Người bảo vệ

Chương 84



Phần 84

Thụy Kha ưng ửng khó chịu trong người vì mỗi lần định sướng thì bị dừng lại, có gì đó bó buộc, ức chế, căng tức trong thân. Khi Thìn dừng liếm lồn, cô vùng dậy như là một cơ hội của nạn nhân muốn thoát khỏi kẻ hiếp dâm. Nhưng Thụy Kha không vùng dậy để chạy, cô vùng dậy để đè anh xuống giường:

– Con giun xéo mãi cũng quằn, dám bắt nạt em hả.

Quả đúng là khi con người bị dồn vào chân tường thì sẽ có sức mạnh phản kháng, Thìn cao to đến vậy mà Thụy Kha phát một đã đẩy anh nằm ngửa ra giường, động tác thành thục như đã tập luyện hàng nghìn lần, Thụy Kha ngay tắp lự lột truồng Thìn ra, chưa dừng lại ở đó, liên hoàn cước, Thụy Kha kéo cái áo phông của Thìn lên trên đầu rồi vứt bụp một phát ra tít tận cửa. Thụy Kha lột trần Thìn ra. Vậy là nạn nhân biến thành hung thủ, Thìn rít lên khi mồm Thụy Kha vồ lấy buồi cậu và ngay phát đầu tiên đã đâm đầu buồi vào sâu tận trong họng:

– AAAA, chị hiếp em. Cứu.

Nói xong, Thìn đặt hai tay lên gối đầu mình, anh bình thản ngắm nhìn Thụy Kha đang say mê mút buồi mình. Còn Thụy Kha thì sao? Cô đang có hành động kiểu như là kẻ bỏ đói lâu ngày gặp một cây xúc xích nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Đầu cô gật lên gật xuống lia lịa, còn tay cô cũng chẳng để yên khi mà nắm bìu dái mân mê, bóp nhẹ vào hai tinh hoàn đang chạy lung tung trong bìu.

– Ưm ưm ưm ưm, o ừa ái ội iếp âm ày.

Thấy một đùm tóc Thụy Kha lòa xòa lên trên che khuất tầm nhìn, Thìn kêu cứu:

– Chị hiếp dâm ơi, vén tóc lên em không nhìn thấy chị mút buồi em.

Thụy Kha vừa mút buồi vừa cười, cô được lên chức chị, cô cũng không quên vén tóc ra đằng sau lưng, kèm với đó là ánh nhìn hình viên đạn vào nạn nhân đang tủm tỉm cười ở trên.

Trừ những lúc ở viện, thời gian vừa qua, Thụy Kha chưa bao giờ bú buồi Thìn mà có thể làm cho anh xuất tinh được, ấy thế nên Thụy Kha yên tâm lắm, cô tận lực bú hết kiểu này đến kiểu khác mà không sợ đứt gánh giữa đường, không sợ đang vui thì đứt dây đàn. Lúc thì Thụy Kha dùng lưỡi liếm cái đầu khấc, lúc thì ngậm vào thân buồi mà trượt từ trên đỉnh xuống tận gốc, lúc đút sâu buồi vào trong tận họng rồi khi nào không chịu nổi nữa mới rút ra.

Cái buồi Thìn bóng lưỡng vì nước bọt, cứng như một cái chày giã cua cứ ẩn cứ hiện trong mồm Thụy Kha.

Mút buồi mãi không chán nhưng mỏi miệng, Thụy Kha trợn mắt nhìn Thìn:

– Cấm chống cự, chống cự gãy buồi đừng trách.

Nói xong cô đứng dậy, mỗi chân đặt ở một bên hông Thìn, căn cho lỗ lồn mình thẳng với đầu buồi đang chổng ngược lên trên, Thụy Kha từ từ ngồi xuống. Rất thành thục và chính xác mà không cần dùng đến tay, đầu buồi Thìn đã khẽ chạm vào cửa lồn Thụy Kha, cô ấn thêm một chút nữa để đầu buồi đi vào sâu trong lồn một đoạn khoảng 1 cen ti mét. Song đâu đó, cô hít một hơi thật sâu rồi ngồi mạnh xuống. Cái buồi thuồn thuỗn len lỏi thun thút chèn ép thành âm đạo đi sâu vào bên trong.

– AAAAAAAA. Em địt anh. Em sướng… lồn em… rồi.

Khi buồi Thìn đã gần chạm đáy, Thìn hẩy mông lên như để cộng dồn cho lực đẩy, đầu buồi va chạm với cửa tử cung mà Thụy Kha và Thìn cảm nhận thấy rõ. Đầu buồi rất nhạy cảm, nó chạm vào một vùng cứng cứng như sụn ở trong cùng âm đạo thì truyền tín hiệu lên trên cho chủ nhân.

– Em sướng quá anh ơi, buồi anh to quá, lồn em căng hết ra rồi đây này.

Thụy Kha bắt đầu dập nhẹ nhàng, những phát đầu tiên cô chưa bao giờ dám chơi mạnh, cũng chưa bao giờ dám bảo anh chơi mạnh. Cần một quãng thời gian để lồn cô dãn ra vừa với kích thước dương vật của anh. Cô được anh địt tính đến nay cũng xém trăm lần rồi, nhưng lần nào cũng như lần nào, cứ buồi được rút ra thì lỗ lồn lại co lại trở lại hình dạng ban đầu.

Rồi mỗi lần địt vào phải mất một thời gian ngắn thì mới dãn ra cho vừa với buồi. Nhưng đó chính là nét khác biệt giúp cho cuộc giao hoan lần nào của hai người cũng như lần đầu, cũng khít khao, cũng chặt chẽ như phá trinh.

Khi lồn đã quen, Thụy Kha bắt đầu dần dần trở thành một con điên. Những cái dập đã bắt đầu nhanh hơn, sâu hơn, đầu buồi được rút ra đến tận cửa lồn mới được đóng ngập lút cán đến tận cùng mới thôi. Thụy Kha dập sâu đến nỗi cảm giác rõ mồn một khi nào cửa tử cung của bị xô đẩy lệnh hẳn vị trí mới thôi.

Cô nhiều lần muốn thử cảm giác mà mới chỉ nghe nói trên sách báo thôi, đó là cảm giác đầu buồi vượt qua cửa tử cung vào bên trong. Cô cố chèn ép nhiều lần rồi nhưng đầu buồi anh Thìn chưa bao giờ vào hẳn được bên trong, có lẽ đầu buồi anh ấy to quá, trong khi cửa tử cung của cô thì lại bé. Nhưng cảm giác áp chặt đầu buồi vào cửa tử cung cũng đã là một cảm giác tuyệt vời ông mặt trời rồi, không có nhiều phụ nữ trên đời này được hưởng cảm như thế.

– Ôi anh ơi, em điên mất, I’m crazy! I’m crazy! AAAA, buồi anh dài quá, tử cung em… aaaaa.

Thìn thì cứ thế thôi, vẫn hai tay vòng lên sau gáy gối đầu. Thụy Kha đang điên thì cứ kệ cho cô ấy điên thôi. Nhưng anh không biết rằng, chính cái hành động dửng dưng này của anh sẽ làm hại anh.

– “Ọc ọc ọc, pập pập pạp, sụt sụt sụt”, Thụy Kha sàng sẩy đẩy đưa, ngoáy tròn mông đít trên háng Thìn.

Đang đóng giả hiếp dâm mà còn đổi thế mới oách chứ, Thụy Kha vẫn để nguyên buồi trong lồn, cô xoay vòng 180 độ để chơi thế Doogy Horse – Cưỡi ngựa kiểu chó.

Ở kiểu này, Thìn thấy mông đít Thụy Kha dập dình trước mắt mình, cậu nhìn thấy rõ nét cái lỗ đít Thụy Kha cứ đang múa lượn trước mắt mình, nhìn thấy rõ buồi mình ra vào trong âm đạo Thụy Kha, nhìn thấy rõ hai lá lồn Thụy Kha mở bành ra hai bên nhường chỗ cho thân buồi gân guốc đang trượt ra trượt vào, còn nhìn thấy rõ cái cửa lồn Thụy Kha như đang cố gắng căng ra hết sức có thể để ôm trọn thân buồi.

Thụy Kha bám hai tay vào hai đầu gối lấy điểm tựa, mông cô nhấp nhổm. Thụy Kha đang cố hết sức để cơn nứng trong người có được từ lúc được liếm lồn bùng phát, giải tỏa, nếu không cô có thể rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma mất. Từ ngày sống như vợ chồng với anh, hầu như chưa ngày nào là cô không được anh địt, chưa ngày nào là cô không được lên đỉnh, chưa ngày nào là người cô thiếu tinh trùng của anh. Có hôm anh địt buổi sáng trước khi đi làm, buổi tối về anh lại địt tiếp làm tinh trùng từ ban sáng chưa kịp ra ngoài phòi ra khỏi lồn. Nhưng cô cũng không hiểu sao, cứ mỗi khi gần anh, chạm vào anh, ngửi mùi anh là cô lại nứng, cô vẫn biết mình là người đàn bà có nhu cầu tình dục cao, nhưng không nghĩ nó lại cao đến mức như thế này. Cao đến mức mà nếu trong người không có tinh trùng của anh thì sẽ trở nên khó chịu, ương ưởng giống như ngày bị hành kinh.

Xoay ngược lại với tư thế cưỡi ngựa truyền thống, Thụy Kha tăng tốc hết tốc lực vì cảm giác mình sắp được được lên đỉnh, những cú nhấp cũng trở nên dồn dập hơn, lồn cô đã căng ra, chộn rộn, cảm giác muốn xuất bất kỳ loại nước nào trong cơ thể ra bên ngoài ập đến:

– Chết em rồi anh ơi, em sắp sướng rồi. Iiiiiii… phạch phạch phạch phạch… đã quá, sướng quá… Mẹ ơi, trời ơi… Aaaaaaaaaaaa.

Rồi Thụy Kha dập thật sâu một phát cuối cùng rồi nhấc hẳn lồn lên trên cao, cái buồi trượt mạnh bên ngoài lồn:

– “Pực, aaaaaaaaaaaaa em raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. AAAAAAAAAAA Em bắt đền… Anh ơi…”, Thụy Kha không kịp làm bất kỳ một tư thế nào khác, cái lồn vừa được nhấc ra khỏi buồi như là động tác người ta mở nút cho một chai rượu vang nổ, đít Thụy Kha giật giật liên hồi giống động tác địt vào không khí. Và thế là nước lồn cộng với nước đái của Thụy Kha phun ra như vòi rồng bắn rất mạnh về phía mặt Thìn.

– Em bắt đền… Hu hu hu hu hu… Em chết rồi… anh bắt nạt em… Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Tiếng rên vang khắp căn nhà, Thụy Kha sướng khoái như kẻ bị động kinh, cô không kiểm soát được hành động của mình, không kiểm soát được cơ lỗ tiểu, không kiểm soát được lỗ bướm, cô mặc kệ, chỉ cần biết rằng mình phải xuất khí ra bên ngoài mà thôi.

Kẻ lãnh chịu hậu quả còn ai vào đây. Chết chưa, vừa nãy thì cứ dửng dưng tưng tửng tủm tỉm nhìn lồn cho lắm vào. Thìn không kịp phản xạ né dòng nước từ lồn Thụy Kha bay ra, anh chị chỉ kịp cho một tay lên che mặt, che dòng nước lồn phang thằng vào mặt mình mà thôi. Nhưng che thì che vậy thôi chứ không che hết được, Thìn như vừa bị một xô nước hất thẳng vào mặt, đầu tóc ướt đẫm, ngực ướt đẫm, bụng ướt nhoét và háng thì… thôi khỏi phải tả.

Thụy Kha xuất hết đợt nước lồn này đến đợt nước lồn khác, cô giật giật mông thêm vài cái cuối thì hết sức lực đổ vật xuống nằm úp lên bụng Thìn thở dốc:

– Hix hix hix. Anh bắt nạt em. Hix hix hix, em mệt quá, em chết mất… em bắt đền.

Thìn không dám động chạm mạnh vào Thụy Kha lúc này, chỉ sợ cô ấy vỡ ra mất, anh xoa lên tấm lưng trần của cô rồi nói nhẹ nhàng mà Thụy Kha có cảm giác như tiếng sấm bên tai, cô có cảm giác như mình là vận động viên chạy maraton vừa về đích ở cự ly 5.000m là trọng tài lại phất cờ chạy thêm 5.000m nữa:

– Giờ đến lượt anh!

La là lá la! La là lá la!

Thời gian trôi đi, Hưng Thịnh bắt đầu phải đối mặt với một số khó khăn trong vấn đề quản trị và duy trì hoạt động sản xuất kinh doanh bình thường. Kim Ngân, hay nói chính xác hơn là Kim đúng là đang chơi ván bài tất tay để thôn tính Hưng Thịnh, làm cho Hưng Thịnh kiệt quệ, làm cho Thụy Kha dần dần mất khả năng duy trì hoạt động điều hành bình thường, khó khăn trong công tác quản trị doanh nghiệp.

Kim cùng lúc đánh trên mọi mặt trận, từ chính thống đến phi chính thống làm Thụy Kha nhiều khi đã tính toán rất cẩn thận nhưng cũng không thể lường trước hết được. Lợi thế của Kim Ngân chính là có mối quan hệ làm ăn thâm căn cố đế với hầu hết các ngành, các lĩnh vực trong đời sống kinh doanh của các doanh nghiệp. Thậm chí còn sẵn sàng hy sinh những lợi ích của chính bản thân công ty mình để phục vụ mục đích chặn mọi ngả đường làm ăn, chặn mọi khả năng trỗi dậy và lật ngược thế cờ của Hưng Thịnh.

Theo tính toán của Thụy Kha và cũng chính là của Kim, khi mọi việc đến một thời điểm nào đó sẽ đến lúc mà hai người chơi bài lật bài ngửa với nhau. Và thời điểm ấy đã đến. Tại phòng làm việc của mình, Thụy Kha đang chìm sâu vào những con số liên quan đến công ty thì cô nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ. Ngó nhìn xung quanh thì không thấy anh Thìn đâu, có lẽ đang ra ngoài đi vệ sinh thì phải. Thụy Kha nhấc máy:

– A lô!

Một giọng nói chầm chậm tự tin vang lên:

– Xin chào chủ tịch Thụy Kha.

Nghe cái giọng đểu đểu này thấy quen quen nhưng Thụy Kha tạm thời chưa nhớ ra là ai:

– Ai đấy?

– Còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau tại buổi gặp mặt đầu năm vừa rồi.

Lúc này Thụy Kha đã nhớ ra kẻ đang nói là ai, cô là cũng chờ cuộc điện thoại này. Cái cô cần biết và vẫn âm thầm chờ đợi là muốn xem mục đích cuối cùng là gì, chỉ có biết được mục đích của đối phương mới có phương sách mà ứng phó:

– À, là anh Kim, tổng giám đốc Kim Ngân. Không biết anh gọi cho tôi có việc gì?

Thụy Kha vẫn tảng lơ không quan tâm lắm, trong mọi cuộc thương thảo làm ăn, dù mình ở trong bất kỳ tình huống nào, cô không bao giờ để mình rơi vào thế yếu ngay từ khi mới bắt đầu.

Kim hơi thất vọng về đối đáp vừa rồi của Thụy Kha, cái hắn tưởng khi bấm máy gọi chính là phải nhận được sự vồ vập, khúm núm của Thụy Kha, bởi một lẽ, Hưng Thịnh đã nằm trong tay hắn đến 9 phần rồi:

– Vậy là cô vẫn nhớ tôi. Kim tôi vẫn có kẻ nhớ là mừng rồi.

Thụy Kha suýt nữa thì ọe:

– Anh Kim có chuyện gì mà phải đích thân gọi cho tôi vậy?

Thấy thái độ Thụy Kha có phần cứng không như kỳ vọng, Kim đang nghĩ trong đầu “thân lừa ưa nặng”:

– Ha ha ha, tôi cũng không phải là rảnh, giờ chúng ta vào chuyện chính.

Thụy Kha: “Được, anh nói đi, tôi muốn nghe mục đích của anh khi rắp tâm thôn tính Hưng Thịnh là gì?”

Kim: “Thôn tính? Không phải, chỉ là đầu tư vào một công ty đang phát triển mạnh thôi. Làm ăn kinh doanh mà, ở đâu có lợi nhuận là vào thôi”

Thụy Kha: “Vậy anh gọi tôi mục đích gì? Để bảo tôi dùng hai tay dâng Hưng Thịnh lên cho anh sao?”

Kim: “Ấy chết, ai lại làm thế, có làm thế cũng chẳng được vì… Hưng Thịnh đâu có nằm sự kiểm soát của Thụy Kha nữa, phải không nào?”

Thụy Kha tởm lợm cái giọng này nhưng cô vẫn bình tĩnh, hắn vẫn chưa nói ra mục đích của mình. Cô im lặng để nghe hắn nói tiếp:

Kim: “Đúng rồi phải không? Thế này đi, tôi cũng chẳng muốn ép người quá đáng làm gì? Cô có còn đang nghe không?”

Thụy Kha: “Nói đi, tôi đang muốn xem vậy cuối cùng là anh muốn gì?”

Kim: “Được, cô đã muốn nghe thì tôi nói thẳng luôn. Tôi muốn Hưng Thịnh trở thành một thành viên của tập đoàn Kim Ngân, điều này chỉ cần vài ngày nữa là sẽ thành công. Cô nếu còn muốn làm chủ tịch của Hưng Thịnh thì… thì… cô biết rồi đấy… cô rất đẹp!”

Thụy Kha đã hiểu vấn đề, mục đích của hắn muốn thôn tính Hưng Thịnh, cô nếu muốn vẫn còn là chủ tịch thì phải lên giường với hắn. Hắn không nói thẳng ra như vậy nhưng chừng ấy chữ là đủ để cô hiểu. Và nếu đã biết được mục đích rồi thì coi như cuộc điện thoại này đã hoàn thành sứ mệnh.

Thụy Kha vẫn mãi mãi là Thụy Kha: “Ha ha ha ha, Hưng Thịnh trở thành thành viên của tập đoàn Kim Ngân? Cô rất đẹp? Ha ha ha ha ha… Anh Kim thật là vui tính, anh đi diễn hài đắt đắt show lắm đây. Anh cho hỏi một câu được không? Nếu không tiện thì anh có thể không trả lời”

Kim ở bên kia tím mặt vì thái độ giễu cợt của Thụy Kha, cô ta còn đang cười ha hả nữa kìa, nhưng kinh doanh vẫn là kinh doanh, hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh trong giọng nói: “Được, cô hỏi đi”

Thụy Kha: “Hỏi khí không phải, năm nay anh Nguyễn Mạnh Kim, tổng giám đốc tập đoàn Kim Ngân bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

Kim vô tư nghĩ, có khi cô ta muốn biết tuổi mình có hợp với cô ta không, ấy thế nên hẳn trả lời khá thành thật: “31, Mà cô hỏi để làm gì?”

Thụy Kha giọng đanh như thép: “31 thôi à, anh không đủ tuổi để thôn tính Hưng Thịnh và chạm vào một sợi tóc của tôi”.

Nói xong Thụy Kha cúp máy, cô ngồi bịch xuống chiếc ghế bành, vừa rồi mạnh miệng thì mạnh thật, nhưng trong đầu cô vẫn chưa có phương án làm xoay chuyển tình thế.

Thìn đứng ở ngoài cửa nghe cuộc điện thoại vừa rồi, không nghe thấy tên Kim nói gì, nhưng nghe Thụy Kha nói thì anh cũng đã hiểu phần nào nội dung cuộc điện thoại. Thìn mở cửa bước vào.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

Ở phòng tổng giám đốc tập đoàn Kim Ngân.

Kim: “Alo alo alo”

Tút tút tút.

Kim bực mình ném mạnh chiếc Vertu đính kim cương xuống đất làm nó vỡ tung ra làm mấy mảnh: “Mẹ con đĩ, dám khinh thường Kim này à”.

Ở bên cạnh Kim lúc này là một người chừng 40 tuổi, là trợ lý của Kim, anh ta tên Đoàn:

– Kim, bình tĩnh em. Mình vẫn là người đang nắm đằng chuôi mọi việc mà.

Trợ lý Đoàn là người thân tín nhất của Kim, anh ta gần như là một quân sư trong mọi đường đi nước bước, chính anh ta là người đã xây dựng lên kế hoạch thôn tính Hưng Thịnh từ đầu đến giờ. Kim nghe trợ lý nói thì xuôi xuôi đi một chút:

– Nhưng con kia nó rắn như thế thì không hoàn thành được mục tiêu.

– “Mục tiêu là thôn tính Hưng Thịnh, còn có mục tiêu khác nữa sao?”, Trợ lý Đoàn giọng đều đều.

– Còn chứ, là chủ tịch của nó.

Nghe vậy thì Đoàn ta trầm ngâm một lúc rồi phụt ra miệng:

– Cái đấy thì có khó gì. Chẳng phải tên vệ sĩ là người nó tin tưởng nhất hay sao?

Kim tròn mắt ngu ngơ không hiểu:

– Thằng Thìn, ý anh là sao?

Đoàn ghé sát vào tai Kim nói cái gì đó mà tác giả vểnh tai trâu lên nhưng tuyệt không nghe thấy một điều gì cả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...