Ngọc ngà Châu báu
Chương 6
Hôm sau khi đang hợp về kịch bản phim thì Xlee nhận được cuộc gọi của Bảo Châu.
– Tôi xin phép. (Xlee đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.)
– Alo bác nghe.
– Dạ chào bác. Cháu muốn gọi để nói với bác về việc cast vai.
– À cháu lo lắng hả. Không sao vẫn còn vài ngày cho cháu chuẩn bị mà.
– Dạ không. Ý cháu là… cháu muốn từ bỏ ạ.
– Tại sao chứ… đây là cơ hội lớn cho những cô diễn viên trẻ như cháu đấy. (Ông Xlee bất ngờ với quyết định của con bé.)
– Cháu… cháu… cảm giác mình không đủ năng lực.
– Tối nay cháu rảnh chứ?
– Dạ có thưa bác.
– Vậy hãy đến chỗ bác. Bác sẽ kêu thằng Khôi đến rước.
– Dạ!
– Gặp cháu sau. Giờ bác có cuộc họp.
– Dạ cháu chào bác.
Hôm nay Bảo Châu vào lớp với gương mặt buồn bã ngồi một mình không tiếp xúc với ai.
Mỹ Ngọc cũng chú ý đến Bảo Châu cả buổi. Cảm thấy đột nhiên trong lòng có gì đó có phần tò mò khó chịu nên cô nàng quyết định tiến lại hỏi thăm.
– Ngọc ngồi đây được không?
– À được chứ Ngọc ngồi đi. (Bảo Châu ngước lên và ngạc nhiên khi Mỹ Ngọc bắt chuyện.)
– Châu đang có chuyện gì không vui nhỉ?
– À… Châu bình thường mà. Dạo này Ngọc phát triển tốt nhỉ?
– Ờ… cũng may mắn thôi. Nghe tụi nó bảo Châu đang cast vai nữ chính cho phim điện ảnh hả.
– À lúc đầu thôi. Nhưng Châu từ bỏ rồi?
– Sao thế. Cơ hội lớn mà?
– Một vài lý do cá nhân thôi à.
– À… mà Châu này?
– Sao Ngọc.
– Ngọc không biết linh cảm mình có đúng không. Nhưng hình như Châu có gì đó khác khác lúc trước.
– Hi. Ngọc linh cảm đúng rồi đó. Châu trưởng thành hơn trước rồi. Chắc từ nay Ngọc mất đi một đối thủ luôn cạnh tranh với Ngọc rồi.
– Nhưng nếu không có Châu thì Ngọc cũng đâu có động lực để cố gắng như hôm nay.
– Hihi. Nói như kiểu Ngọc cũng xem Châu là đối thủ vậy.
– Có chứ sao không. Nhưng tại Ngọc chỉ giữ trong lòng thôi. Ngọc xem Châu là thách thức của bản thân để cố gắng lên từng ngày đấy.
– Thế Ngọc có ghét Châu không?
– Không. Chỉ do Ngọc thấy Châu có vẻ không thích Ngọc nên Ngọc cũng không có cơ hội để tiếp xúc với Châu thôi.
– Con nít nhỉ. Hì.
– Từ giờ mình làm bạn được nhỉ?
– Làm bạn với Châu á. Ngọc muốn sao?
– Có chứ. Châu này… Ngọc muốn mời Châu tham gia vào nhóm của Ngọc…
– Phát triển youtube nhỉ?
– Đúng thế. Châu giỏi thế nếu vào thì sẽ giúp nhóm phát triển hơn nữa.
– Nhưng mà… thầy Long với Đạt…
– Yên tâm đi Ngọc sẽ nói với hai người đó.
– Nếu vậy thì tốt quá. Châu cũng muốn trau dồi cùng mọi người.
– Quyết định thế nhá. Có gì Ngọc sẽ báo cho Châu nha. Giờ mình vào tiết thôi.
– Ừm hii.
Tối đó Tuấn Khôi đến đón Bảo Châu đến gặp Xlee.
– Dạ cháu chào bác ạ!
– Cháu ngồi đi.
– Dạ cháu xin lỗi vì đã làm bác thất vọng.
– Đừng nói chuyện đó. Thật ra bác gọi cháu đến đây để nói về chuyện hai đứa.
– Chuyện hai đứa là sao ạ? (Bảo Châu bất ngờ không hiểu.)
– Cháu và con trai bác đang trong giai đoạn nào?
– Dạ chỉ mới tìm hiểu nhau thôi ạ.
– Bác thấy thằng Khôi có vẻ không thể bỏ cháu ở đây mà về lại Mỹ rồi.
– Dạ ba… chuyện học bên đó con có thể gác lại không? Con muốn ở Việt Nam một thời gian.
– Từ trước đến giờ ba luôn là người quyết định cho con. Nhưng bây giờ con đã lớn rồi ba cho con quyết định. Miễn là con không hối hận.
– Dạ thế con quyết định ở lại ạ.
– Còn Bảo Châu. Cháu đã suy nghĩ kỹ về quyết định từ bỏ chưa?
– Dạ cháu quyết định kỹ rồi ạ.
– Bác nghĩ lý do mà cháu nói không phải là thật nhỉ? (Xlee nhìn vào mắt Bảo Châu.)
– Dạ… dạ…(Bảo Châu lắp bắp.)
– Không sao cả. Cháu từ bỏ vai này cũng không sao. Bác sẽ tạo cho cháu một cơ hội mới. Miễn là cháu và con trai bác cảm thấy vui.
– Bác ạ. Cháu không muốn vì cháu là người yêu của Khôi mà được đặc cách đâu ạ.
– Cháu còn trẻ nên cái tôi còn cao. Cháu nên học điều này. Cháu có mối quan hệ nhưng không có năng lực thì cũng sẽ bị sa thải. Cháu có năng lực mà không có mối quan hệ thì sẽ rất gian nan để đến lúc thể hiện mình và thành công. Nhưng nếu cháu có năng lực và có mối quan hệ thì việc tỏa sáng chỉ là trong tầm tay. Bác là đạo diễn lớn không dại gì đi nâng đỡ một đứa không có năng lực. Cháu hiểu ý bác chứ.
– Dạ… cháu cảm ơn bác. Cháu hiểu ý bác rồi ạ cháu sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn.
– Tốt, bác biết cháu là một đứa thông minh. Thôi hai đứa có thể đi được rồi.
– Dạ cháu chào bác ạ.
– Thưa ba con đi.
– Ừm hai đứa đi đi.
Ngồi trên xe cả hai nói với nhau rất nhiều.
– Anh thấy ba anh nói đúng. Em đừng từ bỏ cơ hội của mình dễ như vậy.
– Anh nghĩ nếu em có được cái vai đó. Thì em có mang ơn thầy Phước không?
– Anh nghĩ mang ơn thì cũng chỉ là một phần nhỏ. Điều quan trọng nhất là em có năng lực.
– Anh nói cũng đúng.
– À mà em và thầy Phước có vẻ rạn nứt nhỉ?
– Dạ không có gì đâu anh.
– Anh nghĩ dù gì thầy cũng là người tốt hay em chủ động làm lành với ông ấy đi.
– KHÔNG BAO GIỜ!
– Thôi nếu em không muốn thì mặc kệ ông ấy vậy. Giờ em muốn đi đâu?
– Em muốn đi uống một tí.
– Vậy mình đi quán rượu hôm bữa nhỉ?
– Không em muốn nhậu ở nhà anh.
– Cũng được vậy mình đi mua đồ nhậu nhé.
– Dạ!
Sau cuộc nhậu nhẹt say xỉn. Cả hai lại quấn lấy nhau trên chiếc sofa ở phòng khách.
Cả hai không ngừng cắn lấy môi nhau rồi nút lưỡi trong đê mê. Tay Khôi vuốt từ cẳng chân lên đùi kéo cái váy của Châu cuốn cao lên trên.
Tuấn Khôi một chân dưới đất, một chân quỳ trên ghế vừa hôn vừa vuốt ve cô nàng. Bảo Châu cũng không hiền đưa tay liên tục xoa nơi cậu nhỏ đang cộm lên. Hôn trên môi, anh chàng ghé qua tai rồi xuống cổ. Chiếc lưỡi dẻo cứ liếm nhẹ trên cổ khiến Bảo Châu bị kích thích không thôi. Cô nàng đưa cả tay còn lại xuống để kéo mở khóa quần của Khôi, cô đưa tay vào trong nắn nót cái cục thịt to đùng bên trong quần lót. Tuấn Khôi cũng lòn tay ra sau lưng kéo dây kéo váy rồi tuột xuống đến mức lồ lộ bộ ngực ra ngoài. Anh bất ngờ khi Bảo Châu không mặc áo con mà chỉ vỏn vẹn miếng dán đầu ti. Anh liếm quanh bầu vú rồi dùng lưỡi cố tháo miếng dán. Chợt làm cho Bảo Châu nhớ đến ông Phước lúc trước. Cô nàng ngồi dậy quỳ cao lên tự tay tháo miếng dán ngực rồi ghì đầu Tuấn Khôi vào ngực mình sau đó đưa tay xuống kéo luôn quần anh tuột xuống cả quần tây lẫn quần lót. Cô nắm lấy dương vật và bắt đầu vuốt. Cô vuốt chậm rãi khi bên trên Tuấn Khôi mút đầu ti cô nhẹ nhàng, rồi lại sóc nhanh khi anh chàng bú nhiệt liệt hơn. Sóc nhiều nên Bảo Châu mỏi tay, cô kéo anh chàng ra đẩy nằm xuống. Bảo Châu lùi về sau cúi xuống theo thế quỳ chổng mông. Tay cô cầm dương vật bắt đầu cho vào miệng. Đầu tiên cô xoắn quanh đầu khấc, sau đó liếm dọc từ dưới bìu dái lên trên cái khe đầu dương vật. Tuấn Khôi sung sướng quay cuồng đầu óc khi được sự chăm sóc chu đáo. Bảo Châu bắt đầu ngậm dương vật và bú sâu đôi lúc sâu đến lút cán. Tuấn Khôi sung sướng bám lấy sofa nhắm mắt, ngửa mặt thở hì hục.
Bảo Châu cứ thế bú mút say mê mà không nghĩ đến chuyện phải giữ kẻ.
Đang ngả lưng tận hưởng thì Châu dừng lại làm anh bị tuột hứng mở mắt ra nhìn.
Bảo Châu đứng dậy tuột cái váy xuống và cởi luôn quần lót trước mặt Khôi. Khôi đứng hình không biết cô định làm gì. Châu đi lại phía đầu nằm, cô gác một chân lên sofa show cái âm đạo ở trên trước mặt anh. Tay cô banh hai mép âm đạo cho bạn trai chiêm ngưỡng.
– Đây là thứ mà em nghĩ mình chỉ cho người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình chiêm ngưỡng.
– Em… ý em là?
– Em muốn giữa chúng ta không còn một khoảng cách nào nữa.
Bảo Châu mím môi và nhắm mắt lại. Tuấn Khôi chống hai tay xuống làm điểm tựa nhỏm người lên ngắm nhìn cái âm đạo hồng hào đang thở nhẹ và vài sợi nhỏ lưa thưa. Đôi mắt anh sáng rực không tin được những gì đang diễn ra. Anh tiến tới hôn lên cái âm đạo đang ẩm ướt. Bảo Châu nhạy cảm ngước lên * Ứm *.
Tuấn Khôi tiếp tục hôn vài cái rồi đưa lưỡi bắt đầu quét dọc khe âm đạo.
– Hớ… a… ứm… ứm… (Bảo Châu bắt đầu sướng và rên thành tiếng.)
Tuấn Khôi đưa tay bám lấy hai bên đùi của Bảo Châu và kéo xuống cho cô ngồi lên trên mặt mình. Cứ thế anh không ngừng bú mút và nút cái nước nhờn đang tuôn ra nhiều vô số.
Bảo Châu cảm ơn Tuấn Khôi bằng cách ngã mình nghiêng ra sau nắm lấy cái dương vật đang chĩa lên trần và sục liên tục. Bị Bảo Châu sóc lọ Tuấn Khôi sướng lên và mút âm đạo Châu bạo hơn. Cả hai thở hì hục rên ư ử vang khắp phòng khách.
Tuấn Khôi dâng trào cơn hứng dục. Anh ngồi dậy ôm Bảo Châu ngã nằm ra ghế. Anh nằm lên trên áp thân cặc lên tách hai mép âm đạo ra để nằm vào giữa khe cứ thế anh chàng không ngừng đẩy hông để chà dương vật nổi gân, nóng đỏ trên âm đạo nàng.
– Em… em sắp lên rồi… đừng đừng dừng lại…
– Anh cũng thế… mình cùng nhau kết thúc nhé…
– AAAAA~~~ ớhơơơơ… Hờ hờ…
Cả hai ôm nhau hôn môi cuồng nhiệt. Khôi vẫn còn đang trườn lên xuống người Bảo Châu. Vài giây sau cả hai nằm bất động thở vội. Khôi nhỏm dậy nhìn Châu rồi hôn lên môi cô nàng sau đó ngồi dậy lấy giấy lau sạch tinh trùng cho cô rồi đi vào nhà tắm. Lát sau Bảo Châu cũng tắm rửa sạch sẽ và đêm đó cả hai lại ngủ cùng nhau hạnh phúc vô cùng.
Cứ nghĩ từ nay bản thân sẽ được sống thoải mái cùng với Khôi. Cô sẽ được sống an yên bình thường như bao người. Thế nhưng một cơn bão cuốn bay đi sự bình yên mà cô đang tận hưởng.
Sáng hôm nay Bảo Châu lại dậy sớm trong khi Tuấn Khôi vẫn đang say ngủ. Cô nàng mở điện thoại bật wifi lên. Vừa kết nối mạng, thông báo zalo của cô reo lên inh ỏi. Cô nàng giật mình bấm tắt âm vì sợ làm Tuấn Khôi thức. Bảo Châu mở vào Zalo tim đập thình thịch vì thấy ông Phước vừa gửi cho cô đoạn clip. Cô ngồi run rẩy một lúc không dám mở. Cô hít một hơi sâu rồi rón rén bước xuống giường đi ra ngoài sân. Bảo Châu hít thở thêm một hơi thật sâu nữa rồi mạnh dạn mở tin nhắn ra.
Đúng như điều cô đang lo sợ.
– Chết tiệt. Tại sao lại có những clip này tồn tại.
Bảo Châu cả người run rẩy vì clip cô nhận được là những clip ân ái của cô và ông Phước trong nhà riêng. Cô chửi vì không hiểu sao lại có những clip đó.
Thật ra những lần ân ái, ông Phước cáo già luôn đặt sẵn máy quay để lưu lại những khoảnh khắc này.
Camera quay rõ mồn một cảnh con bé miệt mài bú mút cái dương vật dơ bẩn đó. Quay cả cái cảnh cô bị tên già dê đó nắc vào trong hậu môn. Tiếng rên của cô nàng rõ đến nỗi ghi lại từng hơi thở.
Đôi mắt Bảo Châu đỏ hoe như sắp khóc hai tay run, đôi chân muốn không vững. Cô lo sợ tắt điện thoại quay mặt định đi vào trong thì bất ngờ đụng phải Tuấn Khôi. Cô giật mình làm rơi luôn điện thoại vỡ màn hình.
Tuấn Khôi hốt hoảng ngồi xuống cầm điện thoại lên lo lắng vì thấy màn hình không còn sáng lên được.
– Anh xin lỗi em nhé. Định hù em chút thôi. Ai ngờ. Anh hư quá. Để anh đem nó đi sửa.
– Thôi anh. Để em, em có quen bạn sửa điện thoại. (Bảo Châu giật nhanh cái điện thoại lại mặt mày tái nhợt.)
– Sao mặt em xanh xao vậy. Em không khỏe hả. Thôi vào nhà nghỉ ngơi đi. Ngoài này gió lắm.
– Dạ dạ. (Bảo Châu rón rén đi vào.)
Ngồi xuống sofa Bảo Châu suy nghĩ.
– Anh ấy vẫn chưa thấy gì đúng không? Cầu trời là như vậy. Nếu để anh ấy biết, mình không biết phải làm sao nữa. Châu ơi sao mày ngu thế này.
Chiều đó Bảo Châu mang điện thoại đi sửa rồi về nhà. Vừa vào nhà không lâu thì có tiếng gõ cửa.
– Ai đó ra ngay. (Bảo Châu đi ra mở cửa.)
Vừa mở ra thấy thầy Phước con bé liền đóng cửa nhưng ông Phước nhanh tay ngăn lại rồi đẩy vào.
– Thầy làm gì vậy. Xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy.
– Giờ này em còn nói luật pháp với thầy hả. Em đã xem những video thầy gửi rồi nhỉ?
– Tôi mang điện thoại đi sửa rồi. Nên chưa xem gì cả.
– Ồ thật vậy sao? Vậy Zalo thông báo đã xem là ai xem nhỉ? Là thằng sửa điện thoại sao? Ôi chết thật, chắc nó sẽ thích lắm. (Ông Phước vừa nói vừa cầm điện thoại mở clip cho Châu xem.)
– Tên bệnh hoạn. Cút ra khỏi nhà tôi. (Bảo Châu tức giận đưa ánh mắt viên đạn về ông Phước.)
– Này em. Sao lại hỗn thế. (Vừa nói ông vừa tiến lại gần con bé.)
– Ông tránh ra. Ông muốn gì. Tôi la lên đó. (Bảo Châu đi thụt lùi về sau và đụng phải chân ghế té ngồi xuống sàn.)
– Em biết thầy muốn gì mà? Em khôn lanh lắm mà. Thầy không chặn đường sống của em đâu. Nếu em biết điều một xíu.
– Tôi phải làm gì ông mới tha cho tôi?
– Ngoan ngoãn và nằm yên đó.
Ông Phước dứt lời liền đè Bảo Châu nằm xuống liếm láp gương mặt xinh đẹp của cô. Bảo Châu bất lực nằm nhắm mắt, giọt lệ cũng đã tuôn trào.
Ông Phước ngồi dậy nhìn vào mặt con bé.
– Em khóc à. Ôi thương quá cô học trò bé bỏng của tôi.
Nói xong ông liếm giọt nước mắt đang chảy trên gò má Bảo Châu. Ông hôn lên môi con bé trong khi Bảo Châu đang mím chặt môi.
Cùng lúc này Tuấn Khôi vì lo lắng cho bạn gái nên mua súp bào ngư chạy qua nhà cô nàng.
Ông Phước đưa tay xuống vuốt ve đôi chân dài mượt mà được khoe ra khi đang mặc quần đùi. Vuốt dần từ đùi lên tới bẹn. Ông đánh tay qua bím con bé thì bị Châu ngăn lại. Ông hất tay con bé ra. Tay không ngừng xoa bím con bé qua lớp quần lụa mỏng, nhờ thế nên cảm nhận rõ sự mềm mại. Cái miệng nhóm nhém nút rồi liếm cái lưỡi thối tha trên làn da ở cổ.
Ông Phước ngồi dậy kéo áo Bảo Châu cao lên ông nắm hai bên áo ngực giật mạnh làm cái khuy áo bị đứt ra. Ông quăng cái áo con một bên. Cái mồm đầy râu cạ lên trên bầu ngực của con bé. Ông thèm thuồng ngậm mút đầu ti như một kẻ chết đói tìm thấy sữa. Bảo Châu nắm tay vào quần nước mắt đầm đìa cắn môi chịu đựng.
Chợt tiếng gõ cửa làm cả hai giật mình.
– Châu ơi em có bên trong không?
Bảo Châu định la lên thì bị ông Phước nhanh tay hơn bịt miệng lại.