Người trong giang hồ
Chương 14
Hai bàn tay đang siết chặt vào nhau, từng hơi thở gấp gáp tuy nhanh nhưng lại cùng chung nhịp, tiếng thở ngày càng lớn dần, mồ hôi bắt đầu tuôn ra lấm tấm trên đôi thân thể trần trụi không tí trang phục, chỉ còn cái quần lót vẫn còn đang mắc ngang đôi chân dài trắng nghếu của cô. Tay anh đưa dần về phía vùng tam giác bí ẩn nhưng đầy khoái cảm ấy, hai ngón tay khẽ miết nhẹ vào nơi ẩm ướt ấy, tiến rồi lùi rồi tiến sâu vào trong, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vừa dâm đãng vừa đáng yêu của cô gái trẻ phát ra đều đều theo từng chuyển động của bàn tay hư hỏng ấy.
Môi và lưỡi của đôi trẻ vẫn không rời nhau, dính chặt lấy như hai cực ngược chiều của nam châm, không ngừng mút lấy lưỡi của đối phương. Làn da trắng như tuyết, mịn màng của nàng được vuốt ve khắp nơi, khoái cảm dâng trào trong người cả hai. Mùi hương từ nàng thơm ngào ngạt, chàng trai rời môi cô cúi xuống cổ mà hít vào, hôn lấy cổ cô, như ăn lấy những hương thơm ngọt dịu ấy vào trong bụng một cách đầy tham lam.
Cô gái lúc này người như tê liệt không còn một chút sức, tay chân cô như đang bay lên không trung, cứ căng ngực ra cho anh bú. Vú cô to tròn, chắc nịch, đầu vú hồng hào pha vào một bầu ngực trắng nõn, đầy đặn. Đôi gò bồng đào được anh nâng niu và dùng lưỡi phiêu lưu dọc khắp nơi trên vú rồi dừng lại ngay đầu ti mà mút, lưỡi anh di chuyển nhanh chậm liên tục làm cô gái không khỏi rên thành tiếng, tay phải anh vẫn giữ phía dưới cô, giữ sẵn chỗ cho thứ khác to hơn tiến vào.
Anh đứng thẳng dậy, mút hai ngón tay dính đầy nước từ khe nước ngọt ngào hương sữa của cô làm cô ngại ngùng quay đi. Anh chống hai tay ngang hông, chĩa thẳng “vũ khí” về phía cô một cách hùng dũng, thân thể anh cường tráng, trên da anh mang nhiều hình xăm rồng tuyệt đẹp. Những con rồng đường bệ, uy nghi bay lượn giữa những đóa hoa mai đầu xuân tuyệt đẹp chạy dọc cánh tay anh. Cô gái hiểu ý liền tiến lại cầm lấy dương vật anh mà sóc, rồi cô há đôi môi xinh xắn ra mút lấy đầu khấc của anh, làm anh khẽ run người.
Cô mút hết nước trên đầu khấc rồi há miệng ngậm sâu hết cả thân cặc vào trong và mút mạnh làm anh chàng sướng đảo điên hai ghì chặt đầu cô, thân dưới tự ý chuyển động ra vào miệng cô là cô nghẹt thở chỉ biết há miệng chịu đựng những cú thúc của con cặc vào cổ họng dâm đãng của mình. Cô gái lúc này bị thân thể cường tráng của anh thanh niên áp chế, toàn bộ thân anh đang trên cô, thứ đó đang nóng ran trước cửa mình cô, sắp vào trong.
Chậm chậm thứ nóng ấm ấy chui vào trong cô, nó đi tới đâu từng bó cơ bên trong cô hút chặt đến đấy, không ngừng co bóp, làm cả hai phải rên rỉ. Quạt trần trên phòng vẫn quay đều đều nhưng không thể làm nguội đi không khí nóng rực trên giường của đôi trẻ. Anh với tay lên vuốt má cô người yêu xinh xắn, thục nữ đang lõa thể tận hưởng khoái lạc với mình. Cô đẹp mê hồn, nở nụ cười hiền rồi hôn anh.
“Anh yêu em Mỹ Anh…” nước mắt ở khóe mắt anh chảy nhẹ ra, lăn dài trên má…
“Anh Đại, anh Đại…”
Hùng “boxing” lay gọi Trần Đại dậy, khuôn mặt vẫn còn dư âm vết thương của trận chiến mấy hôm trước.
“Thằng Ngọc mới gọi thưa anh, nó nói mọi thứ đang đúng như kế hoạch mình vạch ra từ đầu. Tụi Tám Sọ đang kéo gần tới cửa club mình rồi anh”
Mơ hồ tỉnh giấc từ giấc mơ về người mà đã lâu anh không thể quên, Trần Đại lấy tay dụi dụi mắt rồi đứng dậy, vết thương của anh chỉ mới vừa khép miệng, ngứa ngáy vô cùng. Anh đứng dậy xoay vai, lắc lắc cổ kêu răng rắc.
“Chú cho đám anh em chuẩn bị đi, chuyến này mình đánh lớn.” Trần Đại vừa mặc lại áo khoác vào vừa nói.
“Dạ”
Đang ở quán bida thuộc khu vực quản lý chỉ cách vũ trường “Mi Nhon” tầm 50m, cả đám Trần Đại đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ điều động là có thể quyết chiến. Hùng nhanh chóng vào việc, tay chân Hùng thoăn thoắt, chia người kỹ càng cho từng tổ đội xuất quân. Quân sẽ chia làm hai nhánh đồng loạt tiến công, đầy đủ hàng trong tay.
“Nhóc Sơn, nhóc Thẹo hôm nay hai chú mày đi theo anh Lâm “ba gác” nghe! Đánh an toàn thôi, đừng có hiếu thắng quá, hậu quả khôn lường đó.” Trần Đại nói, đặt tay lên vai Sơn.
Nghe tới tên mình Lâm ba gác đang cầm cây cơ trong tay nhìn qua, dáng vẻ Lâm đúng là sinh ra để làm giang hồ. Với khuôn mặt ưa nhìn pha nét đểu cáng của một tay sát gái, thân hình vừa phải không quá đồ sộ. Lâm nhanh vô cùng, hai tay hắn đều thuận cả, hai tay hai dao cứ lao vào chém là không biết đường mà đỡ. Từng chạy xe ba gác, xếp sòng có tiếng trong khu, không ai là không biết tên giang hồ trẻ tuổi Lâm ba gác trong khu.
“Nghe lời anh, giết thằng đầu trâu Phong Lân thì mày vẫn chưa là gì đâu, nghe chưa?” Mắt Trần Đại nghiêm nghị, toát lên vẻ mạnh mẽ làm cho người trước mặt phải nhún nhường.
“Dạ thưa anh!”
“Trông coi tụi mới cẩn thận nha Lâm, anh đi đây!” Trần Đại môi ngậm điếu thuốc với tay nói với Lâm ba gác.
“10 Phút nữa cho anh em xuất phát nghe! Tụi tao đi trước.” Hùng “boxing” dặn Lâm.
“Anh yên tâm.” Lâm ba gác lúc này đã bỏ cây cơ xuống, lấy vải quấn quanh tay để khi ra “chơi” dao không trơn tuột.
Lâm hất hàm về phía hai thằng lính được chính đại ca tuyển thẳng rồi giao cho mình huấn luyện.
“Hai thằng mày là Sơn với Ba Thẹo gì đó hả? Lâu rồi không thấy thằng nào được đích thân anh Đại mời vô. Tụi mày là hàng “tuyển” đó.”
Lâm ba gác lại gần, hắn nâng mặt từng thằng lên, hết bóp mặt rồi tới bóp tay rồi sờ khắp người hai tên thiếu niên giang hồ.
“Tụi mày tướng tá săn chắc đó, lài còn đẹp trai. Tụi mày bao nhiêu tuổi rồi nhóc?” Lâm ngồi xuống châm điếu thuốc.
“Dạ em 14.” Sơn nói…
“Em 15 gần 16 rồi anh Lâm.”
“Cũng cỡ tuổi tao hồi mới ra chơi. Nghe nói mày là thằng lụi chết thằng Phong Lân thứ dữ đó hả?” Lâm rít một hơi thuốc.
“Nó đó anh, tối đó bọn em tưởng là xong rồi thì nó lù lù phi ra lụi một phát thằng già đó chết tươi!” Ba Thẹo nói, tay chân diễn tả lại tối hôm đó.
“Dữ dội ghê! Mà nói xàm vậy đủ rồi, hai thằng mày chuẩn bị đi. Lát nữa đi xuống hàng dưới đứng, đứng hàng trên tụi mình chịu không nổi sức tụi nó đâu.”
Lâm đứng phắc dậy huýt sáo ra hiệu, nhất thời có hơn tên mặt mũi gan lì, đều ở độ tuổi xuân xanh đứng dậy. Lâm đi đầu kéo theo đám lính trẻ tiến thẳng địa bàn Tám Sọ.
Trần Đại cùng Hùng “boxing” và vài anh em cộm cán chạy bộ ra tới vũ trường vừa kịp lúc đám Tám Sọ chuẩn bị xông vào. Trần Đại hít một hơi hét lớn:
“THẰNG CHÓ GIÀ TÁM SỌ MÀY TỚI ĐÂY TÌM CHẾT HẢ???”
Bị tiếng chửi của Trần Đại thu hút, cả đám Tám Sọ đang chuẩn bị lao tới thì quay sang sợ xanh mặt khi thấy Trần Đại vẫn còn đang đứng sừng sững, không sứt mẻ một tí nào như tin đồn. Tám Sọ nuốt nước bọt, hơi hoảng hốt nhưng hắn nhìn lại xung quanh, đám đàn em đang dõi theo hắn. Lấy lại tinh thần, Tám Sọ đứng thẳng, ưỡn ngực lên chĩa dao về phía Đại đang đứng.
“Đúng lúc lắm con chó, tao… tao… tao tới… tìm mày mà thằng con trời!”
“Gan mày lớn vậy, tao chưa tìm tới nhà mày mà mày dám tới kiếm chuyện với tao hả?”
“Mày nói gì thằng nhóc con, để coi hôm nay tao có chém chết con mẹ mày không? Tụi bây có muốn chơi con mẹ thằng Đại không?” Tám Sọ quay qua hỏi đám đàn em.
“Chơi!!!” Đám đàn em đồng loạt đáp, vang cả một khu phố.
Biết sắp có đánh nhau người dân xung quanh đóng rạp hết cửa lại, ở yên trong nhà, vài người thì hé cửa sổ ra để sẵn sàng xem du đãng thanh trừng nhau. Trần Đại mặt lạnh tanh lấy điếu thuốc ra hút. Lúc này Lý Ngọc cũng bước ra cùng đám anh em Tuấn “voi” tất cả đều đi tay không. Hai tên cảnh sát Trần Đức Phong và Nguyễn Hoàng Anh cũng đang hồi hộp trốn gần đó, súng kề sẵn trong tay sẵn sàng bắn chỉ thiên để giải tán đám đông và bắt vài tên đầu sỏ về đồn để thị uy.
“Bây giờ sao đây sếp?” Hoàng Anh xót ruột…
“Bọn nó sắp giết nhau tới nơi rồi…”
“Cậu gọi về đơn vị chưa? Gọi người ra gấp!”
“Em gọi rồi sếp ơi, nhưng sắp đánh giết tới rồi, mình đứng im nhìn sao?”
“Đây là chỗ làm ăn của tao, mày kéo người lại là có gì hả Tám?” Lý Ngọc la lớn lên cố ý để cho ai đó nghe thấy.
“Giang hồ già như mày mà cũng bày đặt kéo người đi quét địa bàn hả?” Lý Ngọc phun nước bọt xuống đất cố ý sỉ nhục Tám.
“Mày chết mẹ mày đi thằng chó bốn mắt” Cường “mụn” chửi.
“Mày muốn đòi lại ổ đĩ của mày hả thằng chó đẻ mặt mụn? Mặt mày còn nhiều lỗ hơn cả mặt đường nhà tao, gớm chết mẹ.”
“Đụ má tao giết mày” Cường mụn xách dao lao về hướng Lý Ngọc.
“Yaaaaa, con chó chết đi” Cường chém xuống nhưng bỗng có gì đó chặn hắn lại.
Hắn thấy thân thể hắn như đang bay lên không trung rồi tiếp đất bằng lưng một cái rầm, rồi bất động. Thì ra trong lúc hăng máu hắn bị Tuấn “voi” với tấm thân nặng gần một tạ tông một phát với tốc độ cao. Cường mụn bị húc văng làm đám đàn em Tám Sọ sĩ khí xuống thấp chưa từng thấy.
“Tên to con đó mạnh khủng khiếp!” Hoàng Anh nói.
“Tụi nó không đánh giết nhau đâu” Đức Phong nói, tay vẫn cầm chắc khẩu súng…
Tài “não” nói nhỏ với Tám Sọ: ” Sao giờ anh, tụi nó đông đủ vậy nhắm chơi lại không?”
“Đụ mẹ mày, chơi lại chứ sao không, mày dắt đám tụi nó lên chém đi, nhanh lên!”
“Tiến lên tụi mày, chém chết mẹ tụi nó!!!” Tài “não” rống lên.
“Chém được Trần Đại một nhát tao cho mỗi thằng năm chục ngàn!!!”
“CHÉM!!!” Cả đám nghe thấy tiền bỗng quên đi bớt nỗi sợ tên hộ pháp bên phía Trần Đại, đồng loạt xuất kích.
“Giết Trần Đại, nó đang là phế vật rồi lo gì!”
“Giết Trần Đại!!! Chém!!!”
Vài tên tép riu nghĩ rằng Trần Đại trọng thương sau cuộc hỗn chiến nên muốn thử vận lao tới lấy máu y. Trần Đại nhìn đám tép riu lũ lượt lao tới liền cười nhẹ, tay phải thu về ngang hông, tay trái y xoay đưa lên thủ thế ngang mặt. Hai chân Đại nhanh như cắt lao lên, tay phải cứ thế từ hông đưa lên mặt đối thủ rồi thu về, cứ thế vài chục lần như vậy thì dưới chân Đại đã nằm rạp hàng tá tên, răng môi lẫn lộn.
“Đó là Trần Đại đó sao, bá đạo quá!” Hoàng Anh thốt lên.
Đôi mắt Trần Đại đỏ rực, khí thế ngút trời làm đám ma cô loi choi chùn bước không dám tiến lên tiếp. Tám Sọ nhìn thấy thế cũng nuốt khan, má phải hắn cứ giật giật lên trông rất kinh dị. Trông tên Trần Đại không có tí gì gọi là bị thương thập tử nhất sinh cà.
“Lên hết một lượt đi, thằng chó đó chỉ đang giãy giụa hù tụi mày thôi, nó kiệt sức rồi!!!”
Nghe Tám Sọ nói có lý, đám thanh niên lại muốn lao lên thử sức, đồng loạt đưa dao về phía Đại.
ĐOÀNGGGGG!!!
“TẤT CẢ ĐỨNG IM!!!”
Sau tiếng súng đám giang hồ bị giật mình đưa hai tay lên che đầu, từ phía sau hai cảnh sát mặc thường phục tay cầm súng tiến lên, chĩa súng thẳng về đám côn đồ.
“Thằng nào nhúc nhích tao bắn bể đầu, bỏ hàng xuống lẹ!!” Đức Phong hét lớn, giọng ông lớn tới đinh tai nhức óc.
“Bỏ… bỏ… vũ khí xuống lẹ lên! Cảnh sát đây!!” Hoàng Anh chĩa súng vào một vài tay giang hồ ở gần.
Bị họng súng chĩa vào mặt vài tên run rẩy bỏ hàng xuống tay giơ lên trước mặt một cách ngoan ngoãn. Tám Sọ thấy không ổn liền hạ dao, đi về phía hai cảnh sát.
“Bình tĩnh đi sếp, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, khà khà khà…”
“Đứng yên, mày lại gần tao bắn bể đầu! Tránh ra!” Đức Phong dõng dạc hét lớn.
“Sếp à! Tụi du đãng này từ đâu trên trời xuất hiện phá cơ sở làm ăn của anh em tụi tôi! Sếp lần này phải làm rõ cho bọn em nhé sếp!” Lý Ngọc vừa tiến tới chỗ Trần Đại vừa nói, tay chân hắn linh hoạt vừa nói vừa múa tay múa chân, câu từ rõ chữ, đanh thép sắc lẹm làm đám giang hồ Tám Sọ sợ bị bỏ tù mọt gông vì rõ rành rành là chúng kéo tới phá quán người ta.
“Đừng tưởng tụi anh vô can, cũng đã đả thương người ta rồi còn gì!” Đức Phong nói.
“Sếp à, nói vậy là vô trách nhiệm đó sếp. Không phải lúc nãy hai sếp núp đằng đó nhìn thấy là tụi nó lao lên dùng hung khí muốn tấn công trước mà. Tôi chỉ tự vệ thôi sếp.” Trần Đại vừa nói vừa giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội.
Bị tên giang hồ nắm thóp, Đức Phong chỉ biết im lặng nuốt cục tức xuống cổ.
“Thằng chó này mày đừng có mà múa mép!” Cường “mụn” vừa ôm lưng vừa hét lớn.
Đức Phong biết rõ đã trúng kế Lý Ngọc đành phải ngả theo hướng của hắn.
“Tất cả bỏ hung khí xuống đất rồi nằm xuống mau lên!!” Đức Phong…
“Tụi mày không nghe sếp nói hả? Nằm xuống!” Tám Sọ quay qua hét lớn.
Đám đàn em liền nằm rạp ra đất, hai tay đặt trên đầu một cách ngoan ngoãn. Tám Sọ vẫn đang đứng trước họng súng của Hoàng Anh và Đức Phong, mồ hôi hắn đổ không ngừng.
“Hiểu lầm thôi sếp, bây giờ tụi em về liền đây.”
Vừa dứt câu Đức Phong đã lao vào còng lấy hai tay Tám Sọ lại rồi ghì xuống đất, tên Tám chỉ kịp ớ lên một tiếng, còng số tám đã siết chặt tay hắn. Lúc này đội chi viện của cảnh sát hình sự khu vực cũng ập tới mở cửa tràn ra nhanh chóng còng tay các tên còn lại.
“Mời anh Ngọc, Đại và các thành phần liên quan theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai phục vụ công tác điều tra.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đều là dân làm ăn tuân thủ pháp luật nghiêm minh mà sếp!” Lý Ngọc nói.
“Mấy đứa ở nhà coi nhà bọn anh đi một lát rồi về nhé!” Trần Đại lấy điếu thuốc ra ngậm rồi cùng Lý Ngọc leo lên xe cảnh sát.
Tám Sọ bị còng chặt trên xe tuần tra vương ánh mắt tức tối đằng đằng sát khí về phía bọn Trần Đại. Hòa chó điên ngồi cạnh cũng thở dài ngao ngán, tên Cường “mụn” vừa ra sân đã bị quái vật bên phía Trần Đại húc văng làm hắn mất mặt quá thể trước đám tay chân cũng trầm ngâm không nói. Tất cả đều được trung chuyển về đồn cảnh sát để làm việc.
Trong lúc lộn xộn xảy ra trước vũ trường “Mi Nhon” nổ ra thì toán lính trẻ băng Trần Đại do Lâm ba gác đi đầu đã đi sâu vào trong lãnh địa của Tám Sọ. Khí thế ai nấy cũng ngút trời.
1 ngày trước…
Trần Đại khắp người vẫn còn băng bó ngồi trên giường tập hít thở, Hùng “Boxing” và Tâm “Mắt lộ” cũng là thương binh đang ngồi hút thuốc cắn hạt hướng dương bên cạnh. Lý Ngọc trầm ngâm uống ly rượu whisky cùng vài viên đá trong cái ly thủy tinh sang trọng tại club “Mi Nhon”.
“Thằng nhóc Sơn đó đúng là nhanh trí thiệt, biết tiến biết lùi đúng lúc thật…” Tâm nói.
“Thằng đó đúng là có tố chất giang hồ, nó tuy non choẹt nhưng lúc đụng chuyện thì bản mặt nó lạnh tanh, ra tay dứt khoát, bản lĩnh.” Hùng Boxing nói.
“Tên nó là Thái Sơn hả anh Hùng?” Lý Ngọc đặt ly rượu lạnh xuống rồi hỏi.
“Ừa, chú mày sẽ gặp nó sớm thôi. Anh Đại cho nó vào đội của thằng Lâm rồi.”
“Đội của thằng Lâm hả?” Tâm mắt lộ bất ngờ hỏi lại.
Hùng “boxing” gật đầu, rồi hút một hơi thuốc.
“Thằng Lâm trước giờ nổi tiếng khắc nghiệt với ma mới, khó khăn cho thằng nhóc đó rồi đây.”
“Vậy cho nó có tính thử thách chứ. Anh Đại tính hết rồi, mày lo làm gì?”
“Trước mắt có chuyện quan trọng anh cần bàn với các anh em”
Trần Đại mở mắt ra, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tin chúng ta bị thương chắc chắn sẽ sớm lan truyền qua cho bên tụi thằng Tám thôi…” Đại nói.
“Tụi nó sẽ sớm tấn công…” Lý Ngọc tiếp lời.
Trần Đại gật đầu, anh đứng dậy tháo băng quấn tay ra để lộ vết khâu còn mới nguyên trên tay đang khép miệng.
“Đúng vậy, với bản tính nóng vội ngông cuồng của thằng Tám thì chắc chắn nó sẽ tấn công ngay.”
“Nó cũng nhất định sẽ không nhờ vả gì thằng anh nó đâu anh, nó vốn là thằng tham lam nên chắc chắn nhân cơ hội này để vừa chiếm địa bàn vừa tạo thanh thế trên giang hồ.” Lý Ngọc nói, giọng Ngọc nhẹ nhàng nhưng từng lời hắn nói đều có sức nặng và khắc sâu và tâm trí người nghe làm Tâm mắt lộ và Hùng boxing gật gù theo từng câu.
“Đúng là không gì qua được cái đầu của chú.” Trần Đại vỗ vai Lý Ngọc.
“Tám Sọ sẽ đơn độc dẫn đại quân tấn công chúng ta. Tụi nó sẽ quyết tâm đòi lại cái vũ trường đang ăn nên làm ra ở địa bàn mình. Ngọc cho bố trí thằng Tuấn “voi” cùng đám cận vệ của nó để tăng cường sức mạnh. Còn Hùng đêm đó sẽ theo anh bọc hậu gây bất ngờ cho thằng Tám yếu bóng vía đó…”
“Dạ anh!” Hùng đáp.
“Em thấy bị thương còn chưa khỏi, nếu thằng Tám làm liều thì cũng khó cho anh.”
“Không sao, vài ba vết chém cỏn con này có là gì.”
“Em thấy anh chỉ nên ra mặt khiêu khích nó thôi, chỉ cần nó động dao thì sẽ có “người” lo cho nó ngay.”
“Người nào lo cho nó? Ai?” Hùng boxing” hỏi.
“CÔNG AN!” Lý Ngọc nói, hắn nở nụ cười gian manh.
Trần Đại cũng bật cười theo.
“Thằng này đúng là thông minh thật.”
“Công an ở đâu ra vậy? Là sao?” Tâm mắt lộ và Hùng trố mắt nhìn nhau.
“Chuyện công an tìm tới địa bàn chúng ta để dò la tin tức chỉ là chuyện sớm muộn. Có thể hôm nay hoặc là ngày mai bọn chúng sẽ tới, chúng ta chỉ cần dụ chúng tới gần lúc bọn Tám tấn công là xong.”
“Nếu lỡ công an tới trước khi tụi nó tấn công thì sao?” Tâm hỏi.
“Mình có thể hẹn lại vào hôm sau, quyền công dân cả mà.” Lý Ngọc giải thích.
“Vậy lỡ tụi nó tấn công trước khi tụi công an tới thì sao?” Hùng boxing thắc mắc.
“Tin anh Đại bị thương là tin nội bộ chỉ có đám sát thủ hoặc tay chân thằng Tám mới biết thôi. Sau khi biết tin thì hôm nay ít nhất thằng Tám cũng phải đợi trời tối mới dám xuống tay. Chỉ có thể là tối nay hoặc tối mai là thằng Tám sẽ tiến quân. Thằng đó nóng tính lắm, không kiên nhẫn được lâu đâu…”
“Trước mắt chúng ta sẽ chuẩn bị như theo kế hoạch Lý Ngọc đề ra…” Đại nói.
“Chưa đâu anh, ngoài ra mình sẽ cho tụi thằng Lâm dắt đám nhóc đi quậy khu tụi thằng Tám. Chiếm được cái nào thì giữ, mục tiêu chính vẫn là quậy cho nó cắm đầu, bắt buộc nó và thằng anh nó không dây dưa nữa trong cuộc chiến này. Mình sẽ ép nó phải bỏ thế phòng thủ mà quay qua chủ động tấn công để trả thù…”
“Diệu kế, thằng này nó nguy hiểm quá đi!” Hùng “boxing” vỗ đùi Lý Ngọc cái chát để tán thưởng.
“Ư…” Lý Ngọc la lên thành tiếng, máu loang đỏ một vùng cái quần tây xám mà Ngọc đang mặc.
“Anh này… khen hơi… đau rồi… đó” Lý Ngọc nở nụ cười ghê gớm, hai hàm răng cắn chặt hai chân mày hắn giật giật chịu đựng.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!!!”
“Sau… khi tụi thằng Tám quậy ở vũ trường bị cảnh sát gô cổ thì chúng ta trăm phần trăm cũng sẽ bị triệu tập về đồn để lấy lời khai. Lúc đó khi địa bàn tụi thằng Tám bị phá chúng ta cũng sẽ có bằng chứng ngoại phạm nếu cảnh sát có hỏi.”
Lâm ba gác nghe theo chỉ thị của Trần Đại và Lý Ngọc đã dẫn đội quân trẻ dưới trướng hắn tiến sâu vào địa bàn Tám Sọ. Quậy tan nát ở mỗi nơi mà dấu chân đám lính trẻ để lại. Vừa được tham gia trận chiếm địa bàn lần đầu tiên, Thái Sơn và Ba Thẹo hăng máu tột độ, luôn xông xáo chạy đi đầu để đột kích, ra tay dứt khoát không ngại va chạm.
“Đi theo Tám Sọ là sai lầm rồi mấy thằng chó, tụi mày ăn cứt hết đi!!!” Lâm ba gác hét lớn, hắn đạp đổ cả bàn bida lớn trong quán của đối thủ.
Khung cảnh hỗn loạn vô cùng, đám ma cũ được đích thân Lâm huấn luyện cũng cho thấy sự gan lì không kém cạnh. Chúng ra tay đánh đập dã man những tên gác cửa của băng Tám Sọ. Trên đà hưng phấn khi lần lượt các quán nhậu, bida trên địa bàn Tám quản lý bị quét sạch, Lâm quyết định sẽ dắt đám anh em đánh chiếm luôn sòng bài lớn mà Tám Sọ đóng quân, đầu não của địa bàn Tám Sọ tại khu Da Heo.
Sòng bài không tên này nằm khá sâu so với các cơ sở khác của Tám để tránh ánh mắt của công an và dân địa phương. Đây là nơi lui tới quen mặt của nhiều tên giang hồ từ đám cắc ké, du thủ du thực cho tới đại bàng, tay to mặt lớn của thành phố. Nơi này có lối vào khá hẹp và hai bên đều là đường cụt, chỉ có duy nhất một lối vào. Đám lưu manh trẻ tuổi hăng máu chia người đi vào lối đi hẹp của sòng bài, tiếng chạy rầm rập cả khu. Lâm ba gác anh dũng đi đầu, hai tay hắn cầm hai dao, lưỡi dao đã nhuốm sẵn máu tươi của kẻ thù. Lâm dắt theo đám nhóc đi xồng xộc vào thẳng cửa, cánh cửa sắt kéo đóng im thin thít. Cả đám dùng sức tông cửa, có người thì đạp, tiếng cửa sắt va chạm kêu liên tục.
“Đụ má tụi mày, tao vào được tao giết sạch!”
“Đẩy mạnh lên!!!”
“Tông bể cửa nó ra!!!”
Hì hục mãi cửa cũng bị đẩy ngã, tiếng rầm vang ra khi cánh cửa rơi xuống nền nhà vang vọng cả khu. Đám thanh niên trẻ tuổi hăng máu lao vào như thiêu thân, tay tên nào cũng lăm lăm mã tấu, sẵn sàng lấy máu bất kỳ tên nào cản đường. Bên trong sòng bạc trống trơn chẳng có nổi một ma nào phản kháng. Lâm ba gác chạy lục lọi xung quanh, quả thật không tên nào ở đây.
“Chắc có lẽ tụi nó hay tin nên giải tán trốn hết rồi” Lâm nghĩ bụng.
Lâm đứng lên một bàn poker giơ dao lên trời.
“Tụi chó má đó nghe tiếng anh em mình tới chơi nên cụp đuôi bỏ chạy hết rồi!!! Tụi mày đi lục xung quanh, tìm được gì thì của tụi mày hết!!!”
Thái Sơn với Ba Thẹo vốn không ham mê vật chất dù xuất thân nghèo khó, cả hai rủ nhau ra ngoài tìm một góc mát mẻ hút thuốc. Luồn lách qua con đường hẹp vào sòng bạc, cả hai ngồi ở một bậc thang cách đó vài căn nhà, lau mồ hôi rồi ngước lên nhìn trời đêm, không gian tĩnh lặng đến lạ chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm rang trong các bụi rậm, tiếng gió khẽ đung đưa các cành cây, tiếng thở dài của hai tên côn đồ trẻ tuổi đang ngồi bên hiên nhà.
“Hôm nay đúng là náo nhiệt thiệt ha! Lần đầu đi đột kích hưng phấn ghê!” Ba Thẹo nói.
“Bây giờ tụi mình không còn là bụi đời đầu đường xó chợ nữa rồi.” Sơn ngậm trên môi điếu thuốc nói.
“Nhờ có anh Đại mà bây giờ cả đám có chỗ ăn ở đàng hoàng…”
“Vậy nên giờ mình phải ráng hết sức để báo đáp ân tình của ảnh thôi…”
Thái Sơn lấy điếu thuốc ra mời Ba Thẹo, Ba Thẹo châm thuốc cho cả hai cùng hút.
“Hôm nay so với lần đầu tiên tao chém người đúng là khác xa. Mặc dù vẫn còn sợ nhưng nó sảng khoái lắm.” Ba Thẹo nói.
“Không chém nó thì nó chém mình. Em giờ cũng tập ra tay dứt khoát hơn, chém cho đau chứ không chết.”
“Trăng đêm nay đẹp ghê mậy, vừa sáng vừa tròn.” Ba Thẹo ngửa đầu ra sau nhìn lên trời, rít một hơi thuốc.
“Hôm nay rằm mà, trăng không tròn sao được…” Làn khói bay bồng bềnh qua mũi Thái Sơn khi nó nói chuyện.
“Người ta kể trên mặt trăng có ông Cuội và bà Hằng đẹp lắm, ông đó sướng mậy, bị nhốt chung với gái đẹp chắc ngày nào cũng đụ bả hắc hắc hắc.” Ba Thẹo cười rồi nói.
“Chắc vậy thật, gái mà thằng nào không ham.”
Cách đó không xa ở lối vào khu sòng bạc, tiếng chân rầm rập tiến tới, tiếng người đốc thúc, hú hét vang dội lại chỗ hai thiếu niên trẻ. Cả hai im lặng hướng mắt về phía phát ra tiếng động, thầm nghĩ chắc là đám Lâm ba gác đang vui nên chạy ra ngoài làm loạn tí ấy mà. Nhưng lát sau một toán giang hồ bặm trợn thứ thiệt xuất hiện với đầy đủ hung khí trong tay, đi đầu là vài tên trông rất có số má. Số lượng đám giang hồ này cũng không ít, đủ để quét sạch vài chỗ làm ăn. Giật mình, hai thằng liền dập thuốc rồi chạy lại núp vào một bờ tường gần đó nghe ngóng.
“Đụ má chết rồi, tao biết thằng đi đầu là ai… Chuyến này không lành rồi!” Ba Thẹo nhận ra tên cầm đầu, hốt hoảng mặt cắt không còn giọt máu.
“Ai vậy anh Ba? Băng thằng Tám hả? Băng thằng Tám làm gì có ai bặm trợn như thằng đó?” Sơn nói.
“Thằng đó là Đức “cống”, tay cơ bắp đệ tử của Hiếu “nhỏ” chứ ai. Một tay tên đó dọn dẹp mở rộng địa bàn khu Da Heo ngày trước rồi bàn giao cho Tám Sọ đó. Giang hồ thứ thiệt.”
“Nếu vậy bây giờ phải tìm đường chạy vô báo tin cho đám anh em, nếu không bị tụi nó úp chỉ có chết hết.” Sơn nói, song đứng lên định chạy đi.
Ba Thẹo nắm lấy tay Sơn, ghì nó ngồi xuống.
“Không kịp đâu, chuyến này kế hoạch của tụi mình bị ông Hiếu bắt bài rồi, mình chạy vô đó chỉ có nộp mạng.”
“Nhưng nếu không đi, đám anh Lâm bị nó chém không ra hình người luôn.”
“Bây giờ tao với mày chạy về bên Mi Nhon nhờ anh Tuấn Voi cho người ra chi viện, chứ tao với mày sao mà cứu được cả đám.”
Thái Sơn lòng như lửa đốt, nó muốn chạy vào đánh lạc hướng đám lính băng Hiếu “nhỏ” cảnh giới cho đám anh em đang còn kẹt lại bên trong nhưng Ba Thẹo nói cũng có lý.
“Ok, bây giờ anh chạy lẹ về bên Mi Nhon báo tin, em sẽ tìm cách đi ngược vào sòng bài báo tin cho đám anh em.”
“Không được, mày bị tụi nó giết mất.”
“Chỉ còn cách này thôi anh!” Thái Sơn hét lớn.
“Không lẽ đứng nhìn đám anh em bị tụi nó lột da sao!”
“Anh đi lẹ đi, không chần chừ nữa.”
“SƠNNNNN!!!”
Nói dứt lời Thái Sơn chộp ngay con dao nó để trên bệ đá lúc nãy ngồi nghỉ hút thuốc rồi cắm đầu chạy thục mạng về phía sòng bạc đám giang hồ đang tiến tới. Ba Thẹo cũng đi theo hướng ngược lại chạy về phía địa bàn Trần Đại để gọi chi viện. Vào ngày rằm hôm nay, ánh trăng ấy sẽ chứng kiến đám giang hồ khu Da Heo tắm máu nhau không thương tiếc…
…
Còn tiếp…