Người con gái ấy - Quyển 2

Chương 15



Phần 15

Tôi vác bộ mặt đang quê sệ ướt sũng rượu quay lại chỗ thằng anh đang cười hô hố ngồi. Má, chưa bao giờ thấy nhục như hôm nay. Lão P nhìn gương mặt cau có của tôi thì cũng cố gắng nén cười lại nhưng trong mắt vẫn còn nguyên nét hài hước. Nhấc luôn chai Chivas trên bàn làm một hơi cho bõ tức, tôi bực bội hỏi thằng anh mình.

– Đụ má. Đại ca chơi em quà này hơi đau đấy.

– Không không. Vụ này tao không biết nha. Chẳng phải tao đã cảnh báo mày ngay từ đầu rồi còn gì.

Lão xua xua hai bàn tay cố gắng phân bua với tôi. Mà nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, lúc đầu hình như lão có nói thế thì phải. Thôi bỏ đi, đêm nay đã quá đủ rồi, hơi tiếc vì thịt bướm tây bay mất khỏi mồm nhưng giờ tôi thích mấy điếu thuốc trong túi này hơn. Từ chối lời mời qua đêm với một con hàng cao cấp của lão anh trai, tôi bỏ lại cái bar hỗn độn phía sau lưng để trở về nhà. Tôi thích sạch sẽ nên ít khi xài tụi gái ngoài, hoặc cũng có thể nói gu của tôi hơi cao cũng được.

1h sáng, đường phố Sài Gòn vẫn nhộn nhịp đầy người, quả không hổ danh là Sài Gòn hoa lệ. Tính gọi taxi nhưng sau đó lại đổi ý, tôi lang thang đi từng bước từng bước trên con đường dài. Thở dài một hơi kèm theo những vệt khói trắng, đôi khi cảm thấy mình như chậm lại so với mọi thứ xô bồ xung quanh.

Một ông già ăn xin rách rưới đưa cái ca cũ nát có vài tờ tiền lẻ ra trước mặt tôi. Ánh mắt của ông cụ như van xin sự thương xót từ kẻ có vẻ ngoài bóng bẩy trước mặt mình. Lục tay hết túi quần túi áo, tôi lôi hết đống tiền còn sót lại trong ví ra bỏ vào cái ca, cũng chẳng nhiều lắm vì tôi quen dùng thẻ hơn. Chắp hai tay vào nhau, ông già rối rít cảm ơn tôi, trong mắt thấp thoáng từng giọt nước mắt. Một ông già câm, một trong số những giọt lệ bất hạnh giữa lòng Sài Gòn này. Tôi chưa bao giờ nhận mình là người tốt hoặc có lòng thương xót kẻ khác. Chẳng hiểu sao đêm nay lại nhiều việc kỳ lạ đến vậy nữa, có lẽ tôi đang cầu mong một điều gì đó làm thanh thản tâm trí không tỉnh táo của mình.

Tôi cần một chút bình yên, và người đầu tiên mà tôi nghĩ đến bây giờ là chị. Cầm điện thoại lên vuốt vài cái, một chút đắn đo xen lẫn tội lỗi bỗng dưng xuất hiện trong lòng tôi. Chị sẽ cảm thấy thế nào nếu như biết mình chỉ là một kẻ thay thế hoàn hảo với tôi. Mà cũng không đúng, ngay từ đầu chẳng phải chị đã biết rồi sao. Tôi tự coi việc để cho chị ở bên cạnh mình như một cách ban ơn, người đàn bà liệu có hạnh phúc với việc làm kẻ thay thế không.

Giọng chị ngái ngủ rồi hốt hoảng vội vàng khi nghe thấy tôi đang bơ vơ ở trên cây cầu giữa đêm. Mười phút sau, vẫn nguyên bộ quần áo ngủ ở nhà, chị mang gương mặt lo lắng bước xuống từ cái Vespa đỏ nhìn tôi. Ôm lấy thân hình rệu rã đang ngồi bên vệ đường, chị khóc, những giọt nước mắt của chị lại lần nữa rơi xuống vì tôi. Đêm nay không có say rượu nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chỉ bình thản nhìn chị đang khóc. Khóe miệng hơi nhếch lên một chút, cười cho số phận của người đàn bà đang yêu, cười mỉa mai kẻ khốn nạn không biết trân trọng tình cảm.

– Cậu định làm chị lo lắng đến thế nào nữa.

Quỳnh nghẹn ngào mắng trong khi hai cánh tay chị vẫn bám chặt lấy cổ tôi. Mái tóc chị vẫn còn thoang thoảng mùi hương dầu gội, tôi im lặng vuốt từng giọt nước mắt trên gò má cao kia. Vào một đêm tháng 10 nóng bức, giữa cây cầu vắng vẻ toàn những kẻ ăn xin, chị cần tình cảm, còn tôi cần lấp đầy khoảng trống.

Ôm lấy thân hình mềm mại của chị, mặt tôi gục sâu vào mái tóc mà tham lam hít hà lấy cái mùi thơm của cơ thể đàn bà. Cái yên xe vespa bé nhỏ khiến người chị như dính chặt lấy ngực tôi. Một tay cầm lái còn một tay vòng ra sau bám lấy lưng tôi, có lẽ chị sợ tôi ngã thì phải. Nhiều lúc nghĩ lại cũng thấy mình của ngày đó buồn cười, chẳng khác gì một đứa trẻ con đang được chị lo lắng cả.

– Này, cậu ngủ đấy à.

– Không. Ơ đến nhà em rồi à.

Tôi giật mình tỉnh dậy thì đã thấy chiếc xe của chị dừng trước ngôi nhà quen thuộc. Bước xuống mở cái cổng sắt lớn ra rồi bước vào trong, tôi quay lại nhìn khuôn mặt khó xử của Quỳnh. Chị hơi cắn môi, chân dợm bước theo tôi nhưng lại ngần ngừ đứng tần ngần ở bên ngoài.

– Chìa này mở cửa trong nhé. Đi vào đi để em dắt xe cho.

Chọn sẵn một cái chìa khóa ra rồi ấn vào tay chị, tôi giành lấy lấy con Vespa đỏ trong khi đẩy lưng chị đi vào nhà. Lạ lùng gì nhau nữa mà nhiều khi thấy chị cứ bẽn lẽn như con gái mới lớn ấy, hay là đàn bà ai cũng vậy nhỉ. Quỳnh đã mặc sẵn quần áo ngủ rồi, chỉ khác là giờ không phải ở nhà chị nữa mà lại là trên giường ở nhà tôi.

Chị đỏ bừng mặt ngồi ở cái mép giường ngủ khi thấy tôi bắt đầu cởi quần áo. Trông cứ giống như cô bé lần đầu biết mùi đời ấy nhỉ, động tác của tôi ngày càng chậm khi thấy gương mặt như phát sốt của Quỳnh. Dừng lại khi trên người chỉ còn mỗi cái quần sịp, tôi bước từng bước lại gần chị. Trong không gian im lặng và mờ mờ tối của căn phòng ngủ, đôi môi hơi hé mở của chị báo hiệu hơi thở gấp gáp, khẽ ngả người ra phía sau, chị nhắm mắt như chờ đợi một nụ hôn sâu.

– Hình như chị đang ngồi lên cái khăn tắm của em thì phải.

Tôi kề sát mặt lên da thịt chị, tưởng chừng sẽ chạm lên cái cổ thiên nga đang mong chờ trước mặt. Quỳnh giật mình mở mắt ra, chị hơi xấu hổ đập nhẹ lên tay tôi khi biết rằng mọi thứ chỉ là một sự trêu chọc. Kéo cái khăn tắm từ dưới mông mình lên, chị ấn vào ngực tôi rồi giận dỗi nói.

– Không chơi với cậu nữa. Suốt ngày trêu chị thôi.

– Thật ra em còn biết làm chị sướng nữa đấy.

Nhún vai một cách đầy hài hước trước khuôn mặt tức giận của chị, có vẻ tôi vừa tìm ra một thú vui mới thì phải. Quỳnh nằm quay người nằm xuống giường, chị trùm chăn kín đầu tỏ vẻ như không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Tôi cười ha hả khi thấy cái phản ứng trẻ con đó từ một người đàn bà hơn mình đến vài tuổi. Mới dợm bước vào phòng tắm thì lại thấy tiếng chị vang lên phía sau lưng.

– Này, cậu có rượu vào mà đêm còn đi tắm. Dễ bị cảm lắm.

Câu nói của chị làm bộ não đen tối bên trong đầu tôi lại xuất hiện nhiều ý tưởng hay ho. Làm như đang suy nghĩ, tôi dựa lưng vào tường nhìn chị nói.

– Nhưng không tắm thì em không ngủ được. Làm thế nào bây giờ.

– Thôi đừng tắm nữa, nhỡ bị làm sao thì chết.

Bỏ qua lời khuyên của chị, tôi nở nụ cười đểu trứ danh rồi trả lời.

– Em có cách rồi. Để chị tắm cùng em, nhỡ làm sao còn kịp thời xử lý.

Không đợi Quỳnh đồng ý, tôi nhào lên giường bế bổng thân hình của chị chạy vào nhà tắm. Và thế là cuối cùng hai cơ thể trần trụi chìm vào làn nước nóng, hôn nhẹ lên môi chị, tôi cười hối lỗi khi thấy gương mặt vừa bất ngờ vừa tức giận kia. Chính xác thì phải là chị tắm cho tôi mới đúng, bởi vì hai bàn tay hư hỏng này hiện đang chu du khắp những phần lồi lõm nóng bỏng trước mặt.

Cắn nhẹ vào cổ chị trong khi lưng mình đang được xoa bóp, tôi hài lòng nhìn cái vệt đỏ bừng nổi bật trên làn da trắng nhễ nhại. Đến khi hai cơ thể đổ nhào dính chặt lên nhau trên giường ngủ thì đã có gần chục nốt đỏ trên khắp cổ và khoảng ngực mềm mại của Quỳnh. Đôi môi quấn lấy nhau trong khi hai cái lưỡi đang nhảy múa trong khoang miệng. Căn phòng ngủ chỉ còn lại tiếng da thịt đang nhóp nhép va chạm vào nhau, tiếng rên đầy thỏa mãn của người đàn bà trong màn đêm.

Bạn đang đọc truyện Người con gái ấy – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-con-gai-ay-quyen-2/

Tỉnh dậy thì đã thấy khoảng giường bên cạnh trống trơn, chị đã rời đi từ lúc sáng sớm thì phải. Đêm qua trong lúc giao hoan chị có kêu sáng nay phải đi sớm. Tôi nhìn căn phòng ngủ đã được chị dọn dẹp sạch sẽ trước khi đi mà cười đầy biết ơn. Sự tinh tế và chu đáo của chị vẫn luôn luôn dành cho tôi.

Mặc tạm bộ quần áo đơn giản rồi đi xuống dưới nhà, lại một lần nữa tôi phải bất ngờ vì sự chu đáo của chị. Trên bàn ăn là một bát mì tôm chỉ còn thiếu mỗi nước nóng và ly café. Tôi nhấc mảnh giấy nhớ đang che miệng ly café còn nghi ngút khói lên, hàng chữ mềm mại trên đó khiến một cảm giác ngọt ngào len lỏi qua tâm trí của bản thân. “Chị xin lỗi vì phải đi sớm. Ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi nhé. Yêu cậu <3”

Nâng ly café trên bàn lên ngắm nghía, một vệt son đỏ dính trên thành ly khiến tôi một lần nữa nở nụ cười hài lòng. Chị thật biết cách làm người khác yêu thích mình mà. Vị đắng của café hôm nay đi đâu hết rồi thì phải, hay là do tôi đã ngậm sẵn đường trong miệng nhỉ…

Bạn đang đọc truyện Người con gái ấy – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-con-gai-ay-quyen-2/

– Dạ em chào anh. Anh có phải là anh H không ạ.

Đang ngồi dọn dẹp ít file rác trong máy tính thì tôi có điện thoại, giọng một con bé nào đó lí nhí chào ở phía bên kia. Mấy ngày nay đăng bài lên mạng tìm người thay thế thằng An nên cũng có ít nhiều người gọi đến xin việc. Có lẽ cuộc điện thoại này không nằm ngoài số đó, sau tiếng ừ hử xác nhận của tôi, cái giọng con gái lại tiếp tục cất lên.

– Dạ bên quán café của mình còn tuyển nhân viên không ạ. Em muốn xin làm part time buổi chiều.

– Vẫn còn nhé em. Chiều tầm 2h em đến quán nhé. Có gì mình trao đổi thêm sẽ rõ ràng hơn.

Có khoảng 3 4 người muốn xin vào làm nhưng tôi chưa chọn được ai ưng ý. Đi học quân sự thế này chắc phải tầm nửa tháng mới qua quán được một lần, kiếm một đứa nào nhìn trông phải tin tưởng được một tí. Tuy nói là cái quán này giá trị chẳng bao nhiêu nhưng mồ hôi công sức của mình mà, tôi không muốn khi không rước vài thằng ăn cắp vào nhà. Các cụ đã bảo trông mặt mà bắt hình dong, ít ra nhìn đứa nào đấy có chút ngoại hình còn có thiện cảm hơn vài ông nhõi con tóc xanh tóc đỏ.

Buổi chiều đến quán thì thấy thằng An đang cười nói chọc ghẹo gì đó con bé phục vụ nghe chừng vui lắm. Con nhỏ này tên Y, học đại học Mở còn ngành gì thì tôi cũng không rõ lắm. Lùn lùn hơi đậm người nhưng được cái có hai lúm đồng tiền duyên lắm. Tôi ít giao tiếp hơn với nhân viên chứ không như thằng An, có thể nói gần như nó vừa là nhân viên vừa là quản lý. Nghe tiếng xe máy của tôi đỗ ở ngoài cửa, cả hai đứa quay ra nhìn, con nhỏ Y chỉ chỉ ra ngoài rồi ra hiệu cho thằng An đừng trêu mình nữa. Động tác của con bé làm tôi thấy hơi tự ái rồi nha, chẳng lẽ nhìn mặt tôi lại đáng sợ thế à.

– Đến rồi à. Sao sáng nay không đi học.

– Hôm qua uống rượu mệt vãi đái. Vẫn điểm danh hộ bạn đấy chứ.

Thằng An gật đầu sau cái đập tay chào hỏi quen thuộc của hai thằng, tính ra chơi với thằng này nhiều cái lợi phết, rõ ràng nhất là cái vụ điểm danh hộ rồi. Nhìn về phía con bé kia chào vài câu xã giao, nó cũng cười chào lại tôi rồi lúi húi chạy lên lầu dọn ít cốc của khách. Liếc sang thì đã thấy thằng bạn nhìn chăm chăm vô cái đít của con nhỏ đang lắc lư trên cầu thang kia bằng ánh mắt thèm khát. Tôi hơi ngạc nhiên đấy, đây có phải thằng bạn mới năm nhất còn bẽn lẽn như gái trinh của tôi không nhỉ. Cu cậu giật nảy mình khi bị tôi huých nhẹ vào vai, điệu cười hề hề chữa ngượng của nó không giấu nổi vô số nét tà dâm trên khuôn mặt.

– Gì mà trông đói khát thế bạn tôi. Dạo này em Linh không cho ăn uống đầy đủ à.

– Ờ cũng tại mấy hôm nay nó đang có tiết canh. Với cả của lạ thì thằng nào chả thích. Mày lại bảo mày không thích đi.

Giờ đến lượt tôi nuốt nước bọt, đúng là phải công nhận con bé này có quả phao câu chất lượng thật. Nhưng ít ra gu của tôi vẫn cao hơn của nó nhiều nên không đến mức quá thèm thuồng, các bạn cũng biết tôi toàn ăn sơn hào hải vị mà. Khoác lấy vai thằng An, tôi cười cười kích đểu.

– Nhích thôi bạn. Lâu ngày kiếm tí rau lạ cá tươi cũng không có chết thằng tây nào đâu. Với cả hình như tao thấy nó cũng thích mày ra phết đấy.

– Thôi thôi tao xin, nói thì nói thế chứ tao không dám đâu.

Đúng là cái thằng to mồm, tưởng ông to gan lớn mật thế nào. Đứng chém gió vài câu với nó thì có vài người khách mới vào, đa số toàn tụi học sinh hoặc cỡ tuổi tôi thích im lặng mới đến đây. Xàm xí vậy đủ rồi, giờ mới đến công việc của chiều nay đây. Thằng An nhoay nhoáy pha từng ly sinh tố, vừa làm liên tục thế mà nó vẫn đủ sức bình thản nói chuyện với tôi mới ghê chứ.

– Vụ tuyển nhân viên mới sao rồi. – An hỏi tôi.

– Ờ chưa đâu vào đâu cả. À mà tí nữa có một con bé đến xin việc đấy.

– Ừ chắc là bạn con Y thì phải. Hôm qua nó có bảo tao là có bạn muốn xin vào đây làm mà.

Có lẽ vậy, tụi con gái hay thích có bạn mà, hơn nữa chỗ tôi lương part time nhân viên khá cao nên là một lựa chọn không hề tồi. Liếc đồng hồ thì thấy đã gần 2 rưỡi chiều mà còn chưa thấy con bé kia đâu, tôi hơi nhíu mày khó chịu, tính tôi quen đúng giờ nên cực kỳ ghét ai hay đến trễ. Dặn thằng An xong việc thì làm cho mình một ly cafe trứng, tôi xoay người lên lầu án ngữ vào cái chỗ ngồi quen thuộc. Đang đọc tin tức vớ vẩn trên cái lap thì nghe tiếng bước chân, ly cafe đã được con nhỏ Yến đặt ngay ngắn trên bàn. Tôi vừa là chủ vừa là khách nên nghe chừng con nhỏ khá bối rối ngượng ngập khi cúi đầu mời.

– Dạ em mời anh dùng cafe trứng.

– Ừ cảm ơn em. À anh nghe bảo em có bạn muốn xin vào làm ở đây đúng không.

– Vâng. Qua em có nói với anh An rồi ạ. Nãy giờ cũng đang định hỏi qua anh mà quên mất tiêu.

Con nhỏ cười bẽn lẽn làm lộ hai cái má lúm đồng tiền duyên dáng, nhưng cảm thấy có vẻ hình như nó hơi sợ tôi thì phải. Chẳng hiểu sao lại vậy nữa, nhìn tôi trông giống sắp ăn thịt tụi nó lắm chắc. Chỉ vào cái ghế đối diện ra hiệu cho nó ngồi xuống, tôi cười nói.

– Đang ít khách. Ngồi xuống anh em mình nói chuyện chút đã.

– Dạ.

– Anh bảo này, sao anh cứ có cảm giác như em đang sợ anh ấy nhỉ.

Tôi gạt điếu thuốc vào cái gạt tàn bên cạnh rồi hỏi thử nó.

– Ơ dạ. Đâu làm gì có đâu ạ.

– Ha ha. Ừ thế thì tốt. Tính anh dễ lắm, với cả mình cũng gần bằng tuổi nhau mà, anh không muốn tụi em làm việc trong môi trường không thoải mái. Hiểu chứ.

Nhấp một ngụm café hơi béo, tôi tặc lưỡi chửi thầm thằng An lại cho nhiều vani quá rồi thì phải. Đặt cái ly xuống, tôi nhìn con nhỏ đang ngồi đối diện bằng ánh mắt hơi có chút hài hước. Cảm giác cứ như mình là sói sắp ăn thịt thỏ con đến nơi ấy. Mặt con bé đỏ bừng, im lặng vài giây rồi mới lắp bắp trả lời tôi.

– Tại… tại tụi em thấy anh hay trầm tư ít nói với cả nhìn anh chả ai bảo là hơn tụi em có một tuổi đâu.

Thế giới quan của tôi gần như sụp đổ sau câu nói đó của nó, chẳng lẽ mình già đến vậy. Sờ lên cằm đầy những sợi râu cứng tua tủa, thành quả của việc thức đêm và xài chất kích thích đây. Tôi lại có râu quai nón nữa nên gần như khắp cả cổ lẫn má đều có râu, hơn nữa lại hay đi với Quỳnh, tôi cũng muốn mình hơi già dặn nên ít khi cạo lắm. Mà chính xác thì chị thích cái cảm giác được cái cằm đầy râu cạ vào bướm mới đúng. Hóa ra bộ râu mà tôi luôn tự hào này lại còn có tác dụng phụ không ngờ đến vậy.

Đang đơ ra không biết nói gì trước lời khen của con nhỏ Y thì lại có tiếng bước chân đi lên cầu thang. Cả tôi và Y đều quay lại ngó thì thấy một con bé tóc hoe hoe vàng đeo cái ba lô nhỏ thò đầu lên.

– A, giờ mới đến à. Sao muộn thế.

Nghe con Yến thốt lên như vậy thì tôi biết đây chắc là bạn nó rồi. Cơ mà không hiểu sao nhìn con nhỏ này quen quen à nha, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải. Đang cố lục lọi lại bộ não hỗn độn thì con nhỏ mới đến cất tiếng chào tôi.

– Dạ em chào anh. Em xin lỗi vì đã đến trễ, tự nhiên xe em bị hỏng giữa đường ạ.

Con bé rối rít xin lỗi khi thấy tôi nhíu mày liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay. Yến cũng đứng lên nói đỡ giùm bạn của mình.

– Anh thông cảm giúp nó nha anh. Chắc nó hổng cố ý đâu.

Thôi coi như không chấp tụi con gái, tính tôi nói khó thì khó nói dễ thì lại dễ, tôi không muốn quá chấp nhặt. Vả lại thấy bộ dạng thở hồng hộc áo phông ướt mồ hôi của nó cũng không đành lòng mắng, mà thật ra nếu nó không xinh xắn đáng yêu thì chắc chắn không có dễ dàng thế đâu. Dập điếu thuốc trên tay, tôi chào lại nó rồi mời ngồi.

– Ừ thôi bỏ đi. Chào em, mời em ngồi.

Yến thấy tôi thoải mái như vậy nên cũng yên tâm đi xuống dưới để lại con nhỏ bạn mình đối diện với tôi. Giống y hệt như con Yến vậy, con nhỏ này dường như đang co người lại hơi có chút cảm giác sợ hãi trước tôi. Thậm chí tôi còn cảm thấy nó sợ mình hơn cả con nhỏ Yến nữa ấy.

Qua vài câu hỏi đơn giản thì tôi đã nắm được một số thông tin cơ bản của con nhỏ này rồi. Tên Vy, cũng là sinh viên Đại học Mở giống với con Yến, đã thế lại còn ở cùng khu trọ nữa chứ. Con nhỏ có mái tóc hơi vàng dài ngang vai, nó thấp lắm, chắc chỉ được khoảng mét 55 thôi. Nhưng được cái gương mặt ưa nhìn, người bình thường không béo cũng không gầy, cơ mà quả ngực căng tròn kia mà không phải độn thì cũng to dữ dội nha. Nó mặc một cái áo phông đơn giản, quần jean đúng kiểu tụi sinh viên và một cái ba lo nhỏ chắc để đựng phấn son và khăn giấy (tôi đoán vậy)

Càng ngày tôi càng thấy con nhỏ này quen à nha, đã thế thỉnh thoảng nó còn liếc trộm tôi chứ ít khi dám nhìn thẳng vào mắt. Biểu hiện này nếu như không phải một người có tính tắt mắt hoặc hay làm việc khuất tất thì chắc chắn là đang sợ sệt một điều gì đó. Nhưng hôm nay tôi mới gặp nó lần đầu mà, hơn nữa nói thì nói vậy chứ chả nhẽ mặt tôi ác đến mức kinh khủng vậy sao.

Nói chung là nếu bỏ qua việc nó đi trễ hôm nay thì con nhỏ này chả có gì để chê, thật ra cũng một phần do tôi hơi mềm lòng trước cái đẹp hay còn còn lại mê gái đi. Trao đổi một hồi thì tôi quyết định nhận con nhỏ này vào thay thằng An, và điều làm tôi vui mừng nhất là nó bảo đã từng học qua pha chế vì dưới nhà nó cũng là quán café. Nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được sự tò mò và khó hiểu, tôi nhìn gương mặt sợ sệt của nó hỏi.

– Anh và em đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ. Nhìn em quen lắm.

Vy hơi giật mình trước câu hỏi của tôi, ngập ngừng một chút rồi con nhỏ mới trả lời.

– Dạ rồi anh. Ở công viên đó.

– Công viên? Anh thường hay chạy bộ ngoài đấy nhưng không có ấn tượng gì với em cả. Mình gặp nhau lúc nào nhỉ.

Con nhỏ thở hắt ra một câu khiến tôi tí nữa thì phun ngụm café trong miệng ra ngoài.

– Dạ hôm anh đánh lộn với bạn trai cũ em đó.

Cái đậu móa, giờ thì tôi nhớ ra rồi. Con nhỏ này chính là nhân vật nữ bị cắm sừng trong câu chuyện ở công viên, nếu nhớ không lộn thì hôm đó tôi uýnh nam chính hay còn gọi là người yêu cũ của nó nhừ tử thì phải. Đụ má, hôm đó tôi say quá nên mắt mờ, chẳng nhìn hay nhớ rõ mặt đứa nào hết. Cơ mà vụ nhận người quen này đúng là hơi bi hài à nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...