Người chồng siêu đẳng

Chương 10



Phần 10

Trần Lâm vô ngân Hàng Châu Á gặp Tổng Giám Đốc Ngân Hàng là Đường Vi.

Nàng là một người phụ nữ ngoài 30t, chồng nàng đã qua đời cách đây vài năm do bệnh tật. Để lại nàng và một đứa con trai hiện tại được 10t. Thực ra với nhan sắc của nàng ở tuổi này ở Đông Hải có mấy ai đây, đặc biệt nàng còn là Giám đốc một ngân hàng lớn nên muốn kiếm một người đàn ông khác cũng không khó. Nhưng từ lúc chồng nàng qua đời, nàng luôn ở góa nuôi con. Chưa thấy 1 tin đồn nào về nàng và người đàn ông nào.

Số lượng đàn ông có tiền theo đuổi nàng ở Đông Hải chẳng ít, có cả ở Yến Kinh nữa.

Thực ra với cái chức Tổng giám đốc một ngân hàng ở Đông Hải cũng không đủ cho người ta động lòng mà theo đuổi nàng, còn có nhan sắc của nàng và cái thế lực đứng sau nàng là Đường gia. Đường gia là một gia tộc không phải nằm trong Tứ đại gia lớn ở Yến Kinh như Diệp Gia, Lý Gia, Trần Gia, Lâm Gia, nhưng cũng được gọi là gia tộc lớn ở Yến Kinh chỉ sau Tứ đại gia tộc. Mà thế hệ này của Đường gia con cả lại là Đường Vi nên nàng gánh vác hầu hết những sản nghiệp của Đường gia trên Thương trường. Tuy chỉ là phụ nữ, nhưng từ lúc Đường Vi gánh vác sản nghiệp của Đường gia thì Đường gia ngày càng phát triển chẳng thua kém mấy đại gia tộc kia.

Chính vì thế nam nhân theo đuổi nàng rất đông, họ vì nhan sắc, tài năng, gia thế của nàng.

Trần Lâm bước vô phòng, thấy Đường Vi ngồi bên bàn làm việc xem báo cáo. Còn hắn thì đang đánh mắt quan sát quanh phòng. Đúng là phòng con gái trong gọn gàng ngăn nắp, trang trí có chút nữ tính, trong phòng có mùi nước hoa thoang thoảng.

Đường Vi đã xem xong đặt báo cáo xuống nhìn Trần Lâm.

– Xin Chào Chủ Tịch Trần, xin lỗi tôi bận xem báo cáo quá không để ý ngài đã vô… – Đường Vi cười, nụ cười này chỉ là xã giao nhưng đủ làm bao nhiêu đàn ông phải chết đứng.
– Không sao, lâu ngày không gặp, Giám đốc Đường ngày càng trẻ trung xinh đẹp…
– Chủ tịch Trần thật biết đùa, tôi làm sao sánh bằng vợ anh được chứ.

Trần Lâm cười, hắn cũng không thể khen nàng đẹp hơn vợ mình được. Thấy Trần Lâm không nói gì. Đường Vi cười nói.

– Chủ Tịch Trần lần này đến ngân hàng của tôi để vay tiền cho dự án lần này của Tập đoàn của ngài.
– Đúng vậy…
– Theo tôi được biết thì dự án này nói lớn cũng được gọi là lớn, nói nhỏ cũng chẳng đáng vào đâu so với tập đoàn của ngài.
– Thực ra tôi không muốn bỏ quá nhiều vốn ra đầu tư cho một dự án. Tập đoàn tôi cũng không chỉ kiếm tiền từ một dự án, tiền phải xoay vòng, cũng phải tính chút đường lui sau này. Nếu dự án nào cũng bỏ hết tiền vốn ra đầu tư, lãi thì chưa thu hồi được ngay. Nếu có gặp khó khăn nào thì lúc đó sẽ không có tiền xoay vòng, mà Giám đốc Đường cũng biết, lúc những tập đoàn, công ty gặp khó khăn thì vay tiền của Ngân Hàng cũng trở lên khó khăn, Ngân hàng còn phải xét duyệt, cần có tài sản thế chấp… nói chung mất rất nhiều thời gian.
– Không ngờ Chủ Tịch Trần lại nghĩ như vậy. Thực ra với điều kiện hiện tại của Tập đoàn ngài cũng không khó để vay tiền. Ngài có thể để nhân viên đi cũng được, đâu nhất thiết phải tự mình đến.
– Họ đang bận làm kế hoạch dự án này, ai đi đâu có quan trọng…
– Ngân hàng của chúng tôi không có lý do gì không cho tập đoàn của ngài vay tiền cả… Chúng ta sẽ bàn kỹ về hợp đồng.
– Tất nhiên rồi, không biết Giám Đốc Đường có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn bữa Trưa để cảm ơn.
– Xin lỗi, Trưa nay tôi bận rồi… để tôi tiễn Chủ Tịch Lâm nhé…

Trần Lâm cười, cô Đường Vi này cũng quá tuyệt tình rồi. Không nhận lời còn đuổi hắn về. Thực ra Đường Vi từ lâu đã quyết định sẽ ở vậy nuôi con trai trưởng thành, nàng không muốn kết thân với người đàn ông nào cả. Nàng sợ người đàn ông đó sẽ không tốt với mình, còn sợ hơn sẽ không đối xử tốt với con trai mình. Nhiều lúc nghĩ cũng tủi thân cho con trai vì không có ba, nhưng nàng thà để nó không có ba chứ không dám đánh cược để yêu một người đàn ông.

Đường Vi tiễn Trần Lâm đến sảnh chính, hai người cũng chỉ nói xã giao vài câu rồi thôi. Hắn đang định đi ra cửa ngân hàng thì bỗng nhiên cổng lớn ngân hàng đột nhiên xảy ra một vụ hỗn loạn, tiếng la hét ầm ĩ vang lên, như nồi bị nổ tung vậy!

Tất cả mọi người trong ngân hàng đều nghe thấy âm thanh ầm ĩ, nhất loạt hướng ánh nhìn ra ngoài, một cảnh khủng bố xảy ra. Khoảng chục tên mặc áo da đen, khăn trùm đầu màu đen che kín mặt, lao nhanh vào trong ngân hàng, tay họ cầm những khẩu súng Ak – 47, súng trường loại nhỏ, súng tiểu liên… Bla bla…

– Tạch tạch tạch tạch tạch tạch… chíu chíu chíu chíu…

Âm thanh của súng liên thanh nhả đạn vang lên, bọn cướp bắn hạ mấy tên bảo vệ bên ngoài. Sau đó đi vào ngân hàng.

Trong sảnh lớn, dù là nhân viên hay là khách hàng không một ai ngoại lệ ai ai cũng lo sợ hét toáng lên. Nhiều người bắt đầu trốn vào các góc tường, gầm bàn, sau cửa… người thì ngồi thụp xuống ôm lấy đầu, run rẩy. Mọi người đều sợ run người khi thấy cảnh bảo vệ bị bắn chết, họ đâu có dám đùa với sinh mạng của chính mình.

Đường Vi mạnh mẽ của lúc nãy cũng là một người phụ nữa yếu đuối, khi nhìn thấy cướp giết người, nghe thấy tiếng súng, thấy người chết, nàng cũng hoảng sợ tột độ, mặt nàng trắng như tờ giấy, khoảnh khắc đầu tiên vô thức giữ chặt vào tay Trần Lâm, rồi nép sau lưng hắn.

Chục tên cướp lao vào sảnh chính, bọn chúng chia nhau ra canh ở các vị trí như đã có sắp xếp từ trước. Một tên cầm một cái loa với khẩu súng lục bắn lên trần nhà 2 – 3 phát rồi nói to.

– Ngồi xuống đưa hết tay ra sau đầu, ai lộn xộn tao bắn bỏ mẹ nó luôn.

Mấy phát súng và giọng trầm lớn, có có tính đe dọa rất cao. Mọi người ở trong sảnh ai cũng hoảng sợ vội làm theo. Đường Vi cũng hoảng sợ lắm, người cô run lên… cô càng ép sát vào lưng Trần Lâm. Lúc này người phụ nữ cần một người đàn ông để bảo vệ.

Trần Lâm quay lại nhìn khuôn mặt của cô, hắn cười tủm rồi thôi. Đường Vi cũng cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình, nhưng nàng lúc nãy đang rất sợ hãi.

Trần Lâm thấy vậy kéo Đường Vi ra sau lưng hắn để cho nàng bớt sợ hơn. Rồi quay lại nhìn mấy tên cướp này. Mọi người ở đây đều rất run sợ nhưng hắn thì không?

Trần Lâm muốn xem mấy tên cướp này đang diễn trò mèo gì.

Mấy tên cướp chạy lên lầu lôi mấy vị lãnh đạo của ngân hàng đang ngồi trên phòng xuống. Nhưng họ không biết rằng giám đốc của Ngân Hàng này đang ngồi đây.

– Đút hết tiền trong két vào đây…

Một tên bịt mặt vứt cho cô nhân viên ngân hàng hai cái bao.

– Tôi… – Cô nhân viên sợ hãi như sắp đái ra quần. Nhưng ngân hàng này không phải của cô, cô sợ đưa tiền cho bọn chúng cô sẽ phải đền.
– Ai là giám đốc của Ngân Hàng này, đứng ra đây xem nào.

Tên bị mặt hét to vào đám đông nhưng không có ai đứng ra, Đường Vi nghe vậy run quá, nàng ép chặt vào lưng hắn như không muốn rời, nàng đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

– Ai là giám đốc của chúng mày, nói nhanh không tao bắn…

Tên bịt mặt chỉ súng vào người cô nhân viên, cô bé hoảng sợ liền chỉ Đường Vi.

Khi ánh mắt của tên bịt mặt rơi vào Đường Vi, trong lòng hắn bỗng nảy sinh ham muốn.

Đéo ai cưỡng được lại khi thấy khuôn mặt quyến rũ, nàng đang mặc một cái zip công sở và sơmi trắng, khi ngồi xuống làm đùi hở ra trắng phếu. Nó làm dâng trào ham muốn của tên cướp.

– Haha… không ngờ Giám đốc lại xinh đẹp như vậy… Hôm nay anh em ta sẽ cùng nhau đưa em gái này “lên tiên”… haha… – Tên bịt mặt nói rồi cười to, mấy tên kia cũng cười theo. Họ nhìn thấy Đường Vi trong lòng đều nổi dục vọng rồi.

Đường Vi nghe xong cả người nổi gai ốc, mặt lại thêm tái. Nàng nghĩ đến cảnh bị bọn cướp hãm hiếp tập thể mà rùng người. Nàng càng giúc sát lung hắn, muốn hắn che chở.

– Đại ca, anh chơi con bé trước đi rồi đến phần tụi em… – Tên nói này rất ham muốn rồi, hắn rất muốn nhanh được “Hầu Hạ ” Đường Vi “lên tiên”

Tên đại ca không nói gì, hắn tiền đến cầm tay của Đường Vi kéo ra ngoài. Đường Vi ngày càng sợ hãi, nàng càng bám chặt vào Trần Lâm, hắn lúc này là hy vọng duy nhất của nàng. Thấy Trần Lâm không làm gì, mà mình lại sắp bị hắn lôi ra. Đường vi tức quá nhìn Trần Lâm nói.

– Này. Anh có phải đàn ông không vậy…

Trần Lâm nhìn nàng mắng thầm. Hắn có là đàn không hay không thì vợ hắn biết rõ. Khích tướng qq gì.

– Tôi có là đàn ông hay không cô thử thì biết… – Trần Lâm nhìn Đường Vi nói.
– Anh… anh là đàn ông sao để phụ nữ bị ức hiếp sao anh không cứu…
– Này, ở đây có biết bao nhiêu thằng đàn ông, cô thấy họ có ai cứu cô không? Cô là gì của tôi mà tôi phải liều mình cứu cô…
– Anh… – Đường Vi tức giận, nàng nhìn nhầm tên cặn bã này.
– Ông chú này nói hay lắm… haha… để tôi cho cô biết như thế nào là đàn ông nhé… – Sau đó hắn nở một nụ cười dâm, nụ cười đó làm Đường Vi xanh mặt.

Trần Lâm trêu tức Đường Vi mấy câu, nhưng nếu nàng gặp nạn thật hắn sẽ cứu. Dù gì không để một mỹ nhân bị chà đạp trước mặt mình, nếu có phải là dưới háng của hắn… haha…

– Đại ca à, tôi thấy mấy người lấy tiền rồi mau chóng đi đi, cảnh sát sắp tới rồi… Còn cướp sắc làm gì…
– Ông chú, đây không phải việc của chú… chú đừng thích làm anh hùng cứu mỹ nhân… đéo còn mạng mà chơi mỹ nhân đâu…

Những lời nói của Trần Lâm làm Đường Vi nhìn hắn với ánh mắt khác. Hắn đứng ra mạnh mẽ răn đe bọn cướp để bảo vệ nàng. Hình ảnh của hắn đang lớn dần trong đầu nàng. Hắn dám đối đầu với bọn cướp bảo vệ nàng. Có phải mình nghi oan cho hắn không?

Đường Vi lại nhớ về câu nói “Cô là gì của tôi” lúc nãy hắn nói mà cũng tự hỏi chính bản thân mình.

Tên đại ca thấy vậy tức giận liền đưa tay bóp cổ Trần Lâm, nhưng tay đưa gần lên đến cổ đã bị Trần Lâm cầm lại rồi kéo hắn vô người mình bắt làm con tin.

– Bỏ súng xuống, nếu không tao giết đại ca của chúng mày…

Sự việc diễn ra trong nháy mắt làm bọn cướp và người trong sảnh không kịp phản ứng. Bọn cướp thì không biết làm gì, chĩa súng về bên hắn chỉ nhăm nhe nổ súng. Còn Đường Vi ở vẫn nấp sau lưng hắn. Giờ nàng cảm thấy an toàn.

– Ò oe… ò oe… ò oe… ò oe…

Tiếng xe cảnh sát từ xa vang lên, xe cảnh sát đỗ ở trước cửa, cảnh sát bao vây toàn bộ Ngân Hàng. Mấy tên cướp thấy cảnh sát đến tâm tình có chút loạn.

– Bỏ súng xuống, nếu không tao giết hắn… – Trần Lâm vẫn khống chế tên đại ca kia, hắn lùi về phía sau, Đường Vi cũng lui theo, nấp ở sau lưng hắn.

Cảnh sát đã bao vây bên ngoài và đàm phán.

– Alo… alo… Cảnh sát đã bao vây toàn bộ nhà hàng, buông vũ khí xuống sẽ nhận được khoan hồng… các anh không chạy trốn được đâu…

Lý Nhã Kỳ cùng Lâm Quyết cũng đang ở ngoài. Vì vụ cướp này số lượng con tin khá đông, và ngân hàng lại là của Đường gia nên họ được cấp trên phái đến giải quyết nhanh gọn vụ này.

Họ bước vào đại sảnh, thấy Trần Lâm đang khống chế một tên cướp thì hơi ngạc nhiên. Mấy tên cướp thấy hai người một nam một nữ bước vô, vội vàng chĩa súng về phía họ. Trần Lâm và Lý Nhã Kỳ động, Linh hoạt tiếng gần bọn cướp đánh chúng nằm lăn ra đất.

Đối với bọn cướp bình thường, hai người họ như thần sống, cũng giống như 2 người họ với Trần Lâm vậy. Trần Lâm đang khống chế yên đại ca cũng đánh ngất gã. Cảnh sát xông vào khống chế mấy tên cướp.

Lý Nhã Kỳ cũng Lâm Quyết tiến lại chỗ hắn.

– Xin chào, chúng ta lại gặp nhau…
– Coi như có duyên đi…
– Các người giải quyết đi… tôi có việc phải đi gấp…

Đường vi thấy hắn sắp đi mới hoàn hồn nói.

– Cảm ơn anh đã cứu tôi…
– Là họ cứu cô, tôi không là gì của cô mà phải cứu cô cả…

Trần Lâm nói xong quay người đi ra ngoài. Thư Vân mặc cảnh phục đang đi vào trong sảnh thấy Trần Lâm ở đây, vội chạy lại hỏi.

– Sao anh lại ở đây…
– À lúc nãy khi bọn cướp vô, anh đang cùng giám đốc Đường bàn hợp đồng…
– Anh không sao chứ…
– Tất nhiên là không rồi, ai có thể làm ông xã của em bị thương chứ… anh đi trước nhé… không tí đám nhà báo đến sẽ rất khó thoát thân… tối về anh sẽ kể cho em nghe…
– Vâng…

Trần Lâm nói rồi chạy mất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...