Nguyệt Vy

Chương 5



Phần 5

– Vì sao anh yêu em? – Nguyệt Vy thì thầm trong miệng anh.

– Vì em rất đẹp… Em là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp…

– Lúc nào đó… Ưm… Lúc nào đó anh gặp người đẹp hơn em… Anh sẽ yêu người ta chăng?

– Em lại bắt bẻ anh… Anh không phải chưa gặp người đẹp… Nhưng những nét đẹp đó không dành cho anh… Khi anh mới gặp em… Anh liền biết rằng em là người anh tìm kiếm… Không có người nào đẹp hơn em hết… Đối với anh…

– Ưm… Anh khéo nói lắm… Đáng ghét…

Nguyệt Vy không cần biết anh có thật lòng với nàng không. Hai mươi bốn năm, chưa bao giờ nàng cảm thấy mình hạnh phúc nhường này. Nàng chỉ muốn tận hưởng nó với hết khả năng của mình, dù sau này nó có tan như bọt nước nàng vẫn chấp nhận.

– Oh… – Thuận Minh sực tỉnh nhìn nàng, anh vừa nghe tiếng rột rột trong bụng nàng.

– Đừng nhìn em như vậy… Không phải tiếng bụng em đâu… Của anh đó… – Nguyệt Vy giấu mặt trên ngực anh.

– Ha ha… Người yêu của anh đói bụng rồi… – Thuận Minh nhìn nàng âu yếm, anh ngồi dậy, bật đèn đi vào nhà bếp.

Nguyệt Vy nhìn đồng hồ đeo tay, hoảng hốt nhận ra đã 6h00 tối. Nàng và anh đã triền miên bên nhau đến hơn 4 tiếng đồng hồ. Tay nàng chạm khẽ lên môi, ê ẩm. Nàng mỉm cười hạnh phúc.

Nguyệt Vy mỉm cười nhìn anh tất bật trong bếp.

– Anh định cho em ăn gì vậy?

Thuận Minh bối rối gãi đầu. Tay anh đưa ra hai gói mì ăn liền vừa tìm thấy trong bếp.

– Hay là mình đi ăn đi… Rồi anh đưa em về luôn… – Anh áy náy.

Nghe đến đi về chợt lòng Nguyệt Vy nặng trĩu. Đi về sao? Phải rồi… Mình còn phải đi về…

Thuận Minh ôm lấy bơ eo mỏng manh của nàng. Nguyệt Vy im lặng áp mặt lên ngực anh.

– Em sao vậy? Muốn ở đây với anh luôn sao?

– Hi hi… Anh khôn thế… Ở với anh… Để anh nuôi em bằng mì gói ah? – Nguyệt Vy chợt thấy mình nói hố, nàng xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

– Anh để em nấu cho… – Nàng chữa thẹn dành lấy hai gói mì trong tay anh.

– Không… Em ra phía sau chơi đi… Để anh nấu… – Thuận Minh dứt khoát dành lại.

Nguyệt Vy bước chân qua ngạch cửa sau nhà anh. Nàng ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy một chiếc hồ bơi nho nhỏ phía sau. Nàng tuy không hề lưu tâm đến tài sản của anh, nhưng nàng chợt hiểu điều kiện gia đình anh cách nàng rất xa.

– Đây… Mì tới đây…

Thuận Minh vui vẻ bưng khay thức ăn với hai tô mì bốc khói nghi ngút. Anh đặt xuống chiếc bàn nhỏ ở góc sân. Anh bật công tắc đèn hồ bơi. Ánh sáng xanh lung linh óng ánh cả khoảng sân sau. Một bóng người lẻ loi, tà áo dài bay lất phất, nàng đứng thẫn thờ bên mép hồ bơi.

Thuận Minh mỉm cười bước nhẹ đến sau lưng nàng. Anh chợt nhận ra đôi vai nàng đang run rẩy. Anh nhíu mày khó hiểu. Anh chợt thở dài, hiểu nàng đang nhìn sào phơi đồ ở góc sân, treo mấy bộ bikini nhỏ bé đủ màu sắc.

– Nguyệt Vy… – Bàn tay ấm áp của Thuận Minh đặt lên vai nàng.

Nguyệt Vy quay lại. Dưới ánh sáng của hồ bơi hắc lên, mặt nàng tái nhợt, hai mắt đỏ lên nhìn anh. Nàng không hỏi gì, nhưng câu hỏi đã rõ ràng trong mắt.

– Đúng… – Thuận Minh thở dài nói. – Những thứ đó là của những cô gái đến đây với anh.

– Những cô gái sao? Bao nhiêu cô? – Giọng nàng run lên.

– Nhiều lắm. – Thuận Minh nói nhỏ.

Tiếng của anh tuy nhỏ nhưng lọt vào tai nàng như sét đánh ngang tai.

– Nhiều lắm sao? – Nguyệt Vy lẩm bẩm một mình.

– Nguyệt Vy… Anh không muốn giấu em điều gì… Em cứ hỏi đi… – Thuận Minh kéo nàng ngồi xuống bên hồ bơi.

– Họ là bạn gái của anh sao?

– Phải. Nhưng không phải, vì anh không yêu họ.

– Họ tới đây… Họ bơi… Rồi… Rồi…

– Họ ngủ lại với anh. Nguyệt Vy… Em phải hiểu… Anh là một người đàn ông trưởng thành… Đàn ông không giống phụ nữ… Không thể thiếu chuyện đó quá lâu được…

Nguyệt Vy run lên. Mắt nàng nhòe đi. Nàng đang chờ mong điều gì ở anh chứ. Một tình yêu hoàn mỹ sao? Trên đời làm gì có thứ đó chứ?

– Có phải… Em cũng sắp trở thành một người trong số họ? – Nguyệt Vy nghe cổ họng mình đắng nghét.

– Không. Anh yêu em. Em không bao giờ giống họ trong lòng anh.

Nguyệt Vy thẫn thờ mắt nàng nhìn sóng nước lăng tăng nho nhỏ óng ánh như ngọc, nhưng lòng nàng giờ đây không cảm nhận được cái đẹp của nó.

– Nguyệt Vy… Anh yêu em… Anh sẽ không tiếp tục quen những người đó nữa… Anh thề đấy… Em tin anh được không?

Nàng quay lại nhìn anh. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong mắt anh.

– Em tin anh thì sao chứ? Đàn ông không thể sống thiếu chuyện đó quá lâu… – Giọng nàng khàn đục. – Anh có thể chờ em bao lâu?

– Anh… – Thuận Minh tắt ngang.

Anh yêu nàng thật lòng. Anh chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc mình mãnh liệt như vậy đối với một người con gái, như đối với nàng. Nhưng anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Anh đã quen với lối sống phóng khoáng ở Nhật, những bạn tình của anh không hề giống nàng.

Bạn đang đọc truyện Nguyệt Vy tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguyet-vy/

Nguyệt Vy đứng lên.

– Anh sẽ chờ em… Chờ em đến khi nào em sẵn sàng… Không… Anh sẽ chờ đến lúc hai đứa mình kết hôn… – Anh nắm chặt lấy tay nàng.

Nguyệt Vy sững người. Nàng quay lại nhìn anh. Câu cuối cùng anh nói làm tim nàng như bị bóp nghẹt. Kết hôn ư? Nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến hai chữ thiêng liêng đó.

– Anh nói thật mà Nguyệt Vy. Tin anh đi… Anh không muốn rời xa em… Anh muốn cưới em…

Nguyệt Vy bần thần, hai chân nàng muốn nhũng ra. Nàng để mặc Thuận Minh kéo nàng xuống ôm vào lòng. Anh đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Nguyệt Vy nhắm mắt lại nàng cố bảo mình tận hưởng cảm giác dịu ngọt của anh. Đầu lưỡi nàng cảm nhận được vị mặn mặn. Nàng bàng hoàng mở mắt ra. Mắt anh đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên mặt.

– Không. Tại sao anh khóc? – Nguyệt Vy hốt hoảng lau mặt cho anh.

– Anh yêu em… Nguyệt Vy… Anh sợ… ngày mai… Em sẽ không đến với anh nữa… – Thuận Minh ôm chầm lấy nàng, vòng tay anh siết thật chặt.

Khóe mắt Nguyệt Vy rưng rưng. Nàng ôm ghì lấy anh. Tại sao nàng có thể nghi ngờ tình cảm của anh chứ? Anh sẽ không bao giờ lừa dối nàng. Nàng đã chờ quá lâu để được yêu, bây giờ tình yêu đã đến, nàng lại trốn tránh nó sao? Không.

– Anh nhắm mắt lại đi. – Bàn tay nhỏ bé của nàng lạnh toát che lấy hai mắt anh.

– Em làm gì? – Anh vẫn nhắm mắt, miệng hỏi.

– Không được quay lại. Hứa đó…

Nguyệt Vy đứng lên. Nàng lùi lại sau lưng anh. Nàng hít sâu một hơi. Bàn tay nàng run rẩy mở cúc áo dài. Hai mắt nàng nhắm chặt không dám nhìn quan cảnh xung quanh. Chút lý trí còn lại chửi mắng nàng ngu ngốc, nhưng tình yêu mãnh liệt đang nuốt chửng nó, thôi thúc nàng làm một điều mà trước đây không bao giờ nàng dám tưởng tượng. Trao thân cho người đàn ông nàng yêu chỉ mới gặp mặt chưa tròn một ngày.

Từng mảnh vải trên thân thể nàng rơi xuống. Cơ thể nàng run rẩy trong làn gió mát vờn trên da thịt. Tim Nguyệt Vy nhảy liên hồi. Nàng hít thở thật khó khăn.

Thuận Minh nhắm mắt chờ đợi. Anh suy nghĩ lung tung, đoán đủ thứ. Nhưng kết quả không bao giờ anh đoán được… cho tới khi một thân thể mềm mại mát rượi chui vào vòng tay anh.

Anh bàng hoàng mở mắt ra. Nguyệt Vy ôm chầm lấy anh, giấu đi gương mặt đỏ như mận chín sau vai anh. Minh há hốc nhìn xuống tấm lưng trần trắng tinh không tì vết của nàng. Dưới bờ eo thắt tuyệt đẹp, là cặp mông tròn trịa bóng loáng. Ngực anh đè ép hai khối êm nhu. Hơi thở nàng gấp gáp phả vào tai anh. Đáy quần anh căng tức muốn nổ tung. Thuận Minh vô thức đưa tay lên muốn vuốt ve thân thể nàng, chợt tay anh nắm lại, bỏ xuống. Anh nhắm mắt lại.

– Ôm em đi… Anh không yêu em sao? – Nguyệt Vy thì thầm.

– Em rất đẹp… Nguyệt Vy… Nhưng… Em suy nghĩ kỹ chưa? Em là cô gái hoàn mỹ nhất mà anh gặp, nhưng anh lại không phải là người hoàn hảo… Anh…

– Trên đời không có ai là hoàn hảo… Em yêu anh… Trong mắt em, anh hoàn hảo hơn bất cứ người đàn ông nào khác…

Nàng vội vã đặt lên môi anh một nụ hôn. Nàng cảm nhận tay anh bắt đầu vuốt ve lưng mình, những ngón tay anh thật ấm áp. Thân thể nàng run rẩy như có một luồng điện làm nó tê dại.

– Anh ơi… Yêu em đi… – Nguyệt Vy thì thầm trong miệng anh.

– Ưm…

Nguyệt Vy cong người, ưỡn ngực ra, một bàn tay ấm áp của anh đang mơn trớn trên vú nàng. Đầu vú nàng săn cứng lại, ray rứt không yên.

– Em đẹp lắm Vy ơi…

Thuận Minh cúi xuống hôn lên nhũ hoa đỏ bừng của nàng.

– Ôi… Ưm…

Nguyệt Vy rít qua kẽ răng, tay nàng ôm ghì lấy đầu anh. Miệng anh thật ấm áp, lưỡi anh trơn tuột vờn lấy đầu vú nàng. Nguyệt Vy tê dại. Đầu óc nàng trống rỗng, nàng chỉ muốn cảm giác tuyệt vời này kéo dài mãi mãi.

Thuận Minh đỡ nàng nằm xuống bên bờ hồ. Mái tóc dài của nàng xõa tung xuống nước.

Anh đứng lên cởi quần áo mình. Mắt dán chặt vào tuyệt phẩm tạo hóa đang chờ đợi mình.

Nguyệt Vy mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Cơ thể anh thật đẹp, bộ ngực rắn chắc, những múi cơ bụng đều thẳng tắp, làn da rám nắng khỏe mạnh. Nàng nhìn thấy khối u thật lớn giữa hai chân anh, dưới lớp quần lót. Tim nàng đập rộn ràng. Ánh mắt say mê của anh lướt trên cơ thể, làm nàng ngượng ngùng nhưng thật hạnh phúc.

Thuận Minh muốn nghẹn thở. Anh chỉ dám lướt ánh mắt mình chậm rãi từng chút một trên cơ thể nàng. Làn da nàng trắng hồng mịn màng, không chút tì vết. Ngực nàng nhịp nhàng thở nhẹ. Hai bầu vú mơn mởn căng tràn sức sống. Hai chiếc núm vú đỏ hồng săn cứng xinh đẹp đến nín thở. Vùng bụng phẳng lì, thon thả. Vùng hông nàng nở nang. Hai chân nàng thon dài, trắng tinh. Âm mao nàng thưa thớt, mảnh mai, không che kín hai mép âm hộ hồng hào khép kín.

Thuận Minh nghiến răng kéo quần xuống. Dương vật anh bật tung ra thật dài, bóng lưỡng.

– Ah… – Nguyệt Vy la nhỏ.

Nàng hoảng sợ che mắt mình. Lần đầu tiên nàng được thấy tận mắt dương vật đàn ông, nàng không nghĩ kích thước nó lại to lớn như vậy. Nghĩ đến nó sắp xâm chiếm hạ thể mình, nàng vừa sợ hãi, vừa nửa chờ mong.

– Nguyệt Vy ơi… Em đẹp lắm…

Thuận Minh gấp gáp quỳ xuống bên nàng, vục mặt vào hai bầu vú căng tròn của nàng. Miệng anh mút say mê hai chiếc núm vú tuyệt đẹp của nàng.

– Ưmm… Anh ơi…

Nguyệt Vy ưỡn người. Lưỡi của anh làm cơ thể nàng rạo rực, hạ thể nóng bừng lên. Bàn tay anh vuốt dọc đùi nàng, úp nhẹ lên vùng thịt êm ái ướt đẫm giữa hai chân nàng.

– Ôi… Anh ơi…

Nàng bấu chặt lấy vai anh. Những ngón tay thần kỳ của anh miết dọc, day day hai mép âm hộ nhòe nhoẹt của nàng. Cơ thể nàng giật nảy lên từng hồi.

Chợt anh bỏ dở ngực nàng, di chuyển xuống dưới. Anh nhẹ nhàng tách hai chân nàng mở rộng. Nguyệt Vy hoảng hốt, mắt nhìn anh như nài nỉ.

– Cơ thể em chỗ nào cũng đẹp hết. Em đừng ngại… – Anh hôn nhẹ dọc cặp đùi nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...