Người bảo vệ

Chương 64



Phần 64

Mẹ Thìn về được một lúc, Thụy Kha đang sắp xếp lại một số đồ dùng cá nhân của mình, cô sẵn sàng cùng anh cho một cuộc chiến lâu dài mà không biết kết quả sẽ thế nào, không biết được thời gian kết thúc là bao lâu. Chỉ biết rằng mình phải không ngừng nỗ lực thôi. Đang dọn dẹp nhưng cứ độ vài phút Thụy Kha lại chạy sang phòng bệnh, nơi anh đang nằm để được ngắm nghía anh một chút, có khi chỉ là một cái vuốt má thôi rồi lại quay trở lại làm tiếp.

Bỗng có tiếng chuông bấm cửa, Thụy Kha ra mở thì thấy bác sĩ Thông cùng với một người phụ nữ mặc áo của điều dưỡng. Trên tay điều dưỡng còn cầm một giỏ đồ mà Thụy Kha nhìn vào thì biết là quần áo của Thìn lúc bị bắn. Sau khi bác sĩ Thông thăm khám cho Thìn một lúc thì quay trở ra phòng khách, nơi Thụy Kha đã chờ sẵn.

– Cháu sẽ ở luôn trong này cùng bệnh nhân à?

Thụy Kha rót ra mấy cốc nước lọc mời bác sĩ và cô điều dưỡng:

– Vâng thưa bác sĩ, cháu muốn ở trong này để tiện bề chăm sóc cho anh ấy ạ.

Bác sĩ Thông quay sang giới thiệu cô điều dưỡng trong đồng phục màu hồng nhạt:

– Giới thiệu với cháu, đây là Liên, là phó khoa điều dưỡng của bệnh viện, chị Liên sẽ là người trực tiếp chăm sóc cho bệnh nhân Thìn với sự hỗ trợ của nhiều điều dưỡng khác nữa. Còn tôi sẽ là bác sĩ trực tiếp điều trị cho Thìn.

Điều dưỡng Liên tuổi khoảng chừng hơn 40, khuôn mặt khả ái, tóc dài nhưng được búi gọn bằng một chiếc nơ đồng màu với trang phục, chiếc nơ này cũng là một phần của đồng phục điều dưỡng, chị Liên hơi cúi người về phía Thụy Kha.

– Chào chị Liên, em là Thụy Kha, là người nhà của bệnh nhân Thìn.

Chị Liên nhã nhặn, ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe:

– Chào Thụy Kha, chị sẽ cố gắng hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Nếu là một bệnh nhân nằm ở các phòng bình thường thì chắc điều dưỡng Liên, một phó khoa không phải trực tiếp chăm sóc bệnh nhân đâu, nhưng đây là bệnh nhân phòng tổng thống, việc phó khoa, thậm chí là trưởng khoa trực tiếp làm việc không có gì là lạ. Đặc biệt bệnh nhân sống thực vật cần sự chăm sóc hết sức tỉ mỉ và chu đáo, công việc là cực kỳ vất vả. Ngoài chuyện lo phải vệ sinh cá nhân cũng như các hoạt động chuyên môn thì còn phải theo dõi rất chặt chẽ bệnh nhân, bất kỳ một phản ứng nào dù chỉ là nhỏ nhất cũng đều là chìa khóa vàng giúp cho bác sĩ đưa ra phác đồ điều trị phù hợp.

Xong màn giới thiệu, bác sĩ Thông đưa ra những lời khuyên thuộc về chuyên môn:

– Thụy Kha, cháu đã tìm hiểu thông tin về việc chăm sóc và điều trị cho bệnh nhân sống thực vật chưa?

Thụy Kha quay sang bác sĩ Thông:

– Cháu có tìm hiểu qua sách báo và trên mạng rồi ạ. Nhưng cháu cần bác sĩ và điều dưỡng hướng dẫn một cách tỉ mỉ và chi tiết.

Bác sĩ Thông nghe vậy thì gật đầu:

– Trước tiên để bác giải thích một số kiến thức thuộc về chuyên môn ngành y cho cháu nghe. Tình trạng như Thìn trong y học gọi là: Sống trong trạng thái hôn mê, mà ta quen gọi là sống thực vật. Có nghĩa là, bệnh nhân vẫn là một cơ thể sống bình thường như bao người khác, chỉ không có phản ứng, phản xạ như một người lúc đang tỉnh như chúng ta đang ngồi đây mà thôi.

– “Vâng ạ”, Thụy Kha đáp lời.

– Nguyên nhân dẫn đến hôn mê của Thìn chính là một vùng não bị tổn thương, một số bó dây thần kinh bị ảnh hưởng do vết thương gây ra, cần thời gian hồi phục và một số kích thích cần thiết để hoạt động bình thường trở lại. Còn tất cả các dây thần kinh khác đều hoạt động tốt.

Thụy Kha đang chăm chú lắng nghe những dặn dò của bác sĩ, cô còn cẩn thận ghi chép vào một cuốn sổ tay.

– Một số y văn trên thế giới đã chứng minh thậm chí người sống thực vật còn có thể nghe và nhận ra người đang nói chuyện với mình là ai. Cũng rất nhiều bằng chứng chứng minh chính những yếu tố về tinh thần là yếu tố kích thích mạnh nhất giúp cho người bệnh tỉnh lại, còn hơn cả những tác động bằng biện pháp y học. Chính vì vậy, việc cháu ở lại đây cùng với bệnh viện điều trị cho Thìn bác đánh giá là hết sức quan trọng. Cháu hãy thường xuyên nói chuyện với cậu ấy, bất kỳ điều gì cháu muốn nói, nhưng hãy chú trọng vào những sự việc, khoảng thời gian hay là một cái gì đó đại loại như kỷ niệm mà Thìn có ấn tượng nhất.

– Vâng, thưa bác sĩ.

– Còn về việc chăm sóc cho bệnh nhân, việc này hoàn toàn do điều dưỡng thực hiện, cháu có thể giúp nếu cháu muốn. Việc chăm sóc, chế độ chăm sóc, phương pháp chăm sóc, cường độ chăm sóc đều nằm trong y lệnh của bác sĩ điều trị. Nhưng quan trọng nhất đối với bệnh nhân sống thực vật chính là hoạt động, cơ thể không có hoạt động sẽ sinh ra trạng thái hoại tử. Vì vậy bệnh nhân cần được hỗ trợ hoạt động, luôn luôn lưu ý, cứ 1 tiếng đồng hồ phải đổi tư thế nằm cho bệnh nhân. Ngoài ra việc xoa bóp toàn bộ cơ thể là cực kỳ quan trọng, việc này làm càng nhiều càng tốt. Giường bệnh cũng được thiết kế đặc biệt để việc đổi tư thế được dễ dàng. Lát nữa điều dưỡng sẽ hướng dẫn thêm cho cháu.

Và hơn một tiếng đồng hồ sau đó là các chỉ dẫn của bác sĩ Thông, rồi điều dưỡng Liên ra tận giường bệnh hướng dẫn cho Thụy Kha cách sử dụng chiếc giường, các thao tác cần thiết của việc chăm sóc bệnh nhân.

Sau khi xong việc, bác sĩ Thông và Thụy Kha lại trở lại phòng khách, bác sĩ hơi ngập ngừng khi nói chuyện:

– Thụy Kha này, có chuyện này bác cũng muốn nói cho cháu biết, tùy cháu xử lý.

Thụy Kha thấy thái độ có phần ấp úng của bác sĩ thì thấy lo lo:

– Vâng, có gì bác cứ nói đi ạ.

– Cháu biết rồi đấy, với tình trạng của Thìn thì chúng ta không thể nói trước được điều gì. Có thể nhanh nhưng cũng có thể là rất lâu. Và chuyện chúng ta mất cậu ấy bất kỳ lúc nào là hoàn toàn có thể xảy ra. Vì vậy, cháu thử cân nhắc xem có nên bảo quản… tinh trùng của cậu ấy để đề phòng trường hợp xấu xảy ra không?

Trong thời gian qua đúng là Thụy Kha chưa hề nghĩ đến vấn đề này, thứ nhất là đầu óc cô không đủ chỗ để nghĩ đến, thứ nữa là cô có một niềm tin sắt đá là anh sẽ tỉnh lại. Cô ấp úng, khuôn mặt hơi hơi ửng hồng:

– Chuyện này… Chuyện này… đúng là cháu chưa từng nghĩ đến. Để cháu nghĩ thêm đã ạ. Cháu luôn có niềm tin là anh ấy sẽ tỉnh lại.

Nhưng là bác sĩ vì vậy cần để người nhà bệnh nhân biết trước mọi khả năng để tính toán cho phù hợp:

– Cả tôi cũng có niềm tin là bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Nhưng việc làm này tôi nghĩ rằng là cần thiết, chỉ là phòng ngừa trường hợp bất trắc xảy ra thôi. Chúng ta có thể bảo quản tinh trùng tối đa trong 10 năm, nếu bệnh nhân tỉnh lại thì hủy đi cũng không vấn đề gì.

– Vâng ạ.

Thụy Kha đang nghiêm túc suy nghĩ về những điều bác sĩ Thông vừa nói.

Kết thúc câu chuyện, bác sĩ Thông ra về trước, còn điều dưỡng Liên ở lại với Thụy Kha:

– Thụy Kha này, chị gửi lại em quần áo của bệnh nhân lúc đưa vào bệnh viện.

Thụy Kha đón lấy giỏ đồ mà cô rưng rưng, một chiếc quần sooc, một chiếc áo phông không cổ, một chiếc quần sịp, tất cả đều là đồ mà cô mua cho anh hôm ở cửa hàng. Lấy hết ba thứ đồ ra, dưới cùng còn là một vật tròn tròn, mỏng mỏng như đồng xu. Điều dưỡng Liên nhìn thấy thì nói:

– Chị nghe mọi người nói lại là tìm thấy vật này ở đáy quần lót của bệnh nhân, cũng không biết là cái gì.

Thụy Kha nâng lên xem và nghi ngờ chính là miếng rung, cô bấm thử vào cái nút SOS trên chiếc vòng tay của mình. Cô tủm tỉm nghĩ “chết tiệt thật”, cô không cười vì cái miếng rung này, cô cười là cười Thìn đã dán vật này vào đáy quần sịp, tức là mỗi lần cô bấm sẽ làm rung gốc dương vật của Thìn.

Thấy Thụy Kha tủm tỉm, điều dưỡng Liên có một chút thắc mắc khó hiểu nhưng không biết hỏi thế nào cho phải. Thụy Kha thấy trên tay điều dưỡng Liên còn cầm một cái kẹp file, đoán là y lệnh dành cho bệnh nhân, Thụy Kha hỏi:

– Chị Liên này, cái này có phải là y lệnh dành cho điều dưỡng không?

– Phải rồi, căn cứ vào y lệnh này của bác sĩ, bộ phận điều dưỡng sẽ chăm sóc cho bệnh nhân.

– Chị có thể cho em xem được không?

Liên điều dưỡng đưa cho Thụy Kha xem, Thụy Kha đọc thấy trên đó ghi rất tỉ mỉ, chi tiết cách thức chăm sóc bệnh nhân của các điều dưỡng. Rất nhiều thứ nhưng có một nội dung công việc làm Thụy Kha chú ý:

Nội dung.

Công việc.

Cách thức.

Xử lý.

Thời gian thực hiện.

Làm cho bệnh nhân xuất tinh.

Sử dụng âm đạo giả.

Khi dương vật bệnh nhân ở trạng thái cương cứng liên tục trong 1 giờ đồng hồ.

Thụy Kha đăm chiêu rồi chỉ tay vào mục y lệnh này hỏi điều dưỡng:

– Chị Liên, phải làm cả thứ này sao?

Chị Liên giải thích góc độ chuyên môn:

– Đúng, chuyện này là hết sức bình thường đối với bệnh nhân sống thực vật, cơ thể bệnh nhân vẫn hoạt động bình thường trừ bộ não. Biện pháp kích thích để bệnh nhân xuất tinh làm giảm áp lực ở bộ phận sinh dục, đồng thời cũng làm cho bệnh nhân thoải mái về mặt tinh thần, qua đó hỗ trợ cho việc điều trị của bác sĩ.

Thụy Kha gật gù, sự giải thích của điều dưỡng là hết sức hợp lý và khoa học. Cô chần chừ một lúc rồi nói:

– Y lệnh này chị có thể để em làm được không? Dù sao em cũng là bạn gái của anh Thìn.

Nhìn nét mặt của điều dưỡng Liên không thấy biểu hiện của sự vui mừng khi việc của mình được người khác làm thay:

– Cũng được, nếu em làm giúp thì tốt quá.

Thụy Kha nghĩ: “Còn lâu em mới để người khác làm chuyện này nhé”.

Điều dưỡng thì nghĩ: “Có mỗi việc ngon nhất thì bị dành”.

Cả hai ngượng ngạo cười với nhau một cái.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

Thế rồi cuộc chiến bắt đầu.

Hằng ngày, cứ cách khoảng 1 tiếng đồng hồ là bác sĩ vào thăm khám cho bệnh nhân Thìn và thực hiện những thủ thuật chuyên khoa mà Thụy Kha cũng không biết là cái gì.

Còn cứ khoảng nửa tiếng đồng hồ là có một điều dưỡng vào xem bệnh nhân có vấn đề gì không, nói chung là họ chăm sóc bệnh nhân rất chu đáo. Chỉ có buổi đêm là tần suất ít hơn thôi. Việc ăn uống của Thìn hoàn toàn là phương pháp thụ động, tức là thức ăn được truyền vào dạ dày qua một chiếc ống chuyên dụng, việc này hoàn toàn do các điều dưỡng lo liệu.

Đêm đầu tiên ở cùng anh, Thụy Kha kê một chiếc ghế cạnh bên giường bệnh, cô vừa bóp cánh tay cho anh vừa nói một mình, cô hy vọng anh nghe được câu gì thì nghe:

– Anh này, đêm nay là đêm đầu tiên em cùng anh ở trong phòng bệnh này. Em hy vọng chúng mình sẽ không phải ở đây lâu, phải không anh. Anh hãy mau tỉnh lại để bảo vệ em nhé. Mà anh bậy lắm cơ, dám để miếng rung SOS ở dưới đáy quần lót à, em mà biết sớm thì em suốt ngày bấm rung cho anh… tê chim thì thôi. Chết em nói bậy quá. Nhưng kệ, anh có nghe thấy đâu mà sợ. Hihihihi.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

– Em đã chuyển hết đồ dùng của mình vào trong này rồi, từ giờ phòng này sẽ là phòng của hai đứa chúng mình, em sẽ cùng với các điều dưỡng chăm sóc anh thật tốt. Để anh mau tỉnh lại, để chúng mình yêu nhau anh nhé. Em sẽ đợi đến ngày anh tỉnh lại để nói lời yêu anh. Em yêu anh lắm anh biết không?

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

– Anh này, bác sĩ Thông có nói về việc bảo quản tinh trùng của anh, đề phòng trường hợp xấu xảy ra. Em đang suy nghĩ về việc này, em tin tưởng rằng anh sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nhưng có lẽ em sẽ làm anh ạ. Nếu anh có mệnh hệ gì, em sẽ tự thụ thai cho mình, để lưu lại giọt máu của anh trong em, để em được làm mẹ của con anh. Cho dù có thế nào đi nữa, em sẽ chẳng yêu ai khác được ngoài anh đâu. Anh chiếm hết vị trí trong trái tim em rồi.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

– Mẹ về đến quê từ chập tối rồi anh ạ. Chị Hợi có gọi điện lên cho em báo là mẹ về nhà an toàn rồi. Mà em truyền đời báo danh cho anh biết nhé, cả nhà anh ai cũng quý em hết. Mà em cũng quý mọi người lắm anh ạ, là thật tâm em. Bố mẹ và các anh chị của anh thật là những người đôn hậu, họ không hề trách em nửa lời, người khác chưa chắc làm được như vậy đâu. Anh ơi, mau tỉnh dậy rồi đưa em về quê anh đi, anh mời em rồi mà chưa thực hiện được đâu đấy.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

– Công an đã bắt được lão Toàn rồi anh ạ, lão ta chính là kẻ đã chủ mưu trong vụ bắt cóc em. Em tin chắc chắn rằng lão ta sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, em đã thuê luật sư giỏi nhất Việt Nam để thay anh và em làm việc với cơ quan điều tra và Tòa án. Em muốn kẻ gây cho anh vào hoàn cảnh này phải đền tội thật thích đáng.

Đêm đầu tiên qua đi với những lời thủ thỉ không dứt của Thụy Kha dành cho Thìn. Rồi mệt quá cô gục đầu xuống giường bệnh mà ngủ thiếp đi bên anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...