Người mẫu ảnh
Chương 9
Đợi Uyên ra về, nằm 1 lúc, thằng Thành cũng uể oải ngồi dậy vào phòng vệ sinh để rửa ráy. Lần đầu tiên trong đời, được chơi gái, lại là vợ bạn, lại bắn hết vào trong. Á chết mẹ rồi – thằng Thành hoảng hốt.
Thằng này đúng là tinh trùng thượng não. Bắn vào trong lỡ Uyên có bầu thì còn xứ nào chấp nhận cho hắn chốn dung thân. Nhưng chuyện này lại không thể gọi điện hay nhắn tin cho Uyên. Hắn loay hoay, trong lòng hoảng hốt, vò đầu bứt tai.
Thầm trấn an, chắc Uyên cũng sẽ nghĩ tới vấn đề này, hy vọng cô nàng sẽ tự ứng phó tốt, nếu không là 6 người khiêng chứ chẳng đùa. Tự nhủ xong, hắn lôi mấy thùng carton hàng mẫu, thứ mà hồi con Naomi vô làm chưa được chụp. Hắn giấu khá kỹ để lỡ Uyên tò mò tìm ra thì mệt.
Hôm sau, khi Uyên đến thì hắn rủ cô ra ngoài làm ly starbucks nóng. Sáng sớm nên đi chung xe luôn, dù sao hắn cũng có điều cần nói.
– Uyên này…
– Dạ?
– À ờ…
– Có chuyện gì khó nói vậy anh?
– Thật ra tối qua sau khi em về, anh trằn trọc cả đêm.
– Về chuyện gì anh? Anh thấy em không phù hợp để làm mẫu nude? – Uyên hiểu sai ý của thằng Thành, gấp gáp hỏi.
– À, ý anh không phải thế.
– Anh nói nhanh đi xem nào, em tự nhiên lo lắng hồi hộp quá.
– Chuyện tối qua anh… anh bắn vào trong em ấy. Anh xin lỗi, anh chưa có chuẩn bị kỹ trước đó. Anh… anh…
Hít 1 hơi sâu, thằng Thành can đảm hỏi:
– Em có uống thuốc ngừa… chưa?
Uyên tự nhiên phì cười.
– Em là phụ nữ mà, em tự biết bảo vệ mấy chuyện này chứ. Thật ra từ sau khi sinh cu Tom, em đã bàn với anh Đạt đặt vòng rồi. Với em cũng cẩn thận uống thuốc tránh thai theo tháng theo hướng dẫn của bác sĩ nữa.
Uyên giải thích:
– Hồi em sinh cu Tom, nhà chỉ mỗi anh Đạt đi làm, có trợ giúp từ bố mẹ anh Đạt lẫn từ chính phủ, nhưng mà em không chăm nổi, và còn tự ti bản thân vô dụng không đi làm ra tiền. Hồi đó em trầm cảm dữ lắm.
– Ý em là trầm cảm sau khi sinh? – Thằng Thành chen ngang hỏi.
– Dạ anh, hồi đó em cáu gắt kinh khủng. Anh Đạt làm cái gì em cũng bực dọc, không vừa ý. Em càm ràm và cãi nhau với anh Đạt miết.
– Anh hiểu hoàn cảnh của em.
– Nhưng mà nhờ anh mở lời, bây giờ đi làm rồi thì em đã ổn định, cân bằng lại mọi thứ nên em cảm ơn anh nhiều nha.
– Không có chi em. Phù, anh cảm thấy nhẹ lòng quá.
– Nhẹ lòng? À tại vì anh sợ em có bầu chứ gì? – Dù sao cũng đã có chồng sinh con rồi nên Uyên không còn ngại ngùng gì vấn đề này nữa.
– Thì sợ chứ em. Lỡ em mang bầu, trời đất này không còn chốn cho anh dung thân đâu.
Uyên nghiêm mặt nhìn thằng Thành rồi nói…
… Bạn đang đọc truyện Người mẫu ảnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-mau-anh/
– Đàn ông các anh chỉ muốn sướng mà không muốn chịu khổ. Chơi cho đã, hiếp dâm con gái nhà người ta cho đã rồi sợ có bầu, sợ có con, sợ phải chịu trách nhiệm. – Uyên mắt đỏ hoe.
– Uyên, Uyên, trời ơi, anh xin lỗi. Em đừng khóc. Em bình tĩnh nghe anh nói.
– Hừ, đểu cáng. – Nói thế nhưng Uyên dịu giọng.
– Thứ nhất, anh tối qua chỉ nghĩ làm sao để em càng bớt ngại ngùng càng tốt, nhưng mà khi đó không hiểu sao anh lại làm chuyện tày trời như thế.
Hít 1 hơi sâu để lấy thêm can đảm, thằng Thành tiếp:
– Thứ hai, anh không phải là không có trách nhiệm. Nếu… nếu mà em chưa có gia đình, cho dù thế nào anh cũng sẽ thuyết phục em cưới anh, nếu em không đồng ý, anh vẫn sẽ chu cấp đầy đủ và tốt nhất cho 2 mẹ con em. Nhưng… nhưng tại vì em đã có chồng. Mà chồng em lẫn gia đình chồng đều quen thân anh và gia đình của anh nên vấn đề này làm anh không ngủ được cả đêm qua.
Uyên có chút cảm động. Uyên hiểu cho thằng Thành, dù sao nếu Uyên không xin làm mẫu nude, nếu Uyên chuyên nghiệp hơn thì chuyện này khó có khả năng xảy ra. Tuy Uyên cũng không loại trừ khả năng chuyện này có thể xảy ra cho mọi mẫu nude, nhưng Uyên tin thằng Thành (dại quá, đưa đầu cho sói rồi con ơi). Uyên cũng tin thằng Thành nếu giả sử cô không có gia đình thì hắn cũng sẽ chở che bảo vệ 2 mẹ con cô nếu cô mang thai. Phụ nữ nào có ai muốn người chịch mình vô trách nhiệm chịch xong biến đâu. Nghe thấy lời biện hộ của thằng Thành như thế, cô cảm động dịu giọng:
– Thế dự định sắp tới của anh là gì?
– Sao lại hỏi anh câu ấy? Em cố gắng chuyên nghiệp hơn đi chứ.
– Thế nếu giả sử em vẫn chưa đạt thì chuyện tối qua vẫn sẽ xảy ra à?
– … – thằng Thành không nói gì mà trầm tư, hắn vô thức nhìn về 1 nơi xa.
Uyên thở dài nói:
– Em thật sự không có tình ý gì với anh cả. Em mong nếu anh có chút tình cảm nào với em, xin anh hãy triệt bỏ nó. Em cảm ơn anh nhiều, đã lôi em ra khỏi vũng bùn của cuộc đời, thời điểm em trầm cảm, em đã nhiều lần nghĩ đến chuyện tự tử để giải thoát bản thân. Nhưng em yêu anh Đạt và chỉ mỗi anh Đạt mà thôi, cho nên…
Uyên ngừng lại 1 hơi, cô quyết định:
– Chuyện này em hy vọng chỉ gói gọn nó trong phần mục công việc. Là lỗi của em, do em không đủ chuyên nghiệp, là anh giúp em, thật ra em cũng chưa nghĩ tới chuyện anh thích em và cưỡng hiếp em. Tối qua em cũng không phản kháng là do em không nghĩ anh làm vì thú tính anh nổi lên.
Uyên lại tiếp:
– Chuyện bắn vào trong thì em nghĩ với 2 tầng bảo vệ vừa vòng tránh thai vừa dùng thuốc thì sẽ rất khó có khả năng có bầu. Nhiều người nghĩ mang bao cao su thì phần đó của đàn ông và phụ nữ không tiếp xúc trực tiếp, không coi đó là làm chuyện ấy chân chính. Nhưng đối với em, chuyện đâm vào đã là tính như tình dục. Em thấy tùy anh, mang cũng được mà không mang cũng không sao. Miễn anh giúp em kiểm tra sức khỏe xem có bị lây bệnh truyền nhiễm từ đâu mang về cho em thì em hận anh suốt đời.
– Lần đầu của anh là tối qua, kiếm đâu ra tự nhiên có bệnh truyền nhiễm. Nhưng mà anh vẫn sẽ đi khám cho em yên tâm. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Cả 2 cùng đều cởi bỏ được tảng đá đè nặng trong người. Luyên thuyên thêm vài câu, thằng Thành chở Uyên quay về tiệm. Lên lầu, khi thấy Uyên định cởi đồ, thằng Thành ngăn lại.
– Hôm nay chụp áo quần đã em.
– Ủa? Áo quần gì? – Uyên thắc mắc hỏi.
– Áo quần mẫu từ đợt Naomi vô làm chứ đâu mà hỏi? Em đã chụp bộ nào đâu? – Thằng Thành giả vờ nghi hoặc.
– Em tưởng Naomi chụp nude thì sẽ chụp thêm mẫu chứ?
– Ơ hay, job này là của em mà, anh làm sao tự tiện không hỏi ý em mà tự quyết định được.
Uyên cảm động chực khóc, cô chạy tới ôm lấy thằng Thành, vùi đầu vô ngực nói:
– Em cảm ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.
– Job của em mà, sao lại cảm ơn anh. – Thằng Thành vuốt mái tóc của Uyên nói.
Uyên ngửa mặt ra, mắt đỏ hoe nói:
– Cảm ơn anh đã luôn nghĩ cho em, mọi chuyện luôn ấy. Em đã từng nghĩ Naomi chụp nude nên khi thấy đồ mẫu về nhiều mà anh không hề gọi cho em, em tưởng…
– Em này hay ghê á. Thế không lẽ anh gọi em lên chụp để Naomi biết à? Mà tới giờ tan ca, gọi em ở lại sợ em về đón cu Tom trễ thì ba mẹ thằng Đạt lại là anh nói anh bóc lột công sức bắt em làm thêm giờ.
– Xí, ở Mỹ làm thêm giờ thì thêm lương chứ ai mà thèm la mắng anh.
– Hê hê, anh nghĩ thế chứ anh có làm công nhân bên này hồi nào đâu mà biết.
Uyên áp má vào ngực thằng Thành, vuốt vuốt ngực hắn rồi còn tinh nghịch chọt nhẹ núm vú của thằng Thành. Thằng Thành rú lên 1 tiếng vội đẩy Uyên ra.
– Áááá, nhột.
– Đáng đời.
Thằng Thành giơ 2 tay lên không phải che ngực mà che đi núm vú. Uyên cười lớn khi thấy cái tư thế kỳ quái của thằng Thành, không khí khắp phòng vui vẻ lạ thường, cuốn đi mọi ngại ngùng nên có của nghề làm mẫu.