Muốn xịt máu mũi quá. Nhưng thôi. Lại chết vì mất máu… không bõ…
Gái thấy nó vậy thì ngại. Đỏ mặt… Nó tiến lại gần… Mấy cây nến cũng tàn dần… Gái lấy cái điều khiển điều hòa chỉnh rồi nằm gọn trong vòng tay nó…
– Chồng yêu vợ… – Nó nhìn gái đắm đuối…
– Vợ muốn mãi mãi là của chồng…
Hành trình lại bắt đầu… Nó và gái vẫn lao vào nhau… Quấn quýt đến tận gần đêm…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/
Nó nằm xuống cạnh gái. Hôn nhẹ vào môi gái…
– Chồng ơi…
– Hả?
– Cứ mãi vậy nhé… Không muốn mất chồng đâu…
– Chồng cũng vậy…
Nó ôm gái vào lòng ngủ… Nhưng nó cũng hơi suy nghĩ về chị… Hmm… Nó tham lam quá chăng?
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/
Sáng hôm sau cả hai đứa dậy sớm. Cùng nhau tắm… Cùng nhau nấu cơm… Và cùng nhau đi học. Dĩ nhiên là phải về phòng nó lấy sách vở rồi. Gửi xe ở quán nước cổng trường xong thì nó bất ngờ gặp con Tomboy. Nó chẳng biết phải diễn tả cái ánh mắt đấy như thế nào nữa… Chút gì đó tức giận… Chút gì đó ghen… Và chút gì đó cam chịu… Nó hiểu là vậy. Nhưng có gái đi cùng nên nó cũng chỉ mỉm cười chào. Con Tomboy nhìn nó cười rồi gật đầu… Giờ mới để ý là con Tomboy đang nuôi tóc. Tóc dài đều qua gáy rồi uốn cong. Mái chéo… Đúng kiểu mái nó thích… Chậc…
Nó với gái quay ra đi lên trường thì gái cứ hỏi nó về con Tomboy… Nó kể hết… Gái ậm ừ suy nghĩ gì đó…
Cuối cùng cũng trống vào giờ học…
Hôm nay lớp nó có cô giáo mới… Dạy tiếng anh mà công nhận là đẹp thật. Vì là lớp chọn nên sau này đôi khi lớp nó được học các môn học bằng tiếng anh. Nhưng nó thì vẫn dốt tiếng anh như thường…
Bà cô này tên Hòa. Theo nó thấy là đẹp ở cái tuổi 23 đó. Chứ không đẹp trẻ như chị… Haizz… Nó lại suy nghĩ về chị… Không biết giờ ra sao rồi…
Cũng hơi buồn nhưng thôi…
– Cậu ngồi cuối lớp đứng lên cho tôi… – tiếng cô giáo mới…
– Em ạ??? – Nó ngơ ngác…
– Không cậu thì ai?
– Ơ… Em ngoan mà???
– Sao cả lớp vỗ tay mà cậu không vỗ… – cô giáo mới bắt bẻ nó…
– Em thấy hơi nhức đầu… – Nó lấy bừa lý do…
– Đau đầu sao không xuống phòng y tế? – Cô giáo mới tiếp tục…
– …
Cô thấy nó im lặng thì nhẹ nhàng nói:
– Chống đối giáo viên… Ra ngoài đứng…
Sau cái câu nói hơi quá của cô giáo mới thì nó cũng thấy hơi bực… Không ngờ bà này làm căng quá…
Thế đấy… Ấn tượng khó phai đấy… Đứng được 5 phút thì bà lại cho nó vào bảo…
– Đây là lần đầu nên tôi tha… Anh chị nào còn muốn chống đối thì tôi sẽ cho ra tiếp…
Gái thì cứ nhìn nó dứ dứ nắm đấm… Thôi hỏng rồi… Chắc cô sợ cô còn trẻ nên học sinh không nghe theo nên muốn rung cây dọa khỉ đây mà.
Lúc ra về gái bắt nó đeo cặp gái… Vừa đi vừa véo tai nó đau điếng…
– Cái tội học hành không tử tế…
– Chỉ là chưa kịp vỗ tay thôi mà…
– Vẫn còn cãi được…
– Á á… Chồng không dám nữa…
– …
Trưa về nhà gái ăn cơm… Đúng là ăn chực ngon hơn ăn ở phòng bao nhiêu. Ăn xong gái bê mâm xuống rửa bát. Nó đứng đằng sau nhẹ nhàng vòng tay qua hông gái ôm. Hình như con trai ai cũng thích như nó.
– Làm gì thế? – Gái hỏi nó…
– Không có gì… Thấy yêu vợ hơn thôi…
– … – Nó biết là gái cười mà…
Gái bất ngờ quay lại hôn chụt vào môi nó…
– Lên nhà đi. Tí vợ lên. Bẩn áo đồng phục giờ…
– Cho ôm tí nữa đi…
Gái không nói gì. Cười mỉm rồi quay lại rửa bát…
Rửa bát xong thì gái kéo nó lên phòng gái ngủ… Nó nghĩ nằm ôm người mình yêu trong cái thời tiết lạnh lạnh này có lẽ là một việc không thể quên được… Hoặc đơn giản là chỉ mình nó nghĩ vậy thì cũng vẫn được… Nó yêu cô gái này… Thật nhiều…
Rồi những ngày sau đó không có gì thay đổi cho đến một hôm gái ốm. Hôm đấy là chủ nhật… trời mưa nhỏ. Nhà gái không có ai ở nhà. Nó cầm cái cặp lồng, mặc áo mưa, lên xe chạy vội ra quán cháo. Mua ít cháo tía tô mang về cho gái ăn. Trên đường về nó thấy ai đó bị ngã xe. Hình như là cô giáo mới của nó. Mà mấy người đi đường với xung quanh cũng vô tâm thật. Thấy người ta ngã thì xuống giúp đi. Còn đứng mà chỉ trỏ. Cô thấy nó thì hơi ngạc nhiên…
– Là cậu à?
Nó ngồi xuống xem cái chân của cô giáo… hỏi nhỏ…
– Cô đứng dậy được không?
Cô lắc đầu, nhăn mặt nhìn nó…
– Ừm… Chắc trật khớp rồi… Nhà cô ở đâu?
– ABC… – cô nhìn nó mà vai hơi run do lạnh…
– Cũng gần… chờ em dắt xe đi sửa đã…
Nó vừa nói vừa loay hoay đỡ cô dựa vào xe nó. Định quay qua dựng xe thì rách luôn cái áo mưa. Gió lùa vào trong lạnh ghê gớm. Nó vội đi nên mặc mỗi cái thun với áo gió… May quá đâu đó có anh thanh niên ra dựng xe giúp cô và mang ra quán sửa xe cách đó 200m. Nó cảm ơn thanh niên đó, đỡ cô lên xe và chở thẳng về nhà cô theo hướng cô chỉ. Về đến nơi thì hóa ra cô ở cùng với mẹ. Nó đỡ cô vào phòng khách thì mẹ cô nói…
– Cháu vào đây tắm để bác lấy quần áo cho thay không ốm…
– Dạ thôi… Cháu phải về luôn… Bạn cháu đang ốm ở nhà…
– Tắm đã… Ướt hết rồi kìa… Ngồi đây cho ấm rồi về… – Cô nhìn nó nói…
– Thôi… Để khi khác. Em khỏe lắm… Thế này ăn thua gì…
Thật ra là nó đang lo cho gái nên xin phép về luôn…
Về nhà gái thì thấy gái đứng ở cửa ngóng nó… Thương quá… Nhìn nó ướt như chuột lột run run vì lạnh mà gái cứ cuống lên…
– Chồng bị rách áo mưa nên thế thôi… Lên phòng nghỉ đợi chồng nấu lại cháo cho ăn…
– Vâng… Gái vừa đi vừa quay lại nhìn nó…
Nó vẫy vẫy gái đi lên… Ốm nhìn thương quá…
Nó cho cháo vào nồi. Bật cái bếp gas. Xong vào phòng vệ sinh gội qua cái đầu thay cái áo len. Ra thì cũng vừa kịp lúc. Lấy thêm cốc nước nóng. Bê cháo lên bón cho gái luôn…
– A…
– A…
Thế là nó và gái lại tập đọc. Gái vừa ăn vừa cười khúc khích. Bón được hơn nửa thì gái không ăn nữa. Ép mãi mới được thêm mấy thìa. Nó lấy cốc nước lên thử thì cũng vừa ấm. Đưa cho gái xúc miệng…
Ngẩng mặt lên thì thấy gái nhìn nó lâu lắm…
– Nhìn gì?
– Nhìn chồng… Hi hi…
– Hấp… Ngủ đi chồng rửa bát…
– Không… Nằm xuống đây ôm mới ngủ…
Nhìn gái dãy đành đạch làm nó buồn cười mà chả dám cười. Nó ra gần gái. Hôn nhẹ vào trán gái…
– 5 Phút có mặt…
– Vâng…
Hạnh phúc đơn giản là sự chia sẻ…
Hôm sau lại là thứ hai. Gái đỡ ốm nên đòi đi học làm nó đến trường phải lên ngồi cùng. Gái thì cứ cười tít mắt…
– Hôm qua đang mưa mà hôm nay lại nắng…
– Nói nữa là ngồi một mình nhé…
– Hihi. Ngại kìa…
Ra chơi đang nghe gái chém thì con Tomboy ở cửa. Gái thì im luôn. Thế là nó lắc đầu về phía gái. Con Tomboy ủ rũ bỏ về…
– Sao thế? Đang nói gì mà? – Nó lay lay gái…
– Quên rồi…
– …
Nó cầm tay gái thì gái dựt ra. Không thèm nhìn…
– Không có gì đâu mà. Vợ hấp… Kể hết rồi đấy thôi…
Nó cầm tay gái thì lần này mới để im… Mãi sau mới nói chuyện lại…
Trưa nó đèo gái về. Rẽ vào chợ mua mấy thứ để nấu cơm… Gái thì cứ ngồi xem nó nấu xong chỉ đạo…
– Chồng phải đặt nồi nước trước…
– …
– Chồng thái thịt đi xong nhặt rau…
– …
– Đấy… Nước sủi rồi chồng cho rau vào đi…
– …
Mãi thì cũng xong. Nó và gái ăn xong nó đưa gái lên phòng. Cho gái ngủ xong mới về…
Chiều đang ở phòng thì ông K sang…
– Có chỗ làm rồi cu ơi.
Ông thò đầu qua cửa sổ… Trông như con mực nhà nó ấy =)))
– Đâu anh? – Nó chả dám cười…
– Ở ***
– Cũng được…
– Mày quyết định bỏ bà chị rồi à?
– Ừm…
Nó lại nghĩ đến chị. Chị giờ này chắc hạnh phúc rồi… Cũng buồn… Xong ông K lại đèo nó đi xem quán. Quán cafe này là chỗ người quen của bà Vân… Chủ quán là một người đàn ông trung tuổi. Nó xin làm ca chiều 4 tiếng. Lương vẫn thế… Nó bảo gái thì gái bảo:
– Thật sự là vợ không thích chồng phải đi làm đâu…
– Đi cho quen thôi mà…
– Không – Gái phụng phịu…
– Hâm… Chồng đi làm chứ đi chơi đâu…
– Vầng… – Gái ỉu xìu…
– Hê hê… Ra đây cho ôm cái – Nó làm mặt đểu…
– Cấm đi linh tinh đấy… – Gái ra ngồi vào lòng nó mà vẫn cố nói…
– Vớ vẩn… Vợ ngồi đây rồi còn gì? Đi đâu? – Nó cười…
– Chồng ý… Chồng mới Vớ va vớ vẩn ý…
– …
Thế là gái cũng đồng ý rồi. Chỉ là đi làm thôi mà nhưng… đời ai biết trước được điều gì.
Thì quá khứ rất gần…
Hôm nay nó gặp lại nhỏ… Chả thể nhận xét được nhỏ chỉ với một hai từ… Nhỏ xinh hơn, ngoan hơn, hay cười và biết nhường nhịn hơn… Nó và nhỏ ngồi trong quán cafe mà ai cũng nhìn nhỏ… Chuyện… Du học sinh mà… Cái lối sống của nhỏ thì tây tây từ lúc nó gặp rồi… Nhỏ nhìn nó lâu lâu rồi mới mở lời… Mặt buồn buồn.
– Em nghe chuyện của anh rồi…
Nó im lặng tựa đầu vào thành ghế. Ngửa cổ lên, nhắm mắt hít một hơi dài…
– Đừng nhắc đến nữa…
– Em vẫn muốn thử yêu anh… Một lần nữa… – Nhỏ nhìn thẳng vào nó…
– Em đến muộn mất rồi… – Nó vẫn đều đều…
– Anh khác trước nhiều quá… – Nhỏ thở dài…
– Ừm… Hình như là vậy… Xin lỗi em nhé…
– Anh thật là… Đừng có cười vậy… Em lại phải nhớ…
Nó bật cười thành tiếng… Đúng là nó khác thật… Có người đã nói với nó là nó bây giờ sống phũ hơn… Bất cần hơn…
Kết thúc cuộc gặp. Nhỏ vẫn cố nói to với nó một câu làm ai cũng nhìn nó…
– Anh cứ đợi đấy…