Ngôi nhà màu đỏ
Chương 1
Tôi ngồi trong phòng khách trung tâm, cảm thấy rất lạc lỏng – bức tường bê tông với các cửa sổ nhỏ được làm từ các thanh thủy tinh và kim loại dày tỏa ra ánh sáng kém, bổ sung bằng đèn huỳnh quang khắc nghiệt trên cao. Vài đứa trẻ ồn ào la hét hay cưa quậy quanh những người phụ nữ có khả năng là bà hay dì. Một vài người đàn ông khác ngồi tại các bàn nhỏ hình chữ nhật được bắt vít vào sàn bê tông. Lính canh nam và nữ ở lối ra, vũ khí hiện ra nổi bật, khuôn mặt của họ luôn liếc nhìn để dò xét từng người trong chúng tôi để phòng ngừa có rắc rối.
Từng người một, phụ nữ đến từ một cửa khác, được hộ tống bởi những bảo vệ nữ, có ánh mắt nhìn nghiêm khắc với những kiểu tóc nhắn hoặc quấn chặt. Những người phụ nữ được hộ tống mặc bộ đồ đầm kaki màu xanh dương. Từng người một, họ nhìn quanh tìm kiếm và khi nhìn thấy người thân, khuôn mặt họ biểu lộ sự tràn ngập của tình yêu hoặc xấu hổ, có khi cả hai.
“Khách của Carleen Howard”
Một nữ bảo vệ gọi to, đưa một người phụ nữ đi ra cửa. Tôi đứng dậy, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, phải đặt tay lên bàn để giữ vững. Bà bảo vệ chỉ vào tôi trong khi người phụ nữ được hộ tống nhìn chằm chằm vào tôi với một chút lo lắng hoặc bối rối. Bà ta lắc đầu và nhìn giễu cợt bà bảo vệ, bà ta trợn tròn mắt và nói điều gì đó làm người phụ nữ di chuyển, đi chậm rãi và thận trọng về phía tôi.
Bà ta mặc bộ đồ mà hầu hết các nữ tù nhân đều mặc. Tôi cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem khuôn mặt bà ta là ai trong số ít người tôi biết. Một người đàn bà trong độ tuổi 40, mái tóc nâu sẫm có những vệt tóc trắng, được cắt ngắn với những nét cắt thô vụng. Bà ta mập hơn người tôi nghĩ tới. Mặt bà tròn hơn, ngực bà to phồng lên căng cứng trong chiếc áo đầm. Bắp chân bà ta nhiều cơ bắp như thể bà ta tập thể dục rất nhiều.
Bà ta bước tới gần hơn và sau đó mắt bà mở to, cho tôi thấy chúng có màu xanh rực rỡ đúng như hình ảnh mà tôi còn nhớ tới, khi bà bất thình lình nhận ra tôi là ai. Bà đứng lại ở phía bên kia cái bàn và với một giọng nói thô ráp hơn so với những gì mà tôi còn nhớ, nhưng tôi vẫn nhận ra, bà nói:
“Con không nên tới đây, John”
Đôi mắt của bà ta, màu xanh sâu thẫm, bắt đầu ngấn lệ. Bà ta khóc.
Tôi cảm thấy cay cay trên khóe mắt khi trả lời, giọng tôi đột nhiên khàn đi:
“Chào mẹ”
… Bạn đang đọc truyện Ngôi nhà màu đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngoi-nha-mau-do-truyen-dich/
Vào ngày 19 tháng 3 năm 1992, mẹ tôi đã giết ba tôi, trút hết cả băng đạn từ khẩu súng lục tự động Glock vào trong người ba khi ba ngủ trên chiếc ghế dài. Lúc đó tôi mới có 4 tuổi và không chứng kiến, nhưng mẹ tôi tự thú khi cảnh sát đến. Tôi nhớ tiếng súng đã làm tôi thức dậy và tôi nhớ là tôi đang ngồi cạnh mẹ tôi trên giường khi mẹ khóc, ôm chặt tôi một tay còn tay kia cầm khẩu súng lục. Tôi nhớ lại là tôi có hiểu mang máng chuyện gì đã xảy ra với ba tôi, nhưng không thực sự khó chịu về điều đó.
Những hình ảnh còn ghi nhớ lại sau cùng về mẹ tôi là mẹ nhoài người về phía tôi, khóc nức nở và la hét tên tôi khi cảnh sát mang tôi đi khỏi, cố gắng che tầm nhìn của tôi với tấm màn trắng trên ghế dài, nhuộm một vệt màu đỏ sậm. Mắt mẹ đỏ hoe vì khóc nhiều với những vết bầm đen, hai mắt mẹ híp lại và sưng lên. Mái tóc dài màu nâu sậm xỏa xuống khuôn mặt mẹ, như từ chối cho tôi nhìn thấy mẹ lần cuối cùng.
Vào ngày 1 tháng 7 năm 1993, Carleen Howard đã bị kết án tù chung thân vì tội giết chồng, Lee Dean Garrett. Carleen, hoặc Carlie như bạn bè của mẹ gọi mẹ, lúc đó 21 tuổi. Nỗ lực của luật sư bào chữa cho mẹ để được tha bổng do trắng án dựa trên ưu thế của bằng chứng về tình trạng bị ngược đãi thân xác hoặc để được ít nhất là giảm án đều vô ích. Khi bạn giết con trai của một cảnh sát trưởng ở nông thôn Mississippi, bạn phải ở trong một thế giới của đau thương.
Đến lúc đó tất nhiên, tôi đã trở thành một người được nhà nước bảo hộ, không bao giờ biết rằng cảnh sát trưởng Garrett đã quyết định để quét sạch bất kỳ kết nối nào với con trai quá cố của mình và như sau này ông đã nói: “Đó là tội lỗi của người vợ khốn kiếp”
Trước sinh nhật thứ sáu của tôi, tôi đã được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng lớn tuổi – gần 50 tuổi, không có con kể từ giữa những năm 1980 khi con trai duy nhất của họ đã bị giết chết trong những ngày tàn của những nỗ lực gìn giữ hòa bình của người Mỹ ở Lebanon. Kent và Donna Tucker trở thành người mẹ và người cha của tôi và họ đưa tôi ra khỏi Mississippi đến một thị trấn nhỏ ở Tây Illinois, nơi tôi có một sự giáo dục tốt như bất cứ ai đều mong muốn.
Họ đều là những người tuyệt vời. Ba tôi, bên dưới bề ngoài thô lỗ và cục cằn là một người cha tuyệt vời, dạy tôi bằng ví dụ làm thế nào để trở thành một người đàn ông tốt. Mẹ là một June Cleaver của thế giới hiện đại – cân bằng một công việc của một giáo viên với việc nâng đỡ cho gia đình. Tôi đã được yêu, tôi biết điều đó và tôi yêu cả hai người rất nhiều để đáp lại.
Nhiều năm trôi qua, tôi để cho những năm đầu của tôi mờ dần đi, chỉ thỉnh thoảng nhớ lại mẹ ruột của tôi – thường hình dung mẹ như là người rất đẹp và hay buồn. Bộ nhớ gợi lên hình ảnh khác là mẹ thổn thức và cố gắng để bám riết lấy tôi ở khoảnh khắc cuối cùng là mẹ và tôi trên một chuyến dã ngoại. Tôi nhớ mẹ tôi mỉm cười khi mẹ trải mền ra trên mặt đất, khuôn mặt rám nắng của mẹ sâu sắc gần như rực rỡ, đôi mắt sáng rực một màu xanh, quang cảnh xung quanh có những cây gỗ gụ to cao. Tôi nhớ những cái ôm và những nụ hôn và mẹ đuổi theo tôi chạy lòng vòng xung quanh trong khi tôi cười cho đến khi tôi không thở nổi. Cuối cùng, tất cả những gì tôi nhớ tới là mẹ rất yêu tôi.
Khi tôi 14 tuổi và ba nghĩ rằng tôi đã đủ tuổi để biết, ông bảo tôi ngồi xuống và nói với tôi toàn bộ câu chuyện về người mẹ và người cha thực sự của tôi. Ba ruột của tôi, Lee Dean Garrett, là một kẻ bạo lực và nghiện rượu, con trai của một người đàn ông điều hành quận của mình với một bàn tay sắt. Ông nội tôi đã từng là cảnh sát trưởng của quận trong gần 25 năm trước khi người mẹ thực sự của tôi, Carlie Howard, nổi bật lên từ những cô gái khác trong vùng đầm lầy ở miền nam Mississippi vào năm 16 tuổi, bỏ đi khỏi nhà chỉ để gặp gỡ và bị chinh phục bởi Lee Dean.
Cảnh sát trưởng không để cho ba tôi kết hôn với mẹ tôi, nhưng dung nạp sự hiện diện của mẹ, giúp cho con trai của ông gặp mẹ trong một công viên nhỏ trong vùng ngoại ô của thị trấn. Ba gọi mẹ là một “con đĩ ngựa” ý ông nói có nghĩa mẹ là một người đàn bà dâm đãng. Ba tôi, Lee Dean, là một người nghiện ngập rượu chè và lừa gạt phụ nữ. Bất chấp nguy hiểm mà ông tái xuất hiện, trong khi ông đi lang thang trong nhiều tuần hoặc nhiều tháng thì mẹ tôi, Carlie, lại đi ngủ với người đàn ông khác.
Khi Lee Dean phát hiện ra, ông đánh mẹ tôi. Khi mẹ tôi được kiểm tra tại bệnh viện sau vụ nổ súng giết ba tôi, mẹ đã có nhiều vết bầm nghiêm trọng trên mặt, tay và bụng, hai xương sườn bị gãy, hốc mắt bị gãy và một quả thận bị tổn thương. Hồ sơ ghi tổng cộng chín cái xương đã bị gãy trong khảng thời gian 5 năm. Không có gì quan trọng. Là con trai của cảnh sát trưởng Garrett có thể là một kẻ giết người hàng loạt, tuy nhiên với kẻ giết con ông thì ông muốn người đó phải dành cả đời trong tù.
Tôi đã được biết đến một cách mơ hồ những gì mẹ tôi đã làm và không biết làm thế nào để thực sự xử lý thông tin này. Tôi cảm thấy tội lỗi mơ hồ hơn trong hoàn cảnh của mẹ, nhưng mỗi khi tôi lên tiếng hỏi về tình trạng của mẹ bây giờ, ba đã kịch liệt từ chối. Tôi luôn cảm thấy rằng thái độ của ông là “bỏ lại quá khứ vào trong quá khứ” không còn bị làm phiền về mẹ. Cuối cùng, tôi đồng tình với ba và chỉ đơn giản là đẩy các vấn đề của gia đình ruột thịt của tôi sinh ra vào một góc bụi bặm của tâm trí tôi và tiếp tục cuộc sống của tôi.
Tôi đã đi học một trường đại học ở Ohio, chuyên ngành Văn học Mỹ và viết luận án tốt nghiệp của tôi trên đề tài William Faulkner – có lẽ có quê quán từ Mississippi của tôi ảnh hưởng đến sự lựa chọn. Khi tôi đang cân nhắc xem có nên theo đuổi một sự nghiệp giảng dạy trong Illinois hay để bắt đầu làm việc với các bậc thầy của tôi với ý định hướng đến làm một vị tiến sĩ, thì mẹ nuôi của tôi ngã bệnh.
Trái tim của mẹ đã yếu và bây giờ ở lứa tuổi 70, các bác sĩ đã không hy vọng giúp được gì. Tôi trở về nhà, tạm gác kế hoạch tương lai của mình để giúp đỡ ba mẹ. Mẹ chấp nhận những gì đang đến với vẻ duyên dáng của mẹ, nhưng nó đã giết chết cha. Gần 80 tuổi, ông dường như già đi một năm với mỗi tuần trôi qua mà thấy mẹ đang ngày càng yếu.
Trước khi mất, tôi ngồi với mẹ, mẹ đang đọc sách của một tác giả yêu thích của mẹ. Mẹ dừng lại và hỏi:
“John, ba con đang ngủ à? ”
Tôi gật đầu, biết rằng hầu hết các ngày, ông đã dành hầu hết thời gian của mình trên chiếc ghế trường kỷ yêu thích của mình, ngủ gà ngủ gật – ngủ là cách duy nhất để thoát khỏi cảnh phải đau lòng nhìn thấy sự suy giảm đột ngột của vợ.
“Con trai, đi tới phía trên cùng của cái tủ quần áo”
Mẹ giơ một ngón tay yếu ớt để chỉ vào tủ quần áo bên kia căn phòng.
“Ở trên đó, con sẽ tìm thấy một hộp kim loại màu đỏ. Làm ơn lấy nó xuống cho mẹ”
Tôi vội vã vâng lời mẹ, vươn lên kiễng chân để lấy cái gì trông giống như một hộp màu đỏ. Nó sáng và nếu nó đã không gây ra một tiếng xào xạc nào khi tôi mang nó xuống, tôi sẽ tưởng nó trống rỗng.
Tôi đưa nó cho mẹ, đặt nó cẩn thận trên đùi mẹ khi mẹ kéo mình lên vị thế ngồi trên giường.
“Chuyện gì thế, Mẹ? ”
Tôi hỏi, một chút bối rối bởi cái hộp.
Mẹ vuốt ve những ngón tay của bà thật chậm rãi trên miếng kim loại màu đỏ và thở dài trước khi trả lời.
“Điều này con phải giữ kín, con trai. Ba của con cấm mẹ làm điều này nhiều năm trước và tốt thôi, dù gì mẹ cứ phải làm”
Mẹ tháo chốt và mở hộp ra. Bên trong là nhiều phong bì và những thứ gì đó như là một vài thiệp chúc mừng.
“Mẹ có một người bạn trai mà ba không biết gì? ”
Tôi hỏi, nhận được một cái cau mày từ mẹ.
“Không có, đồ dẻo miệng” Mẹ trả lời.
Mẹ đưa tay ra và nắm lấy tay tôi, tim tôi nhói đau khi cảm thấy độ yếu từ những ngón tay của mẹ.
“John, những cái này là từ người mẹ của con”
Trong khoảnh khắc, tôi bối rối và chắc nó hiện lên trên khuôn mặt tôi khi mẹ lắc đầu và nhấn mạnh:
“Mẹ ruột của con, John à. Carlie Howard”
Tôi cảm thấy choáng váng trong giây lát và cố gắng nói lắp bắp:
“Mẹ… ruột… của… của… con? ”
Mẹ gật đầu nói:
“Mẹ đã trao đổi thư từ với mẹ ruột của con 15 năm qua. Ba con cấm, nói rằng quá khứ thì hãy là quá khứ và không nên làm tổn thương con. Mẹ cứ tiếp tục thư từ mặc kệ ông ấy”
Ngón tay mẹ trượt lên tờ giấy như thể khuấy động lại quá khứ.
“Có lẽ ba con đúng, nhưng… mẹ biết… hiểu sự mất mát mà một người gặp phải cũng như mẹ không thể làm được điều gì về Ken… anh con, mẹ nghĩ liên lạc với mẹ ruột của con sẽ giúp xoa dịu nỗi đau mà mẹ biết bà ta cảm thấy mỗi ngày không có con trong cuộc sống của bà ta”
Mẹ nhìn tôi với nước mắt lưng tròng.
“Đây là điều duy nhất mẹ từng làm trái ý ba con, nhưng mẹ sẽ yên giấc khi biết rằng Carlie biết con vẫn sống khỏe mạnh và hạnh phúc.
Mẹ yếu ớt siết chặt tay tôi.
“Một người mẹ cần phải biết những điều này”
Chúng tôi ngồi đó lặng lẽ trong vài phút. Tôi như quên hết mọi câu từ để nói, không thể liên tưởng với những cảm xúc đang dấy lên mà mẹ đã tiết lộ cho tôi. Nó như thể một cánh cửa hé mở và đằng sau nó là những thứ mà tôi vừa sợ hãi vừa muốn biết. Cuối cùng, tôi hỏi:
“Liệu… mẹ con có ổn không? Ý con là – mẹ con vẫn ở trong tù, đúng không? Mẹ con có sao không? ”
Mẹ nhún nhẹ vai:
“Mẹ nghĩ bà ta làm những gì tốt nhất có thể – bà ta chỉ là một cô gái bị lầm lỡ để phải vào tù”
Mẹ lại vuốt ve những lá thư.
“Bà ta rất tự hào về con. Mẹ gửi những tấm hình của con suốt thời gian đó thông báo cho bà ta biết khi con nhận được học bổng và đội bóng chày của con đi đến trận chung kết của tiểu bang. Mẹ cũng gửi những bản sao về thẻ báo cáo và những câu chuyện của con”
Mẹ tránh mặt tôi nhìn ra chỗ khác như thể bối rối khi nhiệt tình chia sẻ những thành công của tôi.
“Mẹ? ” Tôi bóp nhẹ tay mẹ. “Mẹ có sao không? ”
Mẹ quay lại và hít một hơi sâu, nhìn tôi một cách nghiêm trọng mà tôi chưa từng thấy mẹ nhìn như vậy bao giờ.
“John, mẹ sắp chết. Sẽ không còn bao lâu nữa đâu. Mẹ biết điều này nói ra không dễ dàng, nhưng con cần phải đi tìm gặp bà ta… mẹ ruột của con”
Tôi như quặn thắt ruột gan.
“Con không biết… mẹ là mẹ của con! Con thậm chí không biết mẹ ruột của con! ”
Tôi bắt đầu đứng dậy, nhưng mẹ nắm chặt tay tôi – chặt hơn tôi nghĩ mẹ có thể và tôi ngồi yên tại chỗ.
“Con yêu, mẹ biết khó nghe nhưng con cần phải nghe. Mẹ sẽ đi xa và mẹ không nghĩ là Ken sẽ ở đó với mẹ”
Một lần nữa, tim tôi nhói đau và tôi định chạy đi nhưng chân tôi không hợp tác.
“John, ba mẹ sẽ sớm ra đi và mẹ ruột của con là tất cả những gì thuộc về gia đình con mà con còn có được”
Mẹ khóc nức nở và sau đó là một tiếng thở khò khè trong khi khuôn mặt mẹ chuyển sang sắc đỏ. Khi mẹ bắt đầu ho, tôi đi lại gần chỗ mẹ, hoảng sợ và sẵn sàng để gọi 911. Từ từ, mẹ hồi phục và đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
“John, con là một đứa con ngoan mà ba mẹ có được. Mẹ ruột của con thì lại không có ai… không có ai! Làm ơn hứa với mẹ, John, con sẽ không để cho bà ta cô đơn ở cái nơi đáng sợ đó, nơi mà không ai quan tâm bà ta có sống hay chết! ”
Mẹ kéo tôi lại gần, da mẹ giờ nhạt như chết.
“Hứa với mẹ đi”
Nước mắt rơi lả chả trên hai gương mặt mẹ và tôi khi tôi gật đầu và nói trong một giọng nói ngập ngừng:
“Con hứa với mẹ, mẹ! ”
Hai tuần sau, mẹ tôi qua đời, trái tim yếu ớt của mẹ đập chậm dần đến khi ngừng lại. Tôi mất luôn ba tôi chỉ 5 tháng sau đó. Ông trở thành như bóng ma, tàn héo đi từng ngày sau đám tang của mẹ. Một tuần sau khi ba tôi qua đời, luật sư của gia đình trao lại quyền thừa kế cho tôi – không phải là một gia tài, nhưng cũng đủ để cho tôi có cuộc sống thoải mái trong một thời gian và khi tôi về nhà, một lá thư chấp nhận của trường đại học Mississippi và một đề nghị để có một trợ lý sau đại học trong chương trình văn học của họ bắt đầu vào tháng giêng của năm mới được thấy trong hộp thư. Tôi sẽ có thể theo đuổi những người thầy của tôi và dạy cùng một lúc.
Khi tôi đứng trước hiên nhà của thời thơ ấu của tôi, cầm lá thư chấp nhận trong tay, tôi ngửa người ra nhìn lên bầu trời trong xanh và nói:
“Ba mẹ hãy yên nghỉ. Mẹ ơi, con sẽ giữ lời hứa của con! ”