Người tàng hình
Chương 3
Lớp 11 A 5 có con Hồng Lam nổi tiếng là dễ thương nhưng sự sắt đá của nhỏ cũng lừng danh khắp trường, trong mắt nhỏ chẳng có thằng con trai nào để cho nhỏ dịu ngọt hết. Cũng chẳng trách gì, nhỏ vừa học giỏi lại tích cực sinh hoạt, lại được làm lớp trưởng nữa, cho nên… con gái là vậy đó… nếu không thấy ai hơn được mình thì làm cao lắm coi bọn nam sinh chẳng ra thể thống gì bởi vậy tên nào cũng ngán.
Nhất là cái đám con trai cùng khối như tụi thằng Khôi đã nhiều lần lân la làm quen, mong tìm một cơ hội hò hẹn song đều thất bại ê chề, thậm chí còn bị đám bạn chọc quê. Có lần Khôi bạo dạn viết thư hẹn nhỏ Lam đi chơi, thay vì từ chối như những lần trước được rồi, lần này nhỏ táo bạo mang bức thư tình của Khôi ra đọc cho cả lớp nghe, đám học sinh được phen đem Khôi ra làm trò hề, cô giáo Hương Giang cũng cười phụ họa làm cho Khôi thêm ấm ức, tưởng chừng như muốn độn thổ.
Chuyện lần đó, Khôi nhớ mãi, mong một ngày nào đó có cơ hội trả thù. Lần này đây là dịp cho Khôi, phép tàng hình sẽ giúp cho hắn được điều mong đợi – Khôi muốn trả đũa trên thân xác của kẻ thù.
Dạo đó ngày Chủ Nhật – vì biết con Hồng Lam siêng học nên chắc phải ở nhà để lo bài vỡ, mai này kiểm tra vật lý – Khôi giở chiêu tàng hình ra, và lần mò tới nhà của nhỏ. Đó là một căn nhà hai tầng khá khang trang với giàn bông tím bao quanh hai bên hông tường thật xinh tươi. Khôi chưa bao giờ đặt chân tới đây cả, và cũng không bao giờ muốn điều đó, hắn ghét lắm. Song hôm nay với mục đích trả thù, Khôi mới bấm bụng tới.
Bước vào nhà với thân thể trong suốt, Khôi liếc vội cảnh vật chung quanh để làm quen với hoàn cảnh. Mọi thứ cũng không gì khác lạ, duy chỉ những bức bằng khen học sinh giỏi treo dày đặc trên tường thật làm cho Khôi chóa mắt, đem lòng ngưỡng một. Đó cũng đủ để thấy sự xuất sắc của nhỏ Lam từ trước đến nay.
Không thấy Lam ở từng nhứt, hắn lần mò lên từng hai. Qua song cửa sắt – loại đan chéo hình thoi – hắn thấy nhỏ Lam đang nằm thoải mái học bài, nhỏ mặc chiếc áo thun lá màu vàng nhạt in hình hoạt họa Doremon của Nhật và chiếc quần soóc jeans bốn túi ngắn lên tới bắp đùi non, lộ rõ một phần mông trắng nõn ra ngoài. Đôi chân của nhỏ no tròn nhiều thịt, gót chân trắng, nhỏ đang đung đưa theo điệu nhạc Lá Diêu Bông tình tang phát ra từ máy CD gần đó: “Lời ru buồn nghe mênh mang mênh mang sau lũy tre làng khiến lòng tôi xôn xao, ngày lấy chồng em đi qua con đê, con đê mọc lối cỏ về, có chú bướm vàng bay theo em…”
Nghe bản nhạc tình tang, Khôi cảm tưởng mình như con bướm vàng nóng lòng được hút mật một đóa hoa hồng trước mặt. Khôi rón rén sau lưng nhỏ Lam, đưa mắt ngắm nhìn từ đầu chí cuối thân hình của nhỏ với bao ý nghĩ táo sống động bạo dệt ra trong đầu. Nhỏ đẹp thiệt, Khôi nhủ thầm rồi bước nhón gót để tránh tiếng động, đến bên cạnh, định bụng sẽ xem nhỏ học bài vật lý tới đâu rồi. Nhưng hình nhỏ không phải học bài, nhỏ đang đọc truyện Quỳnh Dao – Tam Độ Mai… hèn gì… hắn mới nhớ là dạo này nhỏ nói chuyện phun ra toàn là lời đối thoại của tiểu thuyết.
Trong lúc nhỏ còn đang chăm chú vào quyển tiểu thuyết hắn nghĩ tới hù cho nhỏ sợ chết luôn, đây cũng là một cách trả đũa, hắn bèn hành động… Hắn bứt một cọng rơm nơi đầu chổi được dựng ở trong góc phòng và bước ra sau, kế bên nhỏ, tự đắc nói thầm trong bụng: “Em muốn lá diêu bông thì anh cho lá diêu bông…” Vừa nói Khôi vừa khéo léo đút cọng rơm vào ống quần soóc, và thử khều vào chiếc quần lót ngay giữa bẹn của nhỏ.
Nhỏ Lam đang đọc tới đoạn gay cấn ướt át, chợt thấy nhột và ngứa ngáy ở ngay đùi, nhỏ ngồi phốc dậy ngỡ là có con kiến nào chui vô quần bèn đưa tay xuống tìm kiếm và gảy, lúc đó hắn thích thú vừa nhìn vừa cười nắc nẻ.
Vô tình, tiếng cười của hắn lao xao làm nhỏ cứ ngờ ngợ lỗ tai mình vừa nghe thấy hơi gió, nhưng không tin là sự thật là tiếng cười ai đó.
Nhó nhíu mắt ngó quanh… không thấy chi hết bèn tiếp tục đọc.
Hắn hí hửng một tiếng bụm miệng một tay với lấy cọng rơm mà nhỏ mới vừa quăng đi, lò dò tìm cách đút vào trong, quét quét vào chỗ kín – nơi lằn ngấn – rồi nhanh tay thẩy cọng rơm về chỗ cũ.
Nhỏ ngồi dậy, ngứa ngáy vạch quần ra gãi, lại tưởng con kiến nào khác chui vô, nhưng tìm hoài không thấy con nào hết.
Liền đó – khi mà nhỏ Lam đang vạnh vẹ nơi vách đùi, hắn được dịp chiêm ngưỡng háng con nhỏ, thấy chỗ đó… trắng hếu như trứng gà lột vỏ thì tò mò giương cặp mắt to ra.
Bỗng người hắn trở nên cứng ngắc trước sự bày biện của một vùng kín khêu gợi.
Nơi đó vài sợi lông măng mọc ra mướt rượt bóng nhảy có phần hơi quăn.
Thật là khích lệ con lợn lòng kêu lên eng éc trong hắn!
Khôi ngồi đó chờ xem con nhỏ định làm gì nữa, thấy nhỏ đứng lên nhìn quanh quất rồi đóng cửa lại và bấm chốt khóa ra vẻ thần bí lắm.
Xong xuôi nhỏ ngó quanh một lần nữa cho chắc là không có ai có thể nhìn lén, bèn tuột quần xuống xem xét.
Í trời – hắn thầm thốt lên – bây giờ chỗ kín của nhỏ đã không còn kín đáo nữa, toàn bộ đã phơi bày trước mắt hắn!
Một chùm lông nho nhỏ len lén như vài sợi rong chụm lại mọc lưa thưa bên bờ đá.
Nhìn kỹ thì mới thấy cái gì cũng vừa mới phát triển hết, vừa non vừa tơ.
Đúng là con gái mới lớn, lông còn mọc chưa dày, vú chỉ vừa mới ló dạng – thứ nào cũng trinh trắng!
Hắn chợt nhớ tới câu thơ của nữ sĩ HXH đã tả, “Đôi gò Bồng đảo sương còn đọng, Một lạch Đào nguyên nước chửa thông.” Thiệt chẳng sai.
Nhỏ Lam cứ lo chú tâm vạch vẹ nơi bị ngứa ngái, một lúc sau chỗ bẹn nhỏ bị đỏ tấy lên. Vừa gảy nhỏ vừa xuýt xoa ra chiều khó chịu lắm, chỉ trong chốc lát thì nơi đó nổi thành quầng, u lên một cục nhỏ cỡ đầu ngón tay út, nhưng hắn lại thấy điều đó thật khêu gợi lắm thay nên mắt không rời khỏi mục tiêu.
Khôi tiếp tục ngồi xuống giường quan sát như người ta đang quan sát một con chuột bạch trong một cái thùng thí nghiệm một cách say sưa. Còn nhỏ thì nhăn nhó xuýt xoa, vừa đi vừa chạy về phía bàn học để lấy một cái gương con trong hộc, và chìa ra phía ánh sáng cửa sổ cố soi vào bẹn, đồng thời lấy luôn chai dầu gió xanh hiệu Con Ó xức vào và hít hà than ngứa, hắn cũng tò mò chạy đến cúi xem.
Trời, giờ đây hắn mới thấy rõ mồn một cái… cái… cái lồn của con gái giữa ánh sáng ban ngày: Nó mộng tơi, tươi tắn, trắng hếu, bóng nhẵn, và hai mép thịt thì hồng hào phơi phới vun vun, thiệt không biết nói sao, nó không giống như của chị năm Lan đầy đủ, sinh động, trưởng thành, cũng không được no tròn bầu bĩnh như cô giáo Hương Giang, song nó lại mơn mởn như trái chín đầu mùa, như da mặt của đứa bé mới sanh.
Không biết vì tò mò hay bị ngứa, nhỏ vạch hai nếp thịt ra xem xét, hắn cúi sát bên để quan sát cho rõ.
Kìa là hai mép nâu hồng ở bên ngoài, còn bên trong thì đỏ sẫm hơi khoét lõm, kia là một cái hột đỏ nhỏ nằm khuất dưới lớp da… Hắn cứ lăm lăm, còn nhỏ thì tiếp tục săm soi ở bên trong như cố tìm coi bên trong đó còn có những gì – tuổi mới lớn là vậy với nhiều sự tò mò giới tính, hắn y hệt vậy – và nhờ lúc này có dịp thế hắn mới có thể tỏ tường từng bộ phận giáp cận như đang nhìn qua vòm kính lúp: Một cái vòng âm hộ và một miếng thịt đỏ tươi đội ra từ phía trong với vài sợi lông lún phún màu nâu chưa trỗ đen.
Hắn tự hỏi đây có phải là màng trinh, còn kia là gì khi nhỏ vạch lên phía trên, có phải đó là mồng đốc hay là hột le mà bạn bè hắn nôm na hay thường gọi.
Cái hột thiệt nhỏ nhắn như hạt đậu chỉ có điều hơi khác màu… Hắn lại chợt nhớ tới câu thơ của HXH – hắn thuộc thơ của người lắm – quả đúng như lời tả: “Vành ra ba góc da còn thiếu, khép lại đôi bên thịt vẫn thừa.”
… Ủa, kỳ lạ vậy, nhỏ đang thủ dâm hay sao mà cứ xoay tròn hột đậu đó. Thôi đúng rồi, nhỏ đang “tự xử” đây mà, thì ra con gái cũng biết thủ dâm, bây giờ hắn mới thấy rõ được điều đó, qua sách vỡ thì chỉ nói sơ sơ khoảng 10% con gái thủ dâm thôi, và giây phút này đây tận mắt chứng kiến được điều này thật làm cho hắn phải há miệng, thổn thức. Nhỏ thiệt… nhỏ thiệt làm cho hắn bất ngờ khó chịu quá, chỉ biết đứng trân ngắm nhìn con nhỏ thủ dâm mà thèm thuồng nuốt nước miếng, ước gì có thể xuất đầu lộ diện để… chơi chung với nhỏ cho vui…
Tuy không thể lộ diện nhưng hắn lại muốn thỏa mãn, cho nên đưa tay xuống bên dưới và bắt đầu nhịp nhịp vài động tác vân vê trước hai đùi theo thông lệ của kẻ thủ dâm, vừa ngắm con nhỏ vừa tự vọc vọc giữa háng, lâu lâu hắn thấy nhỏ ngước đầu lên xuýt xoa bằng hơi gió qua kẽ răng như đã thấm thía sự sung sướng từ cảm giác đó…
Bẳng đi năm phút, dù được thấy, song không được chính thức làm, hắn tức mình bèn nghĩ ra một kế sách – vận dụng phép tàng hình: Hắn đi ra sau lưng của nhỏ thình lình nắm tóc nhỏ kéo nhẹ. Nhỏ giật mình ngoái đầu lại, la hoảng, “Ai đó?”. Hắn đứng đó bụm miệng cười khoái trá. Chờ một lát thấy không động tĩnh gì, nhỏ nghĩ rằng gió thổi bay tóc, thì bỏ qua và tiếp tục… Hắn thình lình lấy cuốn truyện Quỳnh Dao và dùng tay lật xẹt xẹt bốn năm trang liên tiếp. Lần này nhỏ thấy sợ thật và thầm nghĩ: Gió gì thổi kỳ lạ vậy? Liền đưa tay vịn lại mấy trang sách – tay kia vẫn không rời khỏi háng – vẻ mặt lấm lét dò xét ra vẻ hiếu kỳ và có phần hơi hoang mang tự hỏi: Có ma chăng?
Nhìn thấy mặt nhỏ Lam ngơ ngác, Khôi thích thú càng làm tới, giật lấy cuốn sách từ trong tay nhỏ và đẩy ra xa hai ba tấc. Lần này thì nhỏ sợ thiệt, còn sợ hơn trước, bèn la thất thanh, “Ai chọc phá tôi đó?” Tuy la lớn để trấn an nhưng nhỏ bỗng thấy rùng mình, mồ hôi lạnh toan ướt hết lưng. Nhỏ quay qua định lấy quần mặc trở lại… Thoáng một cái, nhỏ ngước lên thì thấy cây viết pic từ trên mặt bàn gần đó bay lơ lửng giữa không trung. Nhỏ điếng hồn lảo đảo vài bước lùi, chỉ kịp thét lớn tiếng…
“Ahhhhh” thì ngã đầu ra, cả thân người quỵ xuống đất bất tỉnh. Vừa khi đó hắn bước tới kế bên khều khều lên vai của nhỏ để xem xét, thấy không có phản ứng gì, hắn mừng vì biết được kế sách đã thành công đoạn bồng nhỏ Lam lên, bỏ qua cạnh giường một cách cẩn thận – lúc này nhỏ chỉ còn mặc chiếc áo lá vàng nhạt, quần cũng chưa kịp mặc vô.
Sắp đặt xong xuôi, hắn thèm thuồng nhìn đóa hoa xinh tươi ở trước mặt, đoạn từ từ gỡ nhẹ hai chân của nhỏ ra, từ đó hắn kề miệng tới theo thủ tục đầu tiên – trước là ngắm nghía và sau là đưa lưỡi liếm nhẹ vào trung tâm, hai tay hắn bắt đầu vân vê khắp nơi, bất cứ chỗ nào trong khả năng tầm với của hắn. Vừa xoa hắn vừa liếm, mùi vị ngay ngái do nước nhờn tiết ra từ lúc nãy thật làm cho hắn dao động, người ngợm hắn lại căng lên cứng ngắc, thèm khát chơi vơi khó hiểu…
Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài, tốc… tốc… tốc…”Lam à! Con có sao không? Làm gì mà la thét dữ vậy.” Hắn giật thót mình mới chợt nhớ ra là tiếng la thất thanh vừa rồi đã lọt vào tai ai đó ở dưới nhà. Thôi hỏng rồi, món mồi ngon tới tay thì sắp bị vuột mất…
Tiếng vặn cửa cọc cạch, rồi tiếng mở khóa, “Con có sao không… Má vào đó nhen.” Không có tiếng trả lời từ bên trong, má nhỏ Lam từ từ mở khóa bước vào, bỗng nhìn thấy nhỏ Lam nằm sõng soài trên giường, tứ chi ngã ngửa, bán thân không một mảnh vải che kín. Má nhỏ bước tới, không màng tới sự trần truồng của nhỏ, chỉ đưa tay sờ lên trán nhỏ, thấy đổ mồ hôi lấm tấm, bà lẩm bẩm, “Trời, ngủ trưa mà không mặc quần áo gì hết nè, gió nhập vào thì dễ bệnh chết. Con gái… thiệt… không ý tứ gì hết. Lại mớ to thế! Ngủ lại không mặc quần. Hư quá!” Tuy má nhỏ la rầy vậy thôi, nhưng cũng kéo chiếc mền bông đắp trên người cho nhỏ rồi bỏ ra ngoài, không quên khóa cửa lại để bảo toàn sự kín đáo cho con gái. Hắn thấy vậy thì mừng rơn, nhũ thầm: “Tưởng đâu phen này đi hụt muốn chuyến, nào ngờ cũng còn có cơ hội…”
Khi tiếng bước chân của má nhỏ Lam xa dần, thì tư tưởng hắn trở về mục tiêu, hắn nhìn lướt qua tính cách, đoạn quyết định chui vào góc chân mền rồi lần cái đầu lên, len vào giữa hai đùi để giở trò thám hiểm con đường bí đạo. Mới đầu hắn còn ngài ngại chuyện hắn làm quá bỉ ổi, đê tiện không xứng làm con người, nhưng dần dà hắn tha thứ hết với những lý do khác để bào chữa, với lại cũng kẹt là con mồi quá ngon đang bày ra trước mặt, mèo nào lại chê được mỡ nên hắn quyết định tới luôn…
Khi đầu đã chực sẵn ngay giữa đùi, Khôi thình lình dùng tay vứt mền qua một bên, vì là để tranh thủ thời gian, cũng là sợ nhỏ Lam phút chốc sẽ tỉnh dậy, hắn khéo léo nhẹ nhàng như người ta nâng một vật dễ bể, đỡ hai gót chân của nhỏ lên vai. Từ tư thế đó, hắn nhìn qua kẽ đùi, bên kia là gương mặt xinh xinh của nhỏ. Trông nhỏ dễ thương lạ, cặp mắt nhắm hờ, vòng mi cong quớt lên mí mắt, vài sợi tóc lõa xõa xuống vầng trán hơi dồ, ngực của nhỏ hơi vun sau lớp vải ấy, phập phồng đưa hình chú Doremon lên xuống theo hơi thở.
Tự khoan khoái trong lòng – không cần thiết cởi quần, vì đã không mặc – hắn từ từ đưa dương vật đã căng cứng tự bao giờ và cố nhét vào “lạch đào nguyên nước chửa thông” chật hẹp mơn mởn kia, tưởng đâu khó khăn gì thì ra cũng dễ dàng vì nhỏ đã thủ dâm trước đó nên nước nhờn tứa ra vừa đủ để cho hắn đưa khúc đầu to cỡ trái tim gà vào một cách dễ dàng. Chỉ hai ba cái nhấp thôi thì hắn đã thấy sướng rơn cả người, các tế bào rần rộ khắp châu thân, đánh thẳng vào trung tâm hệ thần kinh, hắn nghiền mắt tận hưởng một phút xuân tiêu…
Nhỏ vẫn nằm xỉu không một sự di động nào mặc cho sự xô xát của hắn ngày càng tăng. Hắn bắt đầu thấy lâng lâng với muôn ngàn cảm giác như cơn bảo ngũ xúc giác chợt ập về. Hắn chợt thấy nhỏ Lam đẹp quá, dễ thương quá, bao nhiêu sự đáng ghét ngày xưa bỗng tan biến trong tức thì, chỉ còn lại tình thương mộc mạc khó giải thích trong lúc này. Khôi nhích người tới, Lam vẫn nằm im thin thít. Nàng vẫn còn mê cô động như một nàng công chúa còn mải ngủ chờ một hoàng tử đến khơi tỉnh.
Loay hoay, hắn cố ấn mông về phía trước để đâm sâu vào, nhưng đường đi càng chông gai và rõ ràng chật hẹp vì cơ vòng âm đạo càng siết chặt, hắn thấy đầu khấc như bị người ta dùng sợi dây lát quấn chặt lấy dương vật, tuy có đau thốn song cảm giác tinh thần làm cho hắn phấn chấn hơn, “Mình phải phá trinh con nhỏ lần này mới được, cho bỏ ghét nhỏ hay khinh thường mình.”
Hắn lấy thế hai chân cho vững vàng rồi ấn từ từ vào cố sao cho nó đi thật ngọt nhưng suôn sẻ. Một… hai… vô… vô… cảm giác càng lúc càng nóng rát như người ta bôi ớt cay vào đầu dương vật, chợt hắn ngưng lại, nhìn xuống… thì thấy mép âm hộ đã chạm vào bụng đáy hắn: Vậy là hắn đã vào lút cán mà nhỏ Lam vẫn còn chưa có cảm giác, chưa tỉnh. Hắn thử nhịp xem, cảm thấy có chất nhờn làm trơn hơn trước, song chẳng phải chất nhờn mà thực sự hắn có ngờ đâu là hắn vừa mới tướt rách đi màng trinh quý báu của đời người con gái, dâm thủy đó… máu trộn lẫn. Hèn gì hắn thấy dễ dàng hơn nhiều, mỗi cú nhấp của hắn dường như được tiện lợi, như được “đả thông kinh mạch”, mọi cái đều như phơi phới gọn gàng, dễ dãi.
Thật đê mê với cảm giác đó, hắn đung đưa đều đều để tận hưởng, lâu lâu hắn kéo ra gần hết và đâm vào thiệt sâu cho xứng đáng… Làm cho tới lúc mỏi nhừ hai đầu gối và khớp lưng, hắn bèn khòm xuống liếm và kéo rê rê trên đôi vú của nhỏ qua lớp áo, nhỏ vẫn nằm đờ như người đang say ngủ.
Thình lình tiếng cửa lách cách mở toang, má nhỏ Lam bước vào, hắn điếng hồn không kịp đối phó chỉ biết ngồi yên tùy cơ ứng biến. Lúc đó, bà nhìn thấy Lam đã vứt tung mền xuống đất… thì cúi xuống, nhặt lên định đắp cho nhỏ, nhưng nhìn thấy trán nhỏ mồ hôi vã ra như tắm nên không đắp nữa, để trống không, bà trở qua lui cui dọn dẹp căn phòng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng may bà không đắp lên người của Lam, bằng không thì đã thấy cái mền đương không nhô cao thành ụ to thì thế nào cũng phát hiện ra chuyện bất thường. Nhưng tưởng đâu đã thoát nạn, thình lình nước nhờn trong mình nhỏ Lam ứ ra, rỉ rả theo hai bên mép có lẫn một màu hồng, hắn mới giật mình nín thở cố nén người xuống đưa dương vật sâu vào để chặn lại dòng chảy.
Hên quá đê điều bị vỡ đã kịp thời chặn đứng, má nhỏ Lam bên kia bàn vẫn không hay biết! Bà cứ lo dọn dẹp…
Hai phút đã trôi qua mà má nhỏ Lam còn chưa trở ra, bà cứ lo gom góp các thứ trong phòng. Hắn ngồi im đó, tay chân dư thừa chẳng dám động đậy gì hết, sợ rũi vô tình đánh thức nhỏ Lam dậy, nhưng hỡi ôi, hắn khó chịu quá, như không còn kiềm chế thêm chút nào nữa, khi cứ giữ mãi dương vật trong âm đạo như vậy thì làm sao cho thấu, tinh dịch như đã đọng lại ở đỉnh đầu chỉ chờ sự nhúc nhích nhẹ của hắn thôi thì có thể vỡ bờ thoát ra ngay, nếu thế thì hắn sẽ hiện lại nguyên hình và má nhỏ Lam sẽ phát giác, và mọi chuyện sẽ đổ bể.
Trong phút chốc hắn còn chưa biết tính sau để kiềm chế bản xuất, thì liền đó nhỏ Lam cựa đầu chợt tỉnh. Vừa run sợ chuyện lo lắng đã xảy ra, vừa tiếc nuối chưa kịp xuất tinh, hắn phân vân…
… trong tít tắc hắn quyết định nhồi thêm hai cái chót… Như thuốc nổ đã mồi sẵn, cháy đến đoạn cuối cùng, hắn nổ toan dòn dã, liền đó tinh dịch ào ào bày ra khỏi nang thể phóng mạnh vào trong cửa mình, hắn run bần bật nhã ra từng đợt như chai champaign bị bật nút, đến khi hết hơi chỉ còn lại bọt nước thì hắn rút vội ra ngoài. Nhỏ Lam đang mơ mơ màng màng chưa hay biết cũng vừa tỉnh giấc hẳn, và phát hiện sự đau rát ngay cửa mình và sự óc ách của chất nhờn rỉ rả trào ra, liền đưa tay sờ thử, thấy nhơn nhớt thì giở lên xem. “Máu… trời ơi máu!” Nhỏ thì thào trong cổ họng bằng hơi gió.
Hoảng sợ, nhỏ liền ngồi bật trở dậy, giật mình thấy má nhỏ cũng quay lại nhìn với vẻ ngạc nhiên. Không biết vì hoảng sợ hay vì mắc cỡ mà nhỏ một tay bịn háng một tay kéo mền lại che đậy, nhưng tất cả mọi sự đều không qua mặt má của nhỏ, bà bước tới vuốt đầu cô con gái, mỉm cười nói, “Con gái lớn rồi, ngủ không ý tứ gì hết, lỡ có người vô tình bước vào thì sao…” Bà cố tình như không đề cập vết máu còn loang lỗ ở bên dưới mà vừa rồi đã thấy, trong thâm tâm của bà cứ tưởng nhỏ Lam “tới tháng” không thôi.
Nhỏ Lam không nghe má nói gì tới sự sơ xuất ái ngại của người con gái thì cũng đỡ lo và khỏi mắc cỡ, nhưng vẫn còn đang thắc mắc vì cớ sao mà nhỏ lại nằm trên giường, cửa mình thì đang đau rát và xuất huyết. Nhỏ nhớ lúc nãy nhỏ đã đóng và khóa cửa lại để tìm vết ngứa, rồi nhỏ thấy cây viết bay lơ lửng trên không, vậy sao bây giờ lại nằm đây cửa mình lại đau rát và chảy máu. Bao thắc mắc vẫn chưa được câu trả lời… nhỏ ngã người ra giường châm mẫm.
Khi má của nhỏ trở ra thì nhỏ mới nhớ lại chuyện lúc nãy, chợt rùng mình thấy sợ, sợ căn nhà này có ma, mà cũng ngộ bao năm qua sống ở đây nhỏ có thấy gì đâu. Tuy lo lo trong lòng, nhưng nhỏ vẫn vội vã đi tắm rửa cho sạch sẽ và định bụng sẽ thuật lại hết cho má của nhỏ nghe…
Còn hắn lúc đó trần truồng bước sau lưng má nhỏ Lam, rồi phóng xuống cầu thang, băng qua dãy phố đông người chật hẹp, chạy thụt mang sang mấy con hẻm để về tới nhà. Vội vã xông lên nhà tắm, hắn đóng sầm cửa lại. Từ từ hắn hiện thân trở lại, bàn tay, khuôn mặt, cánh chân… Chợt nhìn trong gương hắn thầm nghĩ: May mắn thay! Không bị trễ…