Nghề chăn gái - Quyển 2

Chương 27



Phần 27

Tối hôm cái Quỳnh với cái Hà vừa được thả là bà chị bắt tôi mở quán làm luôn. Chẳng còn cách nào tôi đành phải nghe theo. Mặc dù biết chắc bọn nhân viên vẫn đang trong giai đoạn khủng hoảng tâm lý. Hai đứa bị bắt thì vẫn còn hoang mang, chị em Hoa – Tuyết thì sợ ra mặt. Tuyết vêu ngày thường ăn uống hồn nhiên từ hôm cái Quỳnh bị bắt nó rụt rè hơn hẳn. Khách vào nhà nhìn hơi nghiêm chỉnh một chút thôi là nó đã nhìn nhìn tôi ra điều:

– Ông này giống công an anh nhỉ…??

Những lúc như thế tôi cứ phải xua tay lắc đầu thì nó mới yên tâm mà đi. Tối đó ăn cơm xong tôi đi ra bật biển mở cửa quán, mặc dù bà chị bắt chúng nó làm nhưng tôi vẫn nói:

– Anh cứ bật biển, còn đứa nào không làm được cứ bảo anh. Nghỉ hôm nay ngày mai làm cũng không sao. Quan trọng tinh thần nó phải ổn định.

Cái Quỳnh định nói gì đó thì cái Hà nó cướp lời luôn:

– Không sao đâu anh, em làm luôn cũng được. Mấy hôm nằm trong kia nghỉ đủ rồi.

Thế là Quỳnh không nói thêm gì nữa, nó cúi mặt bấm bấm điện thoại lảng tránh. Biết nó muốn nghỉ nhưng cả nhà vẫn làm mà một mình nó nghỉ nên nó ngại. Lại thêm câu nói vừa rồi của cái Hà càng làm nó không dám nghỉ. Nhưng quan trọng nhất khoản nợ từ trên trời rơi xuống đầu nó 50 triệu thì làm sao nó dám nghỉ. Có cả bốn đứa ngồi đó tôi nói luôn:

– Giờ anh không cho đi làm xa nữa, trừ khách VIP mà anh quen như hồi Quỳnh mới xuống mà hay đi lên mấy khách sạn lớn ấy. Còn làm xung quanh đây các em không phải lo, cứ đi làm như bình thường. Mệt xin nghỉ, khoẻ thì đi làm. Ăn gì bảo anh anh nấu…

Mấy đứa đồng thanh dạ răm rắp, đang không có khách thì bà béo xuất hiện. Đúng là người béo nên giọng nói cũng hơn người. Mấy anh em đang mặt mũi buồn chán, mỗi người một tâm sự thì cái giọng như loa phát thanh của bà béo vang lên:

– Úi giời, nhà này ăn cơm xong còn có hoa quả tráng miệng cơ à….

Vừa đẩy cửa vào Diễm béo vừa oang oang, chẳng đợi ai mời Diễm kéo ghế đặt đít cái phịch xuống, tay làm miếng táo mồm cười toe toét:

– Xin miếng… Ăn đi… ăn đi…

Thèn Quyết há cái mồm vêu ra nhìn một cách ngạc nhiên. Tiếp đà cái Hoa mới lấy tay khép mồm thèn Quyết lại làm cả nhà được phen cười đau bụng. Tôi nhìn Diễm béo nói:

– Giờ làm không ở nhà mà ngồi lang thang lên đây tí lại bị réo điếc hết tai.

Diễm béo cười hềnh hệch, vừa nhai vừa kể:

– Chị vừa đi khách về mà vào đến nhà thấy ông Mạnh miến ngồi đấy… Sợ quá chạy lên đây luôn….

Tôi cười:

– Bà có ngồi đấy cho thêm tiền nó cũng không đi bà đâu mà sợ.

Diễm béo cãi lại:

– Chị sợ nó đánh chị chứ sợ gì nó đi… Đi tao gạ luôn.

Cái này thì Diễm béo nói chuẩn, Diễm béo biết mình già, lại béo nên khoản chiều khách đảm bảo Diễm béo làm từ A-Z, thế nên khách quen cũng hơi bị nhiều. Lắm ông phải tìm đúng bà béo mới đi. Nhai xong miếng táo Diễm béo lau tay xong làm mặt nguy hiểm:

– Này nhé, lúc chiều chị đi một thằng khách ôtô mà đúng phải hầu nó hơn hầu con. Đến khổ, nghĩ bụng chưa được vé nào nên cứ phải cố. Nhưng mệt thật…

Thèn Quyết bắt đầu hóng:

– Sao hả chị, nó đi kinh lắm à…

Diễm béo kể:

– Không, nó nhìn lịch sự lắm… nhưng ban đầu vào nhà nó không ưng tao. Tao cứ kéo tay anh ơi đi đi, em chiều anh hết. Mãi chắc nó ngại nên nó đi, vào phòng nó cứ ngồi thôi. Tao lại anh ơi em cởi đồ cho anh nhé. Phải cởi từng thứ một ấy, xong nó bắt hết tư thế này lại đến kiểu nọ. Nó vần cho hàng tiếng đồng hồ. Mà đéo ai như cái bà Thơm, tiền thì không chịu thu trước. Đi xong là về thôi, đây nó chơi xong nằm phơi buồi trên giường ấy. Mình lại phải gạ anh ơi đi tắm đi, vào đây em tắm cho. Đm, kỳ cọ cho nó từng chỗ một… Thế mới lấy được tiền đấy, đã vậy mẹ Thơm còn gọi điện mắng sao mày đi lâu thế. Tao có muốn đi lâu đâu, nhưng khách như thế không lâu lấy được lồn tiền. Bực dã man…

Cái Hà nói đế vào:

– Có chị như thế chứ em chịu, lên phòng mà cứ ngồi im với hành hạ như thế em đi xuống luôn.

Bà béo xuýt xoa:

– Thì bọn em trẻ lại xinh như Kiều thế kia không đi thằng này đi thằng khác. Chị béo thế này không chiều thì lấy đâu ra khách. Uây mà Tuyết xuống đây trông đẹp hẳn ra, trắng nõn nà này….

Diễm béo quay sang bàn về thèn Quyết, vãi cả nhồn nõn nà. Từ đợt xuống sau khi bị ma nhập trên quê nhìn thèn Quyết ghê vcl. Lại thêm hôm được đi bay về tôi nhìn nó lại càng sợ. Vậy mà bà béo khen lấy khen để. Tôi đáp lại cái Hà:

– Đi làm đôi khi phải như thế thì mới làm được chứ. Cứ kiêu với chảnh khách chỉ đi được một lần. Mà bà béo này chỉ cần giảm béo đi nhìn hơi xinh. Nhưng ăn như tàu há mồm chắc cũng sắp giảm được rồi.

Đang nói thì điện thoại Diễm béo rung, bà Thơm gọi, Diễm nghe máy:

– Nó đi chưa, đang ở quán trên này chứ đâu… Rồi… rồi… về giờ…

Tính Diễm béo cứ bốp cha bốp chốp như vậy đấy nhưng khá hài hước. Nói lắm câu ngây ngô một cách buồn cười. Diễm béo toan đứng lên thì có ba khách vào, Diễm béo tỉnh táo lại ngồi xuống. Tôi đứng dậy tiếp khách, một già một trẻ:

– Hai anh em đi chơi ạ, vừa xinh em nào cũng ở nhà. Nhà có 5 người đây, các bác ưng ai thì chọn.

Thằng trẻ liếc qua một vòng chấm ngay cái Hà. Còn anh già thì hơi bẽn lẽn ngập ngừng, Diễm béo thấy thế chớp cơ hội:

– Anh đi chơi đi anh, toàn em trẻ xinh thế này. Hay anh đi với em nhé…

Vậy mà anh già gật đầu luôn, thanh toán cho tôi xong anh già bị Diễm béo khoác tay tình tứ đi sang bên nhà nghỉ. Mấy đứa kia cứ ngồi nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người ta hay bảo “Trâu Già Thích Gặm Cỏ Non”, cỏ non mơn mởn thì anh già không gặm, lại gặm ngay Diễm béo. Đến lúc thằng trẻ đi cái Hà về ngồi uống nước xong nó mới nói chuyện với tôi là như này:

– Ông anh em chỉ thích người béo thôi, nãy đi qua quán mình thấy chị béo ấy nên anh ấy mới vào đây đấy.

Vậy là nhờ có Diễm mà nhà tôi lại bắt được khách. Đúng là làm cái nghề này đôi khi cái Duyên góp phần vô cùng quan trọng. Tôi dám đảm bảo anh già ban nãy sẽ góp tên trong danh bạ khách quen của Diễm béo. Tối hôm đó khách khứa cũng khá ổn, tầm khoảng 11h bà chị nhắn tin:

– Từ giờ cậu không phải đi chợ nấu cơm cho chúng nó nữa đâu. Cái đấy để chị lo, cậu chỉ cần quản lý với điều khách cho tụi nó là được.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tính tôi đã không thích thì tôi không hỏi. Tôi đồng ý rồi quay sang nói với đám nhân viên:

– Từ mai anh không nấu cơm nữa đâu nhé, chị bảo ăn uống chị lo rồi. Thôi thế anh cũng nhàn, không phải lục tục ngày hai bữa cơm nữa.

Bọn nó tất nhiên là không vui, ngày xưa ở với bà chị ăn uống làm sao ngon lành thoải mái bằng ở với tôi được. Nhưng chủ đã quyết định như thế nhân viên sao dám cãi. Tôi nhắn với bà chị là thông báo cho nhân viên rồi đồng thời nói luôn chuyện của mình:

– Em đang thuê được cái nhà trọ gần đấy rồi. Hai tuần nữa họ chuyển đi thì em thuê. Có khi em không làm cái nghề này nữa đâu chị.

Bà ấy hỏi tôi lý do tại sao lại nghỉ, xong bảo nói chuyện qua tin nhắn không tiện. Hôm nào rảnh gặp bà ấy nói trực tiếp, lý do thì nhiều lắm, bất đồng quan điểm, tính cách ngày càng không hợp… và trên hết nghề này quá Nguy Hiểm. Chẳng biết lúc nào sẽ đút tay vào còng. Nhất là khi tôi cảm giác ngày càng khó khăn, thêm chuyện bắt nhân viên gánh nợ thay cho chủ cũng làm tôi không muốn dấn thân vào cái nghề này nữa. Tôi muốn dừng lại trước khi quá muộn, và trong đầu tôi cũng đã có ý định làm việc khác.

Hôm đó 12h tôi cho nhân viên nghỉ sớm, đóng cửa quán xong xuôi mấy đứa nó nấu mỳ tôm trứng ăn với nhau còn tôi vào phòng nằm suy nghĩ sau khi nghỉ làm cái này thì nên làm việc gì. Nghĩ chán ngủ quên lúc nào không biết, sáng hôm sau 10h tôi mới dậy. Giật mình tôi nghĩ mình chưa gọi điện ra chợ nhờ cô bán thịt mua hộ thức ăn. Vội vàng vớ điện thoại lục số thì mới nhớ ra từ hôm nay tôi không phải cơm nước gì nữa cả. Dậy đánh răng rửa mặt thì đám nhân viên cũng lần lượt dậy gần hết. Thèn Quyết chắc cũng quên, nó nhìn đồng hồ 10h30 mà tôi vẫn ngồi bấm điện thoại nó liền hỏi:

– Ơ, anh hôm nay không nấu cơm à..??

Tôi nhìn nó trả lời:

– Tối qua chị dặn từ giờ ăn uống chị lo rồi đây. Sáng anh cũng quên như mày…

Khoảng 11h trưa thì bà ấy đi xe xuống, tay cầm theo ba cái túi bóng đựng đồ ăn. Vào đến nhà bà ấy hỏi:

– Ơ thế không đứa nào cắm cơm à…Tưởng giờ phải cắm cơm xong rồi chứ.

Chết thật, nghĩ bà ấy bảo lo cơm nước nên tôi cũng không cắm cơm luôn. Nhưng nhìn đồng hồ vẫn sớm tôi nói:

– Em quên mất, cơm cắm 20′ là xong ấy mà.

Bà ấy cười cười rồi đưa mấy túi thức ăn cho cái Hoa bảo:

– Vậy mấy anh em cắm cơm xong rồi ăn nhé. Chị về đây, thức ăn đấy Hoa cho ra đĩa đi em.

Bà ấy đi về tôi với mấy đứa nhân viên xúm vào xem hôm nay ăn gì. Choáng váng khi bỏ ra đĩa có một khúc cá trắm kho, một đĩa lòng lợn luộc, với một bát canh mồng tơi nấu theo kiểu bộ đội. Cái Hoa nhìn cái Quỳnh lắc đầu ngao ngán. Cơm chín tôi dọn ra mâm, mỗi đứa nó ăn lưng bát rồi chung tay vào dọn dẹp. Biết là bà chị mua toàn đồ ăn sẵn ở chợ tất nhiên ăn chẳng ra gì rồi. Khúc cá kho mặn chát còn nguyên sau khi mỗi đứa khều khều một mẩu. Lòng lợn thì vừa dai vừa đắng… Chỉ có món canh mồng tơi là Đưa Cơm nhất trong trường hợp này. Cứ chan vào là húp soàn soạt, chẳng kịp nhai đã trôi tọt xuống ruột.

Không chịu nổi cái Hà nói:

– Tối anh nấu cơm đi, ăn như này em không ăn được đâu.

Con Hà vốn quen ăn ngon mặc đẹp mà, nó phản ứng là điều dễ hiểu. Tôi nói:

– Nhưng mày thấy đấy, chị giờ không cho tao đi chợ. Tự mua thức ăn mang xuống này. Giờ bà ấy làm thế tao lại nấu nữa không bị chửi mới lạ.

Cái Hà gay gắt:

– Nhưng ăn uống thế này sức đâu mà làm. Không thì bọn em đóng tiền mua đồ ăn về anh nấu. Thế có được không ạ….??

Tôi nghĩ tất nhiên là được, chúng nó tự bỏ tiền ra mua thức ăn sao lại không được. Cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bà ấy, có khi bà ấy lại đỡ được một khoản. Vậy là tôi đồng ý luôn, tôi nói:

– Ok, vậy anh cũng góp… Giờ như này nhé, anh cứ mua đồ, ăn gì mình tự quyết. Tiền nong mỗi ngày bao nhiêu chia ra là được. Thế có được không..??

Cả bốn đứa đồng ý luôn, chiều hôm đó bọn nó kêu đói nên 3h tôi đã gọi điện ship thực phẩm đến chuẩn bị nấu cơm rồi. Nhanh nhanh vì buổi trưa được mỗi bát cơm chan nước canh. 5h là mấy anh em đã ngồi mâm bát đầy đủ chuẩn bị oánh chén rồi. Cơm tối có cá rán sốt cà chua, thịt kho trứng vịt, giá xào lòng mề với đầu cá nấu canh chua.

Chẳng riêng chúng nó, tôi cũng đói…mấy mạng chèo như hội đua thuyền. Vừa hết bát đầu tiên thì bà chị đi xuống, trên tay vẫn là ba cái túi bóng hiệu thức ăn sẵn quen thuộc. Bước vào nhà nhìn thấy mâm cơm là bà ấy sọng lên:

– Đã bảo cơm cháo từ hôm nay tao mua cơ mà… Giờ đã ăn cơm rồi… Thế đống thức ăn này tính làm sao…??

Mấy đứa nhân viên sợ hạ hết bát xuống, tôi đứng dậy nói:

– Trời đánh tránh miếng ăn, có gì chị nói nhỏ thôi. Bọn nó đói thì em nấu sớm… Với lại đây là…

Không cho tôi nói hết câu bà ấy quẳng mấy túi thức ăn tung toé ra bên ngoài đường. Vẫn là cá kho, lòng lợn thì được thay bằng thịt luộc. Tôi điên hết người, đi vào phòng… Bọn nhân viên thì sợ ngồi im một chỗ. Cái Hoa lý nhí:

– Bọn em tự đóng tiền mua đồ về nấu chị ạ….??

Vớ được đứa xả giận thế là bà ấy chửi luôn:

– Đm chúng mày chê thức ăn tao mua… Đm chúng mày ở nhà làm gì có cái này, cái nọ mà ăn….Đm…đm…

Cái Hoa ngồi khóc còn ba đứa kia dọn dẹp bữa cơm dang dở. Chửi chán bà ấy đi về, tối hôm đó cái Hoa với cái Quỳnh ngồi nói chuyện với nhau bằng tiếng dân tộc khá lâu. Tuy là tiếng dân tộc nhưng những địa danh thì khi nói vẫn na ná tiếng Kinh. Tôi nghe trong câu chuyện của chúng nó có từ Nam Định, Hà Nam….Tôi đoán bọn nó tính bỏ chỗ này. Mỗi lần tôi nhìn hai đứa nó lại không nói gì nữa.

Cái Hà cũng không hiểu gì, nó hỏi tôi:

– Chị đợt này sao vậy anh, em thấy khác trước nhiều lắm. Toàn cáu gắt không đâu.

Lý do là vì Tiền rồi, bắt bớ hai vụ ngoài tiền chạy án ra còn tiền nọ tiền kia. Cũng mất khá nhiều, nhưng việc mất tiền là chuyện của làm ăn không may. Đã xác định làm nghề này thì phải đánh đổi, làm gì có việc chỉ có ăn mà ko có ỉa. Tôi trả lời:

– Chắc bực tao, tại gần đây bà ấy bảo gì tao cũng chống đối. Thôi kệ đi, anh mày cũng chỉ làm tầm 2 tuần nữa là thôi rồi. Lúc đó chị ấy hết cáu ngay….

Cái Hà chép miệng không nói gì thêm, còn bản thân tôi khi nghe chuyện của cái Hoa với cái Quỳnh tôi biết sớm muộn gì quán này cũng giải tán. Việc bà chị đổ thêm dầu vào lửa chỉ càng làm cho quán nó cháy nhanh hơn thôi. Mà có khi tôi nghĩ sai, tôi mới chỉ tiếp xúc qua công việc với bà ấy tầm một năm nay. Biết đâu bản tính lừa lọc, cáu bẩn, vô trách nhiệm đó mới là bản chất thật sự của một người làm chủ. Đó mới là cái Ác của những người nuôi nhân viên. Đôi khi bản chất của họ trong cái nghề này là vậy chỉ có tôi và bọn nhân viên vì một vài chi tiết tốt mà tự huyễn hoặc bản thân là Người Ta Cũng Tốt để rồi Thất Vọng khi con người ta quay trở về bản chất vốn có.

Ờ thì có như thế người ta mới làm Chủ, mới bươn chải ở nơi đất khách quê người bao năm nay. Chứ cứ sống như kiểu của tôi hay đám nhân viên thì bảo sao mãi vẫn chỉ là công cụ Kiếm Tiền…

Chương trước Chương tiếp
Loading...