Nguyệt Vy
Chương 48
– Ăn đi em… – Thuận Minh gắp cho nàng một miếng thịt cong cong, vẩy khoang khoang, màu vàng nghệ cháy xém một góc.
– Đây là… – Nguyệt Vy gắp vào miệng nhai chậm chậm, vị dai dai ngọt ngọt làm nước miếng nàng cứ tứa ra.
– Thịt rắn Rivoi… Ngon không… – Thuận Minh nói nhỏ.
– Ah… Trời ơi… – Nguyệt Vy hoảng hốt, che miệng.
– Sao vậy? Em chưa ăn thịt rắn bao giờ sao? – Anh Thịnh ngạc nhiên.
– Chưa… – Mặt nàng đỏ lên.
– Ha ha… Con ăn đi… Mấy thứ này ở Sài Gòn mắc lắm đấy… – Ông ngoại Liêu Đông nói xen vào.
– Ừ… Lúc đầu chị cũng ghê… Mà ăn xong lại thích đó… – Chị Trang gắp thêm cho Nguyệt Vy một miếng to hơn.
– Đúng rồi đó… Chị em mình có rất nhiều thứ ban đầu nhìn thấy ghê… Mà vào miệng rồi lại ghiền đó… Hi hi… – Chị Nga nói xen vào.
– Ha ha… Hi hi… – Mọi người cười rộ lên.
– Chị này… Có người lớn ở đây nha… – Nguyệt Vy che miệng nén cười nói.
– Hi hi…
– Không sao… Thoải mái đi… Vậy mới vui mà… – Dì Út xua xua tay, cười đến đỏ mặt.
– Nói bậy trước mặt Dì Út… Chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ đâu… – Liêu Đông nói lớn.
– Cái thằng này… Mày nói xấu tao hử?
– Ha ha… Hi hi…
Bầu không khí thật vui vẻ, đầy ắp những tiếng cười và men rượu. Mọi người ăn thỏa thích, uống cũng thả cửa. Can nhựa chứa bốn lít rượu gác dưới đùi ông Bảy – ông ngoại Liêu Đông, vơi dần. Men rượu chuyển lên những khuôn mặt phấn khích đỏ bừng. Thuận Minh không quen được chất rượu đế, không quá nặng, nhưng lại uống bằng ly trà thật to. Anh thấy mắt mình mờ đi, có tới hai Nguyệt Vy xinh đẹp bên cạnh. Mí mắt anh nặng trĩu, nhíu lại.
– Đi… Vào đây nghỉ…
Liêu Đông dìu Thuận Minh đưa vào trong nhà. Lần lượt sau đó anh Thịnh, anh Đức cũng bắt đầu say. Liêu Đông lại tiếp tục đưa hai người vào trong. Chỉ có ba chị em Nguyệt Vy và Dì Út là còn khá tỉnh táo vì không bị ép uống nhiều. Phía bên kia, ông Bảy tỉnh rụi, bốn đứa thanh niên mặt chỉ thoáng đỏ. Ánh nắng chiều đã tắt, trời tối dần.
– Mấy đứa nhậu với ông nhé… Dì mệt rồi… Đi nằm chút. – Dì Út đứng lên đi vào trong.
– Haizz… Mấy đứa này uống rượu Tây quen rồi, gặp “nước mắt quê hương” lại chịu không nổi là sao…
Liêu Đông ngà ngà ngồi xuống giữa Nguyệt Vy và Nga. Tay anh bắt đầu không yên phận choàng qua eo cả hai người, xoa nhẹ nhẹ. Nga ưỡn ẹo một chút lấy lệ rồi mặc kệ anh ta. Nguyệt Vy rùng mình, mặt đỏ lên vì bàn tay anh đang len lỏi vào lưng quần thun, vuốt nhẹ nhẹ vào rãnh mông nàng. Nàng mím môi im lặng, hai ngón tay lén lút nhéo thật mạnh lên bắp đùi anh. Anh ta cứ trơ trơ như tượng, tay càng luồn xuống sâu hơn.
– Ah… Ngồi sát lại đi bây… Ngồi gì xa quá vậy… – Ông Bảy lên tiếng.
– Phải đó…
– Ừ hen… Ngồi xa quá…
Mọi người nhao nhao lên ủng hộ. Chị Trang, chị Nga nhích người ngồi sát mấy cậu thanh niên. Nguyệt Vy đang lúng túng nhìn qua Liêu Đông, ra hiệu anh rút tay ra khỏi quần nàng. Anh nháy mắt tay bợ mông nàng lên, hai người cùng nhích sang bên trái, tựa lưng vào vách gỗ, nơi Dì Út vừa ngồi mới nảy. Nàng vừa ngồi xuống, cơ thể chợt cứng lại, mặt đỏ lên. Tay anh ta tận dụng cơ hội chui sâu vào bên dưới, úp trọn lên âm hộ nàng. Nguyệt Vy nghiến răng nhìn anh, căm tức. Trong tình huống này, ngoài đe dọa Liêu Đông để anh rút tay ra, nàng không thể làm gì khác.
– Dzô đi…
– Dzô…
– Phụ nữ cũng phải uống đó… – Ông Bảy nói.
Lại ba tuần rượu liên tục, mắt Nguyệt Vy mờ dần. Cơ thể nàng nhấp nhổm, má đỏ bừng bừng. Nàng có thể nghe được tiếng óc ách nhẹ nhẹ liên tục của ngón tay Liêu Đông đang đùa giỡn với hai mép âm hộ của mình. Hạ thể nàng nóng hừng hực, khó chịu. Lưng nàng tựa nghiêng sang người anh, che khuất đi cánh tay anh sau lưng. Ngón tay anh thật đáng ghét, nhanh thật nhanh, chợt dừng lại, rồi lại bất ngờ nhanh thật nhanh. Mặt nàng đỏ lên, đôi môi khô khốc, cố mỉm cười ra vẻ tự nhiên.
Rượu còn một ít, nhưng không ai uống nữa. Ông Bảy và đám thanh niên vẫn ngồi đó tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Từ bà bán hột vịt lộn đầu xóm cho đến Ông Obama bên Mỹ, đều lần lượt xuất hiện trong câu chuyện của họ.
– Chị… Mình đi tắm đi… Nóng quá… – Chợt Nga quay sang chị Trang nói.
– Ừ… Đi… – Chị Trang gật đầu, nhìn qua Nguyệt Vy. – Em chắc không muốn tắm nữa, phải không?
– Dạ… Thôi… Em tắm rồi chị. – Nguyệt Vy thấy giọng mình run lên.
– Ông nhậu vui nhé. Bọn con trốn trước đây… – Hai chị cười nói với ông Bảy.
– Để em xách nước cho…
– Em xách cho…
Bốn cậu nhóc sực tỉnh, cũng đứng dậy chạy theo Nga và Trang. Ông Bảy dương đôi mắt mờ đục, quay đầu nhìn theo.
– Haizz… Tụi mày nhậu chán quá… Tao qua kiếm ông Năm nhậu tiếp đây… – Ông Bảy lè nhè.
Ông gom mấy món nhậu còn dư trên mâm, dồn vào một cái đĩa. Một tay cầm đôi dép, một tay cầm cái đĩa mồi, ông lững thững men theo bờ dậu qua nhà bên cạnh.
… Bạn đang đọc truyện Nguyệt Vy tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguyet-vy/
Mọi người vừa khuất, ngay lập tức Nguyệt Vy nghiến răng, thúc cùi chỏ vào Liêu Đông thật mạnh. Anh nhe răng cười rút tay ra, bàn tay anh đỏ bừng vì bị ứ máu, ngón tay bóng nhẫy óng ánh. Liêu Đông lén lút đưa ngón tay lên miệng mút chậm chậm.
– Anh… – Nguyệt Vy cắn môi, mặt đỏ lên.
Nàng đứng lên giận dỗi đi vào trong. Liêu Đông phấn khích nhìn theo đũng quần thấm ướt của nàng. Anh đứng dậy lảo đảo, chân xiêu vẹo đi theo bóng dáng Nguyệt Vy.
Căn buồng nhỏ, che hờ một tấm màn vải làm cửa. Nguyệt Vy vừa hé tấm màn lên chợt chết sững tại chỗ. Trong bóng tối mờ ảo, một đôi nam nữ đang trong tư thế giao hợp. Nàng thấy rõ khuôn mặt tê dại của Dì Út. Dì quỳ gối, chổng mông lên cao cho anh Thịnh thúc dương vật vào từ phía sau. Hai người đàn ông nằm dài bên cạnh, miệng mở to, ngáy vang rền, không hay biết gì.
Tiếng rên rỉ của Dì Út không át được tiếng ngáy đều đều bên cạnh. Dì chậm rãi chồm qua người anh Đức, tay run run mở khóa quần Thuận Minh. Nguyệt Vy mím môi nín lặng. Mắt nàng đỏ lên nhìn dương vật của anh được Dì Út ngậm mút một cách say mê khao khát. Đột nhiên một bàn tay che kín miệng nàng từ phía sau. Nguyệt Vy hoảng hốt vùng vẫy, cả thân hình nàng bị bế bổng lên đi vào căn buồng kế bên.
– Ưm… Buông ra… Ai vậy…
– Anh nè… Em đừng la.
Liêu Đông bỏ nàng xuống giường, tay đưa lên miệng ra hiệu im lặng. Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn quanh căn buồng. Ánh sáng rọi vào từ bên ngoài khá tối. Nhưng nàng có thể thấy rõ căn buồng rất đơn sơ, một cái tủ áo nhỏ và một tấm phản gỗ thật lớn nơi nàng đang nằm.
– Anh thấy… Dì Út… không? – Nguyệt Vy chỉ chỉ qua kia thì thào.
– Thấy… Không… Ý anh nói là anh biết… Haizz… Dì Út mất chồng mấy năm rồi… Kể cũng tội nghiệp Dì… Coi như là món quà an ủi cho Dì đi… – Liêu Đông nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay mình.
– Em đừng suy nghĩ nhiều… Nằm xuống đây với anh. – Anh kéo Nguyệt Vy nằm xuống cánh tay mình.
Nàng vẫn còn bần thần nghĩ đến cảnh dương vật anh ngậm trong miệng Dì Út. Anh ngủ say không biết gì, nhưng dường như nó bắt đầu có phản ứng, cương cứng lên.
– Vy ơi… Cho anh một lần nhé… Anh… nhớ em lắm… Hic… – Anh vừa nấc cụt vừa nói.
– Anh say rồi… Anh ngủ đi… Ưm…
Nguyệt Vy vừa quay lại, miệng nàng đã bị anh hôn ghịt lấy. Mùi rượu nồng nặc làm nàng choáng váng. Tay anh sờ soạng khắp ngực nàng, làm mấy chiếc nút bấm bung ra. Nguyệt Vy vặn vẹo người, cố đẩy bàn tay anh mân mê trên ngực mình.
– Ưm… Anh… Ở đây không được…
– Được mà… – Liêu Đông vụt mặt vào ngực mà hôn hít say mê.
– Người ta vào bây giờ… Không được mà… – Nguyệt Vy lo lắng nhìn bức màn phất phơ.
– Ai cũng… bận hết rồi… Đi… mà… Anh… năn nỉ em đó… – Anh ngậm núm vú nàng nút chùn chụt.
– Trời ơi… Nhột quá… Anh…
Nguyệt Vy mím môi giơ tay lên cho anh cởi áo của mình ra, rồi chiếc quần thun cũng bị anh tuột mất. Miệng anh say mê mút hai đầu vú nàng, tay anh lướt khắp thân thể nàng, mắt nhắm nghiền như thưởng thức say mê. Nàng nhắm mắt lại, chợt hình ảnh ban chiều hiện về. Một dòng nước mát lạnh xối xuống, những bàn tay run run, những cái dương vật tím bầm cong cớn. Cơ thể nàng run lên thổn thức.
Cả nàng và Liêu Đông không hề hay biết tấm rèm cửa lay động thật nhẹ, thật nhẹ. Một bóng đen bò vào phòng qua khoảng trống hổng chân của tấm rèm. Nó thật nhanh chui xuống gầm giường.
Đột nhiên, Nguyệt Vy mở bừng mắt nhìn xuống. Liêu Đông nhắm nghiền hai mắt, miệng hé mở, hơi thở đều đều trên ngực nàng. Anh ta ngủ.
– Anh này… Đáng ghét…
Nguyệt Vy nghiến răng tức giận. Nhưng chợt nhìn khuôn mặt ngủ mê của anh trên ngực mình, nàng lại mỉm cười. Nàng đưa tay lên vuốt ve mặt anh.
– Haizz… Cái quái gì… mà không… thằng nào nhậu hết…
Đột nhiên có tiếng lè nhè của ông Bảy ngay ngoài cửa. Nguyệt Vy giật bắn mình, đẩy Liêu Đông ngã ngửa sang bên cạnh. Nàng cuốn cuồng bật dậy mò mẫm tìm quần áo mình dưới đất. Không có. Nàng còn nhớ rõ ràng Liêu Đông đã bỏ quần áo của nàng dưới chân giường. Tiếng bước chân nặng nề xiêu vẹo mỗi lúc một gần. Thật gần.
Tấm màn giở tung lên. Ông Bảy nheo mắt nhìn vào trong. Ông thấy thằng cháu ngoại mình nằm giang tay giang chân ngang giữa giường, chăn mền dồn đống sát góc.
– Mày nằm vậy… Ông mày… nằm đâu hả? Cái thằng này…
Ông ngồi xuống bên mép phản, cởi quần áo mình. Ông hoàn toàn không để ý đến tấm mền dồn đống sát góc đang run lên khe khẽ. Ông Bảy mặc trên người chiếc quần cộc mỏng te, hai chân chà chà xẹt xẹt phủi đất, rồi leo lên giường.
– Ahh…
Ông hì hục đẩy Liêu Đông nhích sang một bên, rồi ngã người nằm xuống bên cạnh đống chăn.
Nguyệt Vy nín thở nằm im thin thít. Trời bên ngoài khá nóng, nàng lại trùm kín tấm mền dày. Cơ thể nàng bắt đầu rịn ướt cả mồ hôi. Nàng mím môi chịu đựng, thầm hứa với mình ngày mai sẽ phạt Liêu Đông thật nặng.
Dưới gầm giường, một bóng đen ôm ghì lấy hai mảnh quần áo nàng, vừa hít hà, tay vừa cho vào quần sục liên hồi.
Một cánh tay của ông Bảy choàng qua đống mền. Nguyệt Vy giật thót mình. Hơi thở ông ta đều đều vang lên bên tai nàng. Nàng chỉ biết nằm yên cầu mong cho ông ngủ đi. Đúng như nàng mong muốn. Năm phút sau, tiếng ngáy của ông vang lên đều đều. Nguyệt Vy mừng rỡ. Nàng thật nhẹ, thật nhẹ cựa mình từng chút một. Nàng đẩy cánh tay, cả người ông xoay sang bên kia.
Tiếng ngáy của ông chợt ngưng lại. Tim đập nàng thắt lại như ngừng đập. Hai phút sau tiếng ngáy của ông đều đều trở lại. Nguyệt Vy lại chậm chậm giở chăn ra. Một luồng không khí mát rượi lùa vào làm cơ thể trần truồng ướt đẫm mồ hôi của nàng, sung sướng tê dại. Đột nhiên có tiếng bước chân lẹt xẹt vang lên bên ngoài.