Người trong giang hồ

Chương 7



Phần 7

Băng Cường “mụn” quay về điên tiết nhưng hắn biết mình đang ở thế bị động nên chả dám lao vào trong, làm vậy khác nào tự sát. Đám đàn em bị thương lần lượt bị đạp ra ngoài sảnh té sõng xoài, máu me vương vãi. Hắn hận bản thân không dám xông vào, đành dùng võ mồm chửi cha mắng mẹ Trần Đại. Hắn bước xuống xe rống lên như con chó điên, nước miếng văng tứ tung, đầu hắn nổi cả gân thấy rõ, đỏ cả mặt.

“Thằng chó đẻ Trần Đại, thằng hèn, mày chơi trò tiểu nhân để đá chén cơm của tao. Con gái mẹ mày mà còn sống tao sẽ đụ nó tét lồn rồi quăng cho đám đàn em thụ tinh cho nó để nó lại đẻ ra thằng tạp chủng súc sanh thứ hai như mày… khạc phụt”

Những câu chửi của hắn cay nghiệt, bỉ ổi vô cùng làm đám đàn em Trần Đại nóng máu. Trong đó có thanh niên trẻ tên Đạt, hay còn gọi là Đạt “thợ mộc”, đi theo Trần Đại cũng vài năm, hắn ngưỡng mộ Đại ghê gớm lắm, nghe thắng Cường xỉ vả anh mình, nó giận lắm. Nó vớ ngay cây dao bấm, lăm lăm định bước ra cho thằng mặt mụn đó vài vết sẹo để đời. Bước tới gần cửa nó bị Hùng “boxing” chặn lại, nó có ý muốn sấn tới, Hùng nắm chặt vai nó.

“Chú mày tính ra đó lấy máu thằng Cường thay anh Đại hả?”

“Chứ còn sao nữa anh, anh không thấy nó sỉ nhục anh hai hả? Để em chơi chết mẹ nó”

“Bình tĩnh đi, để cho nó chửi nghe cũng vui tai mà, có chết ai đâu, hề hề”

“Công nhận thằng này chửi sáng tạo nhất anh từng nghe đó, Hùng. Vừa nặng nề, tục tĩu, đầy tính sát thương…” Trần Đại nói tiếp…

“Đúng vậy, thằng này chửi nghe sảng khoái hơn tụi cắc ké kia nhiều, ăn đứt mấy bà bán cá ngoài chợ. Nghe trong giọng nó có sự cay đắng, phẫn nộ tột độ. Như một thằng ca sĩ rock đang tận hưởng giai điệu vậy đó anh.”

“Chú mày cũng văn thơ quá ha”

Quay qua Đạt “thợ mộc”, Trần Đại chìa cho Đạt điếu thuốc. Nó khẽ đặt lên môi rồi châm hút.

“Anh cảm kích chuyện chú mày lo cho anh… Nếu cách đây 4 – 5 năm trước anh đã lao ra lấy cái lỗ tai thằng khỉ đột đó rồi chẳng cần đợi đến lượt chú mày…”

“Nhưng giang hồ đã tôi luyện anh cứng cáp hơn nhiều, giữ cái đầu lạnh để mà làm việc lớn. Còn thằng kia lát nó mỏi miệng tự động ngậm lại thôi, ảnh hưởng gì đến anh em mình đâu”

Như được khai sáng, Đạt gật đầu lia lịa.

“Dạ anh nói chí phải, em còn bồng bột quá nhờ anh chỉ thêm.”

“Chú đi theo tụi anh cũng lâu, cũng đổ máu nhiều rồi. Hôm nay gọi hết đám anh em qua đây mình khui kho rượu của tụi nó uống một đêm cho đã.”

Bên ngoài sau khi đã dùng hết mọi từ ngữ dơ bẩn, tục tĩu nhất mà hắn có thể nghĩ ra nhưng không có động tĩnh gì. Cường “mụn” tức tối bỏ đi, vừa tức vừa lo lắng không biết Tám Sọ phản ứng ra sao trước tin nó để mất địa bàn ăn nên làm ra nhất của Tám vào tay thằng giang hồ đẹp mã Trần Đại.

Quả đúng như hắn dự liệu, sau khi biết tin vũ trường “Mi Nhon” nơi hắn gầy công xây dựng, nơi những con hàng ngon lành đợi hắn tới xả tinh mỗi tuần bị rơi vào tay Trần Đại. Tám không nói nên lời, hắn tung hàng chục cái tát vào mặt Cường “mụn” và đám tay chân đang quỳ thành hàng ngang trước mặt hắn. Tám tát từ đầu hàng đến cuối hàng xong hắn tát ngược lại, được một lúc hắn đứng trước mặt Cường “mụn” đạp ngay một cước giữa bụng làm Cường ôm bụng quằn quại.

“Đụ má mày sao mà mày ngu quá vậy, cái trò con nít đó mà mày cũng bị nó dụ nữa là sao? Tao cho mày ăn cơm ngon chơi gái đẹp để cái não mày đi du lịch vậy hả thằng chó?”

“Ngu cũng vừa vừa phải phải thôi, hết hai thằng em mày bị người ta dụ chém, xong tới mày bị dụ mất luôn chỗ làm ăn!”

“Mày suy nghĩ lại coi cái đầu của mày có xài được không?”

“Ui da… đại ca tha em… tại lúc đó em đang chơi con nhỏ kia… nên mất khôn…”

“Con mẹ mày, mày lúc nào cũng chỉ biết quất thôi. Đéo làm được trò trống gì”

“Cút mẹ mày đi, đừng để tao thấy mặt chó mày nữa. Biến”

Dứt lời Tám đá một đá vào chân Cường làm hắn đau điếng người. Bọn đàn em khốn khổ thấy đại ca tha tội liền ráo riết lui ra, lỡ ổng đổi ý đánh tiếp thì lại chết mẹ. Tám bần thần ngồi trên ghế, hắn biết Trần Đại trước giờ không nói hai lời. Mặc dù vẫn đang hùng cứ một cõi, lại có anh Hiếu chống lưng nhưng Trần Đại lẫn đám đàn em của hắn trước giờ nổi tiếng thiện chiến, đánh đâu thắng đó. Đại trước đó ở trong tù còn là đệ tử chân truyền của Long Thánh năm xưa một mình thống nhất giang hồ Sài Gòn, thân thế không nhỏ. Tám ôm đầu suy nghĩ, hắn dù gì cũng có số má trong khu vực, số năm ra giang hồ hơn hẳn thằng Đại đó. Nếu bây giờ hắn không làm gì thì sau này không ai coi hắn ra gì nữa. Tám chợt có một kế hoạch, một kế hoạch có thể làm cho thằng Trần Đại cút khỏi giang hồ, hoặc là cút khỏi cuộc đời này. Tám lấy điện thoại gọi cho đám Hòa “chó điên” và Tài “não” gặp mặt.

Sau khi được Trần Đại và Hùng “boxing” giải cứu khỏi vũ trường “Mi Nhon”, Thái Sơn và Ba Thẹo cầm tiền đi trị thương rồi mua đồ ăn ngon đem về cho đám anh em. Cả đám đứa nào cũng tưởng hai thằng chết rồi, còn định lập bàn thờ bên gầm cầu cho hai thằng.

“Sơn, anh Ba, em tưởng hai người chết rồi chứ, huhu” Huy khóc ồ lên…

“Em còn vẽ hình, lập bàn thờ cho hai người nữa”

Thái Sơn và Ba Thẹo nhìn qua hai tấm bìa carton được thằng ất ơ này vẽ nhố nhăng lên trông như tớ áp – phích của bệnh nhân tâm thần truy tìm bệnh nhân trốn trại hơn là hình thờ của hai đứa nó.

“Thằng khùng này, vẽ như con cặc vậy mày. Vẽ xấu vậy vong 2 ổng theo mày đó.” Kha “ghẻ”

“Ủa, ma hả, sao 2 ông nội này ở đây?” Kha “ghẻ” hốt hoảng khi nhìn thấy hai thằng bạn vẫn còn nguyên thây đi về, mặc dù trông hơi khó coi do mặt bị đánh sưng húp.

“Ma ông cố nội mày, tao nè thằng quỷ” Ba Thẹo ngồi cái ịch lên cái ghế bố sờn rách quen thuộc của nó.

“Xém nữa là thành ma rồi đó chứ” Sơn nói…

“Thôi mày ra kêu đám anh em vào đây ăn nè, tiền này của đại ca Trần Đại cho đó.”

Nghe tới hai chữ Trần Đại mặt thằng nào cũng sáng lên, chăm chú đợi câu chuyện của hai thằng kể. Đồ ăn bày ra nào là gà quay, bánh mì nóng giòn, phá lấu đủ cho cả đám no nê. Vừa ăn Thái Sơn và Ba Thẹo vừa thuật lại câu chuyện để đời trong kiếp giang hồ của hai thằng tính đến hiện tại. Kể đến đâu bọn đàn em há hốc mồm đến đó, nào là Trần Đại đẹp trai, nghĩa hiệp ra sao rồi tới anh Hùng “quyền anh” nổi tiếng đấu trường, cánh tay phải của Trần Đại.

“Hết chuyện rồi, tao đi ngủ, mệt quá rồi” Ba Thẹo nói…

“Thôi anh kể em nghe tiếp đi mà”

“Còn quần què gì đâu mà kể, nhiêu đó thôi”

“Sơn, kể tụi tao nghe đi”

“Hết chuyện rồi, muốn nghe thì chạy ra kiếm Cường “mụn” kìa nó kể cho nghe.”

“Mẹ bà, đang hay lại đi ngủ”

Tối, Thái Sơn nằm lên tấm chiếu trải trên nền đất lạnh, đắp tấm mền mà nó mang theo lúc bỏ nhà đi, tự nhiên nó nhớ mẹ, không biết bây giờ mẹ nó đang làm gì, chắc lại đang… Nghĩ tới đây tự nhiên vùng dưới quần nó cứng lên, nóng ran, làm nó khó chịu không ngủ được. Nhớ lại cảnh ông Năm Gà dê mẹ nó, dùng hai bàn tay mân mê đầu vú mẹ nó, rồi dùng lưỡi mút, liếm vú mẹ nó trước mặt nó. Có lần ổng còn bắt nó bú trước sự phản đối của bà Phượng, nhưng vì Năm Gà là khách mối, lại còn có máu mặt nên bả cũng để im. Nó mò xuống quần, nhẹ nhàng cầm lấy rồi vô thức tuốt lên xuống, nó kéo chăn che kín lại để không ai nhìn thấy, cả đám kia có lẽ đã ngủ hết rồi, thở đều. Chỉ có nó là đang thở gấp gáp, nhớ lại từng thớ thịt trên người mẹ nó bị thằng Năm Gà mân mê, hít hà ra sao. Hắn khốn nạn lắm, vừa đụ mẹ nó hắn vừa mở cửa ra cho nó nhìn rồi còn quay mặt mẹ nó ra bắt hai mẹ con nhìn nhau, hắn hứa mỗi lần làm vậy thì sẽ bo thêm. Vậy nên mặc dù nhan sắc mẹ nó có xuống cấp nhưng hắn vẫn bạo chi hơn là chơi đĩ trẻ. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở mức hắn bắt nó thị dâm trong khi mẹ nó đang hành nghề.

“Hình như lồn em khít hơn khi có thằng quỷ nhỏ nhìn hả, Phượng”

Hắn thường hỏi mẹ nó câu này, đôi lần nó ước hắn bắt mẹ nó làm nhiều hơn là chỉ phơi bày thân thể trước mặt nó. Nó muốn, nó muốn chính nó mơn trớn mẹ nó hơn là thằng khốn già dê trước mặt. Tay nó không ngừng di chuyển dưới quần, ướt át, như những giọt mồ hôi trên người mẹ nó lúc đó, đọng từng giọt rồi chảy xuống theo đường cong bầu ngực. Lưỡi mẹ nó mút chặt lấy cu Năm Gà, nó ước gì là của nó, hắn bắt mẹ nó mút cu gần ngay sát nó. Con cu lông lá đen nhẹm đó mẹ nó ăn ngon lành, như thể đang ăn kem que. Hắn dùng tay ghì chặt đầu mẹ nó vào cu hắn, không hiểu sao khi hắn làm thế thì Thái Sơn cảm thấy trong người cũng rạo rực, hừng hực lửa dù căm ghét hắn. Những hồi ức ngắt quãng hiện về liên tục, vú mẹ nó hồng, chim mẹ nó múp lắm, từng ngấn thịt trên người mẹ, tiếng rên rỉ liên tục, tiếng cơ thể tên đàn ông khác ra vào mẹ nó, nhớp nháp.

Nó không chịu nổi nữa, nó bắn ra, bắn ra hết những tinh khí của tuổi trẻ, gục đầu thở hổn hển, lần đầu nó biết làm chuyện này. Nó cảm thấy nặng nề quá, nó khóc, nức nở như một đứa trẻ. Trong cái gầm cầu đen tối ở khu Cầu Ông Lãnh, nơi có biết bao tên du đãng thành danh và chết đi, một đứa trẻ đang khóc, đứa trẻ trong tim nó sẽ chết đi, để một người đàn ông mới được sinh ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...