Nghề chăn gái - Quyển 1
Chương 2
Chắc do hôm qua nhìn các em lượn đi lượn lại nhiều quá đâm hoa mắt hay sao mà tôi ngủ đến 10h sáng mới dậy. Mở cửa phòng bước ra đập ngay vào mắt tôi là cảnh hai đứa em Gái áo dây, quần lót đi dạo khắp nhà. Tự nhiên như chỗ không người ấy, à mà cũng đúng thôi, từ trước giờ quán toàn là nữ bảo sao không thấy ngại. Dù chẳng muốn nhìn đâu nhưng nó cứ đập vào mắt, tôi cũng hơi lấy làm lạ vì cứ nghĩ gái vùng cao thì phải đen lắm, kiểu trên núi thì gần mặt trời hơn. Thế mà sao mấy đứa này nó trắng thế, mà thôi kệ, lỡ nhìn rồi thì biết làm sao.
Nghe thấy tiếng động cả hai đứa quay lại, hình như chúng nó quên mất sự hiện diện của tôi trong nhà thì phải, cả hai vội vàng kéo áo xuống che phần dưới lại. Nhưng khổ cái kéo xuống che thì bên trên lại hở. Tôi thì đứng chôn chân tại chỗ, hai đứa đỏ mặt chạy cuống vào phòng.
Vậy đấy, thế mà tôi cứ tưởng chúng nó phải quen rồi chứ. Ai dè cũng ngại như bình thường, chắc là do tôi là em bà chủ với chẳng phải khách khứa giao kèo gì nên tụi nó thấy ngại cũng đúng. May mà chúng nó chạy mất chứ bọn nó mà ở lại làm trò trêu tôi chắc tôi vỡ chim mà chết.
Đánh răng rửa mặt xong thì bà chị tôi đi chợ mua đồ về nấu cơm, bình thường thì là mua thức ăn với rau cỏ về cho các em ấy tự nấu. Nhưng hôm nay thì tôi nấu, cơm canh thì như những gia đình bình thường thôi. Gần 12h thì cơm cháo xong xuôi, các em thì cũng dậy hết cả rồi. Ngủ ngày cày đêm mà, cho nên hầu như cứ gần trưa mới là bình minh. Ăn cơm thì cả nhà ăn chung luôn, ban ngày mới ngủ dậy, chưa trang điểm nên nhìn các em kém sắc đi nhiều so với buổi tối. Được cái em nào ăn cũng khoẻ toàn 3 bát cơm mà chẳng đứa nào béo. Đúng là phải ăn nhiều thì mới có sức làm việc.
Ăn xong là mỗi đứa một tay một chân tập trung vào dọn rửa. Trong số đó cũng có vài đứa sạch sẽ lên khá là chăm. Buổi trưa ít khách là quét dọn nhà cửa phòng ốc ngăn nắp. Bà chị tôi lúc này đã đưa số của tôi cho tất cả các nhà nghỉ xung quanh để có gì còn cho người đi làm. Đồng thời lưu tên các nhà nghỉ vào điện thoại tôi. Tầm 2h chiều cuộc gọi đầu tiên trong ngày làm việc của tôi đến từ nhà nghỉ Đồng Quê. Họ gọi hai người với yêu cầu là trẻ và chiều khách. Tôi nói với bà chị thì bà ấy bảo cho cái Hoa với cái Mỹ đi:
– Cậu cho hai đứa đấy đi, hai chị em nó tự đi xe máy, Đồng Quê cách đây tầm 1 cây cơ. Mấy hôm nữa quen đường xá chị dẫn cậu đi một vòng các nhà nghỉ để biết chỗ còn điều nhân viên.
Tôi đứng gọi với:
– Hoa với Mỹ chuẩn bị rồi chở nhau lên Đồng Quê làm nhé.
Trong phòng vọng ra tiếng:
– Dạ vâng, bọn em ra ngay đây ạ.
Tầm 5′ sau là hai đứa quần áo nhẹ nhàng như kiểu sinh viên đi học lên xe chở nhau đi làm. Nói thật nếu mà bọn nó ăn mặc kín đáo như này ra đường đố bố thằng nào biết tụi nó làm gái. Đã vậy còn đeo khẩu trang đội mũ bảo hiểm chấp hành đúng luật luôn. Tầm nửa tiếng sau thì hai đứa về, bọn nó đưa tôi 400k. Cách đánh dấu cho mỗi vé của mỗi đứa thì tôi biết rồi. Bà chị chỉ nhìn thôi.
Nhưng có cái lạ là sao chỉ có 400k vì tôi biết giá bình thường là 300k một vé nhanh. Bà chị giải đáp:
– Khách vào nhà mình thì mới được 300k còn nhà nghỉ với nơi khác họ mượn thì họ trả 200k. Nhưng mình không mất tiền phòng. Họ cũng thu 300k nhưng khách của họ, phòng của họ thì họ lấy 100k.
À thì ra là thế, còn phải tính vé nhà với vé mượn. Cũng lắm trò phết đấy thôi. Tôi đánh dấu cho Hoa với Mỹ mỗi đứa một vé mở hàng. Ban ngày ít khách nên thời gian khá thoải mái, tôi có thể nói chuyện với chúng nó. Hỏi ra thì tôi biết quê của các em đa phần là ở Nghệ An, Hà Giang, Yên Bái nhưng đều là người dân tộc thiểu số. Có mấy đứa nhà còn gần nhau luôn. Như cái Hoa với cái Mỹ lúc nãy là bạn bè rủ nhau cùng đi làm đấy. Nghe chúng nó kể thì trên đó nghèo lắm, hồi ở nhà tụi nó còn phải đi địu củi với làm ruộng suốt.
Cái Hoa thì đi làm trước nhưng lúc đầu không phải làm ở đây, nó mới về quán chị tôi làm được nửa tháng. Nó bảo trước nó làm ở Hà Nam, nhưng vì chủ không chịu thanh toán tiền với không cho về nhà nên nó trốn. Làm ở đó được 3 tháng mà không có đồng nào, lúc trốn đi quần áo còn không mang theo, chỉ có cái điện thoại với mấy trăm nghìn vừa đi khách xong chưa đưa cho chủ.
Để em nói tên các em cho các bác đọc dễ hình dung. Quán thì có 7 đứa tên như sau: Hoa – Mỹ – Dung – Ngọc – Hương – Trang- Mai.
Nhưng đấy cũng toàn là tên giả thôi, vì làm nghề chẳng đứa nào lấy tên thật. Nói tiếp đến cái Hoa về đây làm việc là nhờ quen cái Mỹ. Cái Mỹ này là do bà chị tôi nhờ mối đưa xuống, mất tiền cho mối nhưng không phải mua bán lừa đảo gì đâu nhé. Vì Mỹ nó đồng ý đi làm cái nghề này và nó biết điều đó. Nói luôn cho các bác biết là quán chị tôi làm toàn là tự nguyện đến chứ không mua bán người hay làm hợp đồng như ở Đồ Sơn. Mà có nhiều khả năng Mỹ bảo Hoa trốn ra đây làm cùng mình cho có bạn có bè. Hoa kể:
– Hôm đầu em ra đây trên người chỉ có mỗi bộ quần áo. Chủ ở Hà Nam khốn nạn lắm. Em làm đó 3 tháng mà không trả một đồng nào. Vậy nên em mới trốn, ra đây gặp chị, chị cho tiền mua quần áo với ở cùng cái Hoa nên vui hơn nhiều.
Cái Hoa sinh năm 98, mà đấy là chúng nó nói thế chứ cũng chưa chắc là tuổi thật, còn vì sao đứa nào cũng bảo sinh 97, 98 chắc các bác cũng đã biết lý do. Năm nay mới 18 tuổi mà đã có chồng với con rồi nhé. Nó bảo trên đó 14-15 tuổi đã lấy chồng rồi. Nhưng vì còn trẻ nên cãi nhau suốt. Ở nhà không làm gì ra tiền thấy bạn bè cùng làng đi làm hỏi han rồi cũng đi theo, cuối cùng thành quen với cái nghề này. Lấy chồng không có đăng ký, giấy tờ gì nên cũng chẳng coi là chồng. Giờ nó chỉ làm gửi tiền về nuôi đứa con đang ở với mẹ nó thôi. Nhưng mấy tháng nay chưa gửi được về đồng nào. Nó bảo em làm cố hết tháng rồi xin chị thanh toán tiền để về nhà mấy hôm. Chị cũng đồng ý rồi, xong em lại xuống. Tôi hỏi:
– Thế em về một mình hay về cùng với Mỹ… ??
Cái Mỹ nghe thế xua tay:
– Nó về một mình thôi, em không về đâu, em gửi tiền nó cầm về đưa bố mẹ em là được. Em đang cố kiếm tiền xây cho bố mẹ cái nhà gạch.
Xong hai đứa dùng tiếng dân tộc nói chuyện với nhau. Thấy bảo là tiếng Thái, nghe chẳng hiểu gì tôi nói:
– Chúng mày nói tiếng Kinh đi nói thế ai hiểu được. Mà gia đình biết các em đi làm cái này không.. !??
Cái Hoa nói trước:
– Biết anh ạ, bố mẹ em với bố mẹ con này biết hết. Nhưng chỉ cần gửi tiền về là được. Cả làng em đi làm cơ mà. Con Mỹ kia không muốn về là vì cứ về nhà là bố mẹ lại vòi tiền. Bố nó uống rượu cả ngày, nó có đứa chị gái cũng lấy chồng đẻ con xong bỏ đi. Giờ một mình nó phải làm nuôi bố mẹ, em trai rồi cả cháu nữa. Nên nó không muốn về…
Cái Hoa định nói tiếp thì cái Mỹ xì xồ gì đó. Nhưng tôi đoán nó không muốn cái Hoa tiếp tục kể về gia đình nó. Ở cái tuổi của nó tôi còn đang ăn bám bố mẹ, còn phá bao nhiêu tiền vậy mà chúng nó đã gánh trên vai cả gia đình. Lại được thêm ông bố bà mẹ chỉ nghĩ đến tiền mà họ đâu biết con họ phải làm những gì…. Đang dở câu chuyện thì một ông chú tầm 40 tuổi vào hỏi:
– Quán còn nhân viên không em ơi… !!!