Người bảo vệ
Chương 3
Nằm gọn trong lồng ngực của người yêu, Trâm Anh đang cố gắng ghi nhớ thật kỹ cái cảm giác này, cảm giác tinh trùng anh vẫn đang ngập tràn trong bướm, cảm giác ấm áp khi được rúc trọn đầu vào khuôn ngực vạm vỡ của anh, rồi cái mùi rất đàn ông từ nách anh. Cô biết rằng, mình sẽ chẳng còn cơ hội được như vậy nữa đâu.
Thìn thì không nghĩ như vậy, anh đang nghĩ về hạnh phúc của hai đứa, về tương lai hai đứa sẽ nên đôi nên lứa. Anh thủ thỉ với người yêu:
– Trâm Anh này, lần trước anh có nói với em về chuyện làm đám cưới. Em nói chờ chúng mình tốt nghiệp rồi tính. Giờ cả anh và em đều tốt nghiệp rồi.
Nghe Thìn nói vậy, Trâm Anh thôi không còn cảm giác sung sướng mà hai đợt cực khoái vừa rồi mang lại, cô trở về với cảm giác thực tại. Hôm nay định bụng sẽ cùng anh làm chuyện vợ chồng, rồi cô sẽ trực tiếp nói với anh cái điều mà cô biết trước mình sẽ phải làm, chính là nói lời chia tay anh. Nhưng giờ đây cô không còn đủ can đảm để lên tiếng, biết nói với anh thế nào đây. Anh làm gì có lỗi chi. Anh yêu chiều cô hết lòng, anh coi cô như nữ hoàng của mình. Anh sinh ra ở đâu, cha mẹ giầu nghèo như nào đâu phải lỗi của anh. Cuộc sống của anh có vất vả đi như thế nào chăng nữa anh cũng chưa bao giờ ngửa tay xin cô một đồng nào. Tất cả những lần hai đứa đi chơi, đi ăn đều là anh chi trả, có mấy lần Trâm Anh nằng nặc trả tiền nhưng anh đều không đồng ý. Anh nghèo thì nghèo thật nhưng chưa bao giờ là thằng đàn ông hèn.
Vậy nói với anh lý do gì đây? Có phũ quá không khi nói với anh rằng, tình yêu là một chuyện, còn lập gia đình lại là một chuyện khác, rằng anh ơi: Em không thể lấy một vệ sĩ xuất thân bần nông.
Chẳng biết nói gì, cũng không đủ can đảm nói lên sự thật, Trâm Anh đành đánh trống lảng:
– Chuyện đó để từ từ tính được không anh.
Tính Trâm Anh thì Thìn biết, cô yêu hết lòng, chiều hết sức nhưng rất thực dụng, rất thực tế. Với Trâm Anh, những chuyện như kiểu “một mái nhà tranh hai trái tim vàng”, chuyện “công chúa cưới anh tiều phu” chỉ là chuyện cổ tích dành cho con trẻ mà thôi. Giờ là lúc quyết định, lúc đối mặt với thực tế. Giọng trầm trầm, Thìn nói như thở:
– Trâm Anh này, có phải gia đình em chê anh không xứng với em?
Nghe anh nói vậy thì Trâm Anh hiểu là anh cũng manh nha biết được chuyện gia đình cô không đồng ý để cô và anh tiến xa. Nhưng thời đại này là thời đại nào, không còn phải là thời phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cơ bản vẫn là do bản thân mình quyết định, cha mẹ chỉ là một phần mà thôi:
– Chuyện này cũng là một phần thôi. Cơ bản là…
Trâm Anh không dám nói hết câu. Thìn gặng hỏi, anh vẫn ghì chặt đầu người yêu vào lồng ngực mình như cố níu kéo một cái gì đó:
– Cơ bản là sao?
Thấy Trâm Anh không nói gì mà chìm vào suy nghĩ mông lung nào đó, Thìn nói tiếp:
– Anh nay đã tốt nghiệp rồi, sẽ cố gắng tìm một công việc, anh tin với kiến thức và kỹ năng mà anh có được sẽ không khó để ổn định cuộc sống. Em cứ tin ở anh, anh sẽ không làm cho em khổ đâu.
Trâm Anh vẫn không nói gì, cô đang suy nghĩ về điều mà anh vừa nói. Anh nói đúng nhưng không đủ. Đúng ở cái là anh có thể tìm được công việc. Nhưng không đủ ở chỗ, anh mãi mãi chỉ là một thằng nhà quê mưu sinh nơi thành thị. Anh ơi là anh ơi. Em biết nói với bố mẹ thế nào đây? Em sao dám quẳng cuộc đời mình cho anh đây, em từ bé chưa chịu khổ bảo giờ, và em cũng không muốn khổ. Anh ơi, đến nhà anh còn chưa có thì lấy gì anh đảm bảo đây anh.
Thấy Trâm Anh vẫn không nói gì, Thìn biết chuyện này cô không dám nói thật cho mình biết:
– Trâm Anh, sao em không nói gì?
– Em, em… Thôi mình về đi anh. Chuyện của anh và em để từ từ rồi tính.
Nói xong, Trâm Anh rời khỏi giường đi tìm quần áo đang nằm mỗi nơi một chiếc rồi mặc vào, cô còn quên cả rửa lồn, thói quen mỗi lần làm tình xong của cô. Giờ Trâm Anh có cảm giác rất xót xa, cô thấy mình vừa đánh rơi một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Đánh rơi tình yêu. Hay chính xác hơn, chính cô đã vứt bỏ tình yêu của mình.
Trâm Anh ra khỏi phòng trước để lại Thìn vẫn còn đang mặc đồ, cô bặm môi cố tình không chào anh, cô có cảm giác mình sẽ khóc khi nhìn vào đôi mắt anh. Cô sợ anh hay sợ chính cô.
Thìn nín lặng nhìn người yêu đóng cửa phòng khách sạn bước ra ngoài. Anh biết rằng mình cần cho Trâm Anh một thời gian để suy nghĩ kỹ về chuyện này, nó là chuyện cả đời của người con gái. Phận gái thuyền quyên, bến trong bến đục là do lựa chọn lúc này. Vậy là chuyện cưới hỏi đang bàn dở dang đành gác lại.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/
Trâm Anh rời khỏi khách sạn về lại nội thành, đến giữa cầu Chương Dương thì có điện thoại, biết tính anh sẽ không gọi cho mình ngay mà là của người khác. Trâm Anh đỗ sẽ vào sát lan can cầu rồi lấy trong túi xách điện thoại ra xem ai gọi. Trên màn hình hiện lên chữ: Anh Kim.
Trâm Anh bấm tắt rồi đút điện thoại vào túi, cô tiếp tục phóng xe đi khi cái bướm nhoe nhoét tinh trùng đang cọ quẹt vào yên xe, gió trên cầu thổi mạnh làm bay cả những giọt nước mắt của cô ra phía đằng sau.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/
Đã 1 tháng rồi kể từ cái ngày Thìn tốt nghiệp, các bạn cùng khóa với anh đã gần như là ai cũng tìm được việc làm theo giới thiệu của trường, vậy mà họ vẫn chưa từng gọi anh lấy 1 lần. Kể cũng lạ, theo lẽ thường anh sẽ phải là người được giới thiệu đầu tiên, vì anh tốt nghiệp loại xuất sắc cơ mà.
Trâm Anh đã cả tháng rồi tránh mặt anh, thỉnh thoảng có trả lời tin nhắn đấy nhưng chỉ ậm ừ lạnh nhạt, chứ không còn nồng nàn như hồi xưa nữa. Thìn vẫn để Trâm Anh có thời gian suy nghĩ thêm, chuyện hệ trọng cả đời con gái người ta đâu phải giản đơn.
Nhưng Thìn cũng linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành với mối tình của mình. Nhưng mặt khác Thìn cũng hy vọng rằng tình yêu chân chính mà hai người dành cho nhau suốt bao nhiêu năm qua với hằng ngàn hằng vạn kỷ niệm vui buồn, đâu phải đơn giản nói thôi là thôi được. Vậy là Thìn vẫn còn hy vọng, hy vọng vào hai chữ Tình Yêu sẽ đủ để cả hai vượt qua mọi trở ngại.
Nhưng có lẽ anh đã lầm.
Nhận được một cuộc gọi của mẹ Trâm Anh, Thìn đến quán café mà mẹ Trâm Anh nhắn tin. Đến nơi, Thìn mặc một chiếc quần bò, áo sơ mi đuôi tôm, chân đi giầy da trông thật không tương xứng với mẹ của Trâm Anh, bà tên là Thùy, tuổi khoảng hơn 50 một tẹo, trong bộ váy kiểu cách điệu đà, tóc vấn cao kiểu quý bà, chiếc mũ rộng vành để bên cạnh. Bà Thùy đã đến trước đợi Thìn, trước mặt bà là một ly cocktail vị dâu tây, nhìn thấy Thìn trong bộ dạng như vậy, bà thở dài mời Thìn ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
– Đến rồi hả cháu, ngồi đi.
Thìn ngồi xuống:
– Cháu chào cô.
– Uống gì gọi đi cháu.
Đúng lúc đó thì có cô lễ tân cầm trên tay quyển menu đến bên cạnh Thìn nói:
– Anh dùng gì ạ?
Thìn không đón quyển menu mà gọi luôn:
– Cho anh một ly đen đá không đường.
– “Vâng”, cô lễ tân lễ phép rồi quay mông đủng đỉnh bước đi.
Cô lễ tân đi rồi để lại hai người trong không khí gượng gạo. Biết cô đã lâu vì là mẹ của Trâm Anh nhưng để nói chuyện riêng thế này là lần đầu, Thìn biết chắc chắn chuyện cũng chỉ liên quan đến tương lai hai đứa mà thôi. Ngoài ra, nhìn cô đẹp thì đẹp thật nhưng chắc là không đến nỗi muốn gặp mình vì chuyện xấu xa, xấu hổ gì đó:
– Cô hôm nay hẹn gặp cháu ra đây có chuyện gì ạ? Có phải chuyện liên quan đến cháu và Trâm Anh không ạ?
Bà Thùy đang tuổi hồi xuân, thực tâm mà nói theo phản xạ cũng có nhìn vào đũng quần của Thìn lúc hắn vừa đến, mẹ và con gái hay tâm sự, bà cũng lờ mờ biết là Thìn sở hữu cái dương vật rất to, làm tình rất giỏi và rất khỏe đúng mác trai vùng biển. Bằng chứng là mỗi lần Trâm Anh đi chơi cùng hắn về thì kiểu gì dáng đi cũng có chút thay đổi. Nghĩ vậy nên cái bướm được cạo lông nhẵn thín như bướm em bé gái 3 tuổi của bà cũng có rỉ rỉ ra ít nước dâm, báo hại bà đang cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu nơi háng. Nhưng giữa nghĩ và làm lại là hai câu chuyện khác nhau, bà đến đây không phải là để câu dẫn chàng thanh niên này của con gái, mà là một chuyện ngược lại. Đấy hắn đi xa.
– Công việc của cháu thế nào?
Câu hỏi đánh thẳng vào lòng trắc ẩn của Thìn thời gian này, Thìn nhận định mẹ Trâm Anh hỏi vậy để xác nhận thôi, chứ thông tin bà đã nắm được rồi:
– Chắc cô đã biết, cháu vẫn đang chờ học viện giới thiệu nơi làm việc.
Đúng là bà Thùy đã biết chuyện, chuyện Thìn chưa được học viện giới thiệu chỗ làm chính bà là kẻ đứng đằng sau, bà là vợ của hiệu trưởng cơ mà. Bà Thùy thở dài, nhấp ly cocktail dâu tây lên cái khuôn miệng được tô son kỹ càng, bà dừng một lát rồi nói:
– Cháu giờ còn chưa có việc làm, vậy cháu lấy gì đảm bảo tương lai cho hai đứa mà tính đòi tính chuyện lâu dài.
Nếu trong những bộ phim lãng mạn của xứ sở Kim Chi, có lẽ Thìn đã trả lời: “Cháu lấy tình yêu ra đảm bảo”. Nhưng đây là Việt Nam, là thế 21 rồi nên Thìn không thể trả lời vậy:
– Cháu tin là với kiến thức của cháu sẽ lo được cuộc sống đầy đủ cho Trâm Anh, mong cô tin ở cháu.
Đã tháng nay chưa xả tinh trùng, Thìn cũng có chút rộn rạo khi nhìn vào đôi môi vừa đưa cái ly nước lên của cô Thùy, là trai thì đến mẹ ruột còn để ý nữa là mẹ vợ tương lai. Biết cô Thùy cũng đã lâu, cũng có vài lần Thìn mạnh dạn nghĩ đến cảnh được địt bà mẹ vợ này. Nhưng phải nói lại một lần nữa, giữa nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.
Nghe Thìn trả lời vậy thì biết vậy, hôm nay đến đây là bà Thùy đã nghĩ đến nát cả óc ra, mục đích là tách rời đôi trẻ, đảm bảo cho Trâm Anh một cuộc sống nhung lụa đến đầu bạc răng long. Nhưng cách để đạt được mục đích như thế nào mới là điều đáng suy nghĩ. Trước nay Thìn tiếng là trai quê ra Hà Nội nhưng có tính tự trọng cao khi chưa bao giờ ngửa tay cúi đầu mà nhờ vả gia đình bà chuyện gì. Với lại hai đứa chúng nó yêu nhau cũng lâu rồi chứ không phải mới ngày một ngày hai, nó chả địt đến rộng lồn con gái bà rồi.
Bà chỉ còn có một cách: Phũ.
Lấy trong túi xách hiệu LV ra một tờ giấy nhỏ nhỏ, bà đặt lên bàn rồi dùng bàn tay ngọc ngà, trên bàn tay ấy có một chiếc nhẫn bằng ngọc, các móng tay được sơn hồng cầu kỳ đẩy tờ giấy về phía Thìn:
– Cái này là của cháu.
Thìn thoáng qua cũng biết đó là một tờ Séc thanh toán, con số trên đó cũng không phải là nhỏ, đủ để cậu lập nghiệp tiến thân.
– Ý cô là gì ạ?
Bà Thùy nhìn thoáng vào ánh mắt của Thìn, qua ánh mắt bà biết mặc dù chưa cầm trên tay tờ Séc nhưng Thìn biết đó là cái gì, các con số cũng được bà khéo léo chỉnh hướng thuận mắt với Thìn:
– Cô chú muốn đảm bảo tương lai sau này cho Trâm Anh, nó là đứa con gái duy nhất của cô chú.
Không cần nói ra miệng, Thìn đã hiểu, số tiền kia là bà Thùy muốn mua sự tự do cho con gái mình, muốn mua đứt tình yêu mà cậu dành cho Trâm Anh, hay nói đúng hơn, là con dao chặt đứt mối quan hệ của hai đứa.