Người bảo vệ
Chương 69
Thụy Kha thấy Mai Ngọc đứng lại, một lúc sau cô mới nói tiếp với giọng nhỏ hơn:
– Mai Ngọc, em quay lại đây, muốn đi thì cũng quay lại đây nói chuyện xong rồi đi. Đi từ từ thôi.
Thụy Kha nén giận, nén đau mà nhìn cái bụng của Mai Ngọc, cô ấy đang từ từ sợ sệt quay lại ghế ngồi của mình.
Thấy Mai Ngọc đã ngồi rồi, Thụy Kha mới lên tiếng:
– Tôi nói để em biết, anh Thìn đang trong kia, bệnh tật như thế, tôi được gia đình anh ấy giao phó chăm sóc. Vì vậy tôi tự thấy tất cả những chuyện liên quan đến anh ấy tôi phải có trách nhiệm can thiệp và thay anh ấy quyết định trong thời gian này. Giờ em hãy nói ra hết đi, đừng có sợ. Trời chưa sập xuống đâu, dám làm thì phải dám chịu.
Thấy chủ tịch có phần mềm giọng đi, Mai Ngọc bớt sợ, cô ấp úng:
– Em xin… lỗi chủ tịch, lỗi tại em, hôm đó… em đã không kiềm chế được bản thân. Em đã làm việc có lỗi với chủ tịch, với anh Thìn… Em xin tự chịu trách nhiệm… Em sẽ sống để bụng chết mang theo, em sẽ ngay lập tức… rời khỏi Hà Nội, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại đây nữa.
Thụy Kha dâng trào niềm đau xót, người cô yêu giờ đã có con với người khác, tất nhiên đó hoàn toàn không phải lỗi của anh, anh nằm kia có biết cái gì đâu cơ chứ, người ta có xẻo chim thì cũng phải chịu. Và người mang thai lại là đứa mà cô tin tưởng và yêu quý như em gái. Nhưng dù sao mọi chuyện đã rồi, Thụy Kha im lặng một lúc, cô úp mặt vào hai bàn tay mình mà đắn đo suy nghĩ:
– Sao em không phá cái thai ấy đi lúc nó còn nhỏ?
Nghe câu ấy, Mai Ngọc hoảng sợ, cô đang lo chủ tịch ép mình làm cái chuyện thất đức kia, Mai Ngọc khóc ròng, cô trượt mông xuống khỏi ghế sopha quỳ sụp xuống:
– Hu hu hu, chủ tịch ơi, em lạy chủ tịch, chủ tịch đừng bắt em làm thế. Em xin chủ tịch.
Nhưng Thụy Kha cắt ngang, cô dồn Mai Ngọc:
– Tại sao không phá?
Nhưng ai đã từng làm mẹ thì sẽ hiểu, kể cả có yếu thế đến đâu, kể cả có phải hy sinh tính mạng mình, người mẹ cũng sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để bảo vệ con mình, Mai Ngọc là vậy, ngày nhìn thấy 2 vạch màu hồng trên chiếc que thử thai, cô cũng có ý muốn phá bỏ đứa con trong bụng mình nhưng ngay lập tức dập tắt ý nghĩ đó, cô muốn đứa bé này được sinh ra, được lớn lên, mặc dù cô sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn. Đứa bé có tội gì đâu cơ chứ.
Mai Ngọc vẫn còn quỳ:
– Hu hu hu, Em xin chủ tịch, chủ tịch có trách, có phạt, có làm gì em cũng xin chịu không oán nửa lời. Nhưng em xin chủ tịch cho con em được sống, nó làm gì có tội gì đâu. Mẹ con em cả đời này sẽ không làm phiền chủ tịch.
Nhưng là Mai Ngọc chưa hiểu Thụy Kha là ai?
Thụy Kha đứng dậy đi sang phía đối diện xốc nách nâng Mai Ngọc ngồi lại lên ghế, sau đó cô trở lại ghế của mình rồi nghiêm nghị:
– Mai Ngọc, trong hàng loạt cái sai của em chỉ có một cái đúng. Đấy chính là em can đảm giữ đứa bé này lại. Nếu em mà phá thai thì chắc là em không có cơ hội được nói chuyện với tôi đâu.
Tôi không ngại ngùng gì mà nói với em, tôi yêu anh Thìn, tôi rất yêu anh ấy và tôi cũng muốn mang trong người giọt máu của anh. Tôi ngày đêm ở bên cạnh anh, tôi thừa đủ cơ hội và điều kiện để làm giống như em, để thỏa mãn khao khát nhục dục của mình. Tôi tự tin nếu mình có con với anh Thìn thì tôi thừa điều kiện để nuôi và dạy con anh ấy nên người. Nhưng tôi không làm vậy? Tôi chưa bao giờ để con tim đánh gục lý trí của mình. Em biết tại sao không?
Thụy Kha dừng lại một lúc để Mai Ngọc thẩm thấu lời mình vừa nói. Câu hỏi của Thụy Kha làm Mai Ngọc lắc đầu, Thụy Kha nói tiếp:
– Vì tôi không thể làm như vậy trong khi anh ấy đang sống như một cái xác. Tôi không thể biết được là anh ấy có đồng ý hay không? Tình yêu và tình dục đều phải xuất phát từ hai phía. Không được cưỡng cầu.
Mai Ngọc khóc to hơn, chỉ vì một phút yếu lòng, chỉ vì một phút nhục dục mà cô đánh mất tất cả, nghe chủ tịch nói vậy, cô càng thấy mình hèn mọn, nhỏ bé. Chủ tịch đúng là trước nay làm gì đều tính toán cẩn thận tỉ mỉ, chủ tịch càng không bao giờ làm bất cứ cái gì chỉ vì những suy nghĩ nhất thời. Mai Ngọc tự thấy mình giờ còn không xứng đáng được làm em của chủ tịch. Cô nói:
– Em hiểu rồi, em biết tội của em rồi. Là em nông cạn, là em ngu ngốc. Chủ tịch ơi, giờ em phải làm sao ạ. Em chẳng biết mình sẽ phải làm gì nữa.
Thụy Kha vẫn nhìn Mai Ngọc:
– Mai Ngọc, em nhìn chị đây. Em trả lời cho chị. Em có yêu anh Thìn không?
Mai Ngọc nhận lệnh nhìn lên mắt chủ tịch, cô gật đầu nhưng nói:
– Nhưng em biết người anh Thìn yêu là chủ tịch, không phải em.
Chuyện này thì không cần phải Mai Ngọc nói, Thụy Kha cũng biết rồi, cô nói tiếp:
– Vậy giờ như thế này đi. Trong lúc anh Thìn còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ thay anh ấy chăm sóc cho em, rồi khi đứa bé được sinh ra tôi cũng sẽ thay anh ấy làm cha đứa bé. Mọi chuyện như thế nào chúng ta cũng phải đợi đến khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ quyết định. Nhưng em cũng cần phải chuẩn bị tinh thần, rằng có thể anh ấy vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
– Vâng, em cảm ơn chủ tịch, em thấy mình không xứng đáng với chủ tịch.
Thụy Kha buồn lắm, rất buồn là đằng khác nhưng cô đành phải nói:
– Thôi, em đừng lo lắng gì nữa ảnh hưởng đến đứa bé. Mọi chuyện chị nghĩ cũng là do duyên số cả thôi. Chị cũng đã từng nghĩ đến chuyện phải bảo quản tinh trùng của anh Thìn phòng trường hợp xấu xảy ra. Nhưng nay có lẽ không cần phải làm chuyện đó nữa rồi. Âu mọi điều cũng là sắp đặt của trời phật cả.
– Hix hix hix.
– Giờ em tiếp tục về công ty làm việc như bình thường, cũng cần chuẩn bị tâm lý mà đối mặt với một số vấn đề, như với gia đình bố mẹ em, rồi với xã hội nữa. Chị sẽ ở bên cạnh em. Cứ yên tâm. Giờ em về đi. Đến giờ chị phải chuyển thế nằm cho anh rồi.
Nói rồi Thụy Kha cầm tờ giấy xin nghỉ việc của Mai Ngọc xé vụn ra. Mai Ngọc đứng dậy xin phép ra về. Cô nhẹ lòng hơn đi rất nhiều, cô như trút bỏ gánh nặng ngàn cân trên đôi vai mình. Cái cô sợ nhất chính là chủ tịch, còn các vấn đề khác như chủ tịch vừa mới nói có là gì so với đứa con đang ở trong bụng cô cơ chứ.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/
– Anh ơi, anh có con rồi đấy, em chưa biết là con trai hay con gái. Em rất buồn khi người sinh con cho anh không phải là em. Em cũng ghen lắm, tức lắm vì điều ngọt ngào nhất của người vợ dành cho chồng đã bị người khác cướp đi trước rồi. Nhưng em không vì thế mà nghĩ quẩn làm điều xấu, em sẽ thay anh chăm sóc đứa bé ấy, sẽ coi nó như con của em. Em không nghĩ mình cao thượng đâu, tâm em không muốn làm hại ai, nhất là đó lại chính là đứa con của anh. Em chỉ nghĩ điều đó là điều mình nên làm thôi.
– Anh cố gắng mà tỉnh dậy trước khi đứa bé chào đời nhé. Em đang suy nghĩ không biết có nên nói cho bố mẹ anh không? Em sợ rằng việc này sẽ là cú sốc đối với mọi người, trong lúc này không nên để họ chịu thêm một sự việc nào nữa. Có lẽ chuyện này để sau rồi tính, nếu anh tỉnh dậy thì chính anh mới là người quyết định.
– Nhưng anh ơi em cũng sợ anh ạ. Em sợ khi anh tỉnh dậy, biết mình có con với Mai Ngọc anh sẽ bỏ rơi em để làm tròn phận sự của mình. Em sợ lắm, không biết lúc ấy em sẽ phải làm gì. Nhưng dù anh có quyết định như thế nào em cũng vẫn yêu anh, chỉ cần anh hạnh phúc là em hạnh phúc rồi. Anh dùng cả tính mạng mình cứu em thì em chịu khổ một chút có là gì.
– Em nói chuyện một mình mỏi mồm quá, hay là em đàn cho anh nghe nhé.
Vừa nói xong thì Thụy Kha thấy trán Thìn giật giật một cái không biết là mừng hay sợ. Cô cười hí hí hí: “Anh thích nghe tiếng đàn của em hả?”
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/
Tháng 6 mùa hoa sen nở rộ, tháng 7 mùa hoa hướng dương, tháng 8 qua đi nhường chỗ cho tháng 9 của mùi hoa sữa nồng nàn khắp mọi con phố của Hà Nội.
– Em báo cho anh một tin mừng, anh có con gái rồi nhé. Mai Ngọc vừa sinh mẹ tròn con vuông ở khoa Sản tại bệnh viện này, bé nặng 3 cân rưỡi anh ạ. Em là người đón bé từ tay bác sĩ, nhìn bé cưng lắm, không biết em có nhìn lầm không nhưng em thấy giống giống em. Em tạm gọi tên bé là Cún, chưa đặt tên chính thức, nếu sau Tết này mà anh chưa tỉnh là em sẽ đặt tên cho bé đấy. Mai mốt em sẽ đưa bé về đây để cha con gặp nhau.
– Đợt này em bận nhiều việc anh ạ, vì phải làm thay Mai Ngọc đang ở cữ. Nhưng việc có bận đến mấy em cũng cố gắng sắp xếp để chập tối là về với anh. Anh ơi trời bắt đầu trở lạnh rồi đấy. Mùa đông năm ngoái có nhiều sự việc xảy ra quá anh nhỉ, em hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thôi.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/
– Tháng Chạp rồi anh kìa, ngoài kia người ta đang rậm rịch không khí Tết lắm. Em nhớ Tết năm ngoái anh đưa em đi chơi ở phố cổ, Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Chiếu, Hòa Mã lúc đó đẹp anh nhỉ, em còn mua một đống ô mai nữa. Chắc là Tết này anh chẳng đưa em đi được đâu, anh cứ ngủ thế này thì đưa đi làm sao được.
– Anh ơi, anh ngủ sắp tròn 1 năm rồi. Con gấu bắc cực ngủ tránh đông cũng chỉ ngủ có 6 tháng thôi, anh của em ngủ được 1 năm, hơn cả con gấu. Em lại nhớ anh rồi này. Khi nào anh tỉnh nhớ hát cho em nghe nhạc Trịnh nữa nhé. Anh mà cứ cầm đàn rồi hát thì anh tán ai cũng đổ rạp hết anh ạ, và em cũng ngất ngây khi được nghe anh hát. Em còn nhớ như in bài Diễm Xưa anh hát hôm ở quán nhạc Trịnh, lúc chúng mình đi ăn lẩu ếch về đấy. Lúc đó em bất ngờ lắm, chắc chẳng ai có thể nghĩ được một người làm nghề vệ sĩ như anh lại đàn hay hát giỏi đến như vậy. Anh hát rất sâu lắng đi vào lòng người.
– Bé Cún được ba tháng rồi đấy anh ạ, trộm vía bé ngoan lắm, hay ăn chóng lớn giờ đã biết lật rồi. Ông bà ngoại của bé cũng rất quý bé, em đã thuê một người giúp việc để hỗ trợ Mai Ngọc chăm sóc bé, tiền thuê em lấy từ tiền lương vệ sĩ của anh, vì anh là bố của bé anh phải có trách nhiệm. Em cũng nhờ mẹ em gửi những loại sữa tốt nhất từ bên Mỹ về cho bé uống. Mai Ngọc chắc qua Tết là đi làm lại anh ạ. Ánh Tuyết thì đã cưới chồng rồi, hôm cưới em không đi được nhưng nghe mọi người kể lại vui lắm, Ánh Tuyết bắt nạt chồng thôi rồi. Khác em nhiều lắm, em chiều chồng nhất thế gian luôn.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/
– Năm nay mọi người nghỉ Tết sớm hơn mọi năm anh ạ. 25 tết là em cho toàn bộ công ty nghỉ Tết rồi, sớm hơn so với lịch nhà nước 1 ngày. Em nghĩ rằng họ làm việc cật lực cả năm, đến Tết được nghỉ sớm hơn 1 ngày cũng là có thời gian để lo cho gia đình có cái Tết đầm ấm hơn.
– Sáng nay mẹ con Mai Ngọc được em cho xe riêng của công ty đưa về tận Quảng Ninh rồi. Mai Ngọc cứ khóc mãi muốn ăn Tết ở trên này cùng em nhưng em không đồng ý. Người lớn thì vậy còn con trẻ nữa, bé Cún cần phải về quê ăn Tết với ông bà ngoại. Với lại Mai Ngọc năm ngoái đã ăn Tết trong viện với em rồi, năm nay lại thế nữa thì không được. Em cũng thương thương Mai Ngọc anh ạ, trách thì trách nhiều nhưng cũng có thay đổi được gì đâu, cô ấy cũng biết lỗi của mình mà mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của em. Em biết là cô ấy muốn vào đây thăm anh lắm, nhưng thỉnh thoảng em mới cho, em không muốn để cô ấy phát triển tình cảm với anh trong giai đoạn này, không phải vì em ích kỷ đâu, là vì còn chưa biết ý anh thế nào, nếu anh không chấp nhận cô ấy thì chỉ làm cô ấy thêm đau khổ mà thôi. Em có phần hơn cô ấy là luôn luôn được ở bên cạnh anh, điều đó làm em mừng lắm.
– Sáng nay em đã gửi quà Tết về cho bố mẹ và anh Dần chị Hợi rồi anh ạ. Em mua cho mẹ một tấm vải nhung để mẹ may gì thì may, em mua cho bố một cái áo bông. Chị Hợi em mua biếu một bộ dầu gội và dầu xả. Anh Dần thì em mua cho anh ấy đôi găng tay dành cho người đi biển, lần trước lên đây anh ấy có hỏi em chỗ mua nhưng em không biết, mãi mới nhờ người mua được ở tận Hải Phòng. Em còn chưa mua cho mình được cái gì đây này, bắt đền anh đấy. Năm nay chỉ có mình em đón Tết cùng anh.
– Em đánh đàn cho anh nghe nhé. Nghe hay thì anh giật giật trán cho em mừng.
Thụy Kha lại lôi cây đàn Martin của Thìn ra, cô kê cái ghế tựa ra gần cửa sổ để nhìn cho rõ phím đàn. Thụy Kha ngồi quay lưng lại với giường bệnh của Thìn, cây đàn đã yên vị trong lòng Thụy Kha và những âm thanh réo rắt lắt léo bắt đầu vang lên đánh động cả một vùng bệnh viện. Đánh được một nửa bản nhạc mới mà cô vừa học được tuần trước thì Thụy Kha vô tình để chiếc vòng bạc giả mà cô đeo ở tay trái chạm vào mặt dưới của cần đàn, nút SOS vô tình được khởi động. Một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau lưng cô gái đánh đàn:
– Thụy Kha, bấm sai gam C rồi.
Tiếng đàn ngưng lại. Nước mắt của cô gái đánh đàn rơi lã chã xuống bầu đàn, tim cô gái ấy như nhảy ra khỏi lồng ngực.