Người mẹ yếu đuối

Chương 3



Phần 3

Trời vừa sáng thì mẹ thằng Hiếu tỉnh giấc… bà từ từ tìm lại được những mãnh vụn của kỷ niệm tối hôm qua… từ lúc bà hoảng sợ nhảy vào lòng thằng Hiếu… rồi bà bàng hoàng nhớ lại cái cảm giác dễ chịu khi được thằng Hiếu ôm bà mà vuốt ve. Từ lúc hai anh em nó lớn lên thì bà không được cơ hội mà ôm ấp hai đứa con của mình vì chồng bà không thích những biểu lộ quá trớn.

Chợt bà choáng váng ngồi dựng dậy trong giường khi những hình ảnh khủng khiếp ập đến… hình ảnh của hai thân thể gần như khỏa thân quyện vào nhau. Mẹ thằng Hiếu rụng rời khi nhớ đến cái cảm giác lúc con cu của thằng Hiếu trườn vào trong khe của bà… Bà há hốc miệng kêu “Không thể nào, không thể nào được!… “… nhưng cùng lúc bà nhớ lại cái cảm giác khi bà đạt được cơn cực sướng, cái cảm giác cực kỳ mạnh mẽ và khổng lồ, cái cảm giác mới lạ mà bà chưa bao giờ được trãi nghiệm…

Mẹ thằng Hiếu sợ hải run lây bẩy… rụt rè thò tay xuống mà kiễm tra hạ bộ của mình… một hạ bộ ướt nhẹp chất nhờn và cực kỳ nhạy cảm! Không thể nào chối cãi được rồi! Mình không nằm mơ đây chứ? Mọi chuyện đã thật sự xãy ra hay là mình nằm mơ sau khi bị khủng hoảng tinh thần vì những cơn sấm sét?

Với một cử chỉ đầy tính cách con nít, mẹ thằng Hiếu vội vàng lấy tấm chăn mà trùm lên đầu như thể muốn trốn chạy thực tế… bà nằm dưới chăn mà run như bị sốt, cứ lập đi lập lại: “Chết mình rồi!… Chết mình rồi!… “. Bà bật khóc vì cảm thấy mình quá yếu ớt, không biết phải làm sao bây giờ…

Khóc đã rồi, mẹ thằng Hiếu uể oải đứng dậy để vào phòng tắm. Nhìn thấy quần lót của mình còn ướt nước đái được vứt trong bồn tắm, bà đỏ mặt mắc cỡ: thì ra tối hôm qua mình sợ quá đến đái trong quần, thành ra thằng Hiếu phải cởi quần mình ra trước khi đặt mình lên giường. Vậy thì nó đã nhìn thấy hết bộ phận kín của mình rồi!

Bà tần ngần đứng nhìn mình trong gương lớn. Bà ốm nhưng hai vú vẫn còn săn. Bụng thì lép nhưng mu lồn thì lại vun đầy lên như một cái gò nhỏ. Lông bà không nhiều nhưng lại dài và mõng như tơ. Bá tò mò ngắm nhìn mình như mới thấy lần đầu… “cái cơ thể này vừa được một người đàn ông xâm nhập. Người đó lại không phải là chồng mình mà éo le thay lại là thằng con trai yêu quý của mình… “.

Mẹ thằng Hiếu đưa tay vuốt ve mu lồn của mình mà nghỉ tiếp: “Nó đã được mình sinh ra từ chỗ này… bây giờ nó lại tìm đến chỗ củ mà vào thăm mình… khi mình sinh ra nó mình đã đau đớn biết bao… vậy mà khi nó vào thăm mình thì nó đã làm mình sung sướng cực kỳ… ”

Bà còn đang miên man với những suy nghỉ mông lung thì tiếng chuông cửa làm bà giật mình, vội vã nhảy lên giường mà trùm chăn lên đến cổ.

Thằng Hiếu khệ nệ bưng một mâm điểm tâm vào mà nhìn bà cười:

– Con chào mẹ. Mẹ có ngủ ngon không? Và mẹ có đói không? Con đem điểm tâm lên cho mẹ đây!

Giọng nó thật tự nhiên, thái độ của nó vẫn lể phép, cung kính như thường ngày.

Mẹ thằng Hiếu đỏ bừng mặt, lí nhí trả lời.

Thằng Hiếu cố làm vẽ tự nhiên, nó bày mâm điểm tâm ra cho mẹ nó rồi nó ngồi xuống mà kể cho mẹ nó nghe về chương trình làm việc của nó trong ngày.

Xong nó nói:

– Con sẽ về lúc 5, 6 giờ chiều. Mẹ có muốn hai mẹ con mình đi một vòng ngắm phố hay không? Rồi sau đó mình đi ăn. Ở đây có món lẩu mắm cá ngon tuyệt vời.

Vừa nghe, vừa nhìn thằng Hiếu nói chuyện mà mẹ thằng Hiếu cảm thấy hơi hoang mang: “Như vậy là sao? Hay là mình thật sự nằm mơ và hoàn toàn không có chuyện liên hệ tình dục giữa mình và thằng Hiếu?”.

Sau khi thằng Hiếu rời phòng, trạng thái của bà vẫn còn tràn đầy mâu thuẫn. Bà là một phụ nữ không cương định, hồi nào giờ cứ lấy quan điểm của chồng làm thước đo, vậy mà rồi bây giờ bà bị dồn vào một thế chủ động phải lấy quyết định nên bà không biết phải xoay xở ra sao cho đúng.

Cuối cùng bà thở dài mà tự nhủ: “Thôi thì mình cứ làm theo ý của thằng Hiếu! Nó là một người đàn ông rất chính chắn, mình cứ nghe theo nó là xong! Đối với nó thì hoàn toàn không có gì thay đổi hết, vậy thì mình cũng theo quan điểm đó là tốt nhất. ”

Thái độ giả điếc giả mù là thái độ rất quen thuộc với mẹ thằng Hiếu. Bà hài lòng, sửa soạn rời khỏi giường, nhưng cùng lúc mắt bà vừa nhận ra một đốm ướt to như một bàn tay trên tắm vãi giường: bà đỏ bừng mặt vì mắc cỡ. Bà biết đó là dấu vết của một cuộc làm tình nóng bỏng hồi tối hôm qua. Bà mơ màng nhớ đến cảm giác cực kỳ ấn tượng khi bà đạt được đỉnh cao của khoái lạc… Bà rùn mình nổi da gà.

Chiều đến, như đã hứa, thằng Hiếu về khách sạn dẫn mẹ nó đi chơi. Thái độ vô tư của nó làm mẹ nó dần dần cũng hết so đo. Bà biết là thằng Hiếu làm như vậy là hoàn toàn đúng. Những gì đã xãy ra – nếu như có thật – thì cũng chỉ là một lỗi lầm phải quên đi nhanh chóng, phải xem đó như là một giấc mơ cần phải chôn vùi vĩnh viễn.

Nhờ vậy mà ba ngày ở Cần Thơ được diễn ra thật tốt đẹp cho thằng Hiếu và mẹ nó. Cả hai cố hết sức đóng kịch để mong mõi xóa đi những giây phút kinh khủng vừa qua. Và hình như họ đã thành công.

Trở về lại cuộc sống hằng ngày, mọi chuyện có vẻ như không có gì thay đổi.

Chỉ có mẹ thằng Hiếu là nhận ra một điểm khác lạ: thằng Hiếu ít lui tới nhà của ba mẹ nó hơn và nếu có gặp lại bà thì lúc nào nó cũng có con Xuân đi kèm.

Bà hiểu được tâm trạng của thằng Hiếu và bà biết đó là một cách cư xử đúng.

Nhưng bà vẫn là một người phụ nữ giàu tình cảm… dù cố quên đi cái kỷ niệm kinh hoàng ở Cần Thơ nhưng lâu lâu bà vẫn không thể nào kềm chế được đầu óc của mình, để cho nó bay bổng lên mây, gợi nhớ lại cho từng tế bào trong người bà cái cảm giác choáng váng khi bà được biết thế nào là cực khoái trong vòng tay thằng Hiếu.

Những lúc đó, mẹ thằng Hiếu nằm thừ người ra mà suy nghĩ mông lung.

Bà không nhận ra là dần dần bà đã làm quen được với cái kỷ niệm đó và không còn muốn gạt nó ra khỏi tâm trí của bà nữa…

Thằng Hiếu kiếm mọi cơ hội để đi công tác xa, nhờ công việc nhiều và nhờ cách xa như vậy nên nó dần dần cũng tìm được thăng bằng trong đầu óc nó. Sau một vài tháng thì nó tự hào là mình đã hóa giãi được hết cục u trong đầu liên quan đến kỷ niệm loạn luân với mẹ nó ở Cần Thơ. Những lần sau này khi gặp mẹ nó thì tim nó không còn đập thình thịch nữa và nó đã có thể nói chuyện với mẹ nó mà không ấp úng nữa như lúc đầu.

Chiều hôm đó vừa đi làm về thì con Xuân hớt ha hớt hải nói:

– Anh à, anh phải gọi gấp rút cho cô Trinh đi. Hình như có chuyện không hay rồi!

Thằng Hiếu giựt mình, móc túi lấy điện thoại ra mà gọi ngay cho con Trinh:

– Có chuyện gì vậy hả Trinh?

– Anh Hai, em đang có họp ở công ty không nói nhiều với anh được, nhưng anh phải qua nhà mẹ ngay!

– Mầy làm tao sốt cả ruột lên đây, có gì vậy?

– Ba vừa gặp mẹ hồi chiều và ba muốn ly dị đó!

– Trời đất! Có thiệt không đó?

– Em không có thời giờ… anh qua nhà mẹ ngay đi. Mẹ đang bấn loạn… mẹ nói với em là mẹ muốn tự tử.

Thằng Hiếu thất kinh hồn vía, hối hả xách xe chạy qua nhà mẹ nó. Trên đường đi, lòng nó rối như tơ, nó biết là ba mẹ nó sống với nhau vì nghỉa hơn vì tình, dạo sau này ông lại ít về nhà hơn xưa, con Trinh nói cho nó biết là hình như ông còn có vợ bé nữa. Thằng Hiếu than thầm và thấy tội nghiệp cho mẹ nó quá: cuộc sống của bà rất nhàm chán và bà chỉ dựa vào cái quan niệm vợ chồng truyền thống để tìm thấy ý nghỉa cho cuộc đời… vậy mà bây giờ nếu ba mẹ nó ly dị thì bà không muốn sống cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Thằng Hiếu chạy tán mạng vì nó sợ mẹ nó làm liều vì nổi khùng mà không còn suy nghĩ gì nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...