Ngọc ngà Châu báu

Chương 9



Phần 9

– Mẹ ạ. Con muốn sống ở Việt Nam.
– Ba con bảo bên đó con đang yêu con bé nào đúng không?
– Dạ!
– Vậy đó là lý do để con ở lại.
– Dạ đúng thưa mẹ.
– Mẹ sẽ không cấm con yêu ai. Nhưng mẹ muốn con phải về đây để hoàn thành xong học kỳ cuối cùng này.
– Nhưng mà mẹ con không thể xa cô ấy.
– Tại sao?
– Con sợ yêu xa. Con sợ mất cô ấy.
– Nếu cô gái đó yêu con mẹ tin rằng vài ba tháng không là vấn đề gì. Con chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc quá trình rồi. Không lẽ giờ con bỏ ngang sao?
– Nhưng mà mẹ. Con yêu cô ấy. Đây là lần đầu tiên con yêu một cô gái thật lòng.
– Còn con Jenny thì sao? Lúc trước con cũng bảo con yêu thật lòng. Rồi thì sao? Con làm cho người ta có thai rồi báo hại ba mẹ lo đủ thứ để yên ổn.
– Con thề với mẹ đây là tình yêu cuối cùng của con.
– Mẹ không cần biết cuối hay mấy. Mẹ chỉ cần biết hết tuần này con về lại đây cho mẹ. Học hết rồi con muốn cưới mẹ cũng chấp nhận.
– Đừng mà mẹ.
– Thôi mẹ không nói nhiều. Mẹ tắt máy đây.

Tuấn Khôi buồn bã nằm vác tay lên trán buồn rầu.

* Tiếng chuông điện thoại reo lên.*

– Dạ con nghe ba.
– Mẹ con vừa gọi cho ba. Ba nghĩ mẹ con nói đúng. Con nên về đó học cho xong đã.
– Cả ba cũng thế. Con mệt rồi con tắt máy đây.

Tuấn Khôi tắt máy rồi nằm nhắm mắt trong bực tức.

* Chuông điện thoại lại reo lên.*

– Con đã nói con không muốn về đừng ép con.
– Anh sao thế. Em đây mà.
– Ủa Châu hả anh xin lỗi. (Tuấn Khôi ngồi dậy.)
– Anh đang có chuyện gì sao?
– À à anh không có gì? Em khỏe chưa?
– Dạ em khỏe. Anh có đang rảnh không? Qua với em nhé.
– Anh rảnh. Giờ anh qua ngay.

Tuấn Khôi nhanh nhẹn ngồi dậy sửa soạn chạy ngay qua nhà Bảo Châu.

Qua tới nơi. Bảo Châu vừa mở cửa anh đã lao đến ôm chặt lấy cô nàng.

– Này buông em ra. Em đóng cửa đã.

Tuấn Khôi thả Bảo Châu ra.

Đóng cửa xong cả hai đi lại ghế ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống Tuấn Khôi lại ôm vùi đầu vào lòng cô nàng.

– Này sao thế. Nhõng nhẽo với em thế này. (Bảo Châu vuốt tóc Khôi.)
– Anh mệt quá.
– Nói em nghe đi.
– Ba mẹ anh muốn anh về Mỹ để học hết khóa học.
– Tốt mà. Thế bao giờ anh đi.
– Em không buồn sao? (Tuấn Khôi ngồi nhanh dậy nhìn thẳng vào mắt Bảo Châu.)
– Có… xa anh em buồn chứ. Nhưng biết anh từ bỏ việc học em buồn hơn.
– Vậy là em cũng muốn anh đi sao?
– Ừm… nó tốt cho anh mà.
– Nhưng mình phải xa nhau tận mấy tháng đấy?
– Em ổn mà. Hay anh không tin em?
– Anh tin em. Nhưng anh sợ…
– Tin em thì tại sao lại còn sợ chứ. Em chờ anh được mà. Em sẽ học và làm rồi lại học. Thời gian sẽ trôi nhanh thôi chàng trai của em ạ.

Tuấn Khôi đứng dậy đi về phía cửa sổ đứng trầm tư.

Suy nghĩ một lúc anh quay lại nhìn bạn gái.

– Em đợi anh nhé!
– Dạ! (Bảo Chậu mỉm cười nhìn anh ân cần.)

Tuấn Khôi tiến lại ôm lấy Bảo Châu vào lòng. Cả hai ôm nhau một lúc. Tuấn Khôi buông ra và hôn lên môi cô.

Bảo Châu nhắm mắt lại ôm hôn anh thắm thiết. Tuấn Khôi ngã Bảo Châu nằm ra ghế sofa. Tay anh tiếp tục đưa vào bên trong áo để sờ soạng.

Quấn quýt đến nứng, Tuấn Khôi ngồi dậy định cởi quần thì Bảo Châu ngăn lại.

– Hôm nay em mệt lắm.

Tuấn Khôi cụt hứng ngừng lại theo ý bạn gái.

Cả hai ngồi im lặng không nói với nhau câu nào. Sự im lặng đến ngượng ngùng.

Cả hai cùng đồng thanh: * Anh này.*** Em này.*

– Em nói trước đi.
– Anh nói trước đi.
– Anh chỉ muốn nói là ngày mai anh sẽ đi qua đó. Tối nay em có thể ngủ cùng anh không?
– Em sẽ đến. Em muốn nói với anh là. Dù thế nào em vẫn yêu anh. Hãy cố gắng học tập vì tương lại của mình nhé.
– Anh biết rồi. (Tuấn Khôi mỉm cười nắm lấy tay Bảo Châu.)
– Thôi anh về nhé.
– Dạ!

Tuấn Khôi đứng dậy và ra khỏi nhà.

Một lát sau Bảo Châu cũng sửa soạn thật đẹp và đi ra ngoài.

Bảo Châu lại đến nhà riêng cùng ông Phước.

Vừa vào trong ông Phước đã mừng rỡ ôm lấy cô bé và đưa vào phòng. Cửa phòng vừa đóng lại. Ông Phước cuồng nhiệt ôm hôn và cởi đồ trên người con bé. Bảo Châu trần trụi bị ông ta đẩy nằm ra giường thỏa thích bú mút âm đạo. Bảo Châu không một cảm xúc nằm thất thần nghĩ về Tuấn Khôi.

– Mình đúng là một đứa dơ bẩn. Tại sao mình có thể đối xử như thế với một người yêu mình như thế chứ. Mình có xứng đáng nhận được tình cảm đó không.

Nước mắt bắt đầu rơi ra từ đôi mắt buồn bã.

Ông Phước thì chỉ biết tận hưởng cái ngon ngọt của âm đạo cô gái trẻ. Chợt ông ta đưa lưỡi đâm vào lỗ âm đạo con bé.

– Aaa… (Bảo Châu ưỡn người rên lên bất giác.)

Ông Phước ngồi dậy trườn nằm lên người con bé Châu và nói.

– Có phải mày cho nó rồi không?
– Ông đang hỏi cái gì?

Ông Phước bóp cổ Bảo Châu.

– Mày trao cho nó cái mà tao khao khát rồi đúng không… con chó cái. Mày lừa tao.

Bảo Châu nắm tay ông Phước giật ra.

– Đúng… tôi trao cho anh ấy rồi. Vì tôi sợ một tên cặn bả như ông quấy bẩn.
– Mày chửi tao cặn bả? Được mày xem tao sẽ khuấy đục con người mày như nào.
– Ông muốn gì?

Bảo Châu vừa kịp dứt câu hỏi bên dưới ông Phước kinh nghiệm không cần dùng tay mà cũng có thể một phát cắm dương vật vào âm đạo Bảo Châu.

– Đồ khốn… ông làm cái quái gì vậy. Thả tôi ra. Lấy nó ra khỏi người tôi. (Bảo Châu gào lên tức tưởi vừa khóc vừa cào cấu ông Phước.)

Mặc kệ Bảo Châu ông Phước như một con trâu điên. Ông ta mạnh bạo dập rung cả giường cành cạch.

– Thả tôi ra… thả ra đi… mà… sao lại làm thế với tôi. (Bảo Châu đấm những cú yếu ớt, bất lực khóc và tiếng hét yếu dần.)

Ông Phước ngưng lại nhưng vẫn cắm cặc vào trong tử cung Bảo Châu.

– Tha cho tôi đi… xin ông…
– Tha sao? Mày còn nợ tao nhiều lắm. Là do tao còn một tí tính người nên muốn mày toàn tâm toàn ý trao cho tao. Tao cũng yêu mày nên không cưỡng bức mày, tại sao mày lại trao cho thằng ranh con đó. Tao chưa cho mày đủ nhiều sao hảaaaa.

Ông Phước tức giận nằm đè liếm láp khắp cổ Bảo Châu. Mông vẫn không ngừng nắc mạnh bạo…

* Phạch phạch…*

Tiếng da thịt cả hai va vào nhau trong những cú nắc khiến trái tim Bảo Châu như muốn vỡ ra.

Bảo Châu không vùng vẫy nữa bất lực nằm yên như một khúc gỗ.

– Làm ơn. Đừng thả thứ đó vào bên trong tôi.

Ông Phước tuy tức giận nhưng vẫn còn một chút tình cảm dành cho Bảo Châu. Nhìn thấy cô học trò như thế ông cũng không còn hứng, ông rút cặc ra và bước xuống giường.

– Em đi đi. Xin lỗi vì đã trở nên như thế.

Bảo Châu bất ngờ không tin những gì mình vừa nghe. Con bé quay qua nhìn ông Phước đang hiện lên vẻ mặt buồn bã bước ra khỏi phòng.

Một điều hy hữu mà Bảo Châu không thể ngờ. Đúng ông Phước rất muốn chiếm đoạt cô. Thế nhưng trong thâm tâm ông ấy thật sự có tình yêu chứ không đơn thuần là ham muốn xác thịt. Sau khi làm những chuyện đó với cô nàng. Ông Phước mới nhận ra thật sự khi làm nó ông không thấy bản thân sung sướng và thỏa mãn. Ông đang cảm thấy một chút gì đó đau lòng vì ông biết Bảo Châu đã không còn gì tình cảm với ông như xưa.

Bảo Châu ngồi dậy bước vào nhà tắm để gột rửa hết những gì vừa trải qua. Bước ra ngoài và xuống phòng khách. Bảo Châu nhìn thấy ông Phước đang ngồi thẫn thờ ở chiếc sofa. Cô nhìn ông rồi bỏ đi.

Châu không về nhà mà chạy thẳng qua villa của Tuấn Khôi. Cô đứng ở cổng điện mãi mà Tuấn Khôi không bắt máy. Phải đến một lát sau anh mới chạy xe về và mở cửa đưa Bảo Châu vào trong. Vào trong Bảo Châu chủ động ôm lấy Tuấn Khôi hôn ngấu nghiến.

– Em sao vậy? (Tuấn Khôi đẩy cô nàng ra hỏi.)
– Em sẽ rất nhớ anh. Em yêu anh. Em sợ mất anh lắm.

Thế là cả hai lại lao vào nhau quấn quýt. Từng cái quấn chiếc áo được cởi ra lần lượt. Tuấn Khôi ngồi lên chiếc sofa banh rộng hai chân khi cô nàng đang quỳ dưới đất ở giữa háng anh bú mút dương vật say mê. Bú đến khi dương vật cứng lên gân guốc. Bảo Châu đứng dậy quay lưng về phía bạn trai và ngồi lên dương vật anh đâm sâu dần. Hai tay Bảo Châu đặt lên hai đùi Tuấn Khôi và nhún nhanh nhẹn. Tuấn Khôi ôm lấy Bảo Châu từ sau xoa nắn hai bên vú và hôn lên vai gáy.

Bảo Châu quay mặt ra sau đón nhận đôi môi của bạn trai. Cứ thế cả hai làm tình bên ngoài phòng khách. Tuấn Khôi đứng lên quay Bảo Châu vào Sofa đẩy cô nàng cắm đầu xuống ghế chổng mông lên chuyển thế doggy. Bám lấy hông, Tuấn Khôi dập một cách mất kiểm soát.

– Á… a… a… a…

Bảo Châu rên thảm thiết vì cơn sướng dồn dập.

Cái bờ mông to nẩy lên theo từng cú nắc. Âm đạo Châu quá khít khiến Tuấn Khôi không thể kiểm soát mà xuất tinh vào trong âm đạo. Dương vật Khôi giật liên tục đến khi tàn cơn sướng anh mới rút ra.

Tuấn Khôi nằm lên ghế sofa, Bảo Châu nằm trên người anh và cả hai chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau Bảo Châu tiễn bạn trai về Mỹ rồi lê thân về trọ cô đơn một mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...