Ngôi trường kỳ lạ

Chương 6



Phần 6

… Thanh An sau khi được gỡ được khuất mắt với Duy Long, An bắt đầu yêu đời hơn hẳn. An còn đang định tự nguyện làm tình cho cậu ấy!

Thanh An (cầm 2 bộ đồ lót): Ê bây! Bây thấy bộ nào đẹp?

Bạn cùng phòng A: Bộ màu xanh!

Bạn cùng phòng B: Bộ xanh sexy hơn! Mua đâu đấy?

Thanh An: Web bữa tao mua trứng rung á.

Bạn cùng phòng A: Chà, dạo này An yêu đời hơn trước nhỉ, yêu anh nào à!

Thanh An: Con nhỏ này, phải yêu mới yêu đời à?

Bạn cùng phòng C: Mà bây biết vụ gì chưa? (Cả đám trong phòng quay lại) đám con Khánh Linh mua được súng rồi đó!

Uyên Thư (mới tới): Gì? Đừng bảo đám nó vs đám con My tính chiến nhau nhá!

Bạn cùng phòng A: Lo gì? Mình có liên quan gì đâu!

Thanh An: Mày chưa nghe câu “Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết” à? Phòng hờ trước đi, lỡ đâu lạng quạng trúng phải mình thì toi đó.

Bạn cùng phòng A: Thế ý mày là phải mua súng à?

Thanh An: Không, không! Ý tao bảo là né 2 cái đám nó ra.

… Bên phòng Duy Long anh đã định mua quà tặng Thanh An, hỏi Văn Khoa.

Duy Long: Ê mày thấy cái lắc này đẹp không?

Văn Khoa, Đẹp mà không hợp với con An!

Duy Long: Sao vậy?

Văn Khoa: Ê cuộc đời mày biết tặng mỗi lắc tay thôi à? Mày tặng con Khánh Linh 1 cái lắc tay rồi mày tặng thêm con An cái lắc nữa coi kỳ cục không?

Duy Long: Thế tao nên tặng cái gì?

Văn Khoa: Tặng cái gì thiết thực miếng đi! Ông tướng ơi, ông thích con người ta mà không biết con người ta thích gì! Tôi cũng lạy ông thật.

Duy Long: Huhu cứu tao!

Văn Khoa: Hay mày mua tai nghe tai mèo cho nó đi, bữa thấy nó đang than với mấy đứa bạn nó cần.

Duy Long: À, tao biết nó rồi, cảm ơn nghen.

… Tối hôm sau, Duy Long gọi Thanh An sang phòng.

Duy Long (ôm An trong lòng nằm trên giường): Dạo này em ngưng thuốc lâu chưa?

Thanh An: Ngưng lâu rồi mà!

Duy Long: Thật không?

Thanh An: Thật mà, hôm anh dỗ em là em đổ hết thuốc rồi!

Duy Long (lấy tai nghe ra): Cho em nè!

Thanh An (ngạc nhiên): Sao anh biết em cần vậy?

Duy Long: Anh mà, cái gì không biết!

Thanh An: Mỗi em có thôi à?

Duy Long: Ừm, đang nghi ngờ tui hả?

Thanh An: Ơ chứ anh tặng Khánh Linh cái lắc kìa!

Duy Long: Đồ giả cô ơi, đồ giả!!

Thanh An (vui ra mặt): Thật à?

Duy Long: Tặng cho cô ghen đó cô! Cái lắc đó có 50 ngàn thôi à!

Thanh An: Thế mà nó đem khoe cho cả nhà ăn nghe, mém bị Trà My đánh đó!

Duy Long (ngạc nhiên): Ghê vậy á? Tại nhỏ đó được mấy thằng nhà giàu thích nên chúng bảo anh tặng thưởng cho. Đâu nghĩ nghiêm trọng tới vậy!

Thanh An (ngồi dậy): Nó còn bảo anh chịch nó 6 ngày liên tiếp lận đó!

Duy Long: Nổ vừa thôi, anh nghỉ hôm thứ 5 với 6 rồi còn đâu.

Thanh An (đánh nhẹ): Tại anh mà ra đó! Cưng cho lắm vào để nổ banh trường, em lại tưởng anh khỏe thật!

Duy Long: Chịch 2 tiếng, 5 hiệp là thật còn vụ 6 ngày liên tiếp là xạo không đó! Cô ơi là cô, ngây thơ vừa thôi! Chịch 6 ngày liên tiếp cho đi chầu ông bà sớm à, anh biết sức anh tới đâu chứ.

Thanh An: Mà mấy đứa nhà giàu hay gọi nó xuống lắm à?

Duy Long: Ùm, bọn nó còn rất thích nữa là đằng khác.

Thanh An, Anh cũng thích chứ gì?

Duy Long (ấp úng): Ừ thì cũng có! (Thanh An liếc nhìn đôi mắt hình viên đạn) Nhưng mà thích chịch là 1 chuyện, yêu là chuyện khác chứ, đừng nhìn anh thế chứ!

Thanh An: Cũng biết sợ à?

Duy Long: Anh xin lỗi mà! Là anh lỡ!

Thanh An: Tha cho đó! Em về phòng nha!

Duy Long: Ở lại với anh xíu rồi về! Tối nay anh xuống dưới nữa rồi!

Thanh An: Thôi được dòi, tại anh năn nỉ em mới ở lại á!

… Trưa hôm sau, lúc mọi người ăn cơm Uyên Thư muốn ăn thêm nước tương, đang cầm chai nước tương thì bị Khánh Linh giật lại.

Khánh Linh (giọng kiêu ngạo): Ăn chi cho nhiều nước tương, chị ăn thêm cũng đâu có đẹp lên đâu!

Uyên Thư: Ủa muốn đẹp là phải nước tương à, lý lẽ gì ngộ nghĩnh vậy cô bé?

Khánh Linh: Ý là nói chị xấu đó! Hong hiểu hả? Hay ngu quá?

Uyên Thư: Nè, chị có xấu hay đẹp gì thì cũng liên quan gì tới em hết. Ỷ được trùm trường này chịch 6 ngày liên tiếp cái phán xét người này người kia!

Khánh Linh: Vậy rồi sao? Chị không được chị tức hả?

… Lúc này Thanh An đứng lên hiên ngang lấy chai nước tương đi.

Thanh An: Ăn ít nước tương thôi em, ăn nhiều bị sạn thận đó, có thể dẫn đến nguy cơ đột quỵ tai biến nữa đó.

Khánh Linh: Hớ! Biết thế sao chị còn ăn?

Thanh An: Chị bị tai biến đột quỵ thì không sao, em mà bị gì không chịch được thì phí cái lồn yêu quý của em lắm, dưỡng sức đi. (Nhìn Uyên Thư) Vô ngồi ăn đi còn đứng đó! (Khánh Linh bị chọc không nói câu nào hậm hực bỏ đi)

Uyên Thư: Hay nha mày!

Bạn cùng phòng A: Dạo này An có tình yêu vào cái nó lạ lắm nha.

Khánh Linh (vọng từ đằng xa khi gặp Duy Long): Anh! Nãy có chị kia chửi em, không cho em lấy chai nước tương, anh qua xử lý cho em đi.

Duy Long: Đâu? Ai vậy?

Khánh Linh (chỉ về phía Thanh An): Kìa chị đó đó!

Bạn cùng phòng A: Ế, nó chơi đểu méc kìa mày!

Thanh An (nghĩ thầm): Thách dám làm gì? (Sau đó quay ra phía đó liếc Duy Long 1 cái)

Duy Long (rén, quay ra Khánh Linh): Em ăn ít nước tương thôi, sạn thận với đột quỵ đó! (Sau đó quay lưng bỏ đi luôn, để Khánh Linh đứng ngơ ngác)

Bạn cùng phòng B (ngạc nhiên): Chời, nay Long lạ ha? Bỏ con Linh đứng đó luôn kìa!

Thanh An: Ai biết được?

… Văn Khoa đi cùng cũng rén chung.

Văn Khoa: Nay rén dữ vậy bạn?

Duy Long: Liếc 1 cái tao đủ sợ rồi.

Văn Khoa: Làm tao rén chung!

Chương trước Chương tiếp
Loading...