Ngọc La Sát
Chương 1
Đêm… Bắc Kinh.
Trước cửa lớn của tiêu cục Chấn Viễn, đèn lồng đỏ treo cao, pháo nổ rền vang.
Một đội kèn trống đang tấu lên những khúc ca vui mừng.
Trong khoảng sân rộng của tiêu cục có bày mấy chục bàn rượu, khách quý đã ngồi đầy, cốc qua chén lại…
Mấy trăm vị khách tham gia buổi tiệc này, không một ai là người bình thường, tất cả đều là người ở Tam Sơn Ngũ Nhạc.
(Ngũ nhạc có Hằng Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn. Tam sơn thì gồm Hoàng Sơn – An Huy, Lư Sơn – Giang Tây, Nhạn Đăng Sơn – Chiết Giang.)
Chưởng môn các phái Võ Đang, Không Động, Thanh Thành…
Thủ lĩnh của các nhóm sơn tặc, thổ phỉ, thủy đạo trên khắp đại giang nam bắc.
Ông chủ và đại phiêu sư của ba mươi sáu tiêu cục lớn nắm giữ việc bảo tiêu trên toàn Trung Quốc.
Một bữa tiệc hoành tráng chưa từng có, hai bên hắc bạch, nay lại tập trung cùng một chỗ.
Bởi vì, tối nay chính là đại thọ năm mươi của Đỗ Phong.
Đỗ Phong là chủ nhân của tiêu cục Chấn Viễn, cũng là minh chủ của liên minh ba mươi sáu tiêu cục lớn nhất nước.
Tám năm trước, các nhóm hắc đạo trên khắp đại giang nam bắc vì tranh đoạt địa bàn chém giết lẫn nhau, kéo dài suốt ba tháng trời, máu chảy thành sông, không ai ngăn cản nổi.
Đỗ Phong tay không tấc sắt, dựa vào một thân công phu khổ luyện mà tới gặp các nhóm sơn đầu thủy trại, đánh bại quần hùng, khiến bọn họ khuất phục. Đợi người bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu đàm phán, phân chia địa bàn, từ đó dẹp cuộc tranh chấp.
Đỗ Phong tuy giành được thắng lợi nhưng cũng không tranh công đoạt lợi, trái lại còn cùng các thủ lĩnh kết làm huynh đệ, nên khiến cho hai bên hắc bạch đều tâm phục khẩu phục.
Ba năm trước, các phái võ lâm luận kiếm tại Hoa Sơn, Đỗ Phong dùng thanh kiếm Thanh Hồng chiến đấu ba ngày ba đêm, đánh bại cao thủ các phái Hoa Sơn, Võ Đang, đạt được danh hiệu là “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”.
Bởi vậy, hôm nay, trong ngày đại thọ năm mươi của Đỗ Phong, người của hai bên hắc bạch lại đều tới chúc thọ là việc rất dễ hiểu.
Đại thọ năm mươi, sự nghiệp đạt tới đỉnh cao, võ công cũng đạt tới đỉnh cao, danh dự địa vị lại càng đạt tới đỉnh cao.
Chẳng trách Đỗ Phong lại hả hê như vậy, cầm chén rượu lớn trong tay, đi vòng quanh, liên tục mời rượu khách khứa, lớn tiếng khuyên mọi người không say không về.
Tiêu cục Chấn Viễn là tiêu cục lớn nhất nước, tiêu cục có tổng cộng khoảng hai trăm gian phòng. Bốn cửa lớn ở bốn phía đông tây nam bắc tất cả đều mở rộng.
Ngày thường tiêu cục phòng bị rất nghiêm ngặt, nhưng hôm nay lại không có một bảo vệ nào cả.
Vì sao lại lơ là như vậy?
Lý do rất đơn giản, trong sân đang có mấy trăm vị cao thủ của hai bên hắc bạch ngồi đó, cho dù có một đội quân đến, cũng chẳng thể làm gì được họ, huống chi là loại thích khách trộm đạo tầm thường?
Mà nếu thủ lĩnh hai bên hắc bạch đều đến đủ, thì cũng chẳng còn ai dám tới gây phiền phức với Đỗ Phong nữa.
Cho nên, tất cả nhân viên của tiêu cục Chấn Viễn mới đều rời khỏi vị trí, ngồi trong phòng mà ăn uống thả cửa.
Nhưng, sự đời thường lắm bất ngờ.
Tiệc rượu đang lúc náo nhiệt nhất, thì bỗng có một thích khách tới.
Một thích khách, một người, một kiếm.
Một người – một cô gái.
Một kiếm – một thanh kiếm sắt.
“Kiếm?”
Mấy trăm vị khách trong sân lặng cả đi.
Hôm nay tới là để chúc thọ, chiếu theo quy củ của giang hồ thì không được phép mang vũ khí tới, cho nên mọi người đều tay không đến dự.
Nhưng, cô gái này, đứng lẳng lặng giữa sân, trên lưng lại đeo một thanh kiếm.
Mang vũ khí tới, là cho thấy nàng không phải bạn!
Trong giang hồ, không phải bạn thì chính là kẻ thù.
Mấy trăm vị khách võ công cao cường vốn đang náo nhiệt ồn ào, vậy mà giờ đây đều giật mình nhìn cô gái kia.
Cô gái này tuổi chừng 30, cực kỳ xinh đẹp, nếu chỉ nhìn lướt qua, thì không ai nghĩ nàng lại là thích khách, trái lại trông giống một tiểu thư khuê các hơn.
Đỗ Phong đương nhiên cũng đã thấy cô gái to gan lớn mật này, y liền vái chào cô một cái, nói:
– Hôm nay là sinh nhật của Đỗ Phong, cô nương lại mang kiếm tới đây, không biết cô nương định làm gì?
Cô gái kia mỉm cười:
– Tôi tới để khiêu chiến với ông!
Một lời vừa nói ra liền khiến mọi người phải kinh ngạc, một cô gái mong manh như vậy lại dám tới khiêu chiến Đỗ Phong?
“Ồ?” Đỗ Phong không khỏi chần chừ.
Không phải y sợ nàng, với công lực bốn mươi năm của y, y không còn phải sợ ai trong võ lâm nữa.
Y chần chừ, bởi vì y thấy hiếu kỳ.
– Cô nương tên họ là chi?
– Tôi tên Tần Băng.
– Tần Băng? Chúng ta sẽ so đấu gì?
– So kiếm.
Câu trả lời này càng khiến người nghe kinh ngạc hơn. Đỗ Phong nổi danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, không biết bao người đã phải bỏ mạng dưới kiếm của y rồi.
Vậy mà cô gái Tần Băng này lại muốn so kiếm với y? Đây không phải là chán sống rồi sao?
– Cô nương, nếu đã luận võ, luôn có thắng thua, cô muốn đánh cuộc cái gì?
Đỗ Phong lịch sự hỏi ý kiến.
Tung hoành giang hồ mấy chục năm đã tạo cho y một thói quen cẩn thận.
– Nếu như điều kiện Tần Băng đưa ra quá hà khắc, ta có thể danh chính ngôn thuận từ chối nàng ta.
Đỗ Phong thầm nghĩ.
Đỗ Phong vì sao lại muốn từ chối? Không phải y sợ thua, mà là vì đối thủ chỉ là một cô gái, đánh bại Tần Băng y cũng chẳng vẻ vang gì, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của y, đánh qua đánh lại sẽ ảnh hưởng tới bầu không khí chung.
Tần Băng nhìn Đỗ Phong, mỉm cười quyến rũ:
– Điều kiện của tôi rất đơn giản, nếu tôi thua, tôi sẽ cởi hết quần áo ra ngay trước mặt khách khứa…
Vừa nghe Tần Băng nói vậy, tất cả mọi người hai bên hắc bạch đều không khỏi thấy thèm thuồng. Một mỹ nữ như này mà cởi hết quần áo ra thì sẽ mê người tới nhường nào chứ?
– Còn nếu như tôi thắng…
Tần Băng nói tới đây, mọi người có mặt trong sân đều không nhịn được mà cười phá lên, một cô gái yếu đuối như vậy mà cũng dám nghĩ là có thể thắng sao?
– Mời cô nương nói, nếu như cô nương thắng thì sao?
– Tôi cũng sẽ cởi sạch quần áo ngay trước mặt khách khứa, và còn cùng Đỗ đại hiệp mây mưa…
Mọi người có mặt đều cho rằng cô gái Tần Băng này đã điên rồi! Bất kể nàng thắng hay thua, nàng đều cởi hết quần áo ra cho Đỗ Phong chơi, vậy thì so đấu làm quái gì nữa?
Mà có điên cũng được, người của hai bên hắc bạch trong sân đều nóng lòng muốn được thưởng thức cảnh Tần Băng trần truồng, cho nên tất cả không hẹn mà cùng hô to:
– Đỗ đại ca, đấu võ đi!
Mấy trăm người đồng thanh hô khiến Đỗ Phong lại chần chừ. Nếu như từ chối thì sẽ khiến mọi người mất hứng, mà những người này chính là bạn bè trên đường chuyển hàng của y, không thể làm mất lòng được.
– Được! Lão già này xin tự bêu xấu vậy.
Đỗ Phong gọi đồ đệ mang một thanh kiếm thường đến, rồi đi tới trước mặt Tần Băng.
Tần Băng cũng đã rút thanh kiếm sắt của mình ra.
Keng keng keng keng, kiếm qua kiếm lại, ánh kiếm loang loáng…
Sau vài hiệp đấu, một người đã ngã xuống sân.
Người đó là Đỗ Phong.
Đỗ Phong bị Tần Băng điểm trúng huyệt đạo, cả người không thể động đậy, ngã lăn ra đất.
Khách khứa có mặt đều sợ ngây ra!
Đương nhiên, nếu lúc này mọi người xông ra, cũng có thể giết chết Tần Băng, cứu được Đỗ Phong.
Nhưng không một ai ra tay cả, bởi vì mọi người đều muốn xem Tần Băng có giữ đúng lời hứa của mình là sẽ cởi sạch quần áo ra không…
Tần Băng nhìn mọi người, mỉm cười quyến rũ, đưa tay cởi bỏ quần áo của mình. Chỉ trong chốc lát, một người đẹp khỏa thân đã xuất hiện trước mắt mọi người…
Nhũ phong cao vút, âm mao màu đen…
Trong sân lặng như tờ, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm…
Tần Băng ngồi xuống, giúp Đỗ Phong cởi hết quần áo…
Có vẻ như nàng thật sự muốn cùng Đỗ Phong giao hợp.
Rốt cuộc nàng là ai? Võ công cao tuyệt, đánh bại được Đỗ Phong, rồi lại trả giá bằng chính cơ thể mình? Nếu như Đỗ Phong là một thiếu niên khôi ngô thì còn được, đằng này y đã là một ông già năm mươi tuổi rồi…
Tất cả mọi người đều đang nghĩ về vấn đề này.
Chỉ thấy Tần Băng đã cởi hết quần áo của Đỗ Phong, nàng đứng dậy, nhìn mọi người.
– Mọi người đừng thấy lạ, tôi làm như vậy đều có nguyên do. Mười lăm năm trước, khi tôi còn là một cô gái mười lăm tuổi, có một ngày, ở một khu rừng tại ngoại ô Bắc Kinh, tôi đã gặp phải Đỗ Phong và sáu tên bạn của y. Bảy người bọn chúng đã cưỡng hiếp tôi tại đó. Sau đó, tôi đã tới Nhật Bản, học tập nhẫn thuật của Nhật Bản, khổ luyện suốt mười lăm năm, hôm nay cuối cùng cũng đánh bại được Đỗ Phong. Nhưng tôi sẽ không giết y ngay, tôi muốn cùng y đấu trận thứ hai.
Nói xong, Tần Băng lại ngồi xuống, một tay nắm lấy nhục cụ của Đỗ Phong, cười hì hì, nói:
– Tôi sẽ cố khiêu khích ông, trong vòng một giờ, nếu như ông phóng tinh thì coi như ông thua, tôi sẽ giết ông!
Lúc này mọi người có mặt mới hiểu ra, cô gái tên Tần Băng này muốn lấy gậy ông đập lưng ông, dùng sắc đẹp để báo thù.
Tỷ đệ của Đỗ Phong có mặt ở đó muốn lao ra cứu người.
Tần Băng mỏm cười nhìn Đỗ Phong:
– Nếu như có kẻ nào tùy tiện xông tới, thì xin lỗi, tôi đành phải bóp nát cái này thôi…
Nàng đang nắm nhục cụ của Đỗ Phong, chỉ cần bóp mạnh một cái thôi…
– Không ai được tới đây!
Đỗ Phong sợ mất vía, kêu lớn lên.
Ngay sau đó, tay của Tần Băng bắt đầu chuyển động…
Hết lên lại xuống, nắm chặt, xóc lọ…
Đỗ Phong luyện qua nội công, y chỉ cần vận khí lên là tâm có thể lặng như nước, không có tạp niệm. Y nghĩ, chỉ cần y cố qua một giờ mà không phóng tinh, Tần Băng sẽ tuân thủ lời hứa, tha mạng cho y…
Đỗ Phong bắt đầu vận khí, nhưng huyệt đạo cả người của y đã bị Tần Băng điểm huyệt, khí mạch bị tắc nghẽn, không thể vận khí được.
Bây giờ, chỉ có thể mặc cho số phận thôi.
Đỗ Phong thầm cầu xin Bồ Tát.
” Dù thế nào cũng đừng có cứng! ”
Mười ngón tay thon thon của Tần Băng vuốt vuốt…
Đỗ Phong cố gắng giữ bình tĩnh, cố nghĩ sang những việc khác…
Quả nhiên, kim thương của y vẫn mềm nhũn…
Tần Băng mỉm cười, mười ngón tay bắt đầu tăng tốc…
Từ kim thương truyền lên từng đợt khoái cảm…
Kim thương dần dần cửng lên…
Đỗ Phong sợ quá, trán lấm tấm mồ hôi…
“Đừng, đừng cửng lên.”
Y thầm kêu khổ, liều mạng kiềm chế bản thân…
Nhưng kim thương giống như không chịu khống chế, vươn lên, cứng cáp…
Tần Băng nở nụ cười thắng lợi:
– Đỗ đại hiệp, kim thương đã cứng, giờ chết của ông gần thêm một bước rồi.
Đỗ Phong vội vàng nhắm mắt lại…
Đột nhiên y cảm thấy ở đầu kim thương lành lạnh.
Mở mắt ra nhìn, hóa ra là Tần Băng đã cúi người xuống, mở cái miệng anh đào của nàng ra mà ngậm lấy đầu kim thương…
Đỗ Phong không dám nhìn Tần Băng, bởi vì Tần Băng đang lắc lắc hai trái đu đủ cực lớn trước ngực để mà dụ dỗ Đỗ Phong.
Đôi môi đỏ mọng hôn hít say sưa…
Lưỡi liếm láp say sưa…
Đây đúng là một cảnh vô cùng ướt át, và cũng vô cùng khủng bố…
Kim thương đang run rẩy, đang căng cứng…
Khách khứa có mặt đều trợn mắt há mồm trước cảnh hiếm gặp này!
Chưa một ai được thấy cách báo thù như vậy!
Chưa một ai được thấy cách xử tử như vậy!
Trong niềm sung sướng, cái chết đang bước từng bước tới gần…
Đỗ Phong bị bú muốn khóc luôn, từ kim thương truyền lên từng đợt khoái cảm, khiến y gần như muốn mất hồn…
Trong người y, một luồng nhiệt đang tích tụ lại, cuộn trào…
Mà giờ Đỗ Phong cũng không dám kêu cứu, bởi kim thương đang nằm trong mồm Tần Băng, chỉ cần nàng cắn một cái…
Tần Băng nhả kim thương ra, cười mỉm, nói:
– Đỗ đại hiệp, ông lại tới gần giờ chết hơn rồi…
Tiếp đó, Tần Băng đứng lên, bước qua người Đỗ Phong, nâng kim thương lên, đâm thẳng vào trong động khẩu của mình…
Cảm giác căng chật, khít khao ập tới, khiến kim thương bị kích thích vô cùng…
Tần Băng lắc hông, nhún người lên xuống…
Kim thương hết tiến vào rồi lại rút ra khỏi nhục động…
Khách khứa cứng họng, nhìn chằm chằm cảnh khiêu dâm này…
Trong đầu mọi người không còn ý nghĩ gì khác, chỉ còn sự khủng bố: Đỗ Phong liệu có phóng tinh hay không?
Đỗ Phong vừa hưởng thụ lấy diễm phúc khôn cùng của mình, vừa sợ mất vía…
Kim thương chuyển động trong động khẩu, mang đến niềm khoái cảm vô bờ…
Trong người từng đợt từng đợt sóng nhiệt công kích, đã đến giới hạn rồi…
Tần Băng cười sung sướng, mông càng chuyển động mạnh hơn…
Đỗ Phong biết mình không thể khống chế được nữa, y không nhịn được hét lớn lên:
– Tha mạng, xin nữ hiệp Tần Băng tha mạng…
Tần Băng giống như không nghe thấy, nàng càng nhún mạnh mẽ hơn…
“A…” Đỗ Phong hét lớn!
Đây là tiếng hét sung sướng mà phóng tinh!
Hay đây là tiếng hét thảm trước khi chết!
…
Khách khứa có mặt trong sân cứ ngây ra như tượng, trợn mắt há mồm mà nhìn…
Dòng tinh dịch màu trắng cứ vô tình phóng ra…
Trên mặt Tần Băng nở nụ cười chiến thắng.
Mặt Đỗ Phong thì lại trắng bệch như xác chết vậy.
Đến nước này thì Đỗ Phong cũng chẳng còn để tâm tới thể diện nữa, “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm” cái gì chứ, đại minh chủ cái gì chứ, tất cả đều không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.
– Nữ hiệp, tha mạng…
Y khóc lóc năn nỉ, van xin như một đứa trẻ vậy…
– Năm đó khi ông cưỡng hiếp tôi, tôi cũng đã khóc lóc van xin các ông như vậy…
Nụ cười trên môi Tần Băng vụt tắt, thay vào đó là giọng nói lạnh lùng.
– Năm đó tôi trẻ người, nhất thời hồ đồ…
Đỗ Phong tiếp tục van xin.
– Chỉ cần nữ hiệp chịu tha mạng, tôi xin dâng tất cả tài sản bằng cả hai tay…
– Đã quá trễ!
Tần Băng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đỗ Phong.
– Trước khi đấu võ, tôi đã đưa ra điều kiện so đấu, bây giờ, tôi muốn thực hiện lời hứa, đòi lại công đạo.
Nàng còn chưa dứt lời, ánh kiếm đã lóe lên, máu phun ra!
“A…” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Thì ra Tần Băng vung kiếm cắt mất dương vật của Đỗ Phong.
Đỗ Phong đau thấu trym, nhưng tiếc là huyệt đạo cả người của y đã bị điểm, không thể động đậy, chỉ đành nằm im dưới đất mà kêu thét.
Khách khứa có mặt sợ tái mặt, nhưng không một ai dám lao lên cứu Đỗ Phong.
Cô gái này thật quá đáng sợ, không một ai muốn trêu chọc nàng vào lúc này.
Tần Băng hoàn toàn trần truồng…
Trên mặt nàng nhưng lại nở một nụ cười khủng bố…
– Tôi vốn định lấy mạng của ông, nhưng bây giờ tôi chỉ thiến ông, bởi vì tôi là một nữ La Sát từ bi.
Nàng chậm rãi cầm lấy quần áo, mặc lại ngay trước mặt quan khách, không một chút hoang mang, nàng nói:
– Sáu tên đồng bọn còn lại của ông, tôi đã tra được tung tích của bọn họ, bọn họ bây giờ đều là những nhân vật có vai có vế. Tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ từng người từng người một, từng bước từng bước đòi lại công đạo.
Tần Băng mặc lại xong quần áo, xoạt một tiếng, nàng đã nhảy lên nóc nhà, rồi biến mất trước cái nhìn của mọi người.
Tất cả khách khứa đều lặng lẽ mang theo hành lý của mình, rời khỏi tiêu cục Chấn Viễn.
Trong sân rộng chỉ còn sót lại mỗi Đỗ Phong đang thoi thóp.
Không một ai để ý tới y.
Có lẽ y sẽ giữ được tính mạng, nhưng y đã vĩnh viễn biến mất khỏi võ đài giang hồ rồi…
Không còn một ai nhắc tới cái tên “Đỗ Phong” đã từng hiển hách một thời, uy chấn hai bên hắc bạch nữa.
Cái tên mà mọi người thường nhắc tới bây giờ chính là “Tần Băng”.
Tên của Tác Hồn Ngọc La Sát đã vang khắp đại giang nam bắc, làm rung động cả hai bên hắc bạch.
Mọi người ai cũng hiếu kỳ lần theo cuộc hành trình báo thù của nàng.
Không lâu sau đó, có tin rằng tướng quân Phiêu Kị – Triệu Nghị bị người ta thiến tại quân doanh ở đại mạc, mọi người liền biết ngay rằng Triệu Nghị chính là một trong sáu người năm đó cùng Đỗ Phong cưỡng hiếp Tần Băng.
Năm người còn lại là ai?
Không lâu sau, tin tức liên tục được truyền đi.
Giáo đầu tám mươi vạn cấm quân Tằng Vĩ, đã bị Tần Băng thiến ngay trong hoàng cung, trước mặt cấm quân.
Bang chủ Kim Tiền bang Du Trường Phong tại đại hội toàn bang, trước mặt rất nhiều đệ tử, bị người ta thiến.
Thủ phú (nhà giàu nhất) Vân Nam Chu Bách Vạn, khi đang đi bàn chuyện làm ăn đã bị người ta thiến.
Bạch Vân đạo trưởng ở Long Vũ Sơn, tại đại hội chưởng môn nhân, bị người ta thiến.
Hiện giờ chỉ còn lại có một người.
Sáu người đã bị thiến, họ đều là những đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, việc này đã khiến cả võ lâm chấn động.
“Người tiếp theo là ai?”
Mọi người đều sôi nổi thảo luận, thậm chí còn có người tổ chức đánh cược.
Chuyện này giống như một vở kịch hay vậy, và giờ nó đã đến đoạn cao trào.
Người thứ bảy kia, chính là nhân vật chính của đoạn cao trào này.
Rốt cuộc y là ai? Là đại quan trong triều, hay là đại hiệp giang hồ? Hoặc chỉ là một người bình thường?
Chủ đề thú vị này đã lôi cuốn được cả xã hội, mọi người ai cũng thích thú bàn luận.
Cuối cùng, có một ngày, mọi người được biết là Tần Băng đã tới Hàng Châu.
Hiện giờ, tại Tây Hồ đẹp như tranh vẽ, Tần Băng đang ngồi trên một con thuyền, đi tới một hòn đảo nhỏ ở Tây Hồ.
Nàng mang theo thanh kiếm sắt.
Rất hiển nhiên, nàng tới là để tìm người thứ bảy kia.
Trên hòn đảo nhỏ? Tin tức này lập tức làm chấn động cả thành Hàng Châu, người người bắt đầu đổ xô tới hòn đảo.
Trên thảm cỏ xanh mướt của hòn đảo, hai con người chuẩn bị quyết đấu đứng đối diện với nhau, tay nắm chặt kiếm.
Giống như với sáu người trước, nếu Tần Băng đánh thắng trận quyết đấu thì nàng sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiêu khích đối thủ, khiến y phải phóng tinh, rồi sau đó nàng sẽ thiến y. Mọi người đều đã rất quen thuộc với việc này.
Nhưng, đối thủ lần này của Tần Băng lại khiến cho mọi người phải kinh ngạc, cảm thấy không thể tin được.
Bởi vì người này lại là một hòa thượng.
Một lão hòa thượng.
Một lão hòa thượng đạo hạnh cao thâm.
Y chính là cao tăng Pháp Trụ đại sư ở chùa Linh Ẩn.
Những người vây quanh xem đều xì xầm bàn tán.
“Không thể ngờ được Pháp Trụ đại sư đức cao vọng trọng lại là một tên lưu manh cưỡng hiếp con gái.”
“Đúng là biết mặt biết người mà không biết lòng.”
“Cũng chưa chắc, có lẽ Pháp Trụ đại sư bị oan.”
Nghe được những lời này, Pháp Trụ đại sư quay mặt ra phía mọi người, lớn tiếng nói:
– Tần Băng không hề vu oan tôi.
Y nói vậy khiến mọi người phải kinh ngạc.
– Lão nạp lúc còn trẻ đúng thật là một tên thải hoa đại đạo, về sau hối hận, nên mới cạo đầu làm sư.
Pháp Trụ đại sư vô cùng thẳng thắn, không hề giấu giếm tội lỗi của mình, điều này khiến ngay cả Tần Băng cũng thấy bất ngờ.
– Pháp Trụ đại sư, niệm tình ông thẳng thắn như vậy, tôi tha cho ông, nếu như ông tự thiến, tôi sẽ không làm nhục ông.
Pháp Trụ đại sư cười nhạt:
– Tôi tuy đúng người đúng tội, nhưng hình phạt thiến này thật quá xấu hổ, nhục nhã, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận…
Tần Băng giận dữ:
– Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy tôi sẽ khiến ông nếm thử cảm giác bị sỉ nhục.
Vừa dứt lời, Tần Băng liền đâm kiếm sắt tới, tiến hành tấn công như mưa bão.
Pháp Trụ đại sư cũng là cao thủ võ lâm, tay vung kiếm đón đỡ Tần Băng.
Hai người đấu nhau một mất một còn.
Sau khi hai người kịch chiến hơn một trăm chiêu, đã có một người ngã xuống.
Người đó là Pháp Trụ đại sư.
Đại sư tức tối:
– Giờ tôi đã hiểu vì sao cô dùng một thanh kiếm sắt lại có thể bách chiến bách thắng rồi. Bởi vì trong sắt này có chứa độc dược, đối thủ chỉ cần hít phải một ít mạt sắt thôi là sẽ mất hết nội lực. Mà cô thì đã ngậm giải dược trong miệng, nên dĩ nhiên bình an vô sự.
Tần Băng mỉm cười:
– Không hổ là đại sư, nhưng tôi tới để báo thù, không phải là để luận võ với ông, nên chẳng cần quan tâm tới công bằng làm gì.
Tần Băng vừa nói, một ngón tay vừa điểm huyệt đạo của Pháp Trụ đại sư.
Sau đó, như thường lệ, nàng mỉm cười quyến rũ, rồi cởi bỏ quần áo của mình ngay trước mặt mọi người…
Quần áo rơi xuống, để lộ ra nhũ phong trắng mịn…
Vòng eo nhỏ nhắn tròn trịa…
Hai bắp đùi thon dài, ôm lấy một vạt cỏ đen…
Những người đứng xem đều là đàn ông, khi nhìn thấy thân thể xinh đẹp quyến rũ như vậy thì tim không khỏi đập rộn lên…
Pháp Trụ đại sư nhắm hai mắt lại, y biết Tần Băng là một mỹ nữ, chỉ cần bản thân y không động lòng, không cương lên, không phóng tinh, thì Tần Băng sẽ tuân thủ lời hứa, để cho y một con đường sống.
Là người thì ai chẳng muốn sống, hòa thượng cũng thế thôi.
Tần Băng ngồi xuống, thay Pháp Trụ đại sư cởi quần áo…
Rất nhanh chóng, Pháp Trụ đại sư đã bị lột sạch sẽ…
Bàn tay Tần Băng bắt đầu hoạt động….
Vuốt ve trên dưới, nắm, bóp…
Pháp Trụ đại sư bị chế trụ huyệt đạo, không thể vận chân khí, đành phải để mặc Tần Băng chơi đùa dương vật của mình…
Sáu người trước không ai qua được cửa ải này, bị Tần Băng vuốt ve một lát là cương, sau đó không chịu nổi mà phóng tinh, bởi vì bọn họ đều là đàn ông.
Nhưng Pháp Trụ đại sư lại khác.
Y niệm kinh tu phật đã lâu, cho dù không cần vận nội công, tâm cũng có thể lặng trong như nước.
Tần Băng nắm chặt nhục cụ của y, xóc một hồi lâu, sau mới phát hiện là nó vẫn mềm nhũn, không có sức sống.
Tần Băng hơi kinh ngạc, sáu người trước kia, chỉ cần bị nàng vuốt một cái là đều cương lên.
– Đêm nay gặp phải kình địch rồi.
Tần Băng thầm nghĩ.
Nàng thay đổi thủ pháp, mười ngón tay cùng hoạt động…
Các ngón tay lướt qua nhục cụ, giống như là đang đánh đàn, khi lại như là đang thổi sáo…
Khi chậm khi nhanh, khi nặng khi nhẹ…
Pháp Trụ đại sư cảm thấy từ dương vật truyền lên từng đợt cảm giác rất kì diệu, sung sướng, tê tê…
Y hoảng sợ, cố gắng giữ mình bình tình, tiến vào cảnh giới nhập định, đè nén dục vọng…
Tần Băng ve vuốt thêm hồi lâu, dương vật của Pháp Trụ đại sư vẫn không thay đổi, vẫn cứ mềm nhũn…
– Giỏi lắm Pháp Trụ!
Tần Băng không dám sơ suất nữa, nàng cúi người xuống, hé cái miệng anh đào đỏ hồng ra, ngậm lấy nhục cụ của Pháp Trụ.
Pháp Trụ tuy nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ấm át và ướt át…
Môi hồng bú mút…
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp…
Pháp Trụ đại sư không khỏi thấy mê say…
“Không ổn!”
Y thầm kêu khổ, vội vàng niệm “Ba La Mật Đa tâm kinh”.
Thế là trên nhục côn liền trở thành chiến trường của hai loại lực lượng.
Một loại là sự hấp dẫn xác thịt cực lớn, kích thích từng dây thần kinh mẫn cảm nhất của nó…
Một loại khác là tinh thần được tu dưỡng suốt mấy chục năm, đang liều mạng kiềm chế dục vọng nơi sâu thẳm trong nội tâm.
Miệng của Tần Băng ngậm chặt…
Nàng gắng sức bú mút…
Đồng thời hai tay nàng cũng hoạt động ở dưới háng Pháp Trụ đại sư…
Nhịp tim của Pháp Trụ bắt đầu gấp hơn…
Tiếng hô hấp của y cũng dần nặng nhọc hơn…
Tần Băng đã cảm nhận thứ trong miệng mình đang thay đổi…
“Nhanh lên! Lão hòa thượng sắp nhịn không được rồi…!”
Nàng bú mạnh hơn, nhanh hơn, chặt hơn…
Pháp Trụ đại sư trán lấm tấm mồ hôi, mặt trắng bệch…
Không ngờ được mình tu luyện mấy chục năm, thế mà vẫn không chịu nổi sự cám dỗ của một cô gái…
“Đây là sự cám dỗ chết chóc!”
Lý trí của y tự cảnh cáo thể xác mình.
Nhưng, nhục thể y như một đứa trẻ phản nghịch, không chịu nghe lời, không chịu quản giáo, luôn đòi tự mình phát triển.
Dương vật dần căng cứng, từng chút, từng chút một…
Tần Băng mừng thầm, càng ra sức bú mút mạnh hơn…
Pháp Trụ hoảng hốt, liều mình kìm nén…
Dương vật vẫn tiếp tục biến đổi, to dần, cứng dần…
Cặp môi của Tần Băng nóng hổi…
Đầu lưỡi của nàng linh hoạt…
Pháp Trụ đại sư phát hiện ra rằng dù mình tu hành mấy chục năm, nhưng vẫn không thể chống lại được sự cám dỗ của Tần Băng…
Nó dần căng lên, như một chiếc bánh bao ngâm nước …
Nó dần cứng lên, như một chiếc bánh bao phơi khô…
Nó dần nóng lên, như một chiếc bánh bao bỏ vào lồng hấp…
Từng đợt khoái cảm y chưa từng cảm nhận….
Pháp Trụ đại sư bắt đầu thở dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn…
Tần Băng mừng thầm, xem ra lão tăng đạo hạnh cao thâm này cũng chẳng lợi hại gì.
Nàng nhả dương vật của Pháp Trụ đại sư ra…
Miệng của nàng vẫn còn dính đầy nướt bọt…
Nàng lấy tay lau miệng, nhìn bảo bối đã cứng ngắc của Pháp Trụ đại sư mà cười nhạt…
Nàng đứng lên, đôi nhũ phong trước ngực rung lên…
Pháp Trụ vội nhắm mắt lại, thân thể của cô gái này thật quá đáng sợ!
Tần Băng bước tới, cưỡi lên thân thể trần truồng của Pháp Trụ đại sư.
Nàng bắt đầu nhún…
Cái miệng ở dưới này còn đáng sợ hơn cái miệng bên trên nhiều…
Thịt và thịt tiếp xúc với nhau, cọ xát…
Mỗi một lần, đều sinh ra cảm giác ngứa ngáy.
Mỗi một lần, đều sinh ra cảm giác tê dại.
Pháp Trụ đại sư đột nhiên phát hiện ra, thân thể của mình lại có nhiều cảm giác đến vậy…
Y cũng giật mình khi phát hiện ra, mỗi động tác lên xuống đơn giản của Tần Băng, lại có thể tạo ra được những cảm giác phức tạp đến vậy…
Cơ thể của đàn ông dù cọ xát với nhau thế nào cũng không thể sinh ra cảm giác. Nhưng cơ thể đàn ông và đàn bà mà cọ xát với nhau là liền tạo ra những khoái cảm kì diệu vô cùng…
“Xác thịt của đàn bà rốt cuộc là làm bằng gì?” Pháp Trụ đại sư không khỏi nghĩ thầm.
Những động tác đơn giản lặp đi lại lại, mỗi một cái lần đều tới đỉnh điểm, mỗi một lần đều đâm tận gốc…
Những động tác đơn giản lặp đi lại lại, tạo ra những kích thích lại chẳng hề đơn giản, cũng không trùng lặp, trái lại còn kích thích gấp bội…
Pháp Trụ đại sư cảm thấy sợ hãi…
Y vội vàng niệm “Đại thừa phật kinh”.
“Đại thừa phật kinh” cũng là một loại kinh Phật chí cao của Phật môn. Pháp Trụ đại sư đọc suốt mấy chục năm, tự nhiên là có thể đọc làu làu.
Đối với người khác mà nói, tụng kinh có thể là một việc buồn tẻ và nhàm chán.
Nhưng với Pháp Trụ đại sư mà nói, kinh Phật đã hòa làm một thể với cuộc đời y.
Bởi vậy, hiện tại, y tuy nhiên bị chế trụ huyệt đạo khắp người, không cách nào vận dụng nội công. Nhưng chỉ cần niệm “Đại thừa phật kinh” một cái là lập tức tâm lại lặng như nước.
Mọi suy nghĩ đều biến mất, không còn chút tạp niệm.
Sự kích thích do dâm dục bây giờ cũng dần dần lắng xuống, hòa hoãn, yên lặng…
Mặc dù dương vật của y vẫn đứng thẳng, nhưng nội tâm y lại trống rỗng.
Đây đúng là một hiện tượng kỳ diệu, thân thể và nội tâm trái ngược lẫn nhau.
Dâm dục và đạo đức cùng tồn tại trên một con người.
Tần Băng vẫn đang nhún lên nhún xuống…
Pháp Trụ đại sư giờ không còn sợ nữa, “Đại thừa phật kinh” đã thành vũ khí phòng thân của y.
Đây là cuộc đấu giữa Phật tổ và ma nữ.
Tần Băng cũng đã nhận ra có điều không ổn.
Cơ thể đàn bà rất mẫn cảm, Tần Băng lập tức cảm nhận được.
Thứ đâm vào trong nàng vốn nóng hôi hổi.
Nhưng giờ nó lại lạnh băng, như một cây gậy gỗ vậy.
Pháp Trụ đại sư quả thật là một đối thủ rất mạnh, nàng không khỏi thầm kêu khổ.
“Mình đã xem thường lão hòa thượng này rồi.”
Đúng vậy, sáu kẻ thù nàng đã trừng phạt đều là người bình thường, một khi huyệt đạo bị chế trụ, mất nội lực là sẽ không thể chống lại được sự cám dỗ của tình dục.
Nhưng Pháp Trụ đại sư lại là một hòa thượng!
Hòa thượng thường ngày chính là nhờ vào niệm kinh để cầu được giải thoát nội tâm, căn bản là không cần nội công.
Nhất là những người như Pháp Trụ đại sư, xuất gia từ trẻ, niệm kinh vài chục năm, tạo nghệ đã đạt tới mức siêu phàm.
Y căn bản không cần nội công vẫn có thể cầu được nội tâm bình an, thoát khỏi cám dỗ của tình dục.
Tần Băng lo lắng: “Nếu như không thể khiến cho lão hòa thượng phóng tinh, mình làm sao thắng được chứ?”
Có điều, khi Tần Băng đến Nhật Bản học tập nhẫn thuật, nàng cũng đặc biệt chú ý tới kỹ xảo tình ái.
Nàng không hề hoang mang, trái lại còn đẩy nhanh tốc độ chuyển động lên.
Nàng cũng lén co thành âm đạo lại.
Ma sát mạnh hơn…
Kích thích tình dục mạnh hơn…
Mặt nàng đỏ hồng lên, trong đôi mắt to đầy vẻ chòng ghẹo, mũi phát ra những tiếng rên rỉ mê người, hai vú trước ngực như hai trái đu đủ, lắc dữ dội…
Loại biểu hiện cực kỳ dâm đãng này thật sự còn táo bạo hơn cả kỹ nữ, đám đàn ông vây xem chung quanh, người nào người lấy đều thèm thuồng nhìn Tần Băng…
Có vài người trẻ tuổi, định lực không cao, thì sớm đã phóng tinh ra quần lót…
Pháp Trụ đại sư đã gặp phải sự thách thức.
Dương vật của y bị Tần Băng kẹp chặt lấy, càng chặt càng ma sát mạnh…
Bất giác, dương vật của y lại căng cứng lên.
Căng cứng gấp đôi, Căng cứng gấp đôi.
Tốc độ căng lên khiến cho Pháp Trụ đại sư cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn không khỏi thấy hơi lúng túng.
“Đại thừa phật kinh” đã hoàn toàn mất tác dụng, tệ hơn là, “Đại thừa phật kinh” vốn như một cái miệng cống, đè nén dòng lũ tình dục mãnh liệt. Đúng là vì có cái miệng cống này, nội tâm của Pháp Trụ đại sư mới tạm thời được bình tĩnh và giải thoát.
Nhưng hiện giờ, với một tấn công mới của Tần Băng, cái miệng cống này đã bị phá hủy.
Miệng cống một khi bị phá, dòng lũ đang dồn lại nhất định sẽ ào ra.
Dòng lũ tình dục càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nó vùi lấp đạo đức, vùi lấp lý trí.
Pháp Trụ đại sư cảm thấy cả người đắm chìm trong sung sướng, lâng lâng như là thành tiên.
Dương vật vẫn đang căng lên.
Vẫn tiếp tục ma sát…
Ma sát không chỉ mang lại khoái cảm cho Pháp Trụ đại sư, nó cũng mang đến khoái cảm cho chính Tần Băng.
Đây là người đàn ông duy nhất trong bảy người nàng đối phó khiến nàng cảm thấy sung sướng.
“Mình bị làm sao vậy? Ông ta là kẻ thù cơ mà!”
Đúng vậy. Tần Băng tuy chọn dùng cách báo thù hạ lưu nhất, nhưng từ trước tới giờ nàng vẫn chưa nảy sinh dâm dục.
Nhưng lần này đến đối phó với lão hòa thượng, không hiểu làm sao mà nàng lại sinh ra khoái cảm.
Đây là bởi vì dương vật của Pháp Trụ đại sư quá đặc biệt.
Nó vốn rất nhỏ, so với người khác còn nhỏ hơn. Lúc cương lên cũng không hề lớn.
Nhưng sau khi “Đại thừa phật kinh” mất đi hiệu lực, nó lại căng to lên một cách thần kỳ, một lần, hai lần…
Hiện giờ, nó đã cắm ngập trong người Tần Băng….
Bây giờ, mỗi lần Tần Băng ma sát, đều mang lại cho nàng cảm giác kích thích mãnh liệt vô cùng…
Từng lỗ chân lông trên khắp người nàng đều thấm đầy cảm giác sung sướng…
Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nó trọn vẹn…
Eo càng lắc mạnh hơn, hai vú càng lắc mạnh hơn…
“A…a…”
Nàng không nhịn được mà rên lên…
Đây là tiếng rên sung sướng…
“A…a…”
Đây là tiếng của Pháp Trụ đại sư, y cũng rên lên vì sung sướng…
Bây giờ trong đầu Tần Băng đã không còn ngọn lửa báo thù nữa, những gì còn sót lại đó chính là hưởng thụ.
Trong đầu Pháp Trụ đại sư cũng không còn “Đại thừa phật kinh nữa”, y cũng chỉ còn giữ lại ý muốn hưởng thụ.
Động tác của Tần Băng càng nhanh hơn….
Nàng đột nhiên cúi người xuống, hai tay ôm đầu Pháp Trụ đại sư, miệng nàng gặp miệng Pháp Trụ đại sư…
Đầu lưỡi hai người cuộn vào nhau…
“A…a…”
Tóc Tần Băng xoã tung, mặt nàng đỏ bừng như xoa một lớp son…
Pháp Trụ đại sư cả người tê dại…..
Y đã mất đi sức chống cự…..
“Tôi…muốn… ra”
Không nên hiểu lầm, người nói những lời này không phải Pháp Trụ đại sư, mà là Tần Băng!
Nàng đã đạt tới cao trào!
Nàng đã cảm thấy sắp phóng tinh.
Tần Băng không kìm được mà rên rỉ…
Âm đạo co lại mãnh liệt…
Nàng hôn điên cuồng…
Cảm giác từ âm đạo Tần Băng cũng truyền sang dương vật của Pháp Trụ.
Dương vật cũng cảm nhận được cao trào…
Nó lại căng cứng một lần nữa…
Dòng lũ ào tới mãnh liệt…
“Tôi không chịu nổi nữa!” Pháp Trụ rên rỉ.
“Tôi muốn phóng ra!”
Lần này là đến phiên Pháp Trụ hét lên!
Mặc dù phóng tinh ra là sẽ chết, nhưng y cũng chẳng để tâm tới nữa!
Hưởng thụ quan trọng hơn! Chết có là gì!
“A…”
Pháp Trụ hét lớn!
Y đã phóng tinh!
“A……”
Tần Băng cũng không nhịn được mà kêu to.
Pháp Trụ xụi xuống, thở hổn hển.
Người chung quanh đều thở dài một hơi, cũng giống như sáu người trước, Pháp Trụ thua rồi!
Pháp Trụ đại sư cũng sẽ bị thiến!
…
Tần Băng trần truồng đứng dậy, quay mặt ra nhìn những người đứng xem chúng quanh, nói:
– Tôi vốn tới là để báo thù, nhưng Pháp Trụ đại sư đã cho tôi niềm sung sướng nhất đời. Bây giờ, tôi không muốn làm tổn thương tới ông ấy nữa, tôi nguyện ý hầu hạ ông ấy cả đời.
Người chung quanh đều thấy kinh ngạc.
Pháp Trụ đại sư cũng đứng lên, nói với mọi người:
– Tôi vào cửa Phật đã sáu mươi năm, hôm nay mới được nếm hương vị của tình yêu. Tôi sẽ không là một thằng ngốc nữa, tôi sẽ hoàn tục, tôi muốn lấy Tần Băng làm vợ, hưởng thụ nữa phần đời còn lại của chúng tôi!
Trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, Pháp Trụ đại sư và Tần Băng từ thù địch chuyển thành tình yêu, tay nắm tay đi hưởng thụ cuộc tình của họ.